CHƯƠNG 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hả?". Vũ Thanh Yên nghe câu mà Úc Khả Dương vừa nói thì bỗng ngớ người ra, sau đó thì lại híp mắt nhìn y một cách đề phòng: "Ngài lại đang có âm mưu trêu chọc ta điều gì nữa đây?!". Nàng tự hỏi bản thân có đang nghe nhầm hay không, y vừa nói cái gì vậy?

Nhận thấy nữ nhân trước mặt có vẻ vừa ngạc nhiên, vừa không hiểu lại vừa đa nghi, Úc Khả Dương chỉ biết cười cười, y nhìn nàng, thanh âm mang theo tia vui vẻ mà nói: "Ta chỉ nói một lần thôi, không nhắc lại nữa đâu!".

"Vương gia, đã có ai nói với Ngài rằng Ngài rất khó hiểu chưa?". Vũ Thanh Yên nhìn khuôn mặt tràn ngập tiếu ý đó của y, hỏi một câu. Nàng thật không biết y đang nghĩ cái gì trong đầu nữa!

"Chưa, chưa ai nói như vậy cả, nàng là người đầu tiên đấy!". Úc Khả Dương nói xong, lại nhìn chăm chú Vũ Thanh Yên từ đầu đến chân một lượt, sau đó lại lắc lắc đầu lên tiếng không hài lòng: "Nàng đừng ăn mặc như thế này nữa, thật chẳng hợp chút nào!".

"Đó là chuyện của ta, không liên quan đến Ngài! Bây giờ Ngài để ta đi được chưa, ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm!". Nàng sực nhớ đến miếng ngọc bội và Thanh Thiếu Vân, vội vàng nói, trong thanh âm mang theo một tia gấp rút.

"Là chuyện gì vậy, hay để ta thay nàng đi?".

"Không được đâu, chuyện này không đích thân ta làm thì không được!". Nàng lắc đầu.

"Vậy thì chúng ta cùng đi!". Úc Khả Dương đề nghị.

Vũ Thanh Yên còn chưa kịp nói gì thì đã bị bàn tay mạnh mẽ của y luồn qua eo, sau đó là cảm giác chân không còn chạm đất nữa. Y đã thi triển khinh công, mang theo nàng cùng rời khỏi Vân Phong sơn.

"Này, Ngài có biết là ta muốn đi đâu không đấy?!". Vũ Thanh Yên vừa nhìn cảnh sắc bên dưới, vừa hỏi Úc Khả Dương ở một bên.

"Bám cho chắc vào, ta mệt rồi, không giữ vững nàng nữa đâu!". Y không trả lời câu hỏi của nàng mà đáp bằng một câu khác, lẫn trong lời nói đó còn có bao nhiêu phần mỏi mệt.

"Ta cũng mệt rồi, không bám nổi Ngài nữa đâu. Chi bằng thả ta xuống để ta tự mình đi thì hơn, đây là chuyện hệ trọng có liên quan đến cuộc đời sống còn của ta đấy, ta không thể để lỡ nó được!".

"Vậy sao?!".

"Đúng vậy đấy!".

Úc Khả Dương nghe nàng huyên thuyên một hồi, y bỗng nhiên suy nghĩ một chút, bên cánh tay đang giữ eo nàng bỗng buông lỏng ra khiến Vũ Thanh Yên giật mình, bất chấp mà ôm chặt lấy y. Sau đó, nàng thầm nghiến răng nghiến lợi mắng y lưu manh gian xảo, còn y thì vui vẻ mà cười đầy mãn nguyện. Đây là lần thứ hai, lần thứ hai y giở cái trò trẻ con này ra đùa với nàng.

"Ta đã nói rồi, nàng phải bám chặt vào chứ! Ta đã bôn ba trên đường mấy ngày từ Kinh Thành đến đây mà chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức gì cả đấy!". Thanh âm của y chứa đựng sự mệt mỏi nhưng vẫn phải gồng mình gắng chịu khiến ai nghe cũng phải mủi lòng.

