CHƯƠNG 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


A Châu đáp một tiếng, cũng không tò mò mà hỏi nữa, lấy từ trong bọc hành lí ra một cái hộp gỗ, đưa cho Vũ Thanh Yên. Vũ Thanh Yên nhận lấy, mở ra, bên trong là bông hoa hải đường nhỏ kia, mặc dù nó đã bị ngắt ra khỏi cành từ lâu nhưng vẫn còn giữ được hương thơm và sự tươi mới của mình. Nàng đưa chiếc hộp gỗ cho nam tử, hắn nhận lấy, một lần nữa nói tiếng cảm tạ rồi quay người vào bên trong phòng, nàng rồi cũng vào theo.

"Thiên lão, Tây phủ hải đường có phải là đây không?". Nam tử đưa bông hoa đến cho Thiên lão nhìn, thanh âm khẩn trương.

Thiên lão nhìn thoáng qua, rồi cầm nó lên xem xét kĩ lưỡng, sau cùng mới gật đầu, tựa hồ như rất kích động: "Phải, đây đúng là Tây phủ hải đường, mùi hương không thể lẫn vào đâu được, Khương lão nhân xem như được cứu rồi!".

Nghe Thiên lão nói xong, nam tử dường như thở phào nhẹ nhõm, tâm tình đang rối rắm cũng buông lỏng đi đôi chút, bên môi hắn cũng thấp thoáng nụ cười vui mừng. "Vậy Thiên lão nhanh đi bào chế giải dược đi!".

"Được, được! Lão lập tức đi ngay!!". Thiên lão mang theo Tây phủ hải đường, mừng rỡ rời khỏi gian phòng.

Đúng lúc này, Vũ Thanh Yên mới có dịp thấy rõ khuôn mặt người nằm trên giường, trong khoảnh khắc đó, nàng vô cùng sửng sốt, mắt mở to, trong lòng vô cùng hỗn tạp. Không biết phải cố đến mức nào mới khiến nàng lấy lại được chút bình tĩnh, nàng lắp bắp hỏi nam tử: "Người... người nằm trên giường đó... là... là ai vậy?".

Nam tử có chút khó hiểu trước biểu hiện của Vũ Thanh Yên, nhưng cũng thành thật đáp lại: "Là Khương gia gia của tại hạ! Ông ấy họ Vũ, là người Kinh Thành!".

"Tên ông ấy là... Vũ Khương... có phải không?". Tâm tình của Vũ Thanh Yên chợt kích động.

"Phải!". Nam tử ổn trọng đáp lời. "Cô nương, có chuyện gì sao?".

Vũ Thanh Yên không trả lời nam tử, chỉ chăm chăm nhìn người nằm trên giường nọ. Tuy ông đã xa nhà tận sáu năm, nhưng hình dáng của ông trí nhớ nàng làm sao có thể quên được. Tuy lão nhân này lúc nào cũng thích mắng người, lại có cái tình khó ưa khó ở, nhưng đối xử với người thân lại luôn vô cùng tốt. Tuy nàng rất sợ ông, lại cũng có chút gì đó ghét ông, nhưng chung quy, ông vẫn chân chính là gia gia của nàng, nàng không thể chối bỏ. Bây giờ nhìn ông nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh, nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi, lại bị kích động không ít, gia gia của nàng...

"Gia gia!". Vũ Thanh Yên khẽ kêu lên một tiếng, chân cũng bước đến gần giường, ngồi xuống bên cạnh ông, thần sắc vô cùng sợ hãi.

Nam tử thấy nàng gọi Khương gia gia của hắn hai tiếng "gia gia" rất đỗi thâm tình, lại có thần sắc lo lắng như vậy, không khỏi ngạc nhiên nhìn nàng. Chẳng lẽ vị cô nương trước mặt hắn bây giờ chính là tôn nữ của ông?

"Cô nương, cô nương là Vũ Tiểu thư sao?". Nam tử hỏi, thanh âm không giấu được sự bất ngờ với thân phận của nàng.

