CHƯƠNG 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thanh Thiếu Văn, ngươi đang làm cái gì, mau tránh ra cho Bản vương!!". Hiển Vương giận dữ quát lên.

"Vương gia, sao phải tức giận đến như vậy? Rốt cuộc là ai to gan đã chọc đến Ngài đây?". Thanh Thiếu Văn phe phẩy chiếc phiến trước mặt, nhẹ nhàng hỏi một câu.

Vũ Thanh Yên nhìn thấy người trước mặt vừa xuất hiện cứu mình kịp thời kia lại chính là Thanh Thiếu Văn thì vô cùng ngạc nhiên. Nàng tự hỏi không biết tại sao bây giờ hắn mới đến, cũng không biết hắn rốt cuộc đã xem được những gì, hắn đứng ra bảo hộ nàng thế này, không phải là đã nhận ra nàng rồi chứ?! Trong phút chốc, đầu óc Vũ Thanh Yên như rối tung cả lên, nàng cứ đứng im ở đó, trân trân giương mắt nhìn, không nói không rằng một lời, cũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì cả.

"Ngươi đừng nhiều lời, mau tránh qua một bên cho Bản vương!!". Úc Thương nói xong, lại tiếp tục muốn xông lên. "Hôm nay Bản vương nhất định phải phân rõ trắng đen với hắn ta!!".

"Không được! Tuyệt đối không được!!". Mặt Thanh Thiếu Văn âm trầm, nhất quyết không tránh, trong giọng nói còn phủ lên một tia nặng nề.

"Ngươi...!". Úc Thương đã tức, nay còn tức thêm, khi không lại nhảy ra một Thanh Thiếu Văn chặn đứng lại chuyện của hắn. "Bản vương nhắc lại lần nữa, ngươi mau tránh ra! Tại sao ngươi lại bảo vệ cho hắn chứ?!".

Thanh Thiếu Văn cười lớn, tiếng cười giòn giã vang vọng khắp không gian, mang theo tia hứng thú mà đáp: "Vương gia, Ngài có nhất thiết phải tranh chấp nữ nhân với một...".

"Tứ Hoàng huynh!". Một thanh âm khác vang lên, ngắt lời Thanh Thiếu Văn định nói, người vừa lên tiếng chính là Úc Khả Dương. Y đứng dậy, vừa tiến đến chỗ của Úc Thương đang đứng, vừa nói: "Tính cách nóng nảy của huynh vẫn vậy. Có chuyện gì thì chúng ta cũng nên từ từ nói, không nên động thủ, tránh lại gây thương tổn hai bên!".

"Đúng đúng, Tuyên Vương gia nói phải, Ngài vẫn là nên bớt tức giận đi, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau làm rõ mọi chuyện, được chứ? Tiểu muội của ta vẫn ở đó, không chạy được đi đâu, Ngài sợ cái gì!". Thanh Thiếu Văn cũng phụ họa.

"Vương gia, Ngài... Ngài đã hiểu lầm rồi!". Thanh Thiếu Vân tiến đến gần Úc Thương, nhẹ giọng nói một câu. "Thật ra... thật ra thì không có chuyện như vậy xảy ra đâu!".

"Nàng nói cái gì?". Úc Thương quay sang Thanh Thiếu Vân, khó hiểu hỏi. "Nàng nói Bản vương phải nghe nàng như thế nào đây, trong khi mà nàng lại vô tâm đùa giỡn với ta như vậy kia chứ?!".

"Vương gia, Ngài...". Thanh Thiếu Vân khó xử, không biết phải giải thích ra làm sao.

"Được rồi, nếu như nàng cảm thấy chán ghét Bản vương thì không cần phải cố gắng lấy lòng nữa đâu. Nàng thích hắn ta, thì nàng cứ việc thích, không liên quan gì đến Bản vương nữa!!". Úc Thương nói một hơi, sau đó quay người bỏ đi.