Nhưng Vũ Thanh Yên thì lại khác, nàng không tin đâu, y là người như thế nào chứ, chút bôn ba trên đường đó nàng còn chịu được, huống gì là y. Y chỉ là đang tìm kiếm, tranh thủ sự thương cảm thôi, chút xảo quyệt đó đừng hòng qua mặt được nàng. "Từ khi nào mà Ngài lại yếu đến như thế rồi?!".

"Từ khi gặp nàng đấy, nàng khiến ta để tâm nhiều đến mức không thể tự lo nổi cho bản thân mình được nữa!". Ánh mắt Úc Khả Dương lóe lên tia sáng, tràn ngập dịu dàng, nhìn nàng không dứt, thanh âm lại trầm ấm lạ thường.

"Ta đâu có cần Ngài phải làm như thế!". Vũ Thanh Yên quay đầu qua một bên, lảng tránh, nàng chỉ cảm thấy y dạo này khá lạ lẫm, trước mặt nàng toàn nói những lời ái muội mơ hồ như thế này thôi. Trước đây chính là độc mồm độc miệng khiến nàng không thể phản bác lại nửa chữ, bây giờ thì lại khiến nàng nghi ngờ, đề phòng không biết y lại sắp sửa gây chuyện lớn gì đến nàng nữa đây!

"Ta thích như vậy đấy! Ta muốn tìm được thật nhiều thật nhiều nhược điểm của nàng để khiến nàng khổ sở, cho đến lúc nào nàng chịu khuất phục thì thôi!". Y cười đáp.

"Thật đúng là không thể tin tưởng mà, y đúng thật chỉ muốn gây khó dễ cho mình!". Nàng nghĩ thầm, y đúng là chẳng có gì tốt đẹp cả. "Ngài thật xấu xa!". Nàng buông một câu, khuôn mặt lại quay sang chỗ khác để không thấy được vẻ mặt cười cợt đó nữa.

"Rồi sẽ có một ngày nàng sẽ phải chịu khuất phục thôi, có lẽ chắc cũng không lâu nữa đâu!". Úc Khả Dương mỉm cười nói.

"Không bao giờ, Ngài đừng mong có ngày đó, ta sẽ không bao giờ chịu thua, sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước Ngài hay bất cứ ai đâu!". Vũ Thanh Yên mạnh miệng đáp.

Y chỉ biết tiếp tục cười trước câu nói ngốc nghếch đó của nàng, trong lòng lại thầm mắng nàng ngốc đến nổi hoàn toàn không hiểu gì. Thời gian sau này, Úc Khả Dương nghĩ bản thân mình sẽ phải cố gắng dài dài nữa đây!

Một lúc sau, Vũ Thanh Yên mới có thể cảm nhận được chân mình đã chạm được mặt đất. Trước mặt nàng chính là Thanh phủ, có vẻ như tiệc đã tàn nên đã không còn thấy bóng dáng xe ngựa của bất cứ nhà nào dừng trước đây nữa, gần đó nàng chỉ thấy được con ngựa màu đen tuyền mà Hiển Vương ngày đó cưỡi đến Vân Phong sơn mà thôi.

"Sao Ngài biết ta muốn đến đây?". Vũ Thanh Yên ngước mắt nhìn Úc Khả Dương hỏi.

Y không đáp mà lại hỏi ngược lại nàng: "Rốt cuộc là Thanh Thiếu Vân và nàng đã giao dịch với nhau bằng thứ gì mà nó lại có tầm quan trọng trong cuộc đời nàng như vậy?".

"Chờ ta lấy được nó rồi Ngài sẽ biết thôi!". Nàng bật cười đáp.

Đứng trước cổng lớn của Thanh phủ, Vũ Thanh Yên bỗng nhiên ngập ngừng không biết có nên vào hay không. Nếu như không vào, nàng sẽ không thể lấy được miếng ngọc bội của mình; còn nếu như vào rồi, thì không biết người của Thanh phủ liệu có đánh chết nàng không, Thanh Đại nhân liệu có một kiếm kết liễu nàng chăng?!