"Phải, ta chính là tôn nữ của ông ấy, đến Thiên Thủy sơn trang này để đón ông về!". Vũ Thanh Yên mắt vẫn không rời khỏi lão nhân đang nằm trên giường, ngắn gọn đáp lại.

"Chẳng phải Vũ Tiểu thư mấy ngày nữa mới đến sao? Sao lại sớm như vậy, ta thật không lường trước được!".

"Là do ta xuất phát sớm thôi, ngày đêm đi không ngừng nghỉ đến nơi này, bây giờ gặp được thì thấy ông đang nằm ở đây, bệnh đến mức này...".

"Cũng là lỗi của Bản Trang chủ!". Nam tử tựa hồ như nhớ lại chuyện gì đó, khuôn mặt bỗng nhiên âm trầm, ẩn chứa chút sát khí. "Hai ngày trước cũng vì cứu ta mà Khương gia gia đã bị trúng độc, loại độc này vô cùng lợi hại, ta đã dùng công lực ép nó ra nhưng vẫn không hề hết, Thiên lão có thể chế được giải dược, nhưng lại thiếu mất một vị thuốc chính là Tây phủ hải đường. Ta vốn cũng định lệnh cho thuộc hạ đến Giang quốc lấy về, nhưng đường đi lại vô cùng xa, đi đi về về cũng phải mất mười ngày nửa tháng, sợ trở về thì không kịp, nghe nói trong Tuyên Vương phủ có được loài hoa này, nên ta liền sai thuộc hạ bí mật đi lấy về, nào ngờ đúng lúc gặp phải cô!".

"Hóa ra là vậy, nhưng mà Ngài nói, trong Tuyên Vương phủ có loại hoa này sao?". Vũ Thanh Yên khẽ nhíu mày.

"Phải, gần hai tháng trước, Giang quốc có tiến cống loài hoa này, Thái hoàng Thái hậu đều đem dành tặng hết cho Tuyên Vương. Cô có được bông hoa này, lẽ não cũng có chút quan hệ với Tuyên Vương?".

"A, không phải! Ta chỉ... chỉ là vô tình có được thôi!". Vũ Thanh Yên xua tay nói, trong đầu nàng cũng mặc niệm mà nghĩ rằng: "Phải, là vô tình có được, chứ không phải là của Úc Khả Dương đêm hôm đem đến đặt lên bàn của mình đâu, nhất định là như thế!".

Nam tử cũng khẽ cười không đáp. Một lúc sau, Thiên lão bưng một bát thuốc tiến vào phòng, mùi thuốc bốc lên khiến Vũ Thanh Yên hơi khó chịu, ngửi thôi cũng biết bát thuốc đó đắng cỡ nào rồi, có khi còn hơn cả thuốc của nàng ấy chứ! Thiên lão đưa thuốc cho nam tử, nam tử nhìn Vũ Thanh Yên, lên tiếng: "Vũ Tiểu thư, Bản Trang chủ muốn được đích thân đút thuốc cho Khương gia gia, cô không phiền chứ!?".

Vũ Thanh Yên suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu với hắn: "Được, Ngài cứ làm đi!". Dù sao gia gia khó ưa của nàng thành nông nỗi thế này cũng là do hắn, hắn không muốn chăm sóc cũng không được. Nếu nàng không cho phép, chắc hắn sẽ bứt rứt lắm đây!

Nam tử cầm bát thuốc, tiến lên ngồi bên giường, nhẹ nhàng nâng lão nhân đang mê man kia dậy, cẩn thận đút thuốc. Vũ Thanh Yên cũng chỉ biết đứng một bên nhìn, chỉ mong sao sau khi vị gia gia này của nàng uống thuốc rồi tỉnh dậy, nàng tình nguyện để mình bị ăn mắng, tình nguyện chịu đựng cái tính tình quái gở kia của lão. Mà Thiên lão từ sau khi tiến vào, nghe được những lời nói của hai người, thì cũng ngầm hiểu được thân phận của Vũ Thanh Yên, chỉ là không ngờ tôn nữ của Khương lão nhân lại đến đây nhanh như vậy!

