CHƯƠNG 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng thật không ngờ đã đến Minh Thành này rồi mà vẫn còn có thể gặp được y, mà lại còn gặp y trong hoàn cảnh này nữa, nàng chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Nếu như bây giờ y mà trông thấy nàng thì liệu có vạch trần nàng trước mặt tất cả mọi người không, hay là y sẽ im lặng và coi như chưa từng thấy gì? Nhưng với tính tình thất thường đó của y thì rất có thể nàng sẽ bị lộ. Nếu như vậy thì kế hoạch giữa nàng và Thanh Thiếu Vân sẽ như thế nào đây? Nàng không muốn để y thấy mình nhưng một lát nữa thôi sẽ phải cùng Thanh Thiếu Vân phối hợp diễn kịch, y sẽ không thể không trông thấy nàng được!

Vũ Thanh Yên rối bời nghĩ ngợi đủ điều, nhưng nàng nghĩ mãi mà vẫn không thể nghĩ ra được bất cứ cách gì để có thể thoát khỏi tầm mắt của y cả, nàng lại càng không thể thất hứa với Thanh Thiếu Vân mà để vụt mất miếng ngọc bội. Khẽ khàng nâng mắt nhìn về phía nam tử như họa đáng ghét kia, đúng thật là y, không giả được, nàng lại càng hận không thể khiến y ngay lập tức biến mất trước mặt mình.

Dường như Úc Khả Dương cũng cảm nhận được ánh mắt ai đó đang gắt gao nhìn mình, ẩn chứa một chút địch ý, y khẽ nghiêng đầu, liền nhìn trúng phải Vũ Thanh Yên. Vũ Thanh Yên có phần giật mình, nhanh chóng cụp mắt xuống không nhìn nữa, do đó nàng không hề nhìn thấy được mày kiếm của Úc Khả Dương thoáng nhíu lại rồi trên môi y lại phảng phất một nụ cười như có như không.

"Tuyên Vương gia từ Kinh Thành xa xôi đại giá quang lâm đến Thanh phủ này thì đó mới chính là phúc trạch của Hạ thần, nào dám gọi là quấy rầy!". Thanh Đại nhân niềm nở tiến đến đón chào.

"Không dám, không dám! Bản vương chỉ là tình cờ đi ngang qua, không đủ tư cách được đến đây mới phải!". Úc Khả Dương di dời tầm mắt, đặt lên người của Thanh Đại nhân, trong lời nói mang theo vài phần khiêm tốn.

"Vương gia khách sáo rồi, hôm nay Thanh phủ may mắn không biết bao nhiêu mới được người xuất chúng như Ngài ghé đến, có gì không tốt, mong Vương gia đừng chê cười!". Thanh Đại nhân lại cười sảng khoái. "Nhị vị Vương gia, mời!".

"Thanh Đại nhân, mời! Hoàng huynh, chúng ta đi thôi!". Y lại nói, tay cũng đưa ra làm động tác mời.

Ba người bọn họ, Hiển Vương, Tuyên Vương, Thanh Đại nhân cùng nhau tiến đến chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn. Trước đó, Thanh Thiếu Vân cũng đã nhanh nhạy cho người chuẩn bị thêm một chỗ nữa cho Úc Khả Dương. Kể từ khi hai vị Vương gia này đến, nàng đã tạm gác lại chuyện mâu thuẫn không đáng có giữa họ Lương, họ Trình kia với "vị khách đặc biệt" của mình, mà nhanh chóng đi đón tiếp Úc Thương và Úc Khả Dương.

"Tuyên Vương gia, đây là tiểu nữ của Hạ thần. Vân nhi, còn vị này là Tuyên Vương gia vừa từ Kinh Thành đến, con mau hành lễ đi!". Thanh Đại nhân hết nói với Úc Khả Dương rồi lại quay sang nói với Thanh Thiếu Vân.

