CHƯƠNG 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả chiều hôm đó, Vũ Thanh Yên đều ở trong phòng một khách điếm mà Tử Mặc thuê giúp nàng, nàng không dám ra ngoài nhiều vì sợ tên Thanh Thiếu Văn kia có thể sẽ bắt gặp mình bất cứ lúc nào. Chuyện quan trọng nhất bây giờ của nàng chính là tìm cho bằng được miếng ngọc bội Bích Phù truyền thừa của gia tộc, nếu không sẽ không thể sống yên thân với lão già Vũ Khương kia!

Chán nản ngả người xuống bàn, Vũ Thanh Yên suy nghĩ không biết nên bắt đầu tìm từ đâu, Minh Thành quá rộng lớn, nàng làm sao có thể có đủ khả năng, có khi miếng ngọc bội kia cũng chẳng rơi ở đây ấy chứ. Không được rồi, dù cho có khó khăn thế nào, nàng cũng nhất định phải tìm ra nó, nếu không, không những hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Vũ gia, mà còn hổ thẹn với người Mẫu thân đã mất của nàng. Nghĩ rồi, Vũ Thanh Yên nhanh chóng thay y phục, cải nam trang, thủ thuật dịch dung bằng cách trang điểm này nàng đã học được từ A Châu nhiều lần, cho nên lần này tuyệt đối rất có kinh nghiệm, không ai có thể nhìn ra nàng là nữ.

Trời lúc này đã tối mịt, khách điếm lại ngày một đông đúc hơn, tiếng người cười cười nói nói vang vọng, mùi thức ăn thơm ngon lan tỏa xung quanh, không khí vô cùng vui vẻ. Vũ Thanh Yên bây giờ lại trở thành Trần Vãn, bước từng bước xuống không gian nhộn nhịp phía dưới. Sau khi đã đi xuống lầu dưới, nàng kín đáo đưa mắt quét một vòng rồi mới nhấc chân rời khỏi khách điếm nọ.

Hòa mình vào dòng người nơi con phố đông đúc, tấp nập kia, Vũ Thanh Yên từng bước vừa đi vừa quan sát, thỉnh thoảng lại đưa bản vẽ miếng ngọc bội kia hỏi người đi đường, nàng không nhớ mình đã hỏi bao nhiêu người, chỉ biết rằng ai cũng đều lắc đầu tỏ vẻ không biết. Công cuộc tìm lại ngọc bội của nàng lại ngày một gian nan hơn rồi!

Vũ Thanh Yên lê từng bước chân mệt mỏi đi khắp nơi trên phố, nàng chán nản đến nỗi đi mà không thèm nhìn cả đường, do đó đã đâm sầm vào một ai đó. Nàng xoa xoa chỗ đau, lại ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trước mặt mình là một tên vô vùng lực lưỡng, cao to, vạm vỡ, khuôn mặt còn có một vết sẹo kéo dài từ trán qua mắt đến giữa má trông vô vùng đáng sợ, hắn ta âm trầm nhìn nàng, cơ hồ như đang muốn giết nàng đến nơi. Thôi xong rồi, Vũ Thanh Yên thầm kêu không ổn, nàng lại gặp phải xui xẻo nữa rồi.

"Tráng sĩ, tại hạ thật đúng là có mắt như mù, đi đường không cẩn thận đụng phải Ngài, tại hạ vô cùng xin lỗi, mong Ngài bỏ qua cho!". Vũ Thanh Yên cười cười lấy lòng. Sau đó nhận thấy hắn không nói gì, vẫn là một bộ dạng kinh người đó, nàng không khỏi cảm thấy khiếp đảm, nhân lúc đó, chân cũng nhanh chóng mà bước đi.

"Đứng lại!!". Tên lực lưỡng kia mở miệng, giọng ồm ồm vô cùng khó nghe, một tay vươn ra úm lấy cổ áo nàng kéo lại.