Dường như cảm nhận được sự giằng co trong nội tâm nàng, Úc Khả Dương lên tiếng hỏi: "Sao còn chần chừ, không phải nàng muốn tìm gặp Thanh Thiếu Vân để lấy lại thứ gì đó của mình hay sao?".

"Nếu... nếu vào rồi... liệu ta có... có thể trở ra được hay không?!". Vũ Thanh Yên ngập ngừng. "Ngài cũng biết là ta và Thanh Thiếu Vân vừa rồi đã gây ra chuyện rúng động như thế nào mà. Tuy Hiển Vương không để ý, nhưng mà ta đã làm mất thanh danh của Thanh Thiếu Vân, của cả Thanh phủ thì liệu Thanh Đại nhân khi nhìn thấy ta có mắt nhắm mắt mở cho qua hay không?".

"Ông ta nếu có muốn chém giết nàng thì trước hết cũng phải nhìn sắc mặt của ta đã. Chẳng phải bây giờ ai cũng đều biết nàng là người của ta hay sao, nào có ai dám khi không lại muốn đắc tội với ta đâu chứ!". Úc Khả Dương cong mắt cười đáp, bàn tay bạch ngọc lại còn không tự chủ mà đưa lên vuốt vuốt mái tóc suôn dài như suối đổ của nàng.

Vũ Thanh Yên hơi hơi nhíu mày trước hành động đó của y, nàng hất tay y qua một bên, khó chịu nói: "Ta không phải là tiểu hài tử, Ngài xoa đầu ta làm gì?!". Nói rồi, nàng liền hậm hực quay người, cất bước định vào bên trong Thanh phủ.

Úc Khả Dương cũng chỉ biết lắc đầu chịu thua trước nàng, tại sao có lúc y thấy nàng rất mẫn tiệp, rất nhạy bén, nhưng sao lại có đôi khi nàng lại ngốc đến mức không chịu được như thế này kia chứ! Nghĩ rồi, thân ảnh cao lớn cũng định theo bước chân nàng mà vào bên trong, nhưng đúng lúc đó Thương Dạ lại đột ngột xuất hiện.

"Vương gia, có tin tức từ phía Giang Châu!".

Vũ Thanh Yên lúc này đi không xa y lắm nên vẫn có thể nghe rõ được những gì mà Thương Dạ nói. Hai người họ là đang nói đến Giang Châu, chẳng phải ở đó có Đại ca nàng sao? Không lẽ Đại ca xảy ra chuyện?

Để Úc Khả Dương không phát hiện mình đang nghe lén, Vũ Thanh Yên đã nấp mình sau cánh cổng màu son đỏ của Thanh phủ, lẳng lặng chờ đợi xem thử bọn họ nói gì tiếp theo.

Úc Khả Dương nhìn phía trước mình, chỉ thấy đã không còn bóng dáng Vũ Thanh Yên đâu nữa. Y cứ nghĩ rằng nàng đã vào bên trong tìm Thanh Thiếu Vân nên cũng không mấy đề phòng, đưa mắt nhìn Thương Dạ, thấp giọng hỏi: "Là chuyện gì?". Y đã rũ bỏ đi khuôn mặt tươi cười ban nãy, mà thay vào đó là một ánh mắt mang theo vài phần vô cùng nghiêm túc, còn thoáng một tia khẩn trương.

"Vũ Đô Tổng binh đã xảy ra chuyện rồi!". Thương Dạ ngắn gọn đáp. "Nghe nói là bị ám sát, trúng phải độc!".

"Ngươi nói cái gì?!". Úc Khả Dương lại càng nhíu mày hơn, ánh mắt thoáng âm trầm.

Phía sau cánh cửa, Vũ Thanh Yên khi nghe được Thương Dạ nói thế, cũng chỉ biết mở to mắt, cố gắng giữ thân mình đứng thẳng. Đại ca nàng, đại ca nàng bị ám sát dẫn đến trúng độc ư? Là ai, là ai dám...?