"Thần nữ tham kiến Tuyên Vương gia, Hiển Vương gia!". Thanh Thiếu Vân hành lễ với Úc Khả Dương, cũng không quên Úc Thương đang đứng bên cạnh. "Hôm nay Tuyên Vương gia từ xa đến Thanh phủ, Thần nữ thật lấy làm vui vẻ, mong Vương gia sẽ không chê trách Thanh phủ làm việc không cẩn thận chu đáo!".

"Thanh Tiểu thư nói quá, là Bản vương đến đây đường đột, đã quấy rầy Thanh phủ rồi, sao lại có thể còn dám chê trách!". Úc Khả Dương hơi hơi mỉm cười đáp.

"Hiển Vương gia, Tuyên Vương gia, Phụ thân, chỗ ngồi đều đã được chuẩn bị xong, mời an tọa!". Thanh Thiếu Vân hơi cúi người, nói một câu.

Úc Thương, Úc Khả Dương và Thanh Đại nhân liền gật đầu, cùng nhau ngồi xuống, ngay lập tức liền có người đến dâng rượu và điểm tâm lên. Yến tiệc của Thanh phủ lúc này mới chính thức được bắt đầu.

Tuy trong thiếp mời được viết với lý do là mời mọi người đến Phủ thưởng hoa đối ẩm, cùng bàn luận chuyện nhân gian. Nhưng những người có mặt ở đây ai cũng đều ngầm hiểu thật ra bên trong không chỉ có vậy, mà còn có một lý do nữa, đó chính là hôm nay Thanh Đại nhân muốn "chọn dâu kén rể" cho nhi tử và nhi nữ của mình. Vì vậy, hôm nay ngoài có mặt các vị Tiểu thư khuê các trong Thành ra, còn có rất nhiều nam tử xuất chúng khác, thỏa sức để người Thanh phủ chọn lựa. Chỉ là Thanh Tiểu thư đã ở đây, vậy còn Thanh Thiếu gia đang ở đâu, sao vẫn chưa xuất hiện?!

Vũ Thanh Yên chỉ là đang không hiểu, chẳng phải Thanh Đại nhân muốn nhi nữ mình trở thành Hiển Vương phi hay sao, sao lại còn mời nhiều nam tử đến để ngấm ngầm chọn lựa như vậy? Thanh Thiếu Vân thì lại muốn nàng cùng nàng ta diễn kịch trước mặt mọi người. Rốt cuộc hai cha con họ Thanh này muốn làm gì đây?

Trước tiên, Thanh Đại nhân ra hiệu cho hạ nhân rót rượu, sau đó đích thân mình đứng lên mời rượu Úc Thương và Úc Khả Dương, sau đó thì lại mời rượu những người xung quanh. Vũ Thanh Yên cũng miễn cưỡng uống một chút rượu, sau đó liền không còn động vào nữa, nàng sợ một khi say sẽ làm hỏng việc mất.

"Hôm nay nhân lúc hoa cúc trong Phủ nở khắp vườn, Thiếu Vân mạo muội mời các vị đến đây một chuyến cùng vịnh thơ đối ẩm, đã quá làm phiền các vị rồi!". Thanh Thiếu Vân nâng ly rượu lên, cười nói.

Bỗng một nam tử lên tiếng đáp lại: "Nào có thể nói là phiền, có được một ngày cùng ngâm thơ đối ẩm với Thanh Tiểu thư và chứng kiến được tài năng thiên phú của Tiểu thư thì còn gì bằng!".

Thanh Thiếu Vân nhìn người vừa lên tiếng, khuôn mặt hơi cười cười có chút lạnh nhạt hẳn đi, nói: "Lăng Thiếu gia quá khen, Tiểu nữ cũng không được gọi là tài năng thiên phú gì cả, đều là do nỗ lực và cố gắng nên mới có ngày hôm nay thôi!".

"Vậy chẳng lẽ Thanh Tiểu thư cố gắng không có mục đích sao? Hay là rèn luyện bao lâu bây giờ mới thấy được mục đích của mình, muội nói có phải không Thương ca?". Lăng Lan ngồi bên cạnh nãy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng mỉa mai, hết nói với Thanh Thiếu Vân rồi lại quay sang phía Hiển Vương.

