CHƯƠNG 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Thanh Yên đã đuổi tên tra nam Thanh Thiếu Văn này hơn nửa canh giờ. Nàng thì tức muốn chết, đầu tóc rối tung rối mù, mồ hôi nhễ nhại cả ra, chật vật khó coi vô cùng, còn hắn vẫn giữ nguyên một bộ dạng phong lưu tuấn mỹ đó, khuôn mặt cười cười đầy ý vui, cả người hoàn hảo không một dấu vết. Mà cũng đã rượt đuổi nhau đến hơn nửa canh giờ, nhưng đến góc áo của hắn nàng còn không có chạm tới được, tên thối tha!!

Thấy nữ nhân trước mặt mình bỗng dừng lại thở hồng hộc, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng lên, Thanh Thiếu Văn lại cười nói: "Mèo con, không đuổi nữa hả? Mệt rồi sao?!".

"Tên khốn khiếp, ngươi chờ đấy cho Bản Tiểu thư!!!". Nói rồi, nàng nhanh chóng vực dậy, hít sâu một hơi, tiếp tục tiến lên muốn đánh vào khuôn mặt đáng ghét đó của hắn.

"Tiểu mỹ nhân, đã hết sức rồi thì không cần cố quá nữa đâu!". Thanh Thiếu Văn vừa tránh thoát vừa nói.

"Tên chết tiệt kia, ngươi... đứng lại!". Vũ Thanh Yên vừa thở vừa nói. Đúng là nàng hết sức rồi thật, bao nhiêu mỹ vị vừa rồi ăn vào bụng đều bị tên xảo quyệt này khiến cho tiêu hết rồi còn đâu. Nàng bây giờ vừa mệt lại vừa khó chịu vô cùng, đứng cũng không đứng nổi nữa, trực tiếp ngã ngồi xuống dưới sàn, thở hồng hộc.

Thanh Thiếu Văn quay người tiến đến gần nàng, ngồi thụp xuống nhìn: "Mèo con, này, đánh đi, ta cho nàng đánh đó!". Hắn cười cười chỉ chỉ vào mặt mình.

Vũ Thanh Yên cũng rất muốn vươn tay đánh hắn một cái thật mạnh để hả giận, nhưng ngặt nỗi đến sức đứng dậy còn không có thì lấy đây ra sức để vươn tay đánh hắn, nàng lại còn cảm thấy khó thở vô cùng, tên chết tiệt này, chọc nàng nổi điên đến nỗi tái phát lại di chứng của căn bệnh vốn đã được chữa khỏi. Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, ngã người xuống sàn.

Thanh Thiếu Văn ngay lập tức vươn tay đỡ lấy nàng, nhìn khuôn mặt yêu kiều đó trong lòng, hắn lại nở một nụ cười vui vẻ: "A, không ngờ lại yếu đến mức này đấy!". Nói rồi, hắn liền bế bổng nàng lên, đi từng bước đến phía giường ngủ.

Sau khi đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, Thanh Thiếu Văn đưa tay bắt mạch cho nàng, nhận thấy nàng không sao, chỉ là quá sức, nên cũng thầm yên tâm. Ngồi một bên nhìn ngắm nàng, hắn bỗng chốc lại bật cười vui vẻ, không ngờ sống biết bao nhiêu năm qua, đã thấy qua đủ loại nữ nhân nhưng cho đến bây giờ hắn mới gặp được một trường hợp đặc biệt như nàng. Hôm nay nổi hứng đặt ra một vụ cá cược, hắn cứ tưởng rằng mình sẽ thua vì mạnh mồm mạnh miệng quá chứ, nào ngờ ông trời còn thương hắn, cho hắn thấy được nàng, một cô nương xa lạ, nhìn thật đáng yêu như một tiểu miêu.

Cũng không phải nói ngoa, hắn nhìn nữ nhân rất chuẩn, ai yêu hắn, ai ghét hắn, ai mến mộ hắn, hắn đều có thể nhận ra ngay. Vì vậy, khi nhìn vào ánh mắt khó hiểu đó của nàng, hắn biết nàng nhất định sẽ không bị hắn hấp dẫn được, do đó, hắn chỉ còn cách sử dụng tuyệt chiêu điểm huyệt độc tôn của mình với nàng mà thôi. Khi đưa nàng đến đây một cách bất đắc dĩ, hắn những tưởng sau khi tỉnh lại, nàng sẽ sống chết đòi gặp hắn chứ, nào ngờ nàng lại tìm cách trốn đi, sau đó còn ăn sạch một bàn thức ăn của hắn. Từ trước đến nay, hắn chỉ cần cười lên một cái thôi thì ngay lập tức sẽ có hàng vạn Tiểu thư khuê các nhanh chóng "đổ rạp", nhưng sao đến nàng, lại thấy không có tác dụng, mà nàng cư nhiên lại mắng chửi hắn một tràng, rồi còn chạy đến muốn đánh vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nữa cơ chứ??!

