CHƯƠNG 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày thứ ba, sau khi Vũ Thanh Yên tỉnh dậy, định đến xem tình hình của Vũ Lão gia thế nào thì nhận được tin tức lão nhân ấy đang ngồi đánh cờ với Thiên Thường ở nhà thủy tạ phía đông Bích hồ, chỗ mà nàng đến tìm hắn vào sáng hôm qua. Nàng liền cất bước đến đó, trong lòng thầm nghĩ, lão nhân gia này cũng khỏe nhanh thật, mới vừa tỉnh dậy vào tối qua, không tiếp tục nghỉ ngơi đi mà còn xuống giường cho bằng được!

Đến gần nhà thủy tạ, màn trướng mỏng nhẹ tung bay trong gió dưới ánh mặt trời buổi sớm mai, thoáng loáng thấy được phía trong đó là hai thân ảnh, một già một trẻ, một đoan chính ngồi ngay ngắn, còn một lại lưu manh cáo già, mơ hồ Vũ Thanh Yên còn nghe thấy được tiếng cười vui vẻ của Vũ Lão gia truyền ra, không biết lão nhân này là đang thích thú chuyện gì mà cười sung sướng đến vậy. Không nghĩ ngợi nhiều, Vũ Thanh Yên trực tiếp đưa tay vén màn trướng, đi vào bên trong.

Mùi hương của Bích Loa Xuân lượn lờ khắp không gian, khiến tâm tình của bất cứ ai cũng đều có thể cảm thấy tốt lên dù có mệt mỏi đến đâu đi chẳng nữa. Vũ Lão gia và Thiên Thường ngồi đối diện nhau, trước mặt hai người là một bàn cờ với hai quân trắng đen, nhìn số lượng quân cờ thì cũng có thể đoán được ván cờ này đang đánh được một nửa. Không biết Vũ Lão gia đã nói cái gì mà nhìn Thiên Thường có vẻ như hơi trầm mặc, nếu tinh ý có thể thấy được nét mất tự nhiên trên khuôn mặt hắn.

"Gia gia, ông không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, sao lại chạy đến đây?!". Vũ Thanh Yên nhìn nét mặt tươi cười của Vũ Lão gia, hơi hơi nhíu mày nói.

"Nha đầu ngươi đến rồi đấy à?! Nào, ngồi xuống, ngồi xuống, thay lão nhân ta đánh ván cờ này đi!". Vũ Lão gia nhìn thấy Vũ Thanh Yên, trong ánh mắt lại lóe lên tia giảo hoạt, trực tiếp kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.

Dường như sức khỏe của lão đang hồi phục rất tốt, chỉ mời dùng lực kéo một cái thì Vũ Thanh Yên đã ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn bên cạnh mình rồi. Vũ Thanh Yên cũng không biết làm gì hơn ngoài việc mặc kệ để lão tùy ý kéo mình, vị gia gia khó ưa này lại muốn kiếm cớ mắng gì nàng nữa đây, sao lại bắt nàng đánh cờ?

"Gia gia, cháu không biết đánh cờ!". Vũ Thanh Yên từ chối thẳng thừng.

Vũ Lão gia nhìn nàng, rất không hài lòng nói: "Không biết đánh cũng phải đánh!".

"Không biết đánh thì làm sao đánh được! Ông đang đánh cờ thì cứ tiếp tục đánh đi, kéo cháu vào làm gì, nhỡ như cháu có làm ông thua thì ông lại đánh cháu à?!".

"Nếu như nha đầu ngươi thắng Thường tiểu tử, lão nhân từ nay về sau sẽ không đánh, không mắng mỏ gì ngươi nữa đâu, đánh đi!". Vũ Lão gia lại nói.

"Nếu cháu thua thì sao?". Vũ Thanh Yên hỏi, nàng cảm thấy không an tâm chút nào trước lời hứa này.

"Nếu vậy thì nha đầu ngươi liền gả cho Thường tiểu tử đi, coi như lão nhân ta thua nên phải bồi thường cho hắn! Nha đầu ngươi cũng đừng nên khiến ta mất mặt nữa, gả cho hắn rồi đổi họ đi, lấy về rồi hắn sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt!". Vũ Lão gia làm ra vẻ như bâng quơ nói ra một câu, nhưng lại khiến thần sắc của hai người trước mặt biến đổi liên tục.