Thanh Thiếu Vân định mở miệng nói thì thanh âm của Úc Thương đã vang lên trước: "Lăng Tiểu thư, Bản vương không chỉ đã nhắc nhở cô một lần, giữa Bản vương và cô không có loại quan hệ nào thân thiết đến mức xưng hô với nhau như thế!".

"Thương ca, huynh...". Lăng Lan đưa mắt nhìn Úc Thương – vị Hiển Vương luôn cao cao tại thượng không khi nào để mắt đến nàng đó, ấm ức lên tiếng. "Thần nữ biết lỗi, thưa Vương gia, mong Ngài bỏ qua cho!". Nàng hơi hơi cúi đầu tạ lỗi với Úc Thương.

"Được rồi, đây coi như là lần cuối, Bản vương không muốn người ngoài nhìn vào lại hiểu lầm quan hệ giữa ta và cô!". Hắn lạnh nhạt đáp lại.

"Chỉ là vì Lăng Tiểu thư quá mến mộ huynh thôi, sao phải trách nàng ấy như vậy?!". Úc Khả Dương bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm mang theo chút đùa cợt vui vẻ. "Đệ bây giờ mới thấy được, hóa ra Tứ Hoàng huynh cũng có nhiều mỹ nhân theo đuổi như vậy đấy!".

Úc Thương chợt cười lớn, uống một ngụm rượu, sau đó đáp lời: "Thập Hoàng đệ, thật lâu lắm rồi mới thấy đệ trêu ta như thế. Điều gì đã khiến đệ thay đổi đến vậy, hay là đệ đã có Vương phi rồi?!".

Câu hỏi của Úc Thương chẳng khác gì nghi vấn chính trong lòng của các vị Tiểu thư ở đây. Phải nói là từ khi nhìn thấy Úc Khả Dương, tâm bọn họ đã rộn rạo không ít, Tuyên Vương chính là một nam tử vừa có khí phách của trời lại vừa có chút tự nhiên của gió, không những thế lại còn là người vô cùng khiêm nhường, rất khác với một Hiển Vương uy phong lừng lẫy hay một Thanh Thiếu gia phong lưu phóng khoáng. Và điều quan trọng là mặc dù đã đem lòng mến mộ ngay từ đầu nhưng bọn họ vẫn không biết y đã có nữ nhân nào hay chưa, nếu có rồi thì coi như bọn họ hết cơ hội làm Tuyên Vương phi, còn nếu không thì chẳng phải đây chính là một cơ hội tốt sao?! Thành ra sau khi Hiển Vương hỏi xong, các vị Tiểu thư ai nấy cũng đều nín thở, hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

Úc Khả Dương nghe câu hỏi của Úc Thương xong thì hơi bất ngờ, sau đó y cũng bật cười thành tiếng nói: "Tứ ca, huynh hỏi vậy là có ý gì đây?".

"Ý gì chắc đệ cũng hiểu mà, ta sẽ rất rất ngạc nhiên nếu như người lãnh đạm như đệ biết yêu thương một nữ nhân nào đó đấy! Sao nào, rốt cuộc đệ có nữ nhân nào chưa?!".

"Đệ...". Y hơi ngập ngừng, ánh mắt nhìn Úc Thương lại di dời mà như có như không quét qua phía Vũ Thanh Yên một cái làm nàng bỗng giật mình. "Đệ chưa có!". Y cười.

"Chưa có? Ta không tin đâu!".

"Đệ thật sự vẫn chưa có Vương phi, nếu đệ đại hôn thì nhất định sẽ phải mời huynh tới rồi, huynh biết rõ mà!".

"Nếu vậy thì các vị Tiểu thư ở đây ắt hẳn sẽ có cơ hội rồi. Thập đệ, Tiểu thư khuê các ở Minh Thành của ta đều không thua kém gì ở Kinh Thành đâu, nhân dịp này hay là đệ chọn một người đi, cũng coi như là bớt đi một gánh nặng cho Hoàng Tổ mẫu!".