Thanh Thiếu Văn hắn luôn tự mãn rằng, từ khi sinh ra bản thân hắn đã có một loại thu hút nữ nhân, hắn vẫn luôn tự tin rằng mình có thể khiến nữ nhân trên thiên hạ này tình nguyện vì hắn mà đàn một khúc, vì hắn mà múa một điệu, vì hắn mà sống, vì hắn mà chết. Nhưng đến lượt nữ nhân đang nằm trên giường này thì lại khác, nàng không giống với những nữ nhân kia, hắn nhìn thấy được nàng có một trái tim rất sắt đá lại đầy chai sạn, khiến nàng động tâm chẳng khác gì dời núi lấp biển. Thanh Thiếu Văn hắn không tin, nữ nhân này từ giờ sẽ là mục tiêu của hắn, hắn nhất định sẽ khiến nàng động lòng!!

Màn đêm cứ thế trôi qua một cách yên bình, tựa như giấc ngủ của Vũ Thanh Yên. Khi nàng tỉnh lại thì đã là trời sáng, vừa mở mắt, đập vào mắt nàng đầu tiên chính là khuôn mặt vô sỉ của Thanh Thiếu Văn. Hắn đang nhắm mắt, lại như có như không đưa khuôn mặt mình dần dần tiến đến mặt nàng, không, nói đúng hơn mục tiêu của hắn chính là đôi môi của nàng. Tên khốn khiếp, dám lợi dụng lúc nàng đang ngủ mà dám phi lễ sao??!

Thanh Thiếu Văn vẫn không biết Vũ Thanh Yên đã tỉnh, hắn chỉ toàn tâm toàn ý muốn cúi đầu hôn lén nàng một cái, nào có ngờ được chuyện nàng sắp sửa làm. Vũ Thanh Yên tích tụ bao nhiêu lửa giận từ ngày hôm qua cho đến sáng nay của mình vào bàn tay, nàng không chút lưu tình, đánh thẳng lên khuôn mặt vô lại kia. "Chát!!" – Tiếng vang giòn tan vọng khắp căn phòng, Thanh Thiếu Văn bị đánh ngã sang một bên, đau đớn kêu lên ôm lấy một bên mặt vừa bị tát của mình.

Vũ Thanh Yên nhanh chóng ngồi dậy, xuống giường, sau đó ba chân bốn cẳng chạy vụt đi. Nàng nhìn đông ngó tây, sau đó liền nấp vào sau một hòn giả sơn lớn, nàng biết mình không thoát ra được khỏi trận pháp mà hắn đã bố trí nên chỉ có thể trốn ở đây, chờ đến lúc hắn rời đi thì sẽ bí mật theo hắn. Kế sách vẹn toàn như vậy thật không dễ thực hiện, phải làm sao cho tên tra nam này không phát hiện ra mới được!

Thanh Thiếu Văn bị đánh ngã, ôm mặt ngồi dậy, thấy nữ nhân chết tiệt dám mạo phạm đến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn kia chạy mất, trong lòng bỗng nhiên nổi lên lửa giận, hắn lập tức đứng thẳng dậy chạy ra ngoài. Nhìn quanh không thấy ai, hắn lại nổi lên nghi vấn, bắt đầu tìm nàng. "Nữ nhân chết tiệt! Nàng ra đây cho Bản Thiếu gia!!".

Vũ Thanh Yên len lén nhìn hắn sau hòn giả sơn, thấy một bên khuôn mặt hắn bị sưng đỏ lên, còn in rõ dấu bàn tay của nàng nữa, trong lòng nàng không khỏi vui sướng, cuối cùng cũng đã có thể làm nguôi ngoai đi bớt phần nào lửa giận, nhưng như thế vẫn chưa đủ! Suy nghĩ một lát, Vũ Thanh Yên bèn nảy ra một sáng kiến, nàng ngắt lấy một chiếc lá, dùng trâm trên đầu viết vài chữ vào nó, sau đó bèn men theo cơn gió mà để chiếc lá đó bay bay đến chỗ của hắn. Xong việc, nàng lại càng cười sung sướng hơn.