"Sao lại có thể như vậy được, đã tra ra được là ai làm chưa?". Úc Khả Dương lại hỏi, trong giọng nói ẩn chứa sự lo lắng.

Thương Dạ nhìn y mà lắc đầu: "Hiện tại ở phía Giang Châu đang loạn cả lên, vẫn chưa ai có đủ tinh thần để đi điều tra chuyện này!".

"Vậy còn Thanh Phong, huynh ấy thế nào rồi?".

"Nghe nói vẫn đang còn hôn mê, chưa có dấu hiệu tỉnh lại, đại phu ở đó hình như đều không ai chữa được!". Thương Dạ lại đáp. "Vương gia, thuộc hạ nghĩ chúng ta nên nhanh chóng đến đó trợ ứng cho Vũ Đô Tổng binh, cũng nên chấn chỉnh lại Giang Châu!".

"Hiện tại Bản vương phải giải quyết một vài chuyệnở đây đã rồi mới có thể lên đường được. Ngươi nhanh chóng sai người về KinhThành, đưa Hoa Tiền bối đến Giang Châu cứu chữa cho Thanh Phong trước đi!". Úc Khả Dương nói, y cũng đã dần bình tĩnh hơn, không còn kích động như vừa rồi nữa.

"Vâng! Thuộc hạ lập tức đi ngay!". Thương Dạ đáp ngắn gọn, sau đó thân ảnh cẩm y màu đen thoáng chốc liền biến mất nhanh như chớp.

Úc Khả Dương thấy Thương Dạ rời đi, cũng an tâm hơn phần nào, liền quay người đi vào bên trong Thanh phủ. Không biết mới một chớp mắt đó, nàng đã đi đâu rồi, liệu có lại lạc đường nữa hay không?

Vũ Thanh Yên lúc này đang thất thần đi không mục đích trong Hoa viên của Thanh phủ, nàng chẳng để ý gì đến xung quanh mình, ngay cả chuyện đám hạ nhân khi đi ngang qua nàng còn tránh tránh né né, xì xào bàn tán này nọ nàng vẫn còn không thấy, không nghe. Trong đầu nàng bây giờ chỉ suy nghĩ một điều duy nhất, chính là Đại ca, Đại ca nàng bị trúng độc do ám sát, bây giờ sống chết không rõ...

Nàng cũng chỉ biết trách mình vô tâm, thời gian qua đã quá phụ thuộc vào Đại ca, đến khi huynh ấy xảy ra chuyện, nàng cũng chỉ biết ở đây lo lắng vô ích, không làm được cái gì nên hồn cả. Nàng lúc nào cũng chỉ biết đến sự bảo hộ của Đại ca, vô lo vô nghĩ mà nấp dưới đôi cánh ấy, bây giờ thì sao, Đại ca bị trúng độc, và đến bây giờ nàng chẳng biết bản thân mình nên làm cái gì.

Bỗng nhiên có một cánh tay từ phía sau vươn ra, bắt chuẩn xác lấy eo Vũ Thanh Yên, sau đó là một thanh âm ấm áp mang theo ý cười vang lên bên tai nàng: "Mèo nhỏ!!".

Vũ Thanh Yên bị ôm phía sau bất ngờ, bỗng nhiên chợt rùng mình một cái, thanh âm cười cợt không đứng đắn này chẳng phải là của Thanh Thiếu Văn sao? Chết tiệt, sao nàng lại gặp phải hắn vào đúng lúc này chứ?! Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Buông ta ra!"

"Không thích!". Ý cười vẫn đong đầy trên khuôn mặt tuấn mỹ phong lưu của Thanh Thiếu Văn, trước sau không thay đổi, chỉ có thêm mà không có bớt. Mà cằm của hắn lại cư nhiên an vị trên vai của nàng, tay vẫn giữ chặt lấy eo người trước mặt không buông.

"Ngươi...!!!". Vũ Thanh Yên tức đến phát điên, chỉ hận không thể ngay lập tức một kiếm chém chết hắn. Nhưng chỉ ngặt nỗi nàng quá yếu, hoàn toàn không thể làm được gì.