Vũ Thanh Yên cố gắng nặn ra một nụ cười niềm nở, quay mặt nhìn hắn: "Tráng sĩ, tại hạ đã xin lỗi rồi mà, Ngài còn có việc gì cần nữa?". Sau đó, bàn tay nàng từ từ nhẹ nhàng kéo bàn tay thô ráp, chai sạn của tên đó ra khỏi người mình, trước sau vẫn là một bộ dáng ôn hòa, cười cười vui vẻ.

"Lão tử ta ghét nhất là bị người khác đụng vào người, hôm nay tiểu tử ngươi chán sống rồi hay sao hả?!". Tên đó vẫn không có ý định buông tha, tay nắm cổ áo của nàng vừa nãy giờ chuyển sang bóp lấy cổ nàng, lực đạo không hề nhẹ chút nào.

"Tráng... Tráng sĩ! Tại hạ... có làm gì đâu, chỉ là không cẩn thận đụng nhẹ một cái thôi mà, tại hạ cũng đã... xin lỗi rồi đấy thôi!". Vũ Thanh Yên cố gắng đẩy bàn tay đang đặt trên cổ nàng ra, nhưng có dùng hết sức lực cũng không thể được.

"Hôm nay tâm trạng lão tử ta không tốt, ngươi tới số rồi!". Tên kia nói xong rồi cười lên một cái trông vô cùng vô sỉ, sau đó bàn tay còn lại của hắn giơ cao lên muốn giáng một đấm ngay xuống khuôn mặt của nàng.

Đúng lúc đó, Vũ Thanh Yên không nghĩ gì nhiều, nàng há miệng cắn vào tay hắn một cái, sau đó chân còn nhấc lên đá vào hạ bộ của hắn, nhân lúc tên đó còn đang nằm lăn quay ra mà kêu đau kêu đớn nàng liền chạy biến đi.

"Đứng lại... ngươi... đứng lại đó cho lão tử...!!!". Tên đó lồm cồm bò dậy, điên tiết hét.

Vũ Thanh Yên không dám nghoảnh đầu lại, chân không khi nào dừng bước, vừa chạy nàng vừa thầm nghĩ sau này dù cho có bất cứ việc gì thì cũng phải nên để ám vệ theo bên cạnh mình mới được, chứ như bây giờ thì không ổn lắm, đám người Tử Mặc nàng đã lệnh cho bọn họ đi tìm ngọc bội rồi, đâu có còn ai bên cạnh để bảo vệ nàng nữa đâu.

Khi chạy được một đoạn, Vũ Thanh Yên bèn quay đầu nhìn xem phía sau mình, nàng tá hỏa nhận ra rằng tên to con lực lưỡng kia vẫn đang không ngừng tìm kiếm nàng, đúng là "chạy trời không khỏi nắng" mà! Hắn ta thì sắp tìm đến đây, còn nàng thì không biết nên tiếp tục chạy hay trốn ở đâu nữa.

"Cô nương, xin hãy cứu lấy tại hạ!". Nhận thấy tình hình cấp bách, Vũ Thanh Yên nàng bèn nấp vào sau lưng hai nữ nhân đang đứng bên cạnh mình.

Một trong hai nữ nhân kia nhìn thấy nàng thì định kêu lên, nhưng nữ nhân bên cạnh đã vội ra hiệu im lặng, nhờ thế Vũ Thanh Yên mới có thể trốn được. Đúng lúc đó, tên kia cũng đã tìm đến nơi, nàng quên luôn cả thở, căng thẳng chờ hắn ta đi qua rồi mới dám ló đầu ra ngoài. Đến khi hoàn toàn không còn thấy bóng dáng tên dọa người kia, Vũ Thanh Yên mới an tâm thở hắt ra, nàng ngồi thụp xuống lấy chút không khí đã bị cướp sạch.

"Công tử không sao chứ?". Một thanh âm thanh nhẹ vang lên trên đỉnh đầu của nàng. Vũ Thanh Yên ngẩng đầu lên định nói tiếng đa tạ thì mới nhận ra rằng người đó lại chính là Thanh Thiếu Vân.