"Cả Hoàng huynh và Tứ ca còn chưa đại hôn, Thần đệ nào dám! Đệ vẫn chưa nghĩ đến điều này đâu. Tứ ca cứ yên tâm, khi nào gặp được người đệ thích thì đệ nên biết làm gì mà!". Úc Khả Dương nhìn Úc Thương, cười nói.

"Vậy được, chi bằng bây giờ để đệ làm trước đi, một bài thơ về hoa cúc, thế nào?". Úc Thương lên tiếng đề nghị.

"Thanh Tiểu thư sẽ không phiền chứ?!". Úc Khả Dương nhìn Thanh Thiếu Vân, cười hỏi.

"Không dám, có thể chứng kiến được tài thi phú của Ngài cũng là một may mắn của Thần nữ. Vương gia, mời!". Thanh Thiếu Vân khiêm nhường đáp lại.

Úc Khả Dương cười cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía những bông hoa cúc nào vàng nào xanh đang khoe sắc trước mặt mình. Ngẫm nghĩ một lát, y liền xướng lên:

"Tiếu ngạo hàn sương phô cốt cách

Khai nhan diệu sắc kháng thu thâm![1]".

[1] Trích trong "Cúc đảm ngạo hàn sương". Đại ý: Mặc cho sương giá, gió lạnh hoa cúc vẫn đâm sắc tỏa hương thơm mát như rót thêm sức sống vào lòng người những giọt tinh khiết, tinh túy nhất. Cũng giống như người quân tử nơi thương trường, dù bao khắc nghiệt, gian truân, bao thách thức vẫn hiên ngang, ngạo nghễ ung dung đứng thẳng vượt qua. Dù héo rũ tàn khô, lá không rụng khỏi cành, hoa chẳng lìa khỏi thân, như chí khí kiên định, chân chính theo đuổi lấy người Quân vương.

"Thơ hay, Tuyên Vương gia, Ngài đúng là tài cao ngất trời, quả không ngoa lời đồn!". Thanh Thiếu Vân lên tiếng khen hay trước tiên, khuôn mặt biểu lộ sự khâm phục sâu sắc. Liền ngay sau đó, mọi người ai cũng đều vỗ tay khen ngợi.

"Chỉ là câu nói bâng quơ, Thanh Tiểu thư quá khen rồi!". Y từ tốn đáp lại. "Đến lượt cô, Thanh Tiểu thư, mời!".

Thanh Thiếu Vân gật đầu, cũng lại suy nghĩ một chút, sau đó cũng xuất khẩu thành thơ:

"Thái cúc đông ly hạ

Du nhiên kiến Nam sơn.

Sơn khí nhật tích giai,

Phi điểu tương dữ hoàn.[2]"

[2] Trích trong "Ẩm tửu thi" của Đào Uyên Minh. Tạm dịch: "Rào đông hái cúc chiều nay/ Xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà/ Đẹp thay sắc núi chiều tà/ Đàn chim về tổ la đà cánh bay/ Bao chân ý – cảnh sắc này/ Muốn tìm ngôn ngữ giãi bày, lại quên".

"Hay, hay!!". Lần này Lăng Thiên là người lên tiếng đầu tiên, trông hắn ta vô cùng phấn khích trước bài thơ đó của Thanh Thiếu Vân.

Trong khi ai nấy đều thích thú đối thơ cùng nhau, thì Vũ Thanh Yên ngồi lẫn trong đám người phía bên này lại cảm thấy chán nản vô cùng. Ngồi nãy giờ nàng cũng có quan sát không ít, xem ra cũng không cần nàng ra mặt nữa đâu nhỉ, biểu hiện của Hiển Vương đã rõ ràng đến thế còn gì!

"Còn vị nào muốn cùng vịnh thơ nữa hay không?". Thanh Thiếu Vân vừa cười cừa hỏi, sau đó nàng ta nhìn về phía Vũ Thanh Yên, ánh mắt giảo hoạt: "Trần Công tử, mời!".

Sau khi Thanh Thiếu Vân nói xong, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Vũ Thanh Yên, tất cả bọn họ đều có cùng một ánh mắt, đó chính là: hiếu kỳ! Ai nấy cũng đều có chung một nghi vấn trong đầu mình, không biết thân phận của vị Công tử tuấn tú được đích thân Thanh Tiểu thư mời đến rồi lại rất được nàng coi trọng đó là ra sao?!

"Tại... tại hạ ư?". Vũ Thanh Yên có phần ngạc nhiên khi Thanh Thiếu Vân gọi tên mình, vậy ra đây là báo hiệu nàng nên "hành động" rồi ư, chẳng lẽ nàng ta vẫn chưa thể nhận ra được biểu hiện đó của Hiển Vương?

"Phải, mời Công tử!". Thanh Thiếu Vân cười, ánh mắt nhìn Vũ Thanh Yên rất sâu.

Vũ Thanh Yên hết nhìn Thanh Thiếu Vân rồi lại nhìn quanh mọi người đang ngồi ở đây. Ai cũng đều rất chờ đợi mà nhìn nàng chăm chú cả, duy chỉ có Úc Khả Dương là vẫn nhàn nhã vừa uống rượu chốc chốc lại vừa liếc mắt đến nàng, vẻ mặt rất mong chờ.

Trong đầu Vũ Thanh Yên bây giờ đang rối một mảnh, nàng nào có biết đến khái niệm "tức cảnh làm thơ", sao có thể chỉ bằng vài giây là đã làm được một bài rồi kia chứ, nên giờ nàng chỉ có thể lục lại vốn hiểu biết của mình, xem xem có bài thơ về hoa cúc nào hay không.

"Trần Công tử, có vẻ như ngươi hơi lâu đấy, hay là không làm được?!". Thanh âm của Úc Khả Dương vang lên khiến Vũ Thanh Yên giật mình, y còn nhấn mạnh ba tiếng "Trần Công tử" nữa.

Nàng không dám ngẩng mặt nhìn y, cũng chẳng đáp lại lời y đang nói, mà Thanh Thiếu Vân thì liên tục ra hiệu cho nàng nhanh chóng "hành động".

"Sao nào? Bản vương dọa ngươi sợ ư? Sao không trả lời?". Y lại tiếp tục nói.

Vũ Thanh Yên lúc này như lần ra được điều gì đó, nàng hít một hơi, điều chỉnh lại giọng nói, sau đó mới mở miệng:

"Sầu thu ý cúc man man,

Hoàng hoa pha sắc cho vàng lá bay.

Thơ không túy nguyệt mà say,

Giữa đêm Nguyên Lượng cúc ngầy ngật hương.

Hồn xưa tỉnh giấc hoàng lương,

Lặng nhìn sương khói phủ vườn tâm giao.

Gió đong đưa lá xạc xào,

Tiếng thu đồng vọng cúc xao xuyến tình..."

Nàng chầm chậm đọc ra một bài thơ của ai đó trong trí nhớ, không biết hay hay dở nhưng trước hết cứ đọc lên đã, ai muốn chê hay khen gì thì để sau, nàng bây giờ cũng chẳng buồn quan tâm nữa!

Sau khi Vũ Thanh Yên đọc xong, bên khóe môi Úc Khả Dương bỗng nhiên nở bừng một nụ cười, nụ cười từ tận đáy lòng, nó như bông hoa cúc, điềm đạm mà ung dung, nhưng vẫn mang nét gì đó rất ấm áp, dịu dàng. Trong khi mọi người dường như còn đang "tiêu hóa" bài thơ vừa rồi của nàng, thì y lại là người lên tiếng và vỗ tay đầu tiên: "Hay, hay lắm! Đây là lần đầu tiên Bản vương nghe được một bài thơ hay và ý nghĩa như vậy!".

Ngay sau khi Úc Khả Dương dứt lời, mọi người liền nhao nhao vỗ tay khen ngợi hết lời. Bài thơ của Vũ Thanh Yên không giống như những bài thơ khác, phải theo quy luật này, quy tắc nọ và khi làm thơ phải luôn nằm trong "cái khuôn" được rập sẵn đó. Bài thơ vừa rồi của nàng đã thật sự phá vỡ những quy luật từ trước đến nay trong thơ văn, không chỉ vậy mà nó còn có rất nhiều tầng nghĩa khác nhau, thật sự rất sáng tạo, lại đặc sắc.

"Trần Công tử đúng là một người uyên bác!". Thanh Thiếu Vân nói, khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng, biểu lộ vẻ e thẹn.

Nhìn một Thanh Thiếu Vân thẹn thùng và e nhã trước mặt, Vũ Thanh Yên không khỏi phì cười, nhưng nàng phải cố gắng kiềm chế lại mà mở miệng đáp: "Thanh Tiểu thư quá khen, chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà thôi!".

"Công tử thật sự đúng là người mà Tiểu nữ đang tìm kiếm!".

"Vân... Vân nhi, con... con đang nói cái gì vậy?!". Thanh Đại nhân sửng sốt thốt lên. Nhi nữ của ông rốt cuộc có ý thức được rằng Hiển Vương đang ở đây hay không, chẳng lẽ nó không muốn cạnh tranh với Lăng Lan để trở thành Hiển Vương phi ư, nó đã tâm tâm niệm niệm Hiển Vương suốt thời gian qua rồi còn gì?! Ông thật không hiểu nổi!

"Phụ thân, vị Trần Công tử này là người hôm qua đã cứu mạng con, con muốn cảm ơn huynh ấy cho nên đã mạo muội mời huynh ấy đến đây. Nào ngờ bây giờ mới nhận ra huynh ấy lại chính là nam nhân mà con đã gặp được lúc trước, gặp một lần rồi nhớ mãi!". Thanh Thiếu Vân thuật lại câu chuyện, khuôn mặt biểu cảm rất phối hợp với lời nói, khiến người ta không tìm thấy được một tia giả dối nào.

"Vân nhi, Hiển Vương đang ở đây đấy, chẳng lẽ con... con...". Thanh Đại nhân nói khẽ, trên trán đã chảy không ít mồ hôi.

"Phụ thân, đương nhiên con biết Hiển Vương gia đang ở đây, vậy thì có làm sao?! Tiểu nữ nói có đúng không, Trần Công tử?!". Thanh Thiếu Vân hết nói với Thanh Đại nhân xong, sau đó lại quay sang phía Vũ Thanh Yên.

"À vâng, phải phải! Thanh Đại nhân, tại hạ thấy chuyện giữa tại hạ và Thanh Tiểu thư, cùng với chuyện Hiển Vương gia có mặt quả thật chẳng liên quan gì nhau cả!". Nàng từ tốn đáp, lời lẽ khiêm nhường.

"Phụ thân, huynh ấy nói đúng đấy, quả thật chẳng liên quan gì nhau!". Thanh Thiếu Vân lại bồi tiếp thêm một cậu nữa, chính thức kích lửa giận của Thanh Đại nhân lên.

Vũ Thanh Yên nhìn Thanh Thiếu Vân, chỉ hận không thể cười ngay tại đây một tràng, nàng ta có cần thiết phải "diễn" đến mức này không, hôm qua ai cứu mạng ai nàng vẫn còn nhớ, bây giờ nghe nàng ta kể lại thật không khỏi nhịn được cười.

Mọi người xung quanh thì nhao nhao bàn tán, Thanh Tiểu thư mà họ biết là một người hiểu lễ nghĩa, biết trật tự, sao hôm nay lại làm ra chuyện kì quái này với một nam tử xa lạ. Chẳng phải từ trước đến nay nàng ta và Lăng Lan đang cùng nhau tranh đấu rất gay gắt để trở thành Hiển Vương phi hay sao, sao bây giờ lại công khai mến mộ một nam nhân khác trước mặt Hiển Vương như vậy, chẳng lẽ nàng ta từ bỏ?

"Ôi, không ngờ thật đấy Thanh Thiếu Vân, hóa ra là ngươi đã sớm có ý trung nhân rồi, vậy mà vẫn còn cùng ta tranh giành Hiển Vương gia, đúng là một nữ nhân tốt!". Lăng Lan thích thú vừa cười vừa nói, hôm nay Thanh Thiếu Vân đã cho nàng mở rộng tầm mắt hơn rồi, như thế này thì nàng chẳng sợ gì cả nữa, ngôi vị Hiển Vương phi sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về nàng thôi!

