CHƯƠNG 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Thanh Yên nhìn theo bóng xe ngựa khuất hẳn rồi mới chầm chậm dời mắt đi nơi khác. Nàng bây giờ nên biết đi đâu tìm ngọc bội đây, một thân một mình nàng thì làm thế nào mà tìm được?? Gia gia đáng ghét kia cứ chờ đấy, đợi khi nào nàng trở về, nhất định sẽ không để cho lão yên thân mà sống thoải mái!

"Tiểu thư, bây giờ...". Tử Mặc bỗng nhiên xuất hiện, có chút ái ngại nói.

Vũ Thanh Yên thở dài một tiếng đáp lại: "Còn làm sao nữa, nhanh chóng đi tìm ngọc bội thôi. Nếu ta mà không tìm ra, thế nào vị gia gia đáng ghét kia cũng không để ta vào được Phủ!". Nàng biết lão già khó ưa đó đã nói thì sẽ làm, nếu nàng thật sự không tìm được ngọc bội, chắc chắn lão sẽ không cho nàng mang họ Vũ nữa. Thật lắm điều, đã đuổi nàng xuống xe, để nàng một thân một mình ở đây, lại còn không cho cả A Châu theo nàng.

"Vậy nếu như chúng ta... quay lại Thiên Thủy sơn trang... nhờ Thiên Trang chủ giúp đỡ thì chắc hẳn sẽ nhanh hơn...". Tử Mặc đề nghị, có đôi chút ấp úng.

Vũ Thanh Yên đã gắt lên ngay: "Không thể được! Gia gia khó ưa kia của ta đích xác là muốn ta quay trở lại nơi đó đấy, ngươi cũng hiểu mà, vạn lần không thể!".

"Là thuộc hạ ngu muội không hiểu, xin Tiểu thư trách phạt!". Tử Mặc cúi đầu đáp, mồ hôi lạnh loáng thoáng xuất hiện, hắn dường như đôi phần cũng biết được trong lòng của Tiểu thư là không có vị Thiên Trang chủ kia nên mơi gay gắt như vậy.

"Thôi được rồi, ngươi lui xuống đi, cứ âm thầm bảo vệ ta là được rồi, không cần thiết thì đừng xuất hiện, nếu không lại gây sự chú ý! Mà nhớ là vẫn phải ngầm tìm kiếm ngọc bội!". Vũ Thanh Yên khoát khoát tay. Tử Mặc vâng dạ rồi lập tức vô thanh vô thức lui ra.

Vũ Thanh Yên suy nghĩ một chút rồi lập tức tự an ủi bản thân mình phải mạnh mẽ lên. Giây phút xe ngựa chuyển bánh kia đã khiến nàng bỗng dưng có cảm giác bị bỏ rơi rõ rệt, suýt nữa nàng cũng đã muốn rơi cả nước mắt. Nhưng nàng biết bây giờ chuyện nàng cần làm chính là tìm được ngọc bội, nàng không thể ngồi không đợi người ta tới giúp được, nguyên tắc của nàng chính là chỉ có bản thân mới có thể giúp được bản thân, người khác tới thì còn gì là ý nghĩa. Nàng sẽ cho lão già khó ưa kia thấy được nàng không phải là một nữ tử yếu đuối đơn thuần, nàng sẽ tìm được ngọc bội, lão cứ chống mắt lên mà xem!

Vũ Thanh Yên hít sâu một hơi rồi thở ra thật mạnh, nàng coi như cũng đã lấy lại được một chút ít tinh thần, điều quan trọng nhất bây giờ chính là làm cho bản thân bình tĩnh lại, không được mất kiểm soát, không được "giận quá mất khôn". Đeo hành lý ngay ngắn lên vai, nàng cất bước đi tiếp về phía trước, bây giờ điều đầu tiên chính là vào Minh Thành kiếm một chỗ nghỉ chân, mà cũng coi như lão già kia còn có chút lương tâm, biết cho nàng chút bạc để dùng, nếu không chắc nàng phải ngủ nơi đầu đường xó chợ mất!