"Tứ ca, khoan đã!". Úc Khả Dương đứng trước mặt Úc Thương, ngăn cản đường đi của hắn. "Đệ nghĩ có lẽ nên "hạ màn" vở kịch vui này của Thanh Tiểu thư trước đã, sau đó huynh đi cũng không muộn!".

"Kịch? Ý đệ là sao?". Úc Thương nhíu mày hỏi.

Úc Khả Dương cười cười, sau đó bèn nhân lúc Thanh Thiếu Văn không để ý mà kéo Vũ Thanh Yên về phía mình, dõng dạc mà nói một câu khiến ai nấy đều sửng sốt: "Tứ ca, đây là nam nhân của đệ!".

Một câu nói đó của Úc Khả Dương đã khiến không ít người cảm thấy kinh hãi, ngay cả Úc Thương cũng đứng chực ra đó mà ngạc nhiên nhìn y không chớp mắt, Thập đệ của hắn đang nói cái gì?

Vũ Thanh Yên lúc được Úc Khả Dương kéo qua mới lấy được chút ý thức, còn chưa kịp phản ứng gì thì lại nghe y nói câu đó, nàng quay phắt qua nhìn y với một ánh mắt như không thể tin được. Tuyên Vương như y có biết là mình đang nói gì không, "nam nhân của đệ" ư? Nàng thật chẳng thể hình dung nổi, tại sao y lại có thể bất chấp cả hình tượng của mình để tuyên bố ra được điều đó!

Úc Khả Dương mặt vẫn không đổi sắc, cứ như là điều mà y vừa nói chính là một điều hiển nhiên, vô cùng bình thường chứ chẳng có gì to tát vậy. "Tứ ca, chuyện là đệ có mang theo hắn đến Giang Châu cùng, nhưng mà bỗng dưng nửa đường lại biến mất. Hắn ta vẫn luôn vậy, cứ thoắt ẩn thoắt hiện, đệ vẫn luôn dung túng mặc kệ, nào ngờ khi ghé qua đây tìm huynh thì lại gặp hắn trong tình cảnh này, đến nước này thì có muốn không quản cũng không thể!". Y nhẹ nhàng thuật lại những sự tình không bao giờ có thật kia cho Hiển Vương nghe, ánh mắt nhìn Vũ Thanh Yên lại ẩn chứa ý cười giảo hoạt. "Hắn chỉ mới ra khỏi Kinh Thành cách đây mấy ngày, nào có thể quen biết trước được Thanh Tiểu thư, cho nên tất cả chỉ là bịa đặt mà thôi!".

"Ra... ra là vậy...". Thanh âm Úc Thương có chút cứng nhắc, có vẻ như để thốt ra được một câu vài chữ đó, hắn cũng đã tốn không biết bao sức lực để đối diện với chuyện khó hiểu đang diễn ra này trước mặt mình. Nữ nhân hắn thích cư nhiên lại cùng "nam nhân" của Thập đệ tạo dựng một vở kịch vui để thử lòng hắn!

"Tứ ca, người là của đệ, hắn ta gây họa thì đệ phải là người nên chịu trách nhiệm. Đệ thay mặt hắn tạ lỗi với huynh!". Úc Khả Dương hơi hơi cúi đầu nói, sau đó lại quay sang Thanh Thiếu Vân: "Thanh Tiểu thư, có rất nhiều cách để biết được tấm lòng của Tứ ca đối với cô, nhưng nếu như cô chọn cách này thì quả là không thông minh rồi!".

"Tuyên... Tuyên Vương gia nói phải, Thần nữ đã quá hành động theo cảm tính rồi! Thần nữ cũng xin được tạ lỗi với Vương gia, và với... với Trần Công tử!". Thanh Thiếu Vân có chút lắp bắp đáp.