Nhận thấy thiếu niên trước mặt có phần hơi ngây ngốc nhìn mình, Thanh Thiếu Vân lại lên tiếng: "Công tử! Công tử không sao chứ?".

Vũ Thanh Yên khôi phục lại thần sắc bình tĩnh thường ngày, chỉnh chỉnh giọng nói, hướng Thanh Thiếu Vân mà đáp: "Đa tạ cô nương, tại hạ không sao! Cũng may có cô nương nghĩa hiệp giúp đỡ, nếu không tại hạ mà bị tên kia bắt thì chỉ còn cách ở trên giường dưỡng thương thôi!".

Thanh Thiếu Vân cười cười: "Công tử không sao thì tốt, giúp người cũng là việc nên làm, ta không quản ngại!".

"Tiểu thư! Nô tỳ thấy vị Công tử này chẳng đáng mặt nam nhi gì cả, đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, sao lại có thể trốn sau lưng nữ nhân?!". Tiểu cô nương bên cạnh bất mãn lên tiếng, có vẻ như đó là nha hoàn của Thanh Thiếu Vân.

"Linh Nhi, không được vô lễ!!". Thanh Thiếu Vân có hơi nhăn mày, quát khẽ. Sau đó lại nói với Vũ Thanh Yên: "Nha hoàn không biết quy củ, mong Công tử bỏ qua, trở về ta sẽ dạy dỗ lại thật tốt!".

"Không sao, tại hạ không để ý! Dù sao cô ấy nói cũng không sai, tại hạ là một nam nhi nhưng lại không biết võ công, thế nên có phần hơi yếu đuối, đã để hai vị chê cười rồi, tại hạ thật lấy làm xấu hổ!". Nàng cười đáp lời.

Vũ Thanh Yên cũng thầm đánh giá Thanh Thiếu Vân này, đúng là một người vẹn toàn, hiểu lễ nghĩa, so với tính cách có phần bốc đồng kia của Lăng Lan mà nàng nhìn thấy ngày trước quả là khác một trời một vực. Nàng cũng thật tò mò không biết vị Hiển Vương đó rốt cuộc tài trí đến như thế nào mà phải khiến người tài sắc như Thanh Thiếu Vân đây đem lòng yêu mến đến nỗi mà phải quyết đấu với Lăng Lan một trận.

"Ta chưa từng nhìn thấy Công tử, hình như Công tử không phải là người ở đây?!". Thanh Thiếu Vân bỗng lên tiếng hỏi.

"À đúng vậy, tại hạ nhà ở Kinh Thành, đến Minh Thành này cũng là có chút việc!". Vũ Thanh Yên cười đáp, sau đó dường như sực nhớ ra chuyện gì đó, nàng bèn đưa bản vẽ có họa hình miếng ngọc bội Bích Phù mà mình đang tìm kiếm cho Thanh Thiếu Vân xem, rồi lại hỏi: "Cô nương, không biết cô nương đã thấy qua miếng ngọc này chưa?".

Thanh Thiếu Vân nhìn chăm chú vào tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, suy nghĩ một lát rồi ngước mắt nhìn Vũ Thanh Yên, cười nói: "Công tử, miếng ngọc bội này ta đang giữ!".

"Thật sao??!". Nàng nở một nụ cười mừng rỡ, Thanh Thiếu Vân cứ như là phúc tinh của nàng vậy, lần trước thì giúp nàng thoát khỏi kịp "nanh vuốt" của Thanh Thiếu Văn, bây giờ nàng ấy lại là người đang giữ ngọc bội của nàng, kể ra thì trong cái rủi cũng có cái may đấy chứ!

"Nhưng mà nếu như Công tử muốn lấy lại nó, ta cần một yêu cầu nhỏ!".

"Được được, bất cứ yêu cầu gì ta đều đồng ý!!". Vũ Thanh Yên hào sảng đáp ứng trước nụ cười giảo hoạt của Thanh Thiếu Vân và nàng cũng không hề hay biết sắp tới mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì.