Đi được khoảng nửa dặm, Vũ Thanh Yên đã đi đến nơi đẹp nhất trên Vân Phong sơn này, đây cũng chính là nơi mà Lăng Lan và Thanh Thiếu Vân giao đấu mấy ngày trước, xung quanh nàng vẫn còn vết tích rất rõ rệt. Đằng xa nhìn lại, nàng đã thấy có rất nhiều người tụ tập chung một chỗ, loáng thoáng còn có thể nghe thấy đủ loại âm thanh, nào là tiếng đàn, tiếng nói, tiếng cười đùa, lại còn có tiếng cãi nhau nữa, lại không phải là Lăng Lan và Thanh Thiếu Vân nữa đấy chứ?! Hình như không, là giọng nói của nam tử!

Vũ Thanh Yên cũng không quan tâm nhiều lắm đến chuyện thiên hạ, chỉ cần đừng có dính líu hay gây cản trở gì nàng là được rồi, nàng sẽ không nhúng tay vào, đơn giản vì nàng không phải là một người thích lo chuyện bao đồng. Vũ Thanh Yên cất từng bước nhanh chóng tiến thẳng qua đám người đông đúc đó, nhưng càng đi, sao nàng lại cảm thấy bản thân mình như là đang gây sự chú ý vậy, bộ trên mặt nàng có dính gì hay sao?!

"Đây rồi, đây rồi, cuối cùng nàng cũng tới rồi!". Bỗng nhiên có một nam tử xa lạ nhảy ra giữa, chặn đường đi của Vũ Thanh Yên, vừa cười vừa nói. Trong khi nàng đang không hiểu chuyện gì xảy ra, cứ đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn nam tử nọ thì thân thể đã bị kéo sát vào người hắn, bàn tay hắn lại cư nhiên vòng qua vai nàng, ôm lấy nàng, lại cười cười nói nói với đám người trước mặt mình một cách rất tự nhiên rằng: "Các ngươi thấy chưa, ta đâu có nói suông, là có mỹ nhân đến tìm ta thật!".

"Thiếu Văn, ta thấy vẫn là ngươi lợi hại, không ngờ lại có mỹ nhân như hoa như ngọc lặn lội từ nơi xa đến tìm ngươi, xem ra sức hút của ngươi quả thật không ngoa đi!". Một trong số những nam tử đứng trước mặt Vũ Thanh Yên lên tiếng tán thưởng.

"Điều đó là đương nhiên, Bản Thiếu gia danh tiếng vang xa, như thế mới xứng với danh xưng "Đệ nhất mỹ nam Minh Thành" chứ!". Nam tử tên Thiếu Văn kia tự mãn đáp, tay vẫn không rời khỏi người Vũ Thanh Yên.

"Bản Thiếu gia ta không phục, vì cớ gì lại có thể đem một nữ nhân ra làm kết quả cuối cùng chứ. Ta không tin nữ tử đó đến tìm ngươi!". Một nam tử khác lại lên tiếng, lần này không phải tán thưởng mà là phản đối gay gắt.

"A, Lăng Thiên, ngươi không phục?!". Nam tử tên Thiếu Văn kia nói, hàm chứa chút giễu cợt. "Vậy để Bản Thiếu gia chứng minh cho ngươi xem nhé!".

Nói rồi, Thiếu Văn kia đưa mắt nhìn Vũ Thanh Yên một cái, trong ánh mắt dấy lên một tia giảo hoạt, còn cười một nụ cười vô sỉ với nàng, giây lát sau hắn lại cúi mặt xuống, nhắm thẳng đôi môi anh đào của nàng. Vũ Thanh Yên từ khi bị hắn kéo lại đến nay không nói được lời nào, cũng không thể cử động được, chính vì tên tra nam[1] này đã bí mật điểm huyệt đạo của nàng. Bây giờ nhìn hắn cực kỳ vô lại, còn muốn hôn nàng ư??!

[1] tra nam: gã đàn ông tồi tệ.

Ngay khi môi hắn cách môi nàng khoảng cỡ một ngón tay thì đã có một thanh âm mang theo chút khó chịu vang lên xen vào: "Đại ca, huynh ngừng lại cho muội!!".

Thiếu Văn kia lập tức khựng lại, liền quay mặt sang hướng chủ nhân của giọng nói vừa phát ra đó, có chút tiếc nuối mà cười cười đáp lại: "A, là muội muội tốt của ta đấy à!".

