CHƯƠNG 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vũ Thanh Yên tính ra cũng đã ở lại Thiên Thủy sơn trang này mấy ngày rồi, mặc dù nơi này non nước hữu tình, mĩ cảnh tuyệt diệu, nhưng ở lâu quá cũng không được. Sáng hôm đó nàng vừa nhận được thư của Phụ thân, bảo rằng phải gấp rút thúc giục Vũ Lão gia về. Bản thân nàng cũng muốn vậy, nên đã nhanh chóng nói với vị gia gia khó ưa kia, nhưng mà dường như lão già vẫn còn rất luyến tiếc nơi này, muốn ở lại thêm vài hôm nữa. Vũ Thanh Yên nàng cuối cùng cũng chịu không nổi cái tính tình này của lão rồi, chẳng lẽ lão lại muốn ở đến hết đời luôn sao? Cuối cùng, Vũ Lão gia cũng chịu thỏa hiệp với nàng, ngày mai lên đường trở về Kinh Thành, không trì hoãn nữa!

Vũ Thanh Yên tối đó đang ngồi trong phòng dặn dò A Châu thu xếp hành lý, trước đó nàng cũng đã nói với đám người Tử Mặc nhanh chóng chuẩn bị.

"Kỳ lạ, sao không thấy nó đâu nữa?". Vũ Thanh Yên đang lục tung đống hành lý của mình lên, tìm kiếm thứ gì đó.

"Tiểu thư, có chuyện gì vậy?". A Châu nhìn thấy thần sắc khá nghiêm trọng của nàng, khẽ lên tiếng hỏi.

"Em có thấy miếng ngọc bội của ta đâu không? Là ngọc bội Bích Phù ta vẫn thường hay đeo trên người ấy!". Vũ Thanh Yên vẫn tiếp tục tìm kiếm, đó là miếng ngọc bội Mẫu thân để lại cho nàng, nàng không thể nào làm mất được.

"Em không biết, Tiểu thư vẫn thường luôn mang nó bên người không rời kia mà!". A Châu lắc đầu.

"Thì đúng là ta vẫn luôn không rời nó một bước, nhưng mà từ khi đến sơn trang này thì có quá nhiều chuyện rối cả lên, ta cũng quên luôn mất nó!". Vũ Thanh Yên bắt đầu rối loạn, nàng đang cố lục lại trí nhớ xem thử miếng ngọc bội đó có thể ở đâu. Đoạn, nàng quay sang nói với A Châu: "Em đi hỏi Tôn ma ma hay Tiểu Hương thử xem, nhỡ đâu bọn họ lại thấy nó không chừng!".

"Vâng!". A Châu đáp một tiếng rồi lui ra.

Vũ Thanh Yên vẫn tiếp tục tìm kiếm. Từ khi đến nơi này, nàng hết bị dọa, rồi lại mải đi tìm Vũ Lão gia nên cũng không có để ý mấy đến phục trang của mình, cũng quên mất là bản thân nàng vẫn luôn mang trên người một miếng ngọc bội vô giá như thế. Nếu như nó mất, nàng biết phải làm sao đây?!

Một lát sau, A Châu trở vào, theo sau nàng là Tôn ma ma và Tiểu Hương. Tôn ma ma tiến đến gần, nhìn Vũ Thanh Yên đang lục tung đống hành lý của mình thì nhẹ giọng gọi nàng một tiếng: "Vũ Tiểu thư!".

Vũ Thanh Yên quay người, khẩn trương hỏi Tôn ma ma và Tiểu Hương một lượt, cuối cùng chỉ nhận được một cái lắc đầu của Tiểu Hương: "Vũ Tiểu thư, ngày đó khi thuộc hạ của Trang chủ dẫn cô đến, nô tỳ đều rất chú ý đến cô, bên người cô không mang theo bất cứ thứ gì cả!".

"Nhưng rõ ràng là ta để miếng ngọc bội đó trong một cái túi hương nhỏ, ta vẫn luôn đeo nó bên hông, không thể nào mà ngươi không thấy được!". Vũ Thanh Yên nhíu mày.

"Vũ Tiểu thư, thật sự không thấy, kể cả lúc Trang chủ bảo lão nô cùng Tiểu Hương dẫn cô về phòng, hầu hạ cô tắm rửa, y phục của cô lão nô đều cầm, thật sự ngoài y phục bình thường ra thì không còn thấy bất cứ thứ gì nữa!". Tôn ma ma lắc đầu.