Trưa hôm sau, Vũ Thanh Yên y lời hẹn với Thanh Thiếu Vân đến Thanh phủ. Hôm qua Thanh Thiếu Vân và nàng đã giao hẹn rằng hôm nay dù bất cứ giá nào nàng cũng phải đến Thanh phủ một chuyến, tham dự vào một yến tiệc. Khi nghe đề nghị này, Vũ Thanh Yên có hơi lo sợ, một phần là vì nàng chẳng quen biết ai ở đây, một phần nữa là do Thanh Thiếu Văn, nàng sợ mình sẽ bị lộ tẩy trước hắn ta mất. Nhưng nàng đã hứa với Thanh Thiếu Vân rồi, mặc dù không biết nàng ta làm như vậy là có ý tứ gì, nhưng để có thể lấy lại được ngọc bội thì chuyện gì nàng cũng sẽ làm cho bằng được.

"Thanh Tiểu thư, tại sao cô lại muốn tại hạ đến Thanh phủ?".

"Công tử không cần biết, chỉ cần ngày mai đến phủ của Tiểu nữ một chuyến là được, còn chuyện sau đó Tiểu nữ sẽ nói cho Công tử biết nên làm gì tiếp theo!".

Đứng trước cánh cổng lớn màu son đỏ của Thanh phủ, nhìn người người ra ra vào vào đông đúc, Vũ Thanh Yên không biết có nên vào hay không. Nếu như vào rồi, lỡ như không khéo xảy ra chuyện gì không may thì chắc người của Thanh phủ đánh nàng đến chết mất; nhưng còn nếu như không vào thì sẽ thất hứa với Thanh Thiếu Vân, lại còn càng không thể lấy lại được ngọc bội. Chần chừ mãi một lúc lâu, cuối cùng Vũ Thanh Yên cũng chỉ còn cách nhấc chân tiến vào, chỉ mong không gặp phải tên ôn dịch đó.

Bên trong Thanh phủ là một màn ồn ảo, náo nhiệt, người cười người nói, kẻ vào kẻ ra, vừa đông đúc, lại vừa mang chút không khí gì đó rất hồ hởi, cũng thật tò mò không biết hôm nay trong phủ rốt cuộc tổ chức tiệc gì, sao lại lớn đến như vậy?!

Trong lúc Vũ Thanh Yên đang còn ngơ ngác đứng nhìn lên nhìn xuống thì đã bị một bàn tay nào đó kéo đi. Khi nàng còn chưa kịp nhận thức được thì đã bị dẫn đến một nơi vắng người qua lại. Người kéo nàng đi thì bỗng nhiên lên tiếng: "Trần Công tử, Tiểu thư nhà nô tỳ muốn Công tử chờ ở chỗ này một chút, Công tử đừng chay lung tung đi đâu đấy!". Ra đó chính là Linh Nhi – nha hoàn tối hôm qua đi cùng Thanh Thiếu Vân.

Vũ Thanh Yên nhìn Linh Nhi cũng thần thần bí bí không kém chủ tử của mình thì lắc đầu ngao ngán, đúng là chủ nào tớ nấy, đến cách hành sự cũng không khác nhau tí nào. Nàng gật gật đầu nói với Linh Nhi: "Được rồi, nói Thanh Tiểu thư nhanh một chút, ta cứ đứng mãi ở chỗ như thế này thì có khi bị nhầm tưởng là trộm thì khổ!".

"Sẽ không lâu lắm đâu, Công tử yên tâm, tới lúc đó, trăm sự nhờ Công tử!". Linh Nhi nói một câu đầy ẩn ý sau đó liền nhanh chóng chạy biến đi mất, để lại Vũ Thanh Yên đứng giữa đó như trời trồng.