Vũ Thanh Yên ngay sau đó liền hoàn hồn trở lại, ông trời coi như vẫn còn có lương tâm, cho muội muội của tên tra nam này xuất hiện kịp lúc, chứ nếu như hắn mà thật sự hôn nàng, nàng nhất định sẽ phải bất đắc dĩ mà gánh tội danh giết người cho xem. Nàng được tên Thiếu Văn này giữ cho thân người đứng vững nên bàn tay thối của tên này cư nhiên vẫn đặt bên eo nàng, lúc này nàng mới thấy được, hóa ra vị muội muội vừa lên tiếng của hắn lại chính là Thanh Thiếu Vân, xem ra tên tra nam này ắt hẳn là Thanh Thiếu Văn rồi!

Thanh Thiếu Vân nhăn mặt nhíu mày đi từng bước đến gần Đại ca mình, ánh mắt lại như có như không sắc bén mà lướt qua dò xét Vũ Thanh Yên đôi chút, sau đó lại cất giọng đầy khó chịu: "Huynh không có việc gì làm hay sao mà lại ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt, mau mau buông cô nương này ra rồi theo muội về Phủ!".

"Muội muội à, Đại ca đúng là đang rất rảnh đấy, không ở đây hưởng thụ mỹ nhân, về Phủ làm cái quái gì!". Thanh Thiếu Văn lại cười đầy cợt nhả. "Muội xem này, có mỹ nhân ngưỡng mộ danh tiếng của ta từ lâu nên lặn lội đến đây tìm ta đấy!".

Vũ Thanh Yên bắt đầu giận run người, tên tra nam này là cái thá gì mà phải khiến nàng bận tâm chứ, đúng là đồ vô lại, nói dối không biết ngượng, tên điên này, nếu nàng mà cử động được nhất định sẽ không để hắn sống yên thân!!

Thanh Thiếu Vân nhìn Vũ Thanh Yên một lần nữa, lại nhíu mày: "Theo muội thấy thì cô nương người ta không phải là vì huynh đâu, mau buông nàng ấy ra đi!".

"Sao muội lại có thể chắc chắn như vậy chứ, vị mỹ nhân này là vì lặn lội đường xa đến tìm ta mà thân thể mệt mỏi, ta không thể không đỡ nàng ấy được!". Nói rồi, hắn liền buông tay, đồng thời cũng nhích thân người ra khỏi Vũ Thanh Yên, nhưng Vũ Thanh Yên lại không đứng vững mà đổ ập người về phía hắn, khiến hắn lại phải ra tay đỡ nàng.

Vũ Thanh Yên bây giờ chỉ muốn hét lên ba tiếng: "Tên khốn khiếp!!!" vào mặt tên tra man thối tha này, không hiểu hắn làm cái quái gì mà khiến nàng đã không nói được, không cử động được, đến sức lực cũng mất, không thể nào đứng vững được, mặc cho đám người này liên tục đùa bỡn, xem nàng như một công cụ mua vui. Bây giờ Vũ Thanh Yên chỉ hận không thể lập tức nhào đến xé xác tên này ra làm trăm mảnh, sau đó chà nát khuôn mặt vô lại của hắn để hắn hết dùng bộ mặt này cười cười cợt nhả nữa!

Thanh Thiếu Vân lại nhìn Vũ Thanh Yên, nhẹ giọng hỏi, hết sức lễ độ: "Cô nương, có thật là cô đến đây tìm Đại ca của ta...". Nàng còn chưa nói hết, cô nương đứng trong lòng Đại ca mình kia đã ngay lập tức ngất xỉu. "Cô nương! Cô nương! Cô tỉnh lại đi!!".

"Muội muội à, ta đã nói rồi, nàng ấy là đến tìm ta, thân thể bôn ba nhiều ngày bên ngoài nên không khỏe, ta phải lập tức đưa nàng ấy đi ngay!". Thanh Thiếu Văn lên tiếng, khuôn mặt "lo lắng", nói với muội muội mình một câu rồi sau đó ôm lấy Vũ Thanh Yên rời đi.

Thanh Thiếu Vân nhìn Đại ca mình ôm ngang lấy nữ tử lạ mặt kia dụng khinh công đi khỏi Vân Phong sơn không một chút luyến tiếc nào, nàng có hơi khó hiểu trong lòng, nhưng sau đó cũng liền gạt bỏ chuyện này sang một bên, nhấc chân rời đi theo.