"Mèo nhỏ, tìm thấy nàng rồi nhé, ngoan ngoãn để ta ôm một chút nào!". Thanh Thiếu Văn cười nói.

Vũ Thanh Yên trước lời hắn nói chỉ càng thêm tức giận hơn, suy nghĩ một chút, nàng bèn dùng hết sức lực mà giẫm thật mạnh vào chân hắn. Thanh Thiếu Văn lại một lần nữa không đề phòng, bị nàng giẫm mà đau đớn kêu lên một tiếng, tay cũng tự động mà nới lỏng. Lợi dụng thời cơ đó, Vũ Thanh Yên bèn nhanh chóng thoát ra.

"Mèo nhỏ, nàng... nàng lại dám...". Thanh Thiếu Văn vừa ôm lấy chân mình, vừa kêu đau, lại vừa nắm chặt lấy góc tay áo của nàng.

"Ngươi tốt nhất nên đừng đến gần ta, nếu không có ngày mất mạng đấy!". Vũ Thanh Yên giật mạnh tay áo mình ra khỏi tay Thanh Thiếu Văn, sau đó quay người chạy biến đi.

"Nàng...!". Thanh Thiếu Văn bị nàng lần nữa chơi xỏ, hắn không cam tâm, nhanh chóng vực dậy tinh thần, hắn đứng thẳng người, bắt đầu đuổi theo nàng. Hắn nhất định phải bắt được con mèo nhỏ xảo quyệt này rồi cho nàng một bài học mới được!

Vũ Thanh Yên sau khi thoát khỏi hắn vẫn cứ tiếp tục cắm đầu chạy, mong sao có thể gặp được Thanh Thiếu Vân viện trợ giúp mình. Nàng quay đầu lại, chỉ thấy tên ôn dịch đó vẫn còn đuổi theo nàng, đã vậy hắn lại còn đang dụng khinh công, nàng nghĩ chắc chỉ một vài giây ngắn ngủi nữa thôi, nàng nhất định sẽ bị hắn tóm được.

Trong khi Thanh Thiếu Văn còn cách Vũ Thanh Yên khoảng một cánh tay, hắn sắp sửa bắt được nàng thì đã có một bàn tay khác đánh một chưởng phong cường đại về phía hắn, buộc hắn phải tạm dừng việc bắt nàng mà đối phó người kia.

Vũ Thanh Yên chỉ nghe thấy đằng sau mình có tiếng động mạnh, nàng quay người, đập vào mắt chính là bóng lưng cao lãnh quen thuộc như núi của Úc Khả Dương. Y đang đứng đối diện với Thanh Thiếu Văn, quanh thân tỏa ra bá khí bức người lạ lẫm. Còn Thanh Thiếu Văn thì đứng với khoảng cách xa hơn lúc nãy, trông khuôn mặt và ánh mắt như vừa bị cướp mất thứ gì đó của hắn thật khiến nàng không khó để hình dung, vừa rồi là Úc Khả Dương đã ra tay cứu nàng một phen thoát khỏi ma trảo của tên điên này!

"Tuyên Vương gia, Ngài làm gì vậy? Đây có thể được xem là hảo khí sao?". Thanh Thiếu Văn nhếch môi nói.

"Hảo khí của Bản vương, không đến phiên ngươi có được!". Úc Khả Dương lãnh đạm đáp lời, tà áo của y bay bay trong gió khiến thân ảnh cao lãnh đó lại tựa như trích tiên.

"Ngài như vậy là đang ngăn cản chuyện của ta!!". Trong lòng Thanh Thiếu Văn ánh lên lửa giận, không thèm để một Vương gia như Úc Khả Dương vào mắt.

"Là ngươi dám vô lễ với người của Bản vương trước!". Úc Khả Dương lạnh giọng, thanh âm tựa như có thể khiến mùa đông bỗng nhiên kéo ập đến bất cứ lúc nào.