Thanh Thiếu Văn đang điên tiết tìm nàng, bây giờ hắn đang rất mất bình tĩnh nên có phần hơi hỗn loạn. Mắt liếc thấy có một chiếc lá từ trên cao bay bay, rồi đáp xuống trước mặt hắn, còn có cả chữ viết trên đó nữa. Hắn lấy làm lạ, cúi người nhặt nó lên, nhìn hàng chữ được viết ngay ngắn trong chiếc lá đó, hắn lại càng điên tiết hơn. "Tên mặt bầm thối tha, Bản Tiểu thư đã thoát ra khỏi đây rồi, tạm biệt và không hẹn gặp lại!!".

Thanh Thiếu Văn vò nát chiếc lá trong tay mình, tức giận nhấc chân muốn bước ra khỏi biệt viện, trong khi đó, Vũ Thanh Yên nhìn biểu hiện của hắn lại càng rất mong đợi. Hắn bước đi từng bước nặng nề, âm trầm, bỗng trong đầu vụt qua điều gì đó, bước chân đang đi bỗng khựng lại, Vũ Thanh Yên đang lén đi theo sau cũng dừng lại theo. Môi mỏng của Thanh Thiếu Văn bỗng nhiên lại kéo thành một nụ cười giảo hoạt, giây lát sau, hắn quay người trở vào phòng, thân ảnh lại tiêu sái tựa gió như hôm qua.

Vũ Thanh Yên nhìn hắn trở lại vào phòng mà tức đến nghiến răng nghiến lợi, tên thối tha đó, cư nhiên đã phát hiện được nàng vẫn còn ở trong này, thế nhưng sao hắn không đi tìm nữa? Hắn bỏ cuộc sao? Không phải chứ?!

Suốt một buổi sáng này, Thanh Thiếu Văn vẫn không rời khỏi phòng nửa bước, điều này cũng khiến Vũ Thanh Yên phải chịu nắng chịu gió ngoài hòn giả sơn này. Tên thối tha đó còn không chịu ra ngoài, hắn không đi thì làm sao nàng đi được?! Đến giữa trưa, bụng của Vũ Thanh Yên bắt đầu "biểu tình", nó không phải là biểu tình lúc này đâu, từ sáng đến giờ, nó đã kêu đói tận mấy lần rồi cơ. Mà cũng đúng, sáng sớm mới tỉnh giấc thì đã gây chuyện với Thanh Thiếu Văn, đến điểm tâm còn chưa ăn được, bây giờ đã giữa trưa, đứng phơi nắng ngoài này đã mấy canh giờ, đến cơm trưa cũng không ăn được luôn rồi!!

Có mùi thức ăn lại tiếp tục phảng phất, Vũ Thanh Yên không khỏi thầm mắng tên ôn dịch Thanh Thiếu Văn đó, tên chết tiệt, hắn biết nàng vẫn chưa có ăn gì nên dùng mỹ thực để dụ dỗ đây mà! Nàng tuyệt đối không thể để bị thua lần nữa, hắn rất xảo trá, không thể dễ dàng để bản thân mình tiếp tục bị mắc vào bẫy của hắn! Nhưng nàng lại đang rất đói, bụng lại kêu nữa rồi, mà mùi thức ăn kia thì vẫn không hề bị thuyên giảm đi, ngược lại còn đang tăng thêm, lúc này nàng chỉ biết thầm mắng hắn cho vơi bớt lửa giận.

"Xem chừng nàng có vẻ như đang rất đói nhỉ, bụng kêu to thế kia mà!". Một thanh âm cười cợt vang lên trên đỉnh đầu Vũ Thanh Yên.

Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy tên ôn dịch Thanh Thiếu Văn đó đang nhìn mình, nụ cười vui vẻ đầy mặt, hắn trông rất đắc ý khi thấy nàng như vậy thì phải.

"Sao vậy? Sao không trả lời, đói đến mức nói không được rồi hả?". Thanh Thiếu Văn thấy nàng không đáp lại, khẽ hỏi. "Hôm qua chẳng phải nàng mạnh miệng lắm cơ mà, sao hôm nay đã ngoan như thế rồi?!". Hắn ngồi xuống cạnh nàng, nói.