"Thiếu Vân muội muội!". Lăng Thiên – huynh trưởng của Lăng Lan bỗng dưng lên tiếng gọi nàng, thanh âm như có như không hàm chứa một tia níu giữ.

Thanh Thiếu Vân quay người nhìn hắn, thần sắc lạnh nhạt: "Không biết Lăng Thiếu gia có gì cần nói?!".

"Thiếu Vân... muội... ta...". Đối diện với dung nhan như họa của nàng, Lăng Thiên có chút ấp úng không nói nên lời.

"Nếu như đã không có gì quan trọng thì Thiếu Vân xin được đi trước!". Thanh Thiếu Vân nói một câu rồi quay người đi thẳng, thần sắc vẫn lạnh lùng như trước.

Lăng Thiên mím môi nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của nàng, trong ánh mắt hiện lên một tia ưu thương.

Chút nghi vấn mà Vũ Thanh Yên còn giữ được trước khi mất đi ý thức chính là không biết tại sao mình lại ngất đi. Chắc chắn là tên tra nam xảo quyệt này đã dùng thủ đoạn gì đó để nàng bỗng dưng ngất xỉu trước mặt Thanh Thiếu Vân, hòng không để nàng ta hỏi được bất cứ điều gì từ nàng, vạch rõ bộ mặt xấu xa của hắn, đúng là đồ khốn khiếp!!!

Không rõ là bản thân mình đã ngất đi bao lâu, đến khi mở mắt thì Vũ Thanh Yên chỉ thấy mình đang nằm trong một căn phòng, xem ra tên tra nam chết tiệt đó còn có chút lương tâm, để nàng ở trong một căn phòng tiện nghi đầy đủ, tuy đơn giản nhưng cũng không kém phần tinh tế. Vũ Thanh Yên chống tay ngồi dậy, có chút nhức đầu, nhìn quanh khắp phòng thì không thấy một bóng người nào, thật kì lạ. Một suy nghĩ bỗng vụt qua trong đầu nàng, nếu như đã không có ai thì càng tốt, nàng càng dễ dàng trốn đi hơn. Nghĩ rồi, nàng nhanh chóng bước xuống giường, lại nhìn quanh một lượt lần nữa, lén la lén lút đi thật khẽ khàng về phía cửa phòng.

Vũ Thanh Yên mở cửa, rồi lại nhìn trái nhìn phải lần nữa, phát hiện không có ai, tuyệt, đúng là trời giúp nàng. Bây giờ trời cũng đã tối, chỉ cần cẩn thận một chút thì nhất định sẽ thoát ra ngoài được thôi, nàng lại nhẹ nhàng bước từng bước một, lẩn mình vào trong màn đêm. Không biết nơi này là nơi nào, nhìn xung quanh thì có vẻ như nàng đang ở trong một biệt viện nào đó, nghĩ đi nghĩ lại thì nơi này cũng chỉ có thể là của tên tra nam đó thôi, nhìn mà xem, trong biệt viện này đâu đâu không non xanh nước biếc, hoa thơm cỏ lạ, thì cũng là đình đài hồ nước, lầu son gác tía, vừa tinh tế lại vừa xa hoa, như vậy thì nói lên được cái gì, đương nhiên tên tra nam này là một kẻ phá gia chi tử rồi!

Đi loanh quanh nãy giờ mà Vũ Thanh Yên vẫn không tìm được đường ra, mà dường như nàng đi đến đâu là lại quay về chỗ xuất phát ban đầu, cái quái quỷ gì đây?! Nếu như không nhanh chóng ra ngoài, thoát khỏi biệt viện này thì nàng sẽ lỡ việc mất.

Vũ Thanh Yên dường như lại sực nhớ ra điều gì đó, khẽ hô lên: "Tử Mặc!".

Xung quanh vẫn là một màn đêm yên tĩnh, không có tiếng đáp trả nàng. Kì lạ, nếu thấy nàng bị tên tra nam đó bắt đi thì đám người Tử Mặc phải xuất hiện giải cứu chứ, tại sao khi tỉnh lại thì nàng lại ở nơi này, bây giờ gọi cũng không có ai trả lời?!