"Vậy tốt rồi, Tứ ca, mọi chuyện đã được giải quyết, huynh không cần phải tức giận nữa đâu, bây giờ chỉ cần cùng Thanh Tiểu thư hai mặt một lời nữa thôi!". Úc Khả Dương lại cười, nhưng nụ cười đó giờ đây không còn khiến bất cứ vị Tiểu thư nào yêu thích nữa, mà nó dường như đã khiến bọn họ tâm can lạnh lẽo, Tuyên Vương anh tuấn phi phàm là vậy nhưng không ngờ lại là người "đoạn tụ"!

"Thập... Thập đệ... lẽ... lẽ nào đệ... đệ...". Úc Thương hơi chút ngập ngừng, hết nhìn Úc Khả Dương rồi lại nhìn Vũ Thanh Yên đang đứng im như tượng, vẻ mặt ái ngại. Hắn muốn hỏi xem Thập đệ của hắn có phải là thích nam nhân thật hay không, nhưng lại không thể thốt nổi thành lời.

"Tứ ca, huynh đừng quan tâm! Đệ đảm bảo với huynh, đệ sẽ quản giáo thật tốt, không để hắn chạy lung tung ra ngoài gây họa khiến huynh phải bận lòng như vậy nữa đâu!". Úc Khả Dương lại cười nói.

"À... được, được... Ta tin đệ...!".

"Vậy đệ đi trước đây, đệ nhất định sẽ đến tìm huynh sau!".

Úc Khả Dương nói với Úc Thương, sau đó nắm lấy tay Vũ Thanh Yên kéo đi. Ngay lúc đó cũng có một bàn tay khác vươn ra nắm lấy bên tay còn lại của nàng, giữ chặt lại không để nàng đi. Vũ Thanh Yên quay đầu, nhận ra người đang giữ nàng lại kia chính là Thanh Thiếu Văn thì có hơi sửng sốt, tên tra nam này níu kéo nàng làm cái gì chứ, còn không chịu buông tha cho nàng nữa sao?!

"Thanh Thiếu gia làm gì vậy?". Úc Khả Dương nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay còn lại của Vũ Thanh Yên, có phần lạnh giọng hỏi.

"Giữ người, Vương gia không thấy sao?!". Thanh Thiếu Văn tuyệt nhiên không có chút gì nao núng trước cái nhìn lạnh lẽo đó của nam nhân trước mặt.

"Buông ra đi!". Thanh âm Úc Khả Dương trầm xuống, biểu lộ sự không hài lòng.

"Không buông! Có phải Vương gia đang nói dối đó không, người này chính là người của ta, không phải nam nhân của Ngài!".

Nghe Thanh Thiếu Văn hùng hồn tuyên bố như thế, Vũ Thanh Yên thật chỉ muốn một cước đá chết hắn, rồi lại một lần nữa đẩy thẳng hắn xuống hồ cho đến chết. Hắn nghĩ hắn là ai mà dám nói nàng là người của hắn kia chứ, tên tra nam này thật hết thuốc chữa!

Úc Khả Dương khẽ híp mắt trước câu trả lời đó của Thanh Thiếu Văn, y nhìn hắn, rồi lại nhìn biểu hiện như muốn ăn tươi nuốt sống hắn kia của Vũ Thanh Yên, hơi hơi suy nghĩ một chút, sau đó lại mở miệng: "Đây là người của Bản vương, hắn là người của Thanh Thiếu gia từ khi nào vậy chứ?!".

"Vương gia, chúng ta có nên làm rõ một vài chuyện không nhỉ, chẳng hạn như hắn thật ra lại chính là...".

"Thôi được rồi, thử xem xem!". Đây là lần thứ hai Úc Khả Dương ngắt lời Thanh Thiếu Văn. Y chậm rãi buông bàn tay của mình ra khỏi Vũ Thanh Yên, rồi lại lên tiếng: "Sao Thanh Thiếu gia không để hắn xem thử nên đi theo ai nhỉ?!".