Sau khi thuốc được uống hết, nam tử đặt Vũ lão gia nằm xuống lại giường, trước đó cũng đã truyền chân khí giúp thuốc nhanh chóng ngấm vào thân thể. Hắn nhìn Thiên lão, hỏi: "Thiên lão, chừng nào thì Khương gia gia mới tỉnh dậy?".

Thiên lão suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chỉ cần uống bát thuốc này thôi, sẽ nhanh chóng có tác dụng, chắc khoảng tối mới tỉnh lại được!".

Nam tử khẽ gật đầu, sau đó lại hướng Vũ Thanh Yên mà nói: "Vũ Tiểu thư, cũng đã phiền cô rồi, hay là cô nghỉ ngơi một chút, về phần Khương gia gia Bản Trang chủ nhất định sẽ trông coi cẩn thận!".

Vũ Thanh Yên nhìn hắn, lắc đầu nói trước sự áy náy đó: "Ta không sao, ta cũng muốn ở đây chăm sóc cho gia gia!".

"Vậy cũng được!". Nam tử đáp.

Một ngày này, Vũ Thanh Yên đều ở trong gian phòng mà trông coi Vũ lão gia, nhờ thế mà nam tử kia vẫn có chút rảnh rỗi mà đi xử lý vài chuyện bị hắn bỏ dở nửa chừng trong sơn trang của mình. Nhìn lão nhân mặt không có một tia huyết sắc nào trên giường kia, nàng thở dài một hơi, vị gia gia này lúc nàng còn nhỏ vẫn cứ hay muốn xa lánh ông, còn muốn ông đừng xuất hiện trước mặt nàng nữa, nhưng bây giờ sau sáu năm gặp lại, cảm giác ghét bỏ đã không còn, tuy bản thân cũng còn sợ vì phản xạ, nhưng biết sao được, đó là gia gia của nàng, ông chân chính là người thân của nàng.

A Châu ở một bên thấy Vũ Thanh Yên mệt mỏi như vậy, chỉ khẽ khuyên: "Tiểu thư vẫn là nên nghỉ ngơi một chút đi, cô đã ở đây từ sáng đến tối mịt rồi, có em ở đây, em sẽ chăm sóc cho lão nhân gia người!".

"Ta còn không có yếu như vậy, em không phải lo!". Vũ Thanh Yên khẽ cười đáp.

Bỗng nhiên có tiếng kêu khe khẽ trên giường, Vũ Thanh Yên quay mặt lại thì thấy Vũ lão gia đang nhúc nhích thân mình, đôi mắt khẽ động, chốc sau liền mở ra. Nàng kích động kêu lên một tiếng: "Gia gia!".

Vũ Lão gia đã mở mắt hoàn toàn, cũng nhìn rõ ràng được xung quanh mình. Khi thấy Vũ Thanh Yên, lão có chút ngạc nhiên, sau đó liền bình tĩnh lại, tự mình ngồi dậy. Vũ Thanh Yên đỡ lấy Vũ Lão gia, hỏi: "Gia gia thấy trong người thế nào rồi?". Nàng hết sức quy củ, hết sức thục nữ, hoàn toàn không có một điểm sai sót. Thế nhưng lão nhân trên giường vẫn đưa tay cốc vào đầu nàng một cái rõ đau: "Thường tiểu tử đâu?".

Vũ Thanh Yên bị đánh bất ngờ, lấy tay xoa xoa cái trán, có chút ấm ức nói: "Sao gia gia lại đánh cháu, cháu có làm gì sai đâu?!".

"Thường tiểu tử kia đâu rồi?". Vũ Lão gia vẫn hỏi câu hỏi cũ.

"Cháu không biết "Thường tiểu tử" mà gia gia nói đến là ai cả!". Vũ Thanh Yên uất ức đáp, nàng cảm thấy bản thân dường như có cố gắng đến mấy cũng không thể nào làm hài lòng vị gia gia này lên một chút nào được.

"Nha đầu, đến đây cũng nhanh thật nhỉ!". Dường như Vũ Lão gia khóe miệng hơi cười. "Thường tiểu tử là...".