"Không được!!". Vũ Thanh Yên đứng dậy hét lên.

"Khương gia gia!!". Thiên Thường như là cũng không đồng tình với quyết định này.

"Gia gia, dù ông có ghét cháu đến mức nào đi chăng nữa thì cháu vẫn là tôn nữ của ông mà, ông có thể nào đừng lấy cháu ra làm món hàng như vậy được không??". Vũ Thanh Yên cả giận nói.

"Nha đầu ngươi thật không biết suy nghĩ, lão nhân ta ghét ngươi mà lại để ngươi gả cho Thường tiểu tử sao? Người như Thường tiểu tử không phải là bất cứ ai cũng có thể bì kịp được đâu!".

"Cháu nào biết được có âm mưu nào đang chờ mình ở phía sau cơ chứ? Lỡ như Thiên Trang chủ là một người không tốt thì sao? Có thể trước mặt cháu hắn lịch sự, lại lãnh đạm như thế này, nhưng ai nào biết được sau lưng có phải là một người ăn chơi trác táng, ham mê tửu sắc, thiếp thất vô số không kia chứ??!". Vũ Thanh Yên như không để ý đến Thiên Thường đang ngồi một bên, trực tiếp nói thẳng.

"Vũ Tiểu thư, Bản Trang chủ không phải người như vậy, Khương gia gia có thể làm chứng cho ta!". Thiên Thường dường như khá giận trước những lời nói đó của Vũ Thanh Yên, tuy trên trán đã nổi gân xanh, nhưng lời lẽ nói ra vẫn rất tôn trọng người đối diện.

"Đúng, đúng, Thường tiểu tử không phải là người như vậy, nha đầu ngươi đừng đa nghi lung tung, gả cho hắn tốt biết bao, còn đòi hỏi gì nữa!?". Vũ Lão gia gật gật đầu nói.

Ngay lúc Vũ Thanh Yên định mở miệng tiếp tục phản bác thì Thiên Thường đã lên tiếng trước, thanh âm lành lạnh: "Khương gia gia, chuyện chung thân đại sự, không thể chỉ một ván cờ thắng thua mà có thể quyết định được!".

"Đúng vậy, gia gia, thật sự không thể được!!". Vũ Thanh Yên liền hùa theo phụ họa.

Vũ Lão gia nhíu mày nhìn Thiên Thường một cái, có chút không hài lòng mà mắng một câu: "Tiểu tử thối, nữ nhân tìm đến cửa còn không biết nắm bắt mà hưởng thụ, ngượng ngùng cái gì, không thích hợp cái gì?!!".

Vũ Thanh Yên bỗng nhiên chuyển sang cười cười lấy lòng Vũ Lão gia, lời lẽ nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi: "Gia gia, người ta đã không thích thì cũng đừng ép người ta, ông cũng đừng ép cháu, cháu còn nhỏ, chưa muốn thành thân sớm như vậy đâu!".

"Nha đầu ngu ngốc!". Vũ Lão gia đứng dậy, cốc đầu Vũ Thanh Yên một cái, "hừ" một tiếng rồi quay lưng bỏ đi. "Một buổi sáng, thật mất hết hứng của lão ta!".

Vũ Thanh Yên thấy vậy bèn liếc Thiên Thường một cái, sau đó cũng chạy vội đuổi theo Vũ Lão gia, giọng í ới: "Gia gia, ông khỏe hẳn rồi đúng không? Vậy ngày mai chúng ta lên đường nhé, hay là đi bây giờ luôn đi cho sớm!!?".

Dù người đã đi xa nhưng vẫn còn có thể nghe được thanh âm giận dữ của Vũ Lão gia vang vọng lại, đến cả Thiên Thường cũng nghe rõ: "Nha đầu chết tiệt, lão nhân ta còn rất mệt, chưa thể đi bây giờ được, muốn đi thì ngươi tự mình đi đi!!".