Thanh Thiếu Văn nhíu chặt mày nhìn Úc Khả Dương, sau đó lại nhìn Vũ Thanh Yên, đột nhiên kéo mạnh nàng về phía mình. Vũ Thanh Yên bị bất ngờ, nhưng cũng không quên thức thời lựa chọn, so với việc ở cùng tên ôn dịch Thanh Thiếu Văn thì thà nàng miễn cưỡng đi theo Úc Khả Dương thì hơn. Do đó, khi đã đứng vững, nàng bèn nhanh chóng giãy mạnh tay mình ra khỏi tay của Thanh Thiếu Văn, đi qua phía Úc Khả Dương.

"Ngươi...". Thanh Thiếu Văn có phần bất ngờ, nhưng có vẻ như hắn cũng đã lường được trước chuyện này nên cũng không có phản ứng gì nhiều.

"Thế nào? Nên nói rằng là Bản vương nói dối hay Thanh Thiếu gia bịa đặt đây? Hắn rõ ràng là người của Bản vương!". Úc Khả Dương dường như rất hài lòng với biểu hiện này của Vũ Thanh Yên, khóe môi khẽ vẽ lên một đường cong hoàn mĩ, khuôn mặt lại thập phần ưng ý. Y cũng không dây dưa ở đây quá lâu nữa, vươn tay nắm lấy tay Vũ Thanh Yên kéo nàng ra ngoài.

Thanh Thiếu Văn nhìn theo hai bóng lưng đó rời đi, khuôn mặt lúc nào cũng đầy tiếu ý giờ đây đã biến mất, thay vào đó là một vẻ băng trầm, ẩn ẩn chút cuồng nộ bị kìm nén, lát sau hắn cũng quay người đi mất.

Mọi người nhìn một màn vừa rồi mà như không tin vào mắt mình, không ngờ hôm nay đến Thanh phủ lại có thể xem được nhiều chuyện khó tin như thế này. Nào là Tiểu thư Thanh phủ tri thư đạt lễ lại cùng nam nhân bên ngoài phối hợp cùng "diễn" một vở kịch để thử lòng Hiển Vương, nhưng không ngờ rằng nam nhân đó lại chính là người của Tuyên Vương. Rồi sau đó Thanh Thiếu gia Thanh phủ lại bỗng nhiên nói rằng vị thiếu niên kia lại chính là người của mình, khiến Tuyên Vương gia nổi giận. Bắt đầu từ đây, tin đồn Thiếu gia Thanh phủ "đoạn tụ" giống Tuyên Vương nổi lên, mấy vị Tiểu thư khuê các có mặt chứng kiến sự việc ở đó thì như chết đi sống lại, chỉ muốn một kiếm mà giết chết thiếu niên xinh đẹp kia đi thôi!

Úc Khả Dương sau khi đưa Vũ Thanh Yên ra khỏi Thanh phủ thì thay đổi sắc mặt cực kỳ nhanh, khắc trước mới vừa thấy được ý cười lồng lộng kia, khắc sau đã thấy khuôn mặt anh tuấn của y trầm xuống và vô cùng khó chịu rồi.

Úc Khả Dương bỗng nhiên buông tay khỏi tay Vũ Thanh Yên, thay vào đó là bắt lấy eo của nàng, giữ chặt, rồi dụng khinh công. Vũ Thanh Yên giật mình trước một loạt hành động nhanh như chớp đó của y, nàng còn chưa kịp phản ứng gì thì chân đã rời mặt đất, bên eo còn có cảm giác hơi đau do bị siết chặt, còn người bên cạnh thì lại tỏa ra một chút hàn khí bức người khiến nàng không sao thoải mái nổi.

Nàng khẽ ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng đó của y mà chẳng dám nói lời nào, nàng có thể cảm nhận được y đang giận, một sự tức giận ngầm rất lớn. Nó khiến nàng không dám có hành động gì, chỉ biết lặng yên như tượng. Cả hai không ai nói năng gì cho đến tận lúc dừng lại giữa rừng hoa ở Vân Phong sơn.