Vũ Thanh Yên ngưng thần suy nghĩ một chút. Nàng đương nhiên tin tưởng những người này sẽ không ai rảnh rỗi đi lấy ngọc bội của nàng, Thiên Thủy sơn trang là nơi nào chứ, làm sao có thể chọn những người tà tâm vào đây được, như vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất chính là nàng đã đánh rơi nó trong suốt quãng đường từ Kinh Thành đến đây.

Xem nào, là ngang đoạn đường nào mới được cơ chứ? Nàng đã đi qua rất nhiều chỗ, không thể nghĩ ra được chính xác là nơi nào. Xem ra chỉ có thể vừa đi vừa tìm nó thôi!

"Vũ Tiểu thư, hay là để lão nô nói với Trang chủ, nhờ Ngài ấy phái người tìm giúp có được không?!". Tôn ma ma thấy Vũ Thanh Yên thở dài ão não, bèn lên tiếng đề nghị. "Trang chủ là người rất có năng lực, chắc chắn sẽ tìm được thôi!".

Vũ Thanh Yên chỉ hơi cười cười đáp: "Không cần phiền đến Thiên Trang chủ đâu, bản thân ta có thể tự mình tìm được!". Tính cách nàng vẫn luôn là như thế, không muốn lệ thuộc vào ai, cũng không cần bất cứ ai để dựa dẫm vào, việc gì nàng có thể làm, đương nhiên nàng sẽ dốc hết sức, nàng không phải kiểu người thích nhờ vả người khác.

Tôn ma ma và Tiểu Hương cũng ở lại tìm giúp Vũ Thanh Yên thêm một chút nữa, sau đó rồi cũng rời đi. A Châu sau khi thu xếp thỏa đáng xong đống hành lý cũng lui ra ngoài. Đêm đó Vũ Thanh Yên không ngủ được sâu, một phần vì canh cánh trong lòng chuyện miếng ngọc bội bị thất lạc, một phần hình như không có bông hoa hải đường kia.

Sáng hôm sau, Vũ Thanh Yên thức dậy đúng giờ, nàng chuẩn bị ổn thỏa rồi nhanh chóng đến phòng của Vũ Lão gia. Lúc này trong phòng của lão lại vô cùng rộn ràng tiếng nói chuyện, có giọng của lão, còn có cả giọng của Thiên Thường.

Vũ Thanh Yên đẩy cửa bước vào, Vũ Lão gia nhìn nàng một cái rồi nhíu nhíu mày nói một câu, thanh âm không vừa ý: "Nha đầu ngươi đêm qua háo hức đến không ngủ nổi lắm hay sao mà thần sắc trông thiếu sức sống thế kia!?".

Nàng đúng là có chút mệt mỏi trong người vì không ngủ đủ thật, nhưng biết làm sao được đây, cũng vì chuyện thất lạc ngọc bội mà ra cả, tất cả đều là vì vị gia gia khó ưa này của nàng cả đấy thôi. "Gia gia, đúng là cháu mệt thật!". Nàng nặng nề ngồi xuống cạnh lão.

Mắt Vũ Lão gia sáng lên trong chốc lát, nói một câu: "A, nếu nha đầu ngươi mệt thì cứ ở lại thêm vài hôm nữa vậy rồi hẵng đi, dù sao thời gian còn dài mà!".

"Gia gia, không phải vì cháu mệt mà lại trì hoãn nữa đâu. Phụ thân đã sốt ruột muốn gặp lại ông lắm rồi, cháu còn không đưa ông về nữa thì không chừng Phụ thân lại tới đây thật đấy!". Vũ Thanh Yên nghe lão nói, lập tức ngồi thẳng dậy, kiên quyết đáp, dập tắt ý định ở lại thêm mấy ngày nữa của lão. Có trời mới biết được là lão muốn ở lại vì bản thân mình hay trong đó cũng có một phần muốn tác hợp nàng và Thiên Thường!

"Nha đầu ngươi không thấy động lòng trước cảnh sắc nơi đây sao, đẹp thế này e rằng thiên hạ cũng chỉ có mỗi một mình Thiên Thủy sơn trang này thôi!".

"Không phải cứ đẹp là đều có thể ở lại được, nơi này cũng không phải là nhà của chúng ta. Gia gia, nhà của ông, của cháu đều là ở Kinh Thành kìa!".