"Khương gia gia!". Một thanh âm trầm thấp xen lẫn kích động vang lên phía sau Vũ Thanh Yên và Vũ Lão gia, tiếp sau đó là một tràng tiếng bước chân nhanh như gió.

Vũ Thanh Yên vừa xoay người thì đã thấy vị Trang chủ Thiên Thủy sơn trang kia đang tiến tới ngồi bên cạnh Vũ Lão gia rồi. Nàng nhíu nhíu mày nhìn hắn, thấy thần sắc hắn rất khác, không lạnh lùng bá đạo như ngày đâu tiên gặp mặt, cũng không có khẩn trương cùng lo lắng như mấy canh giờ trước, bây giờ hắn trông có vẻ rất tốt, dường như đã vứt đi được một gánh nặng nào đó, nên trông thần sắc lại vô cùng xán lạn.

"Thường tiểu tử đến rồi đấy à!". Vũ Lão gia nhìn hắn, nở một nụ cười vui vẻ.

"Khương gia gia, Ngài thấy thế nào rồi, có còn khó chịu ở đâu nữa không?". Nam tử hỏi han, nụ cười mừng rỡ thấp thoáng bên môi kết hợp cùng khuôn mặt lạnh của hắn tạo nên một phong vị khác hẳn.

Vũ Thanh Yên nhìn hai người trước mặt mình đối đáp qua lại, vui vẻ hòa thuận, dường như coi nàng là không khí vậy. "Thường tiểu tử" – người mà gia gia nàng nhắc đến đầu tiên sau khi tỉnh lại, hóa ra lại chính là vị Trang chủ của Thiên Thủy sơn trang này, nhìn cách hai người bọn họ nói chuyện, thật không khó để nhận ra sự thân thiết như người một nhà, khiến nàng cũng thật tò mò về mối quan hệ này.

"Thường tiểu tử, chẳng lẽ khi nha đầu này đến đây, ngươi không xưng tên họ của mình ra cho nó biết sao?!". Vũ Lão gia bỗng nhiên nói sang Vũ Thanh Yên đang ngồi buồn chán bên cạnh, nhìn nam tử với một ánh mắt khó hiểu.

"Khương gia gia, là cháu tắc trách, vẫn là quá lo lắng cho Ngài nên đã quên mất vấn đề này, đến nay cũng không biết được đại danh quý tính của Vũ Tiểu thư!". Nam tử cười cười nói với Vũ Lão gia, sau đó lại quay sang Vũ Thanh Yên mà hữu lễ: "Tại hạ là Thiên Thường, Trang chủ đương nhiệm của Thiên Thủy sơn trang!".

Vũ Thanh Yên "ồ" một tiếng, gật gật đầu, hóa ra người này cũng có tên đấy chứ, là Thiên Thường. Thấy Vũ Thanh Yên chỉ lắng nghe không như thế, Vũ Lão gia bỗng dưng nhíu mày không hài lòng, lập tức vươn tay, lại cốc vào đầu nàng một cái nữa, giọng nghiêm nghị: "Còn đừ mặt ra đấy làm gì, mau đáp lại đi chứ! Nha đầu không biết phép tắc!".

Vũ Thanh Yên ôm đầu, thầm kêu đau trong lòng, ánh mắt ủy khuất vạn phần mà nhìn Vũ Lão gia, nhưng lão nhân kia còn không thèm liếc nàng lấy một cái, nàng chỉ đành ngậm ngùi, nuốt đắng mà trưng ra bộ mặt bình thản nhất, nói với Thiên Thường đang ngồi đối diện, giọng nhợt nhạt: "Ta là Vũ Thanh Yên, rất vinh hạnh được gặp Thiên Trang chủ!".

Thiên Thường cũng gật đầu nhìn nàng, mặt không đổi sắc: "Thanh Yên Tiểu thư hữu lễ rồi! Cô là tôn nữ của Khương gia gia, là vinh hạnh của Thiên Thường ta mới phải!".