Vũ Thanh Yên đứng phía sau lưng y, nghe hết toàn bộ lời lẽ của hai nam tử này nói với nhau nãy giờ. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Úc Khả Dương nói chuyện với giọng điệu lạnh lùng như vậy; trong khi đó, Thanh Thiếu Văn thì dường như muốn phát hỏa đến nơi nhưng phải cố gắng kiềm chế lại.

"Mèo nhỏ, nàng qua đây!". Thanh Thiếu Văn di dời tầm mắt đến Vũ Thanh Yên, nói một câu mà như ra lệnh.

"Không!". Nàng thẳng thừng đáp ngay không cần suy nghĩ. Tên chết tiệt đó hắn nghĩ bản thân hắn là ai kia chứ, có thể dễ dàng sai khiến nàng như vậy sao?

"Nàng không qua có phải không?". Thanh Thiếu Văn lại hỏi, như muốn xác thực.

"Không qua, đánh chết ta cũng không qua đó với ngươi!". Vũ Thanh Yên đáp, nàng trước sau vẫn duy trì tư thế đứng nấp sau lưng Úc Khả Dương.

"Vậy được, nếu nàng không qua, coi như vật này thuộc về ta!". Thanh Thiếu Văn vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một vật đưa lên trước mặt nàng.

"Ngọc... ngọc bội của ta! Tên tra nam xảo quyệt, sao ngươi lại có được nó?!". Vũ Thanh Yên hỏi mà trong lòng cũng đã biết được câu trả lời, nhất định là Thanh Thiếu Vân đưa nó cho hắn ta rồi, nếu không làm sao hắn trộm được từ một người cẩn thận như nàng ta.

"Ngọc bội? Miếng ngọc bội trên tay hắn là của nàng sao?". Úc Khả Dương nhíu mày, quay người hỏi.

"Đúng thế, chính là miếng ngọc bội mà ta đã tìm trong suốt thời gian qua, cũng chính là vì nó mà ta mới đồng ý với Thanh Thiếu Vân vào Thanh phủ này diễn trò!". Nàng giải thích, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào miếng ngọc bội trên tay Thanh Thiếu Văn, không rời một giây một khắc nào.

"Mèo nhỏ, ta hỏi nàng lần nữa, nàng rốt cuộc có chịu qua đây không? Nếu nàng qua, ta sẽ trả nó lại cho nàng, còn nếu không nó sẽ thuộc về ta, từ nay về sau nàng cũng đừng mong có thể nhìn thấy nó thêm một lần nào nữa!". Thanh Thiếu Văn cất cao giọng, một lần nữa ra lời đề nghị.

"Ngươi đang uy hiếp ta?". Vũ Thanh Yên mím môi, ánh mắt lưỡng lự, tên hồ ly đáng chết, dám dùng ngọc bội để ra điều kiện với nàng!

"Nàng rốt cuộc có qua hay không? Ta đếm đến ba, nếu nàng không qua, ta sẽ đập vỡ nó!". Thanh Thiếu Văn lại nói. "Một!". Nhận thấy Vũ Thanh Yên vẫn còn phân vân, hắn lại hô: "Hai!". Tay hắn dần dần ngưng tụ nội lực, cứ như nếu sau khi hắn hô đến tiếng thứ ba mà nàng còn không qua, hắn sẽ đập vỡ nó thật.

Trong khỏanh khắc Thanh Thiếu Văn chuẩn bị hô "ba" thì Vũ Thanh Yên lại lên tiếng: "Được rồi, ta qua!!". Nàng nhìn hắn, ánh mắt lạnh đến thấu xương. "Ngươi giữ nó ở đấy cho ta, nếu như nó có một chút sứt mẻ gì, ngươi đừng trách ta không khách khí!".

Vũ Thanh Yên hít sâu một hơi, vòng mình qua bóng lưng thẳng tắp của Úc Khả Dương, định đi về phía trước. Đúng lúc đó, có một bàn tay đã nắm chặt lấy cổ tay nàng, thanh âm y ấm áp vang lên khiến nàng cảm thấy rất an toàn: "Đừng đi, để ta lấy nó giúp nàng!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net