"Nếu như nha đầu ngươi chịu gật đầu một cái thì sau này nơi này sẽ là nhà của lão nhân ta, cũng như là nhà của ngươi thôi!". Vũ Lão gia lại tiếp tục nói.

"Gia gia!!!". Giọng Vũ Thanh Yên có phần hơi nặng nề. "Chuyện này không thể mang ra đùa bất cứ lúc nào cũng được đâu!".

"Lão nhân ta cũng không phải là đùa giỡn gì! Tại sao hai người các ngươi cứ phải tỏ ra xa cách nhau như thế, lão ta có lòng tốt muốn tác hợp, cuối cùng thì bị từ chối một cách quyết liệt, các ngươi để mặt mũi của lão ta ở đâu hả??!". Vũ Lão gia gắt lên.

"Khương gia gia, đừng tức giận. Ngài vừa mới khỏe lại, không thể lại khí giận công tâm!". Thiên Thường đang im lặng đột nhiên lúc này lại lên tiếng, xoa dịu cơn giận.

Vũ Lão gia nhìn Thiên Thường, hừ lạnh một cái, cũng thôi không nói nữa. Thiên Thường nhìn lão cũng chỉ biết cười cười, đưa trà lên miệng uống một ngụm.

Vũ Thanh Yên lại cất lời: "Gia gia uống trà xong rồi chứ?! Xong rồi thì chúng ta mau lên đường thôi, nếu không sẽ lại trễ nữa cho xem!".

"Lão ta chưa uống xong, không đi, không đi!". Vũ Lão gia phất phất tay, ra hiệu không đồng tình.

"Gia gia, nếu ông còn không nhanh đứng dậy, cháu sẽ đích thân lôi ông đi đấy!". Vũ Thanh Yên bắt đầu không kiên nhẫn nổi với vị gia gia khó ưa này của nàng nữa.

"Nha đầu ngươi dám không, dám lôi cả lão ta đi ư?!". Vũ Lão gia lên giọng thách thức.

"Gia gia, chúng ta nhanh đi thôi!". Vũ Thanh Yên bắt đầu "xuống nước" năn nỉ.

Vũ Lão gia nhìn nàng một cái, trong ánh mắt toát lên vẻ tự mãn. Đoạn, lão quay sang Thiên Thường nói: "Thường tiểu tử, lão nhân ta phải đi rồi!".

"Khương gia gia, cháu biết là sẽ có ngày này mà. Dù sao cháu cũng không thể giữ Ngài lại đây suốt đời được!". Giọng Thiên Thường có chút chua xót. "Để cháu tiễn Ngài ra ngoài!". Nói rồi, hắn liền đứng dậy.

Vũ Lão gia, Thiên Thường và Vũ Thanh Yên cùng nhau cất bước ra khỏi phòng, đi đến cổng Thiên Thủy sơn trang. Mọi người đều đã sớm tề tựu ở đó, tất cả đều đã ổn thỏa, chỉ còn chờ Vũ Lão gia và Vũ Thanh Yên ra mà thôi.

Đứng trước xe ngựa, Vũ Lão gia nhìn Thiên Thường có chút luyến tiếc, không nỡ mà nói: "Thường tiểu tử, cháu cũng đã quá đủ năng lực để bảo vệ sơn trang này rồi, cũng không còn cần lão nhân ta nữa!".

"Khương gia gia, nơi này vẫn luôn chào đón Ngài!".

"Tiểu tử ngươi sau này nếu rảnh rỗi thì đến Kinh Thành tìm lão nhân ta hàn huyên. Còn nếu như hối hận thì phải nhanh chóng đến Phủ của ta đem sính lễ để hỏi cưới nha đầu này đấy!". Vũ Lão gia cười cười, vẫn không quên mục đích.

Thiên Thường chỉ cúi đầu cười không đáp. Còn Vũ Thanh Yên thì trừng mắt nhìn lão một cái rõ ghét. Lão nhìn hai người thì cũng chỉ biết thầm lặng mà thở dài tiếc nuối, thật uổng công tốn sức của lão một phen!

Vũ Thanh Yên trò chuyện với đám người Tôn ma ma và Tiểu Hương vài câu rồi quay người lên xe, Vũ Lão gia sau đó cũng vào xe ngựa theo trong sự luyến tiếc Thiên Thường một cách vô bờ. Lão vào trong xe rồi vẫn còn vén màn che nhìn ra ngoài cho được.