Sau đó lại là thanh âm của Vũ Thanh Yên, thân ảnh hai người đã đi xa, không còn nghe rõ bọn họ chí chóe cái gì với nhau nữa. Đến lúc này Thiên Thường đang ngồi bất động bỗng nhiên chống tay lên bàn đỡ lấy trán mình, khuôn mặt dần đỏ lựng lên không còn che giấu được nữa. Hắn thiết nghĩ Khương gia gia chắc chắn là đang đùa, sao lại có thể lấy chuyện chung thân đại sự của hai đời người ra nói đơn giản như vậy được? Mà ông ấy cũng đang thử thách hắn hay sao? Hắn tuy nhìn bề ngoài lạnh lùng bá đạo là vậy, nhưng thực chất lại là người có "da mặt mỏng", Khương gia gia đột nhiên nói đến vấn đề mà chưa bao giờ hắn nghĩ đến này, hỏi thử làm sao không có chút mất tự nhiên cho được. Hắn không phải là người hiểu chuyện phong tình, không thể nói với hắn cái vấn đề này được, vừa rồi hắn đã cố nhịn, nếu không khuôn mặt mà có chút biến hóa nhỏ, lọt vào mắt Khương gia gia thì sẽ lại bị ông ấy cười đến chết luôn cho xem!

Cả một ngày hôm đó, Vũ Thanh Yên đều chỉ quanh quẩn bên Vũ Lão gia, hết kể cho lão nghe một vài chuyện ở Kinh Thành, rồi thỉnh thoảng sẽ chọc tức lão một chút. Vũ Thanh Yên bây giờ không còn thấy được vẻ mặt nghiêm nghị lúc mấy năm trước khi lão "ra oai phủ đầu" với nàng nữa, bây giờ chính nàng là người chọc lại lão, khiến cho lão thay đổi vô số nét mặt chỉ trong vòng vài khoảnh khắc ngắn ngủi, thật sự rất thú vị!

Tối hôm đó, Vũ Thanh Yên đã trêu chọc lão nhân kia đủ, trở về phòng mình trong trạng thái hết sức phấn khích. Nàng ngồi vào bàn, đang định thưởng thức bữa tối ngon lành vừa được dọn ra thì nghe thấy thanh âm của Tôn ma ma vang lên: "Vũ Tiểu thư!".

"Ma ma có chuyện gì chăng?". Vũ Thanh Yên ngẩng mặt lên nhìn hỏi.

Tôn ma ma có vẻ e ngại, nhưng lại rất muốn nói ra điều mình suy nghĩ trong lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể ấp úng mà hỏi: "Vũ Tiểu thư, lão nô cũng đã nghe nói cả rồi, Tiểu thư... thật sự không muốn gả cho Trang chủ sao?".

Vũ Thanh Yên vừa bưng chén trà lên uống một ngụm thì suýt nữa sặc khi nghe câu hỏi của Tôn ma ma. "Ma ma, đến cả người mà cũng biết chuyện này sao?!".

"Trong sơn trang này thì sao lại có chuyện gì thoát khỏi được tai mắt của lão nô chứ! Vũ Tiểu thư, lão nô thấy Khương lão nhân thật sự có ý, chẳng lẽ Tiểu thư lại không muốn?!".

Vũ Thanh Yên thở dài một cái, thật khổ cho nàng quá. "Ma ma chắc cũng biết chuyện ta từ chối ý định của gia gia thế nào mà!".

"Thật ra thì sơn trang này đã thiếu vắng nữ chủ nhân quá lâu rồi. Khi Trang chủ vừa sinh ra thì Mẫu thân của Ngài ấy mất, sau đó khoảng vài năm thì Phụ thân cũng mất, Ngài ấy bỗng trở nên thật đáng thương, chỉ còn mỗi một mình gia gia quá cố. Từ khi Trang chủ hiểu chuyện thì cũng chỉ biết cố gắng làm sao để trở nên thật tài giỏi, thật cường đại để bảo vệ được sơn trang xinh đẹp này. Ngài ấy không gần nữ sắc, thậm chí còn chưa từng gần gũi hay tiếp xúc với bất kỳ một cô nương nào. Tiểu thư bỗng nhiên xuất hiện ở đây, cứ như là một cơn gió mới vậy, làm cho Thiên Thủy sơn trang từ trên xuống dưới đều mang một không khí khác lạ hiếm có!". Tôn ma ma nói một hơi dài không ngừng nghỉ.