"Lăng Tiểu thư, ngươi không hiểu, để có thể sống yên ổn, ta chỉ có thể giả vờ như vậy mà thôi, bây giờ ta chán rồi, không muốn tiếp tục nữa!". Thanh Thiếu Vân đáp.

"Xoảng!!!" – Tiếng vỡ thanh thúy đâu đó vang lên khiến ai nấy đều giật mình. Lăng Lan định đáp nhưng cũng buộc phải im lặng trước tiếng vỡ đó, nghe ra rất mạnh, chắc chắn dùng lực đạo không ít, mà ẩn ẩn trong đó còn có sự kiềm chế, tức giận và rất nhiều ưu thương. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía nơi phát ra nó.

Hiển Vương nắm chặt hai bàn tay thành quyền, mang theo một cỗ khí thế cường đại đứng bật dậy tiến về phía Thanh Thiếu Vân và Vũ Thanh Yên.

"Vương... Vương gia...". Thanh Đại nhân e dè lên tiếng, có vẻ như Hiển Vương giận thật rồi, nhi nữ ông đang làm điều xuẩn ngốc gì thế này?!

Mặc dù cách nhau khoảng hơn năm bước chân, nhưng Vũ Thanh Yên vẫn có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm tỏa ra từ phía Hiển Vương. Không phải chứ, hắn sẽ giết nàng sao?

Ngay từ đầu nàng đã quan sát đúng rồi, ánh mắt Hiển Vương dành cho Thanh Thiếu Vân rất khác với những người còn lại, dù rằng chỉ khác một tia rất nhỏ nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra, cả những hành động bảo vệ âm thầm dành cho nàng ta nữa. Chỉ vì Thanh Thiếu Vân không dám đối diện thẳng thắn với ánh mắt đó của hắn nên mới không thấy được thôi, đã vậy lại còn lôi nàng vào ván cược nguy hiểm này của nàng ta nữa, bây giờ thì nàng sắp chết đến nơi rồi!

"Thật không ngờ nàng lại có thể đùa cợt Bản vương như thế!". Thanh âm Úc Thương khàn khàn, ánh mắt có phần lạnh lẽo nhìn Thanh Thiếu Vân mà nói.

"Vương gia, Ngài...". Thanh Thiếu Vân có phần sửng sốt, không thốt nổi nên lời, mắt trân trân nhìn lại vào hắn.

Úc Thương cũng không thật sự chờ đợi câu trả lời của Thanh Thiếu Vân, hắn bỗng quay sang phía Vũ Thanh Yên, chầm chậm tiến đến, bàn tay dần dần ngưng tụ nội lực, khuôn mặt không chút cảm xúc. Vũ Thanh Yên chỉ còn biết đi giật lùi, ánh mắt đáng sợ nhìn hắn, nàng hết đường chạy rồi sao, Thanh Thiếu Vân chết tiệt, bảo nàng chọc ai không chọc, lại đi chọc trúng người nóng tính như Hiển Vương này, nàng chết chắc thật rồi!

"Vương gia, Ngài làm gì vậy, không được hành động lỗ mãng!". Thanh Thiếu Vân chạy đến trước mặt Úc Thương, ngăn cản hành động của hắn.

"Đến bây giờ mà nàng vẫn còn muốn bảo vệ cho hắn ta sao?! Mau tránh ra!". Úc Thương đẩy nhẹ Thanh Thiếu Vân qua một bên, sau đó mặt đối mặt mà nói nói với Vũ Thanh Yên: "Ngươi, mau đến đây đấu với Bản vương một trận, Bản vương muốn xem xem rốt cuộc ngươi là người lợi hại như thế nào mà lại khiến nàng đối xử với Bản vương vô tình như vậy!!".

Ngay lúc bàn tay Úc Thương như chực đặt lên cổ Vũ Thanh Yên thì đã có một bàn tay khác vươn ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net