"Thường tiểu tử, ngươi cũng không cần nhất thiết phải lấy lòng nha đầu không biết phép tắc này đâu, đừng để ý đến nó, từ nhỏ đã không xem ai ra gì rồi!". Vũ Lão gia "hừ" một tiếng, rồi lại nói.

"Gia gia, sao ông lại có thể nói cháu mình như thế chứ, từ nhỏ cháu đã rất quy củ rồi!". Vũ Thanh Yên không chịu được cái danh "nha đầu không biết phép tắc" kia của Vũ Lão gia, mạnh miệng nói.

"A, lớn mật nhỉ?! Sáu năm rồi, cuối cùng lá gan của nha đầu ngươi cũng lớn hơn nhiều rồi, để lão ta xem thử lớn đến bao nhiêu!?". Vũ Lão gia híp híp mắt nói.

"Gia gia, con người mà, ai rồi cũng khác, ngay cả cháu cũng không ngoại lệ được. Gia gia chỉ mới tỉnh, mà đã khỏe đến vậy rồi, xem chừng ngày mai chúng ta chắc có thể lên đường trở về được rồi!". Vũ Thanh Yên cười cười đáp.

"Nha đầu, học ở đâu cái thói vô lễ như thế hả?! Ngươi thua xa Mẫu thân ngươi vạn lần, thật khiến lão ta mất mặt!". Vũ Lão gia hơi hơi cả giận.

"Thế cháu chính là tôn nữ của ông sao?!". Nàng bâng quơ nói một câu.

Vũ Lão gia dường như đã bị chọc tức thật sự, vươn tay định đánh nàng một lần nữa, nhưng bị nàng tránh được, lão thở hồng hộc nói: "Nha đầu chết tiệt, ngươi không phải là cháu của lão ta thì còn là cháu của ai? Rốt cuộc ngươi mang họ gì có cần lão ta nhắc lại cho ngươi nhớ không?".

"Cháu đương nhiên biết cháu họ Vũ, không phải người họ Thiên như ông!". Vũ Thanh Yên đáp lại, còn sâu kín liếc qua Thiên Thường một cái. Nàng cảm thấy dường như mình đang dần trả thù được lão nhân quái gở này, trong lòng ngày một vui hẳn lên.

"Ai nói ta họ Thiên?! Lão ta họ Vũ, cùng họ với nha đầu ngươi, là gia gia của ngươi!". Vũ Lão gia tức giận, chỉ hận không thể lập tức xuống được giường mà cốc vào đầu Vũ Thanh Yên một cái để nàng tỉnh ngộ.

"Ông còn nhớ ông là gia gia của cháu sao? A, nếu ông không nói thì cháu còn tưởng mình đang gặp gia gia của Thiên Trang chủ cơ đấy, người ta hiếu thuận với ông đến thế kia mà, làm ông ở đây sáu năm cũng không thèm nhớ đến một bầy cháu đang đợi trông ở Vũ phủ!". Vũ Thanh Yên bĩu môi nói lý lẽ, bây giờ nàng không còn khép nép như trước với lão già khó ưa này nữa, mà lớn lối hẳn lên.

"Ngươi...!". Vũ Lão gia chỉ tay vào Vũ Thanh Yên, nặng nề thở.

Thiên Thường thấy vậy thì nhanh chóng tiến đến vuốt vuốt lưng giúp lão thuận khí: "Khương gia gia, Ngài đừng tức giận nữa, không tốt đâu!". Sau đó hắn quay sang Vũ Thanh Yên, nói: "Vũ Tiểu thư, cô cũng đừng chọc tức Khương gia gia nữa, Ngài ấy vừa mới tỉnh lại, hai người đã đấu khẩu với nhau một phen rồi. Khương gia gia là gia gia của cô, mang họ Vũ, chứ không phải là họ Thiên, gia gia của tại hạ đã mất ba năm rồi!".

Vũ Thanh Yên thấy Thiên Thường đứng ra giảng hòa, cũng không nói chuyện nữa, cất bước ra ngoài, trước đó còn bỏ lại một câu: "Gia gia, ông nghỉ ngơi cho tốt, đợi khi nào sức khỏe ông tốt lên rồi chúng ta về Kinh Thành cũng không muộn, cháu sẽ viết thư nói với Phụ thân!".

Nhìn bóng lưng rời đi đó của nàng, Vũ Lão gia cũng không nói gì thêm nữa, dường như hơi thở nặng nề đã dần bình ổn, ánh mắt dấy lên một tia lạ lẫm, xen lẫn một chút vui mừng cùng hoài niệm. Trước mặt lão lúc đó, tôn nữ này cũng chỉ mới là một tiểu nha đầu, thân hình nhỏ nhắn, đáng yêu; thật ra từ khi nàng ra đời, lão đã rất vui, rất mong chờ, nhưng lão lại là người có tính tình quái gở, chỉ biết lấy việc bắt nạt nàng làm cái để thể hiện tình thương, tuy biết nàng sẽ sợ cũng sẽ xa lánh lão, lão vẫn thích như vậy. Nhưng bây giờ, nhắm mắt một cái rồi mở ra, tiểu nha đầu với giọng nói ngọt ngào gọi hai tiếng "gia gia" năm nào giờ đã lớn đến thế này rồi, lớn đến nỗi khi lão mở mắt ra đã không kịp nhận ra nàng dù mỗi năm lão vẫn luôn xem đi xem lại bức tranh họa nàng, lão cứ tưởng mình nhìn thấy đứa con dâu đoan trang năm nào, cứ tưởng mình nhìn thấy thê tử của mình năm nào, cứ tưởng mình thật sự phải đến với hai người họ, nào ngờ đó lại là tôn nữ của lão. Nàng lớn rồi, tính cách cũng đã đổi thay, đã mạnh mẽ và bạo dạn hơn trước rất nhiều, có lẽ thoạt nhìn nàng mong manh, nhưng lại là người kiên định hơn cả. Nhìn nàng trưởng thành như thế, người làm gia gia như lão cũng thấy yên tâm phần nào.

Thiên Thường nhìn Vũ Lão gia trầm mặc hồi lâu, sau đó không nhịn được mà lên tiếng: "Khương gia gia, Vũ Tiểu thư xem ra vẫn rất quan tâm đến Ngài!".

"Thường tiểu tử, ngươi trông coi nha đầu này hộ lão nhân ta, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút!". Vũ Lão gia phất phất tay nói.

"Được, Thiên Thường sẽ thay Ngài trông coi Vũ Tiểu thư, Ngài yên tâm!". Hắn chắc nịch nói một câu.

Vũ Lão gia gật gật đầu, cũng không nói chuyện nữa, từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ một giấc. Thiên Thường nhìn thấy lão đã ngủ say, sau đó cũng đi ra ngoài. Khi hắn vừa ra khỏi cửa phòng, liền thấy Vũ Thanh Yên đang đứng tựa vào lan can, ánh mắt nhìn chăm chú vào Bích hồ phía dưới, cũng liền cất bước đến gần nàng.

"Gia gia ta thế nào rồi?". Vũ Thanh Yên không nhìn Thiên Thường, mắt vẫn chưa từng rời khỏi đàn cá đang bơi lội vui vẻ trong hồ.

"Ngài ấy đã nghỉ ngơi rồi, Vũ Tiểu thư không cần lo lắng!". Thiên Thường đáp một câu.

"Ai nói ta lo lắng chứ, chỉ là trách nhiệm mà thôi!". Vũ Thanh Yên có chút buồn bực, lão nhân gia đó vẫn không hề thay đổi tính khí, vẫn thích đối xử bất công với nàng như vậy.

Thiên Thường nhìn cái bĩu môi đầy ấm ức và tức tối kia của nàng, thấp giọng khẽ cười một cái, sau đó hắn cũng làm theo nàng, đưa mắt nhìn đàn cá đang tung tăng bơi lội trong hồ, mở miệng nói: "Khương gia gia không phải kiểu người có thể thể hiện được cảm xúc của mình ra bên ngoài cho người khác nhìn thấy. Trước đây khi gặp Ngài ấy, Bản Trang chủ cũng giống như cô vậy, không bị mắng thì cũng là bị cốc đầu, lúc đó ta rất ghét ông, nhưng về sau mới nhận ra rằng ông thật sự là một trưởng bối rất tốt!".