Khi Vũ Thanh Yên thấy rằng chân của mình đã chạm được mặt đất, nàng liền lập tức định rời khỏi Úc Khả Dương, nhưng có dùng sức thế nào cũng không thể thoát khỏi y được, mà ngày càng khiến bên eo bị đau thêm. Cố gắng cũng không được ích gì, nàng liền đứng yên, để mặc y ôm hông mình, lúc này mới lí nhí lên tiếng: "Vương gia, đa... đa tạ Ngài... đã giúp đỡ!".

Úc Khả Dương bây giờ mới ngước mắt nhìn nàng, y tựa như đang suy nghĩ cái gì đó, lát sau y thở hắt ra, cánh tay lại buông lỏng, ánh mắt sâu thẳm: "Nàng cũng gan thật nhỉ, còn dám vào đó diễn kịch cùng Thanh Thiếu Vân!".

"Ta... ta chỉ là... chỉ là vì không còn cách nào khác mà thôi!". Vũ Thanh Yên ấm ức đáp. Nghĩ đến chuyện của bản thân, nàng lại càng cảm thấy bất công hơn, đã phí công vô ích lại còn chưa thể lấy lại được ngọc bội, giờ lại còn bị y quay sang trách mắng.

"Nàng có biết nếu như không có ta, nàng nhất định sẽ không thoát khỏi được việc làm vật xả giận của Tứ Hoàng huynh, như thế là nàng đang đánh cược cả tính mạng và danh dự của mình đấy!".

"Vậy thì sao chứ? Chuyện ta sống hay chết hay mất đi danh dự quan trọng với Ngài đến vậy sao?!". Vũ Thanh Yên dần dần bộc phát bao sự nhẫn nhịn của mình trong suốt từ nãy đến giờ, nàng đã phải kìm nén chúng quá lâu rồi.

"Có! Quan trọng, rất quan trọng!!". Úc Khả Dương nói ngay mà chẳng suy nghĩ một điều gì, câu nói này khiến Vũ Thanh Yên bỗng nhiên khựng lại, đăm đăm nhìn y.

"Tại sao chứ? Nếu có quan trọng thì cũng chỉ là đối với ta mà thôi, không liên quan đến Ngài. Cho dù hôm nay Ngài không xuất hiện thì cũng chẳng sao cả, có người vẫn sẽ cứu ta, ta cũng có thể tự cứu được bản thân mình, không cần Ngài quản!!". Đúng, dù cho y không có mặt thì Thanh Thiếu Vân nàng ta nhất định sẽ không để nàng bị làm hại, y sao bỗng nhiên lại mắng nàng vô cớ như vậy chứ, thật không công bằng chút nào!

Úc Khả Dương nhìn nàng cãi lại mình, trong đầu lại nhớ đến tình cảnh vừa mới xảy ra kia, ánh mắt lại lạnh thêm mấy phần: "Phải, cho dù không có ta thì vẫn sẽ có Thanh Thiếu Văn đúng không? Vũ Thanh Yên, không ngờ chỉ vỏn vẹn mấy ngày mới rời khỏi Kinh Thành, mà nàng đã khiến cho không ít nam nhân lại thần điên bát đảo đến thế vì mình rồi!".

"Ngài nói cái gì vậy chứ, "thần điên bát đảo" gì ở đây? Cách Ngài nói cứ như là ta đang làm sai chuyện gì không bằng! Vũ Thanh Yên ta tự thấy bản thân không có gì sai trái, không có chuyện quyến rũ nam nhân như lời Ngài nói!!". Nàng vô cùng tức giận khi Úc Khả Dương lại có thể nghĩ xấu về nàng như vậy, y biết cái gì chứ, y làm sao biết được nàng đã trải qua những chuyện khó khăn gì.