Vũ Thanh Yên quay mặt qua chỗ khác, không thèm liếc mắt nhìn đến hắn một cái, vẫn không đáp lại nửa lời. Thấy nàng như vậy, Thanh Thiếu Văn chỉ thấp giọng cười một tiếng, sau đó đưa ra trước mặt nàng một đĩa thức ăn trông vô cùng hấp dẫn. Vũ Thanh Yên bị mỹ thực làm chú ý, khẽ nuốt nuốt nước bọt, nàng bây giờ rất muốn ngay lập tức nhào đến ăn lấy ăn để nó, nhưng mà vì sĩ diện nên không thể, chỉ biết nhẫn nhịn nhìn.

"Sao thế? Sao không ăn? Nàng chê sao? Nếu không thích món này thì cứ đi với ta, bên trong còn có rất nhiều món ăn ngon khác đợi nàng!". Thanh Thiếu Văn bắt đầu dở giọng dụ dỗ, thấy Vũ Thanh Yên có chút lưỡng lự thì bèn thở dài nói: "Nếu như nàng không đồng ý thì thôi vậy, ta đem đi đổ, dù sao cũng không ăn, để vậy làm gì, Thanh Thiếu Văn ta cũng không tốt đến nỗi để đồ của mình làm thức ăn cho bọn ruồi muỗi!".

Nói rồi, hắn đột nhiên đứng dậy, không quên mang theo đĩa thức ăn kia trở lại vào phòng, vừa đi hắn lại vừa khó hiểu nghĩ: "Không quan tâm thật sao?!". Đúng lúc đó, Vũ Thanh Yên bỗng nhiên đứng phắt dậy, gọi hắn thật lớn: "Thanh Thiếu Văn!!".

Thanh Thiếu Văn cười cười quay đầu lại, cuối cùng hắn cũng có thể dụ dỗ được nàng rồi, xem ra nàng chỉ là người mềm yếu khi đứng trước mỹ thực mà thôi, thật kỳ quái, nhưng mặc kệ, hắn thích! "Sao nào? Gọi ta làm gì? Có phải nàng đổi ý rồi không? Nào, theo ta!". Hắn nói xong, còn đưa tay của mình ra trước mặt, mời gọi nàng.

Vũ Thanh Yên không nói gì, chỉ đi từng bước đến gần hắn, thần sắc bình tĩnh trước sau không thay đổi. Khi đã cách hắn khoảng ba bước chân, đứng trước dung mạo tươi cười tuấn mỹ đó của hắn, nàng cũng không có nói lời nào, vẫn im lặng, trên mặt vẫn không có bất kỳ biến hóa gì. Bỗng nhiên, Vũ Thanh Yên di dời tầm mắt nhìn phía sau hắn, kinh hãi hét lên: "Có thích khách!!!".

Thanh Thiếu Văn nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của nàng, thần sắc không tốt, nhanh chóng quay người; kì lạ, hắn nào có thấy ai đâu. Đúng lúc đó, Vũ Thanh Yên vươn tay đẩy mạnh hắn một cái, Thanh Thiếu Văn bị bất ngờ, không kịp đề phòng nên bị ngã xuống hồ nước lớn trước mặt. "Ùm!!" – Tiếng nước bắn tung tóe vang lên, trong lúc hắn ta đang vật lộn để ngoi lên, nàng nhanh chóng hô toáng: "Thanh Thiếu gia bị ngã xuống nước, sắp chết đến nơi rồi, ai đó mau đến cứu đi!!!".

Ngay lập tức, từ bốn phía xuất hiện biết bao nhiêu là người, nha hoàn có, bà tử có, quản gia có, thị vệ có, ngay cả đám ám vệ của hắn cũng xuất hiện. Mọi người chỉ chăm chăm lo gọi nhau cứu người đang vùng vẫy bên dưới hồ kia, tuyệt nhiên không ai để ý đến Vũ Thanh Yên cả. "Mau cứu Thiếu gia, mau cứu Thiếu gia, nhanh lên, Ngài ấy không biết bơi!!!". Một lão nhân trong số đám người đến khẩn trương lên tiếng.

Vũ Thanh Yên cười thầm trong lòng, hóa ra tên tra nam xảo quyệt này đường đường là nam tử hán đại trượng phu mà không biết bơi, tuy hắn giống nàng, nhưng là nam nhân như hắn thì cũng thật quá mất mặt đi. Khi nàng hô toáng lên như thế, nàng cũng đã chú ý quan sát động tĩnh bốn phía, cũng đã âm thầm ghi nhớ hết nhưng ngõ ngách mà đám người này xuất hiện, không sai biệt lắm thì đó chính là lối ra. Vũ Thanh Yên nhanh chóng len lỏi qua bao nhiêu người, lén lút chạy vào một góc nhỏ ít người thấy.