Vũ Thanh Yên nghe xong thì cũng chỉ biết tròn mắt nhìn, hóa ra cuộc đời của vị Thiên Trang chủ này lại ly kỳ đến vậy, tuổi thơ ẩn chứa vô vàn tang thương, đến khi trưởng thành thì lại tự "xây" cho mình một lớp vỏ thật hoàn hảo, kể ra thì hắn ta trông cũng giống nàng đấy chứ, một mình gắng gượng, một mình chịu đựng, một mình mạnh mẽ. Nhưng có một điều khiến nàng cảm thấy khá thú vị, chính là chuyện hắn ta không gần nữ sắc, và sự xuất hiện của nàng lại khiến trên dưới Thiên Thủy sơn trang này đổi thay. "Nói vậy, tức là ta chính là nữ tử đầu tiên bước vào được Thiên Thủy sơn trang này kể từ lúc Trang chủ Phu nhân mất sao?". Nàng chỉ tay vào mình, hỏi một câu.

"Phải, đám nha hoàn bà tử đương nhiên không tính, cũng chỉ có một mình Tiểu thư từ trước đến nay là đường hoàng bước vào được Thiên Thủy sơn trang!". Mặt Tôn ma ma lộ ra một nét cười.

"Chỉ là mới lần đầu gặp mặt mà đã nói đến chuyện cưới gả, ta thấy không khả quan cho lắm, vẫn là không thích hợp!". Vũ Thanh Yên lắc lắc đầu nói.

Ý cười trên mặt Tôn ma ma dần biến mất, sau đó bà thở dài một cái, mang theo chút hơi thất vọng mà nói: "Thôi vậy, là lão nô nhiều chuyện rồi, coi như lão nô chưa nói gì, Tiểu thư đừng để ý!". Bà thấy, vẫn là nên để mọi chuyện diễn ra tự nhiên thì tốt hơn, nếu Trang chủ và Vũ Thanh Yên thật sự hữu ý hữu tình thì chính là ông trời tác hợp, còn nếu không phải, có lẽ vẫn là nên đợi người hữu duyên đến.

Tối đó, sau khi Vũ Thanh Yên dùng bữa xong thì được Vũ Lão gia gọi nàng qua phòng lão một chuyến. Nàng cũng không dám chậm trễ, nếu không lại khiến vị gia gia khó ưa này bắt bẻ mình. Khi đến phòng lão, nàng cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy Thiên Thường đã ở đó. Vũ Lão gia vừa thấy nàng, liền ngoắc ngoắc tay, gọi: "Nha đầu, mau lại đây ngồi!".

Vũ Thanh Yên cũng đáp "vâng" một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh lão, khi đến gần Thiên Thường nàng còn hữu lễ chào hắn một cái: "Chào Thiên Trang chủ!".

Thiên Thường cũng chỉ không mặn không nhạt, đáp lại: "Vũ Tiểu thư đa lễ rồi!".

Vũ Lão gia tựa hồ như thấy được khoảng cách vô hình giữa hai người, mày có hơi nhíu lại, sau đó vươn tay cốc đầu Vũ Thanh Yên một cái mà nói: "Nha đầu, làm gì mà xa xôi như thế, gọi hắn một tiếng "huynh" thật thân thiết xem nào!".

Vũ Thanh Yên khá sửng sốt trước lời đề nghị đó của Vũ Lão gia: "Gia gia?!".

Vũ Lão gia dường như không để ý đến nàng, hướng Thiên Thường đang ngồi đối diện mà lúc này mặt hắn cũng sửng sốt không kém, mà nói: "Còn Thường Tiểu tử nữa, gọi nha đầu này là "muội muội" đi, cứ một tiếng "Vũ Tiểu thư", hai tiếng "Vũ Tiểu thư" như thế, ngươi xem lão nhân ta là người ngoài sao?".