"Nàng...! Vậy nếu thế quan hệ giữa nàng và Thanh Thiếu Văn rốt cuộc là như thế nào?!". Y hỏi, trong ánh mắt đang dần tích tụ lửa giận đến nơi, có thể bộc phát bất cứ lúc nào, chỉ là còn cần dựa vào câu trả lời hiện tại của nàng.

"Tại sao ta phải có nhiệm vụ nói cho ngài biết chứ?!". Vũ Thanh Yên không thèm nhìn y, khoanh tay quay mặt sang chỗ khác. Bây giờ đối với nàng, thà là nhìn cọng cỏ dưới chân mình, còn hơn là thấy khuôn mặt đáng ghét đối diện kia của y.

Úc Khả Dương hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận, thật chẳng biết đã bao lâu rồi y mới lại thấy mình giận dữ đến như vậy. "Nàng không nói cũng được, vậy thì cứ đợi được gả đến Thanh phủ đi, có phải nàng thích tin đồn rằng Tam Tiểu thư Vũ phủ ở Kinh Thành là người của Thanh Thiếu gia Thanh phủ ở Minh Thành không? Ta thay nàng nói với mọi người trong thiên hạ này nhé?!". Giọng y nhẹ nhàng đến cực điểm, cứ như là không tồn tại bất cứ một tia tức giận nào trước đó xảy ra cả.

"Ngài...!!".

Chính câu nói này của y lại là điểm yếu chết người của Vũ Thanh Yên. Nàng nghe y nói xong mà hận không thể đến xé rách cái miệng thối đó, mặc dù nàng biết chuyện này hoàn toàn không phải sự thật nhưng nếu như y ra tay nhất định ai cũng sẽ tin nó cho mà xem. Từ chuyện y tung tin đồn giữa nàng và y bên bờ sông Như Nguyệt, nàng đã rút ra được bài học cho mình rồi, chính là tuyệt nhiên không được chọc giận nam nhân này. Nếu lần này y mà làm thật, nàng nhất định sẽ bị gả đến Thanh phủ không phải nghi ngờ, đến lúc đó chắc chỉ còn cách cắn lưỡi tự vẫn cho xong thôi. Nhưng nàng vẫn chưa muốn chết sớm như vậy, lại càng không muốn chết một cách vô lý, chết mà trong một sự sắp đặt bất công. Suy nghĩ kĩ lại một chút, vì tương lai tốt đẹp sau này, nàng nhịn chút cũng được, không sao, thời gian còn dài, còn có thể trả thù nam nhân này được, hãy chờ đó!

Hít sâu một hơi, Vũ Thanh Yên đành cố nén lửa giận, quay sang phía Úc Khả Dương, lập tức thay đổi sắc mặt, cười cười lấy lòng: "Vương gia, Vương gia tốt của ta, ngàn vạn lần xin Ngài đừng tạo dựng nên một tin đồn không có thật như vậy, nó sẽ phá nát cuộc đời ta mất thôi. Ta thà rằng gả cho hòn đá, cọng cỏ, cũng không muốn gả cho tên nam nhân thối tha đó đâu!!".

Nghe câu trả lời của nàng, Úc Khả Dương xem ra có vẻ hài lòng, bên khóe môi y lại ẩn chứa nụ cưới hiếm thấy. "Thật không? Ta cứ nghĩ nàng thích tên Thanh Thiếu Văn đó!".

"Không có, ai nói ta thích hắn chứ! Ngài không thấy sao, ta thà miễn cưỡng đi với Ngài còn hơn là ở cùng hắn!". Vũ Thanh Yên bắt đầu huyên thuyên.

"Miễn cưỡng?!". Úc Khả Dương híp mắt nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt hiện rõ tia phật ý.

"Không, không, ý ta là... là ta tự nguyện, ta tự nguyện đi với Ngài, hoàn toàn là tự nguyện!". Nàng lại cười cười. Thật không thể nhìn ra một Vũ Thanh Yên khắc trước và bây giờ, cứ như là hai người, quá đỗi khác nhau.