Khi nàng vừa biến mất khỏi đó thì cũng là lúc Thanh Thiếu Văn được đưa lên bờ, mọi người nhao nhao xúm lại hỏi: "Thiếu gia, Ngài không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Để thuộc hạ đi tìm đại phu!!".

Thanh Thiếu Văn ho "khụ khụ" vài tiếng rồi ngước mắt nhìn đám người đông đúc trước mặt, có lẽ là toàn bộ người trong biệt viện này đều tập trung ở đây rồi. Hắn vừa ho lại vừa hỏi: "Con mèo nhỏ giảo hoạt kia đâu rồi?!".

"Mèo nhỏ? Thiếu gia đang nói đến vị cô nương mà Ngài đưa đến đây phải không ạ? Cô nương ấy...". Quản gia lên tiếng, rồi quay người định tìm kiếm bóng dáng Vũ Thanh Yên. "Kì lạ, lão nô vừa thấy cô nương ấy đứng ở đây cơ mà, sao bây giờ lại...". Lão nói xong, mọi người xung quanh ai cũng đều đưa mắt đi tìm kiếm.

Thanh Thiếu Văn hít sâu một hơi rồi thở ra lạnh lẽo, hắn day day trán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi và cả ta đều bị nàng lừa rồi!".

Mọi người xung quanh thấy Thiếu gia mình nói như thế, ai cũng nhao nhao kinh hãi mà nhìn nhau, có người còn mơ hồ không hiểu. Lúc này, Thanh Thiếu Văn lại lên tiếng: "Nàng thừa lúc ta không để ý đến mà đẩy ta xuống nước, sau đó là la toáng lên để dụ các ngươi ra ngoài nhằm tìm được lối ra, rồi lại thừa cơ không ai để ý nên lẻn đi rồi!".

"Thiếu gia, vậy để lão nô sai người đi tìm!". Lão Quản gia đứng dậy nói.

"Không cần đâu, giờ này chắc có lẽ nàng đã cao chạy xa bay khỏi đây rồi. Nàng thông minh như thế, đương nhiên đã có thể tự mình tìm được đường lối, chỉ tiếc là ta đã quá không đề phòng nàng, để nàng âm thầm thực hiện được kế hoạch xảo trá này!". Thanh Thiếu Văn được người đỡ đứng dậy, trong ánh mắt ngập tràn lửa giận.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?".

"Còn sao gì nữa, người đã chạy thì cũng chạy rồi, chúng ta còn có thể làm gì!? Nàng bây giờ đã thoát khỏi sự ràng buộc của ta, việc chạy trốn chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, ta có tìm cũng tìm không được!". Hắn lại nói. "Nhưng mà, nếu như hữu duyên, chắc sẽ còn gặp lại, có lẽ cũng không còn lâu nữa đâu!".

Thanh Thiếu Văn nói xong, quay người bỏ đi, mặc dù cả thân người toàn bộ đều bị ướt từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không hề đánh mất đi vẻ ngoài phong nhã của hắn, mà giờ đây quanh thân hắn còn tỏa ra một loại khi tức bức người mà ai cũng đều có thể thấy rõ.

Vũ Thanh Yên sau khi men theo góc nhỏ nào đó thì đi ngoằn ngoèo thêm một lúc nữa mời tìm được đường ra, đây chính là cửa sau của biệt viện này. Thật may cho nàng là mọi người trong này đều đã bị nàng dụ đến bên hồ nước đó nên không còn ai ở đây cả, nàng liền nhanh chóng mở cửa, nhìn quanh không có ai, sau đó mới bước chân ra ngoài.

Cảm giác được tự do thật là thoải mái, tên ôn dịch chết tiệt đó đã giam lỏng nàng suốt một ngày rồi, bây giờ việc quan trọng nhất chính là tìm lại ngọc bội truyền thừa của gia tộc rồi nhanh chóng trở về Kinh Thành, nàng cũng không thể cứ bôn ba suốt ngày bên ngoài như thế này được!

Vũ Thanh Yên hòa mình vào dòng người nơi con phố đông đúc tấp nập kia, nàng bỗng chợt sực nhớ lại hành lý của mình vẫn đang còn ở trong biệt viện của Thanh Thiếu Văn, trong đó không những có y phục, mà còn có cả tiền bạc, nàng không có tiền thì biết kiếm chỗ ở đâu mà ngủ đây? A, tên chết tiệt đó!!!