"Tử Mặc! Tử Mặc! Ngươi xuất hiện đi chứ!!". Vũ Thanh Yên lại khẽ kêu lên, thanh âm vô cùng khẩn trương.

Vẫn như trước, không có tiếng trả lời. Nàng bất lực ngồi thụp xuống, nếu như không nhầm thì nhất định tên tra nam đó đã giở trò khiến đám người Tử Mặc không thể cứu nàng ra rồi, nhất định là tại hắn ta! Bây giờ nàng biết làm sao đây, không ra ngoài được, không gặp được đám ám vệ của mình, lại càng không thể làm gì được tên tra nam đó!

Nàng giờ rất mệt, lại rất đói, không hiểu tên tra nam Thanh Thiếu Văn đó đã làm gì mà khi tỉnh dậy nàng lại cảm thấy mất hết sức lực như vậy chứ, có thể nói để đi loanh quanh được ngoài này gần nửa canh giờ qua thì nàng đã phải gắng gượng bản thân đến mức nào.

Đang lúc chán nản, Vũ Thanh Yên bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm khẽ khàng nào đó thoảng qua đây, không, là rất nhiều mùi mới đúng, nàng có thể tưởng tượng được đấy là một bàn đầy ắp cao lương mỹ vị như thế nào. Hình như nó phát ra ở trong căn phòng mà nàng vừa mới đi ra kia, lẽ nào tên tra nam đó trở lại?!

Vũ Thanh Yên không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp đứng dậy, đi vào căn phòng kia, nếu tên đó trở lại, việc trước tiên của nàng chính là xé xác hắn, sau đó thưởng thức hết một bàn đầy ắp thức ăn ngon kia cho hả dạ. Đến trước căn phòng, nàng vươn tay đẩy cửa, nhấc chân nhanh chóng bước vào, vừa đi lại vừa hùng hồn nói: "Thanh Thiếu Văn, tên tra nam xảo quyệt nhà ngươi mau lăn đến đây cho Bản Tiểu thư!!!".

Không có tiếng trả lời, cũng không có bóng người nào trong phòng cả. Vũ Thanh Yên nhíu mày nhìn khắp xung quanh mình một lượt, đúng là không có ai, chẳng lẽ Thanh Thiếu Văn đó không trở lại, vậy thì bàn thức ăn trước mặt nàng đây là ai mang vào? Tại sao khi thấy nàng biến mất thì không có tiếng người đi báo, cũng không có thị vệ đi tìm?

Càng nghĩ, Vũ Thanh Yên lại càng thấy không hiểu, những chuyện đang xảy ra trước mặt nàng đây thật quá đỗi kì lạ. Cái bụng nàng lại bắt đầu "biểu tình", xem ra chỉ có thực mới vực được đạo, vẫn là nên bồi bổ thân thể mình một chút, chuyện tiếp theo từ từ rồi tính. Thôi không nghĩ nữa, nàng trực tiếp ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu gắp lia lịa thức ăn bỏ vào miệng, chốc chốc lại rót một ngụm rượu ra ly để uống. Ăn uổng thỏa thê xong, Vũ Thanh Yên cứ thế nằm vật ra bàn, hưởng thụ chút thoải mái, cảm giác như được sống lại này thật là tốt!

"Đã no rồi chứ?!". Một thanh âm vui vẻ pha lẫn ý cười vang lên trước mặt nàng, cùng với đó là tiếng bước chân nhẹ như gió.

Vũ Thanh Yên lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thanh Thiếu Văn đang đi từng bước về phía mình, vẻ mặt cười cười trông rất thu hút, nhưng lọt vào trong mắt nàng thì chỉ thấy nó hết sức vô lại, tay hắn đang cầm một chiếc phiến[2] khẽ phất qua phất lại, nhìn trông dáng dấp lại rất cực kỳ hợp với bốn chữ "Hoa hoa Công tử[3]".

[2] chiếc phiến: cây quạt.

[3] Hoa hoa Công tử: kẻ ăn chơi (Playboy).