Lúc này, Vũ Thanh Yên mới có cơ hội nhìn rõ quang cảnh xung quanh mình, có vẻ như nơi nàng đang đứng chính là Hoa viên của Thanh phủ, quanh đây ngoài cây cối, hoa cỏ ra thì xa xa còn có đình đài lầu gác, hồ nước xanh xanh, kể ra thì cũng không thua kém Vũ phủ bao nhiêu, còn có phần nhỉnh hơn nữa.

Nàng chán nản đứng đợi một hồi sau mới thấy được Thanh Thiếu Vân. Nàng ta hôm nay vô cùng xinh đẹp, dường như có chăm chút vẻ bề ngoài hơn thường ngày một chút, so với ngày hôm đó ở Vân Phong sơn thì lại càng thanh lệ hơn nhiều.

Thanh Thiếu Vân vận một thân tử y đi nhẹ như lướt đến gần Vũ Thanh Yên. "Trần Công tử! Đã để Công tử chờ lâu, Tiểu nữ thật lấy làm xấu hổ!". Nàng ta hơi hơi cúi đầu nói.

"Không sao, cũng may Thanh Tiểu thư đã đến, tại hạ cứ đứng mãi đây chờ như vậy chưa bị hiểu lầm là trộm thì may mắn lắm rồi!". Nàng cười cười, cũng hơi cúi đầu lại.

"Trần Công tử yên tâm, Công tử không chạy lung tung thì sẽ chẳng có ai hiểu lầm cả đâu!". Thanh Thiếu Vân đáp. "Chúng ta mau đi thôi, yến tiệc sắp bắt đầu rồi!". Nói xong, nàng ta quay người bước đi về phía trước.

Vũ Thanh Yên cũng nhấc chân đuổi theo, vừa đi vừa hỏi: "Thanh Tiểu thư, rốt cuộc cô muốn tại hạ phải làm gì đây?".

"Cùng Tiểu nữ diễn một vở kịch!". Thanh Thiếu Vân vẫn không dừng lại bước chân, khuôn mặt trước sau không thay đổi, nhỏ giọng đáp lại.

"Kịch?". Vũ Thanh Yên nhíu mày, kịch gì ở đây chứ, nàng là đang được "thuê" để "diễn kịch" ư?!

"Phải! Tiểu nữ muốn Công tử cùng Tiểu nữ diễn một vở kịch để đoán lòng người!".

Vũ Thanh Yên nghe câu trả lời cũng thôi không hỏi nữa, yên lặng đi bên cạnh Thanh Thiếu Vân. Nàng rốt cuộc cũng có thể mường tưởng tượng được ra mình sẽ phải làm gì tiếp theo rồi, mặc dù nó có hơi quá sức, nhưng mà để có thể lấy lại được ngọc bội thì nàng bất chấp tất cả, phải liều mới biết được!

"Nhưng mà... tại hạ muốn hỏi Tiểu thư một câu, tại sao người đó lại là tại hạ?". Vũ Thanh Yên bỗng nhiên lên tiếng trước khi vào nơi tổ chức yến tiệc.

Thanh Thiếu Vân dừng bước chân đang đi, ngước mắt nhìn Vũ Thanh Yên: "Không phải Công tử thì không được!".

"Tại sao? Chỉ vì cô là người đang giữ ngọc bội của tại hạ thôi sao?".

"Tiểu nữ không bao giờ làm chuyện uy hiếp người khác, chỉ là vì Công tử chính là người đơn độc nhất ở đây!". Thanh Thiếu Vân nói, sau đó liền nhấc chân tiếp tục bước đi.

"Tại hạ hiểu rồi!". Vũ Thanh Yên mỉm cười đáp lại, sau đó cũng cùng tiến vào.

Vũ Thanh Yên chọn cho mình môt góc nhỏ, ít ai để ý đến rồi ngồi xuống, ngay lập tức liền có nha hoàn đến rót rượu mời điểm tâm. Nàng vươn tay lấy chén trà trên bàn, bỏ qua ly rượu kia, đưa lên miệng nhấp một ngụm.

"Nhìn kìa, ngồi ở đằng kia là ai? Sao ta chưa hề thấy qua?". Một nam tử ngồi gần đó bỗng lên tiếng, tay chỉ trỏ về phía Vũ Thanh Yên, hỏi người bên cạnh mình.

"Ta cũng chưa từng thấy qua, không biết là Thiếu gia nhà nào, sao lại được Thanh phủ mời đến đây?!". Nam tử bên cạnh đáp lại, cũng tò mò không kém.

"Nhưng ngươi nhìn đi, chỉ là người mới đến mà đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các vị mỹ nhân rồi, nhìn xem bọn họ đang vừa cười vừa bàn tán về tên ẻo lả kia kìa, thật không có mắt!".

"Hắn ta đúng là chẳng có dáng dấp của nam nhi gì cả, nhìn vẻ bề ngoài cũng biết là chỉ mới ngang ngửa tuổi cập quan[1] thôi, trông cứ y như nữ nhân ấy!".

[1] cập quan: chỉ nam tử mười tám tuổi.

"Đúng đúng, người yếu đuối nhu nhược như thế không xứng để các vị mỹ nhân bên kia để mắt tới! Chúng ta lát nữa phải "dạy dỗ" cho hắn thật tốt mới được, chỉ là người mới đến mà đã không coi ai ra gì rồi!".

...

Bên tai nàng còn nghe thấy một vài tiếng xì xào bàn tán của đám người xung quanh mình, dường như bọn họ là đang nói về nàng thì phải, nơi đâu cũng không thể tránh khỏi miệng lưỡi người đời, thật khó chịu!

Vũ Thanh Yên bỏ ngoài tai tất cả những lời nói khó nghe đó, vẫn chăm chú nhìn về phía Thanh Thiếu Vân, không biết rồi bao giờ mới đến lúc diễn của nàng nữa. Nhìn quanh một lượt, nàng vẫn không thấy sự có mặt của Hiển Vương và tên ôn dịch Thanh Thiếu Văn, một yến tiệc này của Thanh phủ Hiển Vương vắng mặt thì còn có thể nói được, chứ Thanh Thiếu Văn mà cũng vắng mặt thì quả là không nể mặt ai rồi, tên này xem ra rất khó trị đây, đến cả gia tộc mà cũng chẳng nể nang gì!

Ngồi một chút, khi nàng vừa đưa ly trà lên miệng, nước trà còn chưa kịp uống thì bên tai bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạ: "Chào Công tử!".

Vũ Thanh Yên bỏ ly trà xuống bàn, ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp hai nam tử đang ở trước mặt mình. Nàng nghi hoặc lên tiếng: "Không biết nhị vị Công tử có chuyện gì?!".

"Tại hạ họ Trình, còn đây là Lương huynh. Hai người bọn ta cảm thấy Công tử rất quen, không biết chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?". Một trong số hai nam tử niềm nở. Bọn họ chính là hai người vừa rồi nói muốn "dạy" cho Vũ Thanh Yên "một bài học".

Vũ Thanh Yên chỉ biết cười cười lắc đầu: "Hình như tại hạ không hề quen biết hai vị!". Ý nàng rất rõ, dù bọn họ có quen nàng hay không thì nàng vẫn không có ý định muốn nói chuyện với bọn họ, tốt nhất nên tránh xa nàng ra một chút.

Hai nam tử sao có thể không hiểu hàm ý của nàng, mặc dù trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt cũng chỉ biết cười mà đáp: "Dù sao hai chúng ta cũng thấy rất có duyên với huynh, hay là chúng ta kết giao bằng hữu, ý huynh thế nào?".

Khi nhìn vào mắt của hai người này, Vũ Thanh Yên chẳng thấy có chút hảo cảm nào, trong đó chỉ toàn là sự giả dối, nàng tốt nhất là không nên cùng mấy người này dây dưa thêm nữa. "Xin lỗi hai vị, tại hạ không phải là người Minh Thành, cho dù có cùng hai vị kết giao thì cũng chẳng mấy khi gặp được nhau, e là khiến hai vị khó xử rồi!". Nàng thẳng thừng từ chối không kiêng nể.