Nghĩ ngợi một lúc, nàng bèn tấp mình vào một ngõ nhỏ vắng người trước mặt, lấy ra trên người một chiếc bông tai, ném thật cao lên trời, chiếc bông tai bị nàng ném lên cao bỗng nhiên vỡ ra, "bùm" một tiếng thật nhỏ, tỏa ra một ít khói màu đỏ. Đây chính là pháo tín hiệu kêu gọi đám ám vệ mà Tử Mặc đã chỉ cho nàng, bây giờ nàng muốn xem thử đám người bọn họ có bị tên ôn dịch kia bắt giữ hay không, cũng muốn báo tin rằng nàng bình an vô sự, giờ đã thoát khỏi chỗ đó nên mới có thể dùng được pháo tín hiệu này.

Không lâu sau, đám người Tử Mặc nhanh chóng xuất hiện trước mắt nàng, ai nấy cũng đều mang thần sắc vui mừng: "Tiểu thư! Người không sao chứ? Chúng thuộc hạ vô năng, xin Tiểu thư trách phạt!!". Tất cả cùng đồng loạt lên tiếng, sau đó đều quỳ xuống trước mặt Vũ Thanh Yên.

Vũ Thanh Yên nhìn đám ám vệ của mình trước mặt, có chút khó xử mà nói: "Các ngươi mau đứng dậy đi, không cần phải quỳ xuống như vậy đâu, ta không trách các ngươi!!". Nói rồi, nàng còn đích thân đến đỡ từng người đứng dậy. "Ta biết các ngươi không phải là vô năng gì cả, chỉ là do ta ở trong tay tên đó nên các ngươi mới không dám manh động làm gì thôi, ta hoàn toàn không trách, mà ngược lại còn rất cảm kích các ngươi!".

"Đa tạ Tiểu thư không trách phạt!". Cả đám người đồng loạt lên tiếng.

"Được rồi, nói cho ta biết ngày hôm đó rốt cuộc tại sao cả đám các ngươi hợp sức lại mà cũng không cứu được ta?!".

Tử Mặc đáp: "Thưa Tiểu thư, hôm đó sau khi Tiểu thư bị ngất, thuộc hạ đã muốn ra mặt ngay, nhưng lại thấy vị Công tử đó mang Người đi. Chúng thuộc hạ bèn đuổi theo, khinh công của vị Công tử đó rất giỏi, chúng thuộc hạ căn bản không phải là đối thủ, hắn ta đương nhiên biết chúng thuộc hạ theo sau. Khi đến một biệt viện nọ, vị Công tử đó bỗng nhiên phất tay áo một cái xuất ra một mùi hương gì đó, chúng thuộc hạ không kịp đề phòng nên đều ngửi phải, sau đó liền cảm thấy đau đầu rồi cũng ngất đi!".

Vũ Thanh Yên gật gật đầu, tên tra nam Thanh Thiếu Văn này cũng thật có bản lĩnh, có thể đối phó được người của nàng chỉ bằng một cái phất tay, xem ra sau này nên cẩn thận đừng để gặp lại hắn lần nào nữa mới được. "Đã vất vả cho các ngươi rồi, đi theo ta cực khổ lắm phải không, phải bảo vệ một nữ tử yếu đuối, vô năng như ta chắc các ngươi rất mệt mỏi!". Nàng nhìn Tử Mặc cùng đám ám vệ, nói một câu.

"Không có đâu Tiểu thư, chúng thuộc hạ bây giờ đã là người của Tiểu thư thì sẽ mãi mãi là người của Tiểu thư, sẽ không có chuyện cực khổ hay mệt mỏi gì ở đây cả, tất cả đều là chúng thuộc hạ cam tâm tình nguyện!". Tử Mặc thay mặt đám người phía sau đáp, trong ánh mắt hiện lên một tia kiên định khó lòng lay chuyển.

"Đa tạ các ngươi, có các ngươi bên cạnh ta cảm thấy vô cùng an tâm!". Vũ Thanh Yên cười nói, trong lòng ấm áp không thôi, trên khuôn mặt hiện lên sự cảm kích không diễn đạt nên lời. Dù có vận đổi sao dời, nàng biết vẫn sẽ luôn có những người tuyệt nhiên sẽ không bao giờ phản bội nàng, tựa như những người trước mặt này vậy, nàng nhìn thấy được sự kiên định ở bọn họ, bọn họ nhất định sẽ cho nàng một lòng tin tưởng tuyệt đối!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net