"Đúng rồi, tại sao gia gia của ta lại quen biết Ngài vậy, lại còn ở Thiên Thủy sơn trang tận sáu năm không đi đâu!?". Vũ Thanh Yên chợt nổi lên tò mò, hỏi một câu.

"Vốn Khương gia gia và gia gia của ta là chỗ bằng hữu thân thiết quen biết nhiều năm, sáu năm trước thì ta lần đầu gặp mặt ông. Thật ra thì không phải Khương gia gia không muốn rời khỏi đây, đều là có nguyên nhân cả, nơi này dù có đẹp đến mấy thì ở nhiều rồi vẫn sẽ thấy rất chán, nhất là đối với người thích cái mới lạ như ông!".

"Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?".

"Sáu năm trước Khương gia gia bị nội thương rất nặng, nên đến đây để chữa trị, qua một năm thì vết thương đã hoàn toàn khỏi, nhận lời thỉnh cầu của gia gia ta nên Ngài ấy ở lại đây thêm một năm nữa. Sang năm thứ ba thì gia gia của ta mất, ta thay ông kế chức vị Trang chủ, trước khi lâm chung còn nhờ Khương gia gia ở lại vài năm giúp đỡ, làm bạn với ta. Chỉ trong khoảng thời gian từ đó đến nay thôi, thoắt cái đã sáu năm!". Thiên Thường vừa nói, lại vừa có chút hoài niệm sâu sắc.

"Thì ra là vậy, chẳng trách sao cho được ông ấy ở đây tận sáu năm!". Vũ Thanh Yên cảm thán một câu.

"Bây giờ cũng đến lúc ta không nên giữ nữa rồi! Dù bao năm qua ta và ông ấy như người thân một nhà, nhưng rốt cuộc cũng đã đến lúc ông ấy phải đi, ta có muốn giữ, cũng giữ không được!". Thiên Thường chợt nói, thanh âm buồn buồn, có chút luyến tiếc.

Vũ Thanh Yên mỉm cười một cái nói với hắn: "Tình cảm giữ ở trong tim, có nhau thì sẽ không bao giờ quên được!".

Dường như Thiên Thường hơi sửng sốt trước câu nói của Vũ Thanh Yên, nhưng sau đó hắn cũng nhanh chóng tiếp nhận: "Phải, cô nói đúng, tình cảm là giữ ở trong tim, dù Khương gia gia có đi đâu, nhất định Ngài ấy vẫn sẽ luôn nhớ rằng mình còn có một nghĩa tôn ở đây, không quên được!".

"Thiên Trang chủ suy nghĩ như vậy rất đúng, vẫn là Ngài hiểu ông ấy hơn ta!". Vũ Thanh Yên cười cười, nàng thấy được nét ảm đạm trên khuôn mặt hắn vừa rồi đã bị tản đi.

Đêm buông xuống, tối như mực, nhưng dường như Bích hồ phía dưới hai người có một thứ ánh sáng kì lạ nào đó, vẫn liên tục phát ra, thứ ánh sáng này rất trong trẻo, lại đẹp như một đóa hoa vừa chớm nở. Trong Bích hồ vẫn là đàn cá kia thỏa thích bơi lội, thỉnh thoảng lại ngoi lên mặt nước, trông rất vui mắt. Xung quang Bích hồ là những núi giả, cây cỏ, hoa thơm, nơi này đâu đâu cũng có thể thấy được nước, nước phản chiếu trời, nước phản chiếu người, mọi việc. Thiên Thủy sơn trang này vẫn là một nơi khiến người ta cảm thấy thư thái nhất, yên lành nhất, nơi này dường như tách khỏi thế giới bên ngoài, tự tạo nên cho mình một thế giới riêng mà không nơi náo sánh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net