Vũ Thanh Yên nhìn thấy hắn, trong lòng bỗng dưng nổi lên lửa giận, đùng đùng đứng dậy mắng hắn một tràng: "Tên tra nam chết tiệt nhà ngươi, dám to gan bắt Bản Tiểu thư ngay giữa thanh thiên bạch nhật! Lại còn giam lỏng ta, thật không biết ngoại trừ ta ra thì đã có không biết bao nhiêu cô nương nhà người ta bị ngươi bắt đi đến đây rồi nữa! Tra nam thối tha, tra nam xảo quyệt, đồ vô lại nhà ngươi, mau thả Bản Tiểu thư ra!!!".

Thanh Thiếu Văn nghe nàng nói xong, nhíu chặt mày, ngón tay lại khẽ đưa lên tai xoa xoa, nhẹ giọng hỏi lại: "Mắng xong chưa?".

"Chưa!! Bản Tiểu thư không những muốn mắng ngươi, còn muốn mắng cả nhà ngươi, muốn mắng cả liệt tổ liệt tông của ngươi, còn muốn xé xác ngươi ra làm trăm mảnh!!!". Lần này nàng thật sự rất tức giận, tên hồ ly này dám lợi dụng người qua đường là nàng đây để thỏa mục đích của hắn, rồi còn dám bắt nàng đi, giam lỏng nàng. Bây giờ thì nàng cũng đã hiểu rõ, nàng không ra ngoài được cũng là vì hắn bố trí trận pháp, nàng không gọi Tử Mặc được cũng là do hắn đã dùng nàng để khống chế bọn họ, hoặc có khi hắn cũng giam lỏng đám người Tử Mặc như nàng rồi cũng nên. Tên xấu xa, tên khốn khiếp!!!

Lại mắng hắn xong thêm một tràng vừa rồi nữa cũng đã tốn không biết bao nhiêu khí lực của nàng, nàng thở hồng hộc, khuôn mặt hết sức khó coi. Nhưng còn hắn, hắn trước sau vẫn giữ một bộ dạng ban đầu, không thay đổi thần sắc cợt nhả đó nửa điểm, điều đó lại khiến nàng tức tối hơn, lại muốn tiếp tục mắng hắn.

Khi nàng vừa định mở miệng ra lần nữa thì Thanh Thiếu Văn đã đưa chiếc phiến lên che lại môi của nàng, thanh âm đầy ắp ý cười của hắn vang vọng khắp phòng: "Mèo con, mồm miệng thật độc, xem ra một bàn thức ăn kia của Bản Thiếu gia đã giúp cho nàng không ít!".

Vũ Thanh Yên gạt phăng chiếc phiến đó của hắn ra, lại tiếp tục mắng: "Ai là mèo con chứ, ta là người, không phải động vật! Tên vô sỉ nhà ngươi, hôm nay Bản Tiểu thư không phục thù thì sẽ không mang họ Vũ!!". Nói rồi, thân người mảnh khảnh lập tức vươn tới, đưa bàn tay ra muốn đánh lên mặt hắn.

Thanh Thiếu Văn vẫn trước sau như một, khuôn miệng càng cười lớn hơn, hắn không tốn chút sức nào đã có thể tránh thoát khỏi nàng, thuận tiện nói một câu: "Mèo con, hóa ra nàng họ Vũ, ở Minh Thành không có họ này, ta đoán chắc nàng là người Kinh Thành đúng không? Vì chỉ có Kinh Thành mới có dòng họ này thôi!".

"Ngươi không cần biết, tên chết tiệt, hôm nay ta không đòi được chút công đạo nào cho mình, ta sẽ không để ngươi sống yên!!". Vũ Thanh Yên vẫn không buông bỏ ý định trừng phạt hắn một phen. Nàng tiếp tục nhào đến hắn, cứ như là nếu không đánh được hắn, nàng sẽ không bao giờ ngừng lại vậy.

Thanh Thiếu Văn lại tiếp tục thoát khỏi "móng vuốt" của nàng, cứ như thế, trong căn phòng vốn im ắng bỗng nhiên hôm nay lại vang lên nhiều tiếng bước chân dữ dội, kèm theo đó là tiếng la mắng, tiếng cười nói, tạo nên một không khí hết sức quái dị. Người rượt đuổi người này thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức một kiếm kết liễu hắn. Còn người bị rượt đuổi bởi người kia thì lại mang một khuôn mặt hết sức đối lập, cười cười vui vẻ, mang theo sự thích thú khó tả.

Một đêm này, trong biệt viện của Thanh Thiếu Văn hết sức náo nhiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net