Nam tử họ Lương thấy vậy bèn lên tiếng, thanh âm khá to, đủ để những Tiểu thư khuê các đang nhìn chằm chằm vào bọn họ nghe được: "A, Công tử thật tuyệt tình như vậy?! Ta và Trình huynh đã có ý kết giao, cớ sao Công tử lại làm cao không muốn, hay là huynh chê xuất thân bọn ta thấp kém hơn?".

Ai cũng biết ở Minh Thành này, chức quan của họ Trình và họ Lương kia chỉ xếp sau hai nhà Thanh – Lăng, nói bọn ho xuất thân thấp kém, thì chẳng khác gì tự chửi vào mặt mình cái danh "không biết trời cao đất dày" hay "mắt cao hơn đầu" cả. Chẳng mấy chốc, tiếng bàn tán xì xào từ bốn phương tám hướng lại trổi dậy.

Trong khi Vũ Thanh Yên còn không biết phải xử trí ra sao thì một thanh âm khác đã vang lên, tuy nhẹ nhàng nhưng mang theo không ít thị uy: "Trình Công tử và Lương Công tử chẳng lẽ không có việc gì làm đến nỗi phải đi trêu chọc người đơn thân độc mã, lại vừa mới đến đây lần đầu hay sao?".

Vũ Thanh Yên quay mặt về phía chủ nhân của giọng nói ấy thì nhận ra đó chính là Thanh Thiếu Vân, nàng ta đang vừa đi đến chỗ này, vừa dùng ánh mắt sắc bén nhìn hai nam tử bên cạnh nàng.

"Thanh Tiểu thư nói như thế nghĩa là sao? Ý là chúng ta ức hiếp người quá đáng?". Họ Trình nhìn nàng, thanh âm mỉa mai.

"Không phải là vậy thì là thế nào? Hai vị thân là nhi tử độc nhất của Trình Đại nhân và Lương Đại nhân, theo Tiểu nữ được biết thì bình thường hai vị chẳng chuyên tâm học hành gì cả mà chỉ suốt ngày chạy đó chạy đây tìm mỹ nhân, lại khiến hai vị Đại nhân buồn phiền không ít. Hai vị giờ không biết lại học đâu cái thói khi dễ người khác, chẳng lẽ chỉ như thế thôi cũng không biết lấy làm xấu hổ?".

"Thanh Tiểu thư, cô hơi quá đáng rồi đấy!". Hai tên đó nghiến răng nghiến lợi nói.

"Có quá đáng hay không thì tự mọi người có mặt ở đây đều biết!".

Trong khi họ Lương và họ Trình kia định đáp lại thì một thanh âm cao cao vang lên, cắt ngang câu chuyện, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người: "Hiển Vương gia đến!!".

Người người đang nói chuyện lập tức ngưng bặt, cùng vào vị trí, hành lễ đón tiếp: "Tham kiến Hiển Vương gia!!". Tất cả nhất loạt hô lên, ngay cả Vũ Thanh Yên cũng không ngoại lệ.

"Đứng lên cả đi! Nhân tiện đây Bản vương cũng muốn giới thiệu, hôm nay đi cùng còn có Tuyên Vương – Thập Hoàng đệ của Bản vương vừa từ Kinh Thành đến!". Hiển Vương lên tiếng, trong lời nói mang theo một vài tia vui vẻ.

"Tham kiến Tuyên Vương gia!". Mọi người lại cúi đầu hành lễ thêm một lần nữa.

"Mọi người không cần đa lễ! Hôm nay Bản vương có chuyện cần tìm Tứ Hoàng huynh nên đường đột đến đây, có phần phá tan bầu không khí vui vẻ của yến tiệc, rất mong các vị bỏ qua cho!". Chất giọng trầm khàn của Úc Khả Dương vang lên khiến Vũ Thanh Yên bất giác run lên một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net