"Khương gia gia, Thanh Yên muội muội, bảo trọng!". Thiên Thường nhìn chiếc xe ngựa đang dần di chuyển, nói một câu.

"Thường tiểu tử, bảo trọng, nhớ đến tìm lão nhân ta!". Vũ Lão gia nói vọng ra.

"Thiên... Thường huynh, bảo trọng!".

Sau đó là thanh âm có chút không cam lòng của Vũ Thanh Yên phát ra từ bên trong xe ngựa, dường như trước đó Thiên Thường còn có thể nghe được tiếng cốc đầu quen thuộc của Vũ Lão gia. Hắn cười một cái, cuộc gặp gỡ này không biết qua bao lâu mới có thể được lặp lại lần nữa, mặc dù hắn biết bữa tiệc nào cũng phải có lúc tàn, cuộc gặp nào rồi cũng phải có chia ly, nhưng thật sự nếu có cơ hội, hắn không muốn xa rời họ một chút nào. Đưa mắt nhìn theo bóng dáng chiếc xe ngựa đang xa dần xa dần rồi khuất mất dạng, Thiên Thường không khỏi có cảm giác mất mát, dõi mắt theo thêm một lúc nữa, hắn mới chịu quay người trở vào.

Tôn ma ma nhìn hắn, bỗng dưng lên tiếng: "Trang chủ, lão nô hiểu được ý tứ của Khương lão gia, lão nô cũng rất thích Vũ Tiểu thư, Ngài... thật sự... không mảy may có chút nào động lòng sao?!".

Thiên Thường mỉm cười nhẹ một cái, đáp lại một câu: "Sau này rồi sẽ còn gặp lại!". Nói rồi, hắn nhấc chân, thong thả bước đi. Ánh mặt trời đang chiếu rọi bỗng dưng như có như không khiến thân ảnh tiêu sái của hắn thêm vạn phần rực rỡ.

Xe ngựa Vũ phủ đi một đường không ngừng nghỉ, phải nói là dùng tốc độ rất nhanh, đến gần chiều thì rốt cuộc cũng ra khỏi được đoạn đường dài dẫn đến Thiên Thủy sơn trang, trước mặt không nơi nào khác, chính là núi Vân Phong.

Núi Vân Phong vẫn không có gì thay đổi, vẫn là một cảnh non nước hữu tình, hoa nở hoa khai như lúc khi Vũ Thanh Yên đến đây. Giữa đường đi, Vũ Thanh Yên vẫn luôn âm thầm tìm kiếm miếng ngọc bội mà nàng bị rơi kia, quãng đường từ Thiên Thủy sơn trang cho đến nơi này vẫn không hề thấy bóng dáng nó. Nàng cũng có suy nghĩ rằng ngọc bội của nàng rất có thể bị rơi ở đây, vì lúc đó hai nữ nhân kia đánh nhau, ngọc bội có khi lại bị nội lực của hai người họ đánh bật ra khỏi nàng không chừng.

Thấy Vũ Thanh Yên dường như đang tìm thứ gì đó rất quan trọng, Vũ Lão gia lên tiếng hỏi: "Nha đầu, ngươi tìm thứ gì mà mặt mày xám xịt hết thế kia?!".

"Là... là một cây trâm ngọc bích, không có gì đâu, Gia gia đừng quan tâm!". Vũ Thanh Yên biết nếu lão mà nghe được tin nàng mất ngọc bội mà Mẫu thân để lại, không đánh chết nàng thì cũng sẽ ném nàng xuống sông cho coi, nàng chưa có ngốc mà nói thật!

Vũ Lão gia không nói không rằng, trực tiếp đưa tay cốc đầu Vũ Thanh Yên một cái, trầm giọng: "Nha đầu thối, đã không biết nói dối thì đừng nói, dám lừa cả lão ta sao!".

"Cháu... cháu nói thật mà!". Vũ Thanh Yên xoa xoa đầu, chẳng lẽ nàng để lộ sơ hở nào ư, sao lão già này biết được mà đánh nàng chứ?

"Còn già mồm!". Vũ Lão gia lại cốc một cái nữa. "Ngươi có biết khi ngươi nói dối, mặt ngươi khó coi chết đi được không?! Sau này mà còn dám lừa lão ta nữa thì không xong đâu đấy, nói mau, rốt cuộc là mất vật quan trọng gì?".

Vũ Thanh Yên cũng không còn cách nào khác, đành thú thật với lão: "Là... là miếng ngọc bội Bích Phù mà Mẫu thân để lại cho cháu!". Nàng lí nhí nói, nói xong còn ôm đầu trước để lão khỏi cốc trúng, trong lòng thì lại đặt ra nghi vấn, tại sao lão già này cách nàng tận sáu năm, nhưng con người nàng như thế nào lão đều rõ ràng đến vậy kia chứ?!

Vũ Lão gia nghe xong câu trả lời, thân người khẽ run, khuôn mặt hết sức khó coi, quát Vũ Thanh Yên một tràng: "Nha đầu thối, có một vật nhỏ cũng không giữ được, sau này thì làm sao quản chuyện lớn hơn đây?! Ngươi có biết miếng ngọc bội đó có giá trị như thế nào không, là vô giá đấy! Đó là miếng ngọc truyền thừa cho nhi nữ của Vũ gia, ngươi làm mất nó rồi thì lão nhân ta làm sao ăn nói được với Tổ mẫu ngươi, với liệt tổ liệt tông Vũ gia đây hả??!!".

"Gia gia, miếng ngọc bộiđó không lớn lao đến vậy chứ?!". Nàng kinh ngạc thốt lên.

"Vậy ngươi nghĩ nó như thế nào? Không có giá trị?".

"Cháu... cháu không biết là nó lại là vật truyền thừa của Vũ gia!". Vũ Thanh Yên cúi đầu, lí nhí nói.

"Ngươi... hiện tại ngươi mau lập tức đi tìm nó cho ta! Nếu tìm không được, đừng hòng bước chân vào Phủ!!". Vũ Lão gia giận dữ, khuôn mặt đỏ lên trông thấy, hơi thở vừa nặng nề lại vừa lạnh lẽo.

"Thì cháu cũng đang muốn tìm nó mà, Gia gia có cần phải hung dữ đến như thế không?!". Vũ Thanh Yên ấm ức thốt lên. "Cháu biết là do cháu mà ra cả, cháu đương nhiên biết mình phải làm thế nào, Gia gia người không an ủi hay giúp cháu thì thôi, lại còn mắng mỏ, quở trách cháu nặng nề như thế!".

"An ủi? Giúp đỡ? Ngươi được nuông chiều quá đáng thì phải, chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, thật khiến lão nhân ta mất mặt. Hiện tại ngươi mau xuống xe, nhanh chóng ở lại đây đi tìm nó đi!". Vũ Lão gia vươn tay như muốn đẩy Vũ Thanh Yên.

"Gia gia, không được, cháu còn phải hộ tống ông về Kinh Thành!".

"Lão nhân ta cũng không yếu đến mức cần nha đầu ngươi bảo vệ đâu, nhanh chóng xuống xe tìm ngọc bội cho ta!". Vũ Lão gia lại đẩy đẩy nàng, sau đó còn nói vọng ra phía bên ngoài: "Dừng xe lại!".

Xe ngựa theo lời của lão lập tức dừng lại ngay, lúc này Vũ Lão gia rốt cuộc cũng đã "ném" được Vũ Thanh Yên xuống xe ngựa, tiếp theo sau đó chính là bọc hành lý của nàng. Lão ngồi trong xe, vén màn lên nhìn ra ngoài, thấy Vũ Thanh Yên đang ấm ức ôm bọc hành lý thì lên tiếng: "Nha đầu ngươi nhanh đi mau cho ta, lão nhân ta về đến Kinh Thành sẽ nói rõ ràng mọi chuyện cho Phụ thân ngươi biết, coi như đây là hình phạt việc ngươi để mất vật truyền thừa của gia tộc. Vả lại ngươi quá được nuông chiều, cần phải ra ngoài nhiều một chút để tiếp xúc, không thể cứ ở mãi trong Phủ như thế được!".

"Gia gia, cháu một thân một mình, lại còn là nữ nhi, ông không sợ cháu sẽ mất tích sao?!". Vũ Thanh Yên ủy khuất nói ra một câu.

"Sợ cái gì, nếu ngươi sợ thì không phải là tôn nữ của lão ta, sau này đừng nhận mình họ Vũ làm mất mặt gia tộc nữa!". Vũ Lão gia nhăn mặt nhíu mày đáp lại.

"Gia gia, ông thật ác độc, sao lại có thể đẩy tôn nữ của mình vào thế nguy hiểm như vậy chứ?! Rốt cuộc cháu thật không biết ông có phải là Gia gia của cháu không nữa!".

"Ngươi còn đứng đó nói nhảm, có đi mau không thì bảo!". Vũ Lão gia quát lên. Sau đó lão ra hiệu cho phu xe, phu xe chần chừ mãi một lúc mới vung roi lên, xe ngựa chầm chậm di chuyển. "Ngươi nhanh đi tìm đi, lão ta tốt bụng để ám vệ theo ngươi, còn nếu như ngươi thấy khó khăn thì có thể quay lại Thiên Thủy sơn trang tìm Thường tiểu tử!".

Thanh âm của Vũ Lão gia vọng ra, xe ngựa vẫn không hề dừng lại, tiếp tục di chuyển một cách bình thường. Vũ Thanh Yên nghe xong câu nói cuối cùng của lão mà tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức nhào đến nhổ sạch râu tóc của lão già này. Lúc đầu nàng cứ tưởng lão chỉ đùa nàng mà thôi, hóa ra lão làm thật, đuổi nàng ra khỏi xe ngựa, lại tự mình một mình trở về mà không có nàng. Nàng thật sự vô cùng ấm ức, chỉ muốn hét lên cho thỏa cơn giận, nàng rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với ông trời sao, sao lại có thể đối xử với nàng như thế này cơ chứ? Sao lại bắt nàng đến đây chịu đủ loại mặn nhạt của lão già này, sao nàng để nàng có một Gia gia vô tích sự, vô trách nhiệm, khó tính, khó ưa như thế kia chứ??!

Xe ngựa hình như đi rất nhanh, dường như còn sợ nàng đuổi theo, bụi đất cuồn cuộn, gió lại thoáng nổi lên, mang bao nhiêu đất bụi cứ thế hất thẳng vào người nàng không thương tiếc. Nàng chẳng buồn đuổi theo, chỉ có thể từ xa mà hét lên: "Gia gia! Ta hận ông!!!".

Vũ Lão gia loáng thoáng nghe được thanh âm của Vũ Thanh Yên vọng lại, thở phào một cái nhẹ nhõm, nhìn A Châu đang rưng rưng nước mắt bị lão điểm huyệt bên cạnh, nói một câu đầy sự an tâm: "Thật may quá, nó không đuổi theo!".

Vốn kế hoạch của lão là làm như thế nào đó để Vũ Thanh Yên quay trở lại Thiên Thủy sơn trang, may mắn cho lão là do tôn nữ tốt kia của mình đã làm mất ngọc bội của Mẫu thân nó để lại, nên lão mới có cái cớ bắt nàng ở lại. Bây giờ việc lão cần làm chính là truyền tin cho Thiên Thường, lão biết nha đầu Thanh Yên này sống trong nhung lụa từ nhỏ, làm sao có thể chịu được khổ cực, nên chỉ còn cách quay lại Thiên Thủy sơn trang nhờ Thiên Thường giúp đỡ mà thôi. Nhờ việc lần này nên nhất định tình cảm giữa hai đứa nó sẽ nhanh chóng phát triển, lão bây giờ chỉ còn việc ngồi đợi Thiên Thường tiểu tử kia đem sinh lễ đến hỏi cưới tôn nữ ngốc nhà lão nữa thôi. Thuận lợi, hết sức thuận lợi!

Nhìn lão nhân gia nhà mình ngồi vừa nghĩ vừa cười đến híp mắt cả lên thế kia, A Châu cũng chỉ biết nhìn với một ánh mắt sợ hãi, nàng chưa từng thấy Gia gia nào đối xử với tôn nữ của mình kì lạ đến như lão. Mấy khắc trước thì bị lão ngấm ngầm điểm huyệt đạo, nói chuyện hay cử động cũng đều vô dụng, rồi lại tận mắt chứng kiến lão đôi co với Tiểu thư, đẩy Tiểu thư xuống xe ngựa không thương tiếc, cảnh cáo thêm mấy lời độc địa, A Châu bây giờ cũng không thể làm được gì hơn ngoài việc cầu nguyện cho Tiểu thư nhà mình bình an vô sự sau cơn sóng gió hiểm hóc này.

"Tiểu thư, bảo trọng, A Châu nhất định sẽ ngày đêm nguyện cầu thần linh phù hộ cho cô tai qua nạn khỏi!!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net