Khi Thiên Thường chưa kịp đáp lời thì Vũ Thanh Yên đã lên tiếng trước: "Gia gia, thật không hợp lý chút nào! Ngài ấy là Thiên Trang chủ của Thiên Thủy sơn trang, còn cháu là Vũ Thanh Yên của Vũ phủ, đâu có liên quan gì nhau!".

Vũ Lão gia lại vươn tay cốc vào đầu Vũ Thanh Yên một cái nữa: "Gọi đi, nhiều lời!".

"Không, không gọi!". Nàng lắc đầu.

"Nha đầu ngươi có gọi không? Chỉ gọi thân thiết một chút, có mất mát gì đâu!". Vũ Lão gia rất không hài lòng, thanh âm mang theo uy hiếp.

"Không!". Nàng quả quyết.

"Nha đầu ngươi không gọi thì thôi, lão nhân ta không về Kinh Thành nữa!".

"Ông nói đấy nhé, ngày mai cháu trở về nói cho Phụ thân biết. Thật mất công đến đây một chuyến mà chẳng đón được ông về, lại còn chịu đựng sương gió hiểm nguy, Phụ thân nhất định sẽ hiểu và không trách cháu!".

"Vậy lão ta ngày mai lập tức viết một phong thư nói với Phụ thân ngươi rằng, ngươi nhận trách nhiệm đi đón lão ta, nhưng lại la cà đâu đó đến giờ vẫn chưa đến, làm lão ta đợi sốt ruột, để xem khi ngươi trở về, Phụ thân ngươi có còn hiểu và không trách ngươi nữa không?!". Vũ Lão gia giở giọng uy hiếp.

Vũ Thanh Yên không phản bác lại được, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng nén giận một chút, được thôi, muốn nàng gọi thì nàng gọi, cũng chẳng mất mát thứ gì, lão nhân này thật cố chấp, vẫn cứ muốn tác hợp cho nàng bằng được. Nghĩ ngợi rồi, nàng quay qua Thiên Thường hình như đang nén cười, thanh âm ủy khuất: "Thiên Thường huynh, huynh nỡ nhìn muội bị lão nhân này khi dễ mà không nói giúp một câu sao?!".

Vũ Lão gia sửng sốt, Thiên Thường cũng sửng sốt không kém. Hắn nghe thấy thanh âm có chút ủy khuất cùng nũng nịu đó của nàng, bỗng dưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp, lần đầu tiên hình như có người gọi hắn là "Thiên Thường huynh", hắn thấy như mình từ một người cô đơn, biến thành người có một gia đình vậy, thật sự rất lạ lẫm. "Khương gia gia, Ngài đừng nên hơn thua với... Thanh Yên nữa!". Hắn hướng Vũ Lão gia nói.

Vũ Lão gia bất tri bất giác bỗng nhiên bật cười thành tiếng, cười rất sảng khoái, lát sau liền quay sang Vũ Thanh Yên mà nói: "Nha đầu, không tệ, rất biết cách thu phục nam nhân! Mới chỉ nói một câu mà đã khiến Thường tiểu tử này đứng về phía ngươi, bỏ rơi lão nhân ta rồi!".

"Gia gia, nếu biết trước như vậy thì không nên gợi chuyện làm gì, tự làm tự chịu!". Vũ Thanh Yên hơi hơi bĩu môi đáp.

"Lão già ta tự chịu cũng được, nhưng kéo được khoảng cách của hai người các ngươi gần lại thêm một chút cũng là đáng!". Vũ Lão gia cười sảng khoái.

"Gia gia, cháu thấy sức khỏe của ông cũng thật tốt đi, ngày mai chúng ta lên đường, thế nào?!". Vũ Thanh Yên nhìn lão, nói một câu.

"Ai nói ta khỏe, lão già ta vẫn còn rất mệt!". Lão "hừ" một tiếng, đáp lại.

"Mệt ư? Theo cháu thấy thì ông chính là không nỡ rời xa nơi này thì có!".

Vũ Lão gia dường như bị nói trúng tim đen, bỗng chốc nghẹn họng không nói được câu nào, chỉ đành mắng Vũ Thanh Yên một tiếng: "Nha đầu thối!".

"Gia gia, cháu rất thơm, không có thối như ông nói! Này này, không tin ông ngửi thử đi!". Vũ Thanh Yên nhích lại gần Vũ Lão gia, như là muốn để lão ngửi thật.

Vũ Lão gia tức tối, lại vươn tay cốc đầu Vũ Thanh Yên một cái: "Không nói lại được nha đầu ngươi, đúng là lớn thật rồi, phải nên nhanh chóng gả đi để giảm bớt cái tính tình trả treo này mới được!". Nói rồi, lão còn liếc nhìn Thiên Thường một cái.

"Được rồi, được rồi, cháu chịu thua ông rồi đó, ông có thể nào ngừng lôi cái vấn đề này ra uy hiếp cháu nữa được không vậy?!". Vũ Thanh Yên nghe lão nhắc đến, khuôn mặt thập phần khổ sở.

"Không được, nữ đến tuổi phải mau mau gả chồng, nha đầu ngươi đã cập kê năm ngoái rồi, không còn nhỏ nữa, nhanh nhanh gả đi thôi, cứ ở trong nhà như vậy thật chướng mắt, cũng tránh làm trò cười cho thiên hạ!". Vũ Lão gia làm ra vẻ như rất phiền muộn.

"Cháu không thích!".

"Nha đầu ngươi không có quyền nói chuyện này đâu, vẫn là để lão già ta về bàn bạc với Phụ thân ngươi thì hơn!". Lão không để ý đến Vũ Thanh Yên đang bất mãn ngồi một bên, lại còn tiếp tục bồi thêm một câu: "Đương nhiên nếu như ngươi không muốn phải gả cho một tên bại hoại thì có thể nghĩ đến Thường tiểu tử!".

Vũ Thanh Yên tức tối nhìn lão, lại nói: "Ai cũng đừng hòng ép được cháu!".

"Khương gia gia, Ngài lại đùa hơi quá rồi!". Thiên Thường ở một bên lên tiếng, thanh âm mang theo ý cười, đương nhiên ngồi nghe hai ông cháu này nói chuyện nãy giờ rất thú vị.

"Lão gìa ta nói đùa bao giờ, Thương tiểu tử, lão ta cũng đã hỏi ý ngươi rồi kia mà, thấy nha đầu này thế nào?!". Vũ Lão gia nhấp ngụm trà nói.

Thiên Thường bỗng dưng lâm vào trầm mặc, lại có chút mất tự nhiên, sau một lúc suy nghĩ, hắn lại nói ra một câu ba chữ: "Duyên tùy trời!".

"Cái gì mà tùy trời hay tùy đất, nữ nhân đến cửa còn không biết nắm bắt!".

Trước lời nói đó của Vũ Lão gia, Thiên Thường cũng chỉ biết cười một nụ cười nhợt nhạt, cũng không có đáp lại.

Vũ Thanh Yên thấy vậy, bèn nói với Vũ Lão gia: "Gia gia, đây là người ta không vừa ý cháu, ông còn gượng ép cái gì, huynh ấy nói rất đúng, duyên là tùy ý trời!".

Vũ Lão gia lại lườm Vũ Thanh Yên một cái, kế hoạch mai mối của lão lại lần nữa thất bại, chẳng lẽ Thường tiểu tử này vô cảm với nữ nhân thật, hay là do nha đầu này lãnh tình với nam nhân? Vốn Lão thấy Thiên Thường cũng không tệ, trông nom hắn bao nhiêu năm qua cũng rõ ràng con người của hắn, bản thân lão cũng lại muốn có một tôn tế[1] thật tài giỏi, nên liền vừa ý hắn. Định khi nào Vũ Thanh Yên đến đây, lão nhất định phải xúc tiến mối nhân duyên này, kết hai người lại thành một đôi, cuối cùng thì sao, lão đều thử năm lần bảy lượt nhưng chẳng thấy được chút tiến triển nào, thật tức chết lão!

[1] tôn tế: cháu rể.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net