"Vậy nàng nói đi, tại sao Thanh Thiếu Văn lúc đó lại đứng ra giúp đỡ nàng chứ? Tại sao nàng và hắn lại quen nhau?!".

"Thật ra thì chỉ là một chút chuyện nho nhỏ đã xảy ra giữa ta và hắn mà thôi. Nhưng mà ta cũng thật không biết tại sao hắn lại nhận ra ta trong bộ dạng cải nam trang như thế này nữa!". Nhắc đến chuyện vừa nãy, ánh mắt nàng hiện lên một tia nghi hoặc, nhãn lực của tên tra nam đó cúng tốt thật đấy.

"Được rồi, ta tin nàng, coi như chuyện này cho qua, nhưng nàng còn một lần hành động nông nổi như thế nữa thì đừng trách ta!". Úc Khả Dương cảnh cáo, ánh mắt cũng đã bớt đi một phần âm trầm.

Vũ Thanh Yên miễn cưỡng trưng ra một bộ mặt cười cười với y, nàng cũng thật không hiểu nổi từ khi nào bản thân lại có thể dễ dàng thua cuộc trước y như thế này rồi. Nàng càng ngày càng cảm thấy bản thân mình dần mất kiểm soát trước mặt nam nhân này. Còn y nữa, tại sao đột nhiên lại tức giận với nàng kia chứ, nàng làm gì là quyền của nàng, y có quyền lên tiếng chỉ trích hay sao?

"Nàng đang nghĩ gì? Có phải lại nghĩ đến hắn nữa không?". Úc Khả Dương nhìn nét mặt đăm chiêu của nàng, hơi hơi gắt lên hỏi.

"Ta không có!". Nàng thanh minh. Lát sau, khi thấy khuôn mặt y đã dịu bớt tức giận, nàng mới ngước mắt nói: "Vương gia, ta hỏi Ngài một câu được không?".

"Nàng nói đi!".

"Ngài... tại sao lúc đó... lại bảo... ta là... nam nhân của Ngài? Ngài không sợ... thanh danh của mình bị mất sao?". Nàng ái ngại hỏi.

Úc Khả Dương hơi cười đáp: "Ừ, ta không sợ! Nàng nghĩ chuyện mọi người nghĩ ta thích nam nhân sẽ lan rộng ra toàn thiên hạ này sao? Không đâu, ngay cả trong Minh Thành này thôi cũng sẽ không có ai nhắc đến, Tứ Hoàng huynh nào có thể để danh dự Hoàng tộc bị mất được! Chính vì thế, những người có mặt ngày hôm nay chỉ có thể chọn một trong hai con đường: một là chết không phải nghi ngờ, mà hai là sống nhưng phải giữ kín chuyện này cho đến lúc chết mới thôi!".

"Hóa ra cũng có chuyện mà người khác phải thay Ngài dọn dẹp cục diện đấy chứ!". Nàng lắc lắc đầu, cảm thán một câu.

"Biết làm sao được, sức lực của ta lúc đó và bây giờ đều dành hết cho nàng rồi!". Y lại cười. "Hơn nữa, ta cũng không thích những ánh mắt thèm muốn của đám nữ nhân ở đó, thật khiến ta chán ghét. Sau này là lợi cho nàng đấy, không cần phải lo!".

Vũ Thanh Yên khó hiểu nhìn y: "Ngài nói gì cơ? Tại sao lại lợi cho ta kia chứ?!".

Úc Khả Dương không đáp, tiếu ý vẫn đầy mặt, điều này càng khiến Vũ Thanh Yên ngày một thêm khó hiểu. Nam nhân này lúc nào cũng luôn khó hiểu như vậy!

"Vũ Thanh Yên!". Úc Khả Dương bỗng nhiên lên tiếng.

"Vâng?!".

"Ta nhớ nàng!". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC