CHƯƠNG 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Thanh Yên có hơi sửng sốt nhìn Úc Khả Dương, y nói y sẽ thay nàng lấy lại ngọc bội sao? Nàng không biết có nên tin ở y hay không nữa, nhưng tác phong của nàng chính là tự mình làm chuyện của mình, không muốn phải phụ thuộc vào bất cứ ai. "Không cần phiền đến Ngài đâu. Ta không muốn vì ta mà Hoàng thất và Thanh phủ xảy ra đối nghịch!". Nàng đẩy tay y ra khỏi cổ tay mình, nhẹ giọng nói.

Úc Khả Dương vẫn nắm chặt không buông, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc mà đáp: "Chỉ là chút tranh chấp nhỏ, nào có thể tính là chuyện lớn như nàng nói! Cứ yên tâm tin tưởng ở ta, nhất định ta sẽ lấy lại được nó cho nàng, nàng bây giờ chỉ cần đứng yên đợi ở đây thôi!". Nói câu cuối, y còn nhẹ cười một cái khiến nàng cảm thấy bỗng rất an tâm.

"Mèo nhỏ, rốt cuộc nàng có qua đây không?!". Thanh Thiếu Văn dường như không kiên nhẫn được nữa, nói mà gần như hét lên. Mới giây trước, hắn còn mỉm cười vì nàng đã chịu thỏa hiệp, nhưng sau khi thấy Úc Khả Dương ngăn cản nàng, mà ánh mắt của nàng lại tràn đầy sự tin tưởng như vậy, thật khiến hắn không thể chịu được.

Thanh Thiếu Văn không nghe thấy tiếng của Vũ Thanh Yên đáp lại, thay vào đó là thanh âm lành lạnh của Úc Khả Dương: "Thanh Thiếu gia, Bản vương khuyên ngươi nhanh chóng trả lại ngọc bội, đừng nên làm chuyện uy hiếp hèn hạ một người yếu ớt như vậy!".

"Yếu ớt?!". Thanh Thiếu Văn bỗng nhiên bật cười. Hắn không nhìn Úc Khả Dương mà lại di dời tầm mắt đến Vũ Thanh Yên ở phía sau, tiếu ý đong đầy mà nói: "Mèo nhỏ, ta lại không biết trong mắt người khác nàng lại một cô nương yếu ớt kia đấy! Yếu ớt đến nỗi có đủ sức đạp ta xuống hồ, yếu ớt đến nỗi có thể tát vào khuôn mặt tuấn mỹ của ta khi ta lén hôn nàng, yếu ớt đến nỗi...".

Uỳnh!!!

Lời còn chưa nói hết, Thanh Thiếu Văn đã ngay lập tức bị chưởng lực mạnh mẽ đột ngột ập đến của Úc Khả Dương làm cho giật mình. Hắn nhanh chóng tránh né, may mắn là không trúng, nếu như hắn chỉ chậm một giây thôi thì nhất định không mất mạng cũng trọng thương. Nhìn hòn giả sơn nát bét không còn hình dạng bên cạnh mình, Thanh Thiếu Văn bất chợt rùng mình một cái, chết tiệt, không ngờ y lại cường đại đến như vậy.

Vũ Thanh Yên cũng hoàn toàn sửng sốt không kém gì, nàng chưa bao giờ thấy Úc Khả Dương ra tay ác liệt như vậy, mà sau đó, tựa hồ như quanh thân y còn tỏa ra lãnh khí ngút trời, bất giác khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Y... dường như đang tức giận chuyện gì đó.

"Tuyên Vương gia, Ngài sao phải hành động như vậy, có nhất thiết là ra tay đến mức muốn kéo ta xuống Âm tào Địa phủ như vậy không?!". Thanh Thiếu Văn chợt lên tiếng.

"Ngươi mau trả miếng ngọc bội lại đây!".

Thanh âm lạnh lẽo lại âm trầm vang lên khiến Thanh Thiếu Văn hiểu rõ nam nhân trước mặt hắn đây là đang tức giận tột cùng, nếu như hắn còn dày dạn mà chọc tức y thêm nữa, thì có lẽ hắn sẽ phải cáo biệt Thanh phủ rồi.

Thanh Thiếu Văn cười cười nhún vai, sau đó liền ném miếng ngọc bội trên tay về phía Úc Khả Dương. "Được rồi, hôm nay Bản Thiếu gia cũng muốn vì chuyện cỏn con này mà phá hỏng toàn bộ Thanh phủ, coi như ta nể mặt Ngài, không bắt nạt con mèo nhỏ này nữa!". Cũng không phải là hắn không đọ lại được Úc Khả Dương, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc để hắn ra tay, hắn còn chờ một cơ hội lớn ở phía sau kìa. "Mèo nhỏ! Chúng ta sẽ còn gặp lại, nàng cứ chờ đấy!". Hắn cười cười nhìn Vũ Thanh Yên, nói một câu rồi sau đó liền biến mất.

Úc Khả Dương nhanh chóng tiếp nhận được miếng ngọc bội, y nắm chặt nó, ánh mắt băng lãnh đến xương tủy nhìn Thanh Thiếu Văn ung dung rời đi. Giây lát sau, y quay người tiến về phía nơi Vũ Thanh Yên đang đứng, hàn khí quanh thân vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm.

Vũ Thanh Yên thấy rõ được y bây giờ đang lạnh lẽo đến mức nào, nàng còn có thể nghe thấy được tiếng gió lạnh rít qua bên tai, nhiệt độ xung quanh như hạ xuống, bất giác nàng run lên một cái, cúi đầu không dám nhìn y, chân lại đi giật lùi. Trông nàng bây giờ cứ như là vừa bị phát hiện ra đã làm chuyện xấu gì đó vậy. Nàng cứ đi lùi như vậy cho đến khi lưng chạm phải hòn giả sơn, không còn lùi được nữa, ngước mắt lên, nàng vẫn thấy Úc Khả Dương vẫn đang tiến về phía mình, khuôn mặt không chút cảm xúc. "Gì vậy chứ, sao mình lại cảm thấy sợ hãi như vậy? Mình đã làm gì sai ư? Sao đột nhiên y lại trở nên đáng sợ đến vậy?".

Úc Khả Dương đến gần nàng, chống hai cánh tay lên hòn giả sơn, tạo nên một bức tường thành khóa chặt nàng ở bên trong. Y hơi cúi người, hơi thở lạnh lùng lan tỏa, lát sau mới lên tiếng, thanh âm vẫn lãnh nhạt như vậy: "Nàng tại sao lại cứ thích gây chuyện đến vậy hả? Không thể làm người khác yên tâm một chút được sao?".

Tuy Vũ Thanh Yên cảm thấy có chút sợ hãi trước biểu hiện của y, nhưng nàng lại cố vực dậy tinh thần, trấn an chính mình bằng câu hỏi: "Tại sao mình lại phải sợ y chứ? Không sợ, không được sợ!". Chính vì thế, nàng liền hít một hơi sâu, mạnh miệng đáp trả lại rằng: "Ta... ta gây chuyện hay không thì sao? Ta gây chuyện thì cũng chỉ có một mình ta gánh vác, đâu có liên quan đến ai? Chẳng lẽ ta lại không thể có cái quyền tự do làm những gì mình thích ư?!".

Úc Khả Dương khẽ run người, y thật sự cảm thấy tức giận, nàng đã sai thế mà còn cố cãi lại, xem ra sau này không chỉnh đốn nàng một phen thì không được rồi. "Những chuyện nàng gây ra, ta không gánh vác sao?".

"Ta đâu cần Ngài chứ! Chẳng phải Ngài không hài lòng với ta lắm sao, vậy sao lại còn xen vào chuyện của ta, lúc nào cũng đều là vậy?!!". Mặc dù đúng là y có giúp nàng giải quyết một vài rắc rối thật, nhưng nàng đâu có nhờ chứ, là do y tự nguyện. Tưởng nàng không biết sao, ra vẻ giúp đỡ, giải quyết thay nàng nhưng thực chất chính là "lên mặt", thị uy thì có, thế này chính là khinh thường nàng không làm được gì đây mà!

"Nàng rốt cuộc nghĩ về con người ta thế nào vậy? Nghĩ rằng ta không tốt, ta xấu tính, ta thích khi dễ, thị uy với nàng? Vũ Thanh Yên, nàng chọc giận ta thành công rồi đấy!". Úc Khả Dương trầm giọng, đôi ngươi nóng ấm màu hổ phách như chợt phủ lên một lớp băng mỏng lạnh. Nói rồi, y chợt rời hai cánh tay khỏi hòn giả sơn kia, không buồn liếc mắt đến Vũ Thanh Yên, quay người bước đi, lãnh khí tỏa ra đến ánh mặt trời cũng không làm dịu đi được.

Vũ Thanh Yên nhìn bóng lưng lãnh nhạt của y, khuôn mặt khó coi, mặt nhăn mày nhíu, miệng nhỏ lại lầm bầm trách y: "Đồ không biết trái phải, tự dưng khi không lại đến mắng mỏ, đôi co với mình! Đừng tưởng là Vương gia thì muốn gì cũng được nhé, chuyện gì cũng có giới hạn của nó cả!".

Trong khi Úc Khả Dương đã đi xa, Vũ Thanh Yên đang thầm mắng y thì lại sực nhớ đến một chuyện, đó chính là y vẫn còn đang giữ miếng ngọc bội của nàng. Chết rồi, không có nó, nàng làm sao trở về được. Suy đi tính lại một hồi, Vũ Thanh Yên quyết định sẽ đến Giang Châu, dù sao Đại ca vẫn đang gặp nguy hiểm ở đó, nàng không thể bỏ mặc được, vừa hay thay cũng luôn tiện có cơ hội lấy lại được ngọc bội Bích Phù từ tay Úc Khả Dương, một công đôi việc!

Nghĩ rồi, nàng lập tức nhanh chóng rời khỏi Thanh phủ, trước khi đi còn thầm nghĩ ngợi một ngày nào đó nhất định sẽ quay lại "tính sổ" huynh muội Thanh Thiếu Văn và Thanh Thiếu Vân này, người thì dám khi dễ nàng, người thì dám uy hiếp nàng, được lắm!

"Tử Mặc!". Nàng hô lên một tiếng.

"Có thuộc hạ!". Tử Mặc nhanh chóng xuất hiện, không chậm trễ một giây nào.

"Lập tức chuẩn bị xe ngựa, chúng ta phải đến Giang Châu một chuyến!".

"Tiểu thư, tại sao lại đến Giang Châu mà không phải quay về Kinh Thành? Chẳng phải Tiểu thư đã lấy lại được ngọc bội rồi sao?". Tử Mặc có phần thắc mắc.

"Đại ca hiện tại đang gặp nguy hiểm, ta muốn đến đó xem tình hình huynh ấy. Vả lại, ngọc bội cũng chưa vào tay ta, cũng cần phải đi một chuyến này mới lấy lại được!".

"Vâng, thuộc hạ sẽ lập tức chuẩn bị ngay!". Tử Mặc đáp, nhận ra vấn đề nghiệm trọng trước mắt, sau đó liền nhanh chóng rời đi. Trong lúc đó, Vũ Thanh Yên thì quay về khách điếm thu dọn hành lý của mình.

Khoảng một khắc sau, trước khách điếm, khi Vũ Thanh Yên vừa ra khỏi cửa thì đã thấy xe ngựa mà Tử Mặc chuẩn bị cho mình đang đứng đợi sẵn. Nàng không chần chừ một phút giây nào, trực tiếp lên xe ngay. Xe ngựa sau khi ổn định từ từ chuyển bánh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi Minh Thành.

Ngồi trên xe ngựa, Vũ Thanh Yên đưa tay vén màn che, nhìn cảnh sắc đô hội của Minh Thành dần dần lướt qua mắt, trong lòng lại cảm thán một câu, cuối cùng cũng rời khỏi nơi này. Từ khi đến đây, biết bao nhiêu chuyện xảy ra khiến nàng không thể kiểm soát được, nó nằm ngoài dự tính của nàng, thật nào có thể biết lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn đến vậy cơ chứ.

Thôi không nhìn nữa, Vũ Thanh Yên ngồi ngay ngắn trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, nàng cần phải chỉnh đốn lại tâm trạng đang loạn thành một mảnh trong lòng mới được. Chuyện bây giờ phải làm chính là đến Giang Châu xem tình hình của Đại ca và lấy lai ngọc bội Bích Phù từ Úc Khả Dương.

Giang Châu là một trấn lớn nằm ở phía nam Minh Thành, cách Minh Thành khoảng hơn một ngày đường, vì vậy để có thể gặp được Vũ Thanh Phong càng sớm càng tốt, Vũ Thanh Yên đã phải đốc thúc phu xe rất nhiều. Mãi cho đến khi trời tối mịt, xe ngựa của nàng cũng chỉ mới đi được nửa chặng.

"Tiểu thư, trời đã tối, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó dừng chân nghỉ ngơi rồi sáng mai hẵng lên đường?!". Trong khi Vũ Thanh Yên vẫn muốn đi tiếp để kịp sáng mai thì Tử Mặc lai xuất hiện, lên tiếng khuyên ngăn.

"Không được, phải tiếp tục đi, nếu không thì ta không thể an tâm được!".

"Nhưng mà bây giờ trời đã tối lắm rồi, nếu đi tiếp sẽ rất nguy hiểm. Ngựa cũng đã mệt, thuộc hạ nghĩ chúng ta nên dừng chân một đêm!".

"Nhưng mà... Đại ca...". Vũ Thanh Yên dường như vẫn không có ý định dừng lại.

"Tiểu thư, thuộc hạ biết Tiểu thư rất lo lắng cho Đại Thiếu gia, cũng biết rằng Đại Thiếu gia đang ở trong tình thế nguy hiểm; nhưng nếu như Tiểu thư cứ tiếp tục đối xử bất công với sức khỏe của chính mình như vậy, thì thử hỏi Đại Thiếu gia khi nhìn thấy Tiểu thư sẽ bớt lo hay lại càng bận lòng thêm đây?! Vì vậy xin Tiểu thư hãy nghe theo lời thuộc hạ!". Tử Mặc vẫn tiếp tục ngăn cản ý định của nàng.

Thấy lời hắn nói cũng có lý, Vũ Thanh Yên đành phải chấp nhận, hắn nói đúng, sức khỏe của nàng cũng rất quan trọng. Nàng cũng không muốn khi nhìn thấy nàng, Đại ca sẽ bệnh lại càng thêm bệnh, không bớt lo mà lại càng thêm bận tâm đến nàng.

"Vậy được rồi, ngươi đi xem thử quanh đây có khách điếm hay quán trọ nào không, ta đành nghỉ ngơi ở đây một đêm vậy!". Suy nghĩ môt chút, nàng nói.

"Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay!". Tử Mặc đáp, thanh âm mang theo một sự hồ hởi cùng vui vẻ, chẳng mấy chốc thân ảnh liền biến mất.

Một lát sau, theo sự hướng dẫn của Tử Mặc, phu xe liền đánh xe ngựa đến một quán trọ nhỏ cách đó không xa.

Vũ Thanh Yên bước xuống xe ngựa, điều làm nàng ấn tượng ở quán trọ này chính là tuy nhỏ nhắn nhưng lại rất sạch sẽ và ngăn nắp. Một mình tiến vào bên trong, nàng đã bắt gặp ngay hình ảnh một người phụ nữ trung niên đang ngồi tính toán với đống sổ sách chất cao trên bàn, trong này ngoài người phụ nữ đó ra, nàng chẳng còn thấy ai nữa, thật khác với hình ảnh những khách nhân đang vui vẻ vừa uống rượu vừa bàn chuyện rôm rả như mấy khách điếm trước.

Người phụ nữ trung niên kia thoạt đầu có vẻ như không biết có người đến, vẫn chăm chú với đống sổ sách của mình, nhưng sau khi nhận ra là mình có khách, bà ta ngay lập tức rũ bỏ vẻ mặt đăm chiêu vừa rồi và thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười niềm nở: "Ôi, không biết là có khách quý đến đây, thật thất lễ rồi!".

"Không sao, chắc Đại thẩm là bà chủ ở đây?". Vũ Thanh Yên vừa hỏi vừa nhìn ngắm xung quanh một lượt.

"Phải phải, là ta, ta chính là chủ của nơi này! Không biết khách quan đến dùng bữa hay nghỉ trọ?".

"Ta muốn nghỉ lại đây một đêm!".

"Vâng, mời khách quan đi theo ta!". Bà ta dứt lời, liền ngay lập tức dẫn nàng lên lầu hai. Nụ cười niềm nở vẫn không có dấu hiệu suy giảm trên gương mặt bà chủ quán trọ kể từ khi Vũ Thanh Yên đến đây, vừa đi, bà ta lại còn huyên thuyên: "Hôm nay thật không biết là ngày gì mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có đến ba khách nhân đến đây trọ, thật là may mắn quá!".

Nghe bà chủ quán trọ nói thế, Vũ Thanh Yên liền hỏi lại: "Vậy theo ý của Đại thẩm, chẳng lẽ quán trọ này làm ăn không phát đạt sao?".

"Phải, thật sự không phát đạt!". Bà chủ quán trọ đáp, lại còn thở dài một hơi. "Ở đây có phần hẻo lánh, ít ai biết đến, đa số người qua đây đều là người đi từ Minh Thành đến Giang Châu, mà số lượng lại cực ít; do đó quán trọ này của ta cũng tiếp chưa đến bảy khách trong một tháng!".

"Chưa đến bảy khách? Như vậy thì làm sao Đại thẩm có thể duy trì được quán trọ này chứ?!". Vũ Thanh Yên như không dám tin vào lời của người phụ nữ nọ.

"Được cả chứ, ngoài quán trọ này ra thì ta và Tướng công vẫn làm thêm một vài việc khác để sống qua ngày, không lo quá đói khổ!". Bà chủ quán trọ cười cười đáp.

Vừa hay lúc đó cũng vừa vặn đến nơi, bà chủ quán dừng lại trước một gian phòng, quay sang Vũ Thanh Yên nói: "Đến rồi, đây chính là phòng của khách quan!".

Vũ Thanh Yên nhìn bà ta, gật gật đầu nói: "Đa tạ, phiền Đại thẩm cho ta thêm một bàn thức ăn!".

"Được được, sẽ có ngay, khách quan không phải lo!". Bà chủ quán tươi cười đáp, sau đó quay người rời đi.

Vũ Thanh Yên thấy bà chủ quán trọ rời đi, cũng thôi không nhìn nữa, vươn tay đẩy cửa bước vào bên trong phòng. Căn phòng này tuy không rộng lắm nhưng lại rất sạch sẽ, có thể thấy dù việc kinh doanh không phát đạt, nhưng chủ quán vẫn không để phòng vương một ít bụi nào. Nàng lại nghĩ đến mình, ông trời coi như còn có mắt, còn có tâm cho nàng chuyển kiếp sinh ra trong một gia đình sung túc đầy đủ, nhưng tuy phú quý là thế, xung quanh nàng cũng không ít hiểm nguy chờ chực, so với sống một cuộc sống thôn dã thế này thì ở Kinh Thành kia có phần mệt mỏi hơn rất nhiều.

Ngồi nghỉ ngơi được một lát thì bà chủ quán đã đem thức ăn đến, mùi thơm của rượu cũng hương vị thức ăn khiến tâm trạng nặng nề của Vũ Thanh Yên như bừng lại sức sống, có lẽ từ giờ mới thấy được đối với nàng thì không gì hấp dẫn bằng mỹ thực.

"Khách quan, cơm canh đạm bạc, chỉ có chút rau thịt, mong khách quan không chê!". Bà chủ quán trọ tươi cười đặt từng đĩa thức ăn lên bàn trước sự phấn khích không kìm lòng được của Vũ Thanh Yên.

Mà lúc này, thu hút nàng chỉ có hương thơm nồng nàn tỏa ra từ cái bình gốm nhỏ bên cạnh một bàn thức ăn ngon kia. Lấy làm lạ, nàng hỏi: "Đại thẩm, đây là rượu gì, sao lại thơm như vậy?". Thơm đến nổi khiến nàng tò mò không dứt, còn thơm hơn cả đống rượu mà Phụ thân mất công sức cất ở Phủ chỉ khi có dịp đặc biệt mới đem ra chiêu đãi.

"Là rượu hoa đào do chính tay ta cất!". Bà chủ quán trọ cười đáp, trong ánh mắt hiện lên một tia vui vẻ cùng tự hào. "Quán trọ này không có gì đặc biệt, ta chỉ là muốn quan khách khi đến đây đều sẽ lưu lại chút ít nhớ nhung nơi hẻo lánh này, thế nên mới dày công tốn sức cất ra loại rượu hoa đào độc nhất vô nhị chỉ ở đây mới có!".

"Rượu hoa đào ư? Là hoa đào mùa xuân nở, Đại thẩm đem đi cất rượu sao?".

"Đúng vậy, đúng vậy! Đằng sau quán trọ này là một rừng hoa đào rất đẹp, mùa xuân đến, khi hoa đào nở, ta liền đi thu gom cánh hoa rồi cất rượu, đến tầm thời gian này là đã có thể có rượu mới để dùng rồi!".

Vũ Thanh Yên cười, ánh mắt sáng rỡ nhìn bình gốm đựng thứ chất lỏng tuyệt hảo mà mình sắp sửa được thưởng thức. Nàng không ngờ bản thân lại may mắn đến vậy, được dùng không biết bao nhiêu là thứ ngon.

Bà chủ quán trọ khá thích thú trước biểu cảm của nàng, bèn vươn tay mở nắp bình rượu, mùi thơm của hoa đào liền nồng đậm lan tỏa khắp căn phòng khiến Vũ Thanh Yên càng không kìm lòng được hơn. Chỉ khi bà chủ quán rót rượu ra ly, nàng liền nhanh chóng đón lấy, đưa lên miệng uống ngay một ngụm. Quả thật là cực phẩm, quá xuất sắc, hương vị không chê vào đâu được, uống đến đâu là ngấm đến đấy, cứ như muốn đánh thức toàn bộ giác quan của nàng.

"Ta cũng không làm phiền nữa, mời khách quan, chúc Ngài dùng bữa ngon miệng!". Bà chủ quán trọ sau khi sắp xếp thỏa đáng tất cả liền lui ra ngoài, để dành lại không gian yên tĩnh cho Vũ Thanh Yên.

Sau khi bà chủ quán ra ngoài, liền đóng cửa phòng Vũ Thanh Yên lại cẩn thận nhẹ nhàng rồi đi xuống lầu một. Vừa bước chân xuống, định bụng tiến lại giải quyết tiếp tục đống sổ sách còn dang dở thì bỗng một giọng nói nghiêm nghị vang lên: "Sao rồi?".

Bà chủ quán đưa tầm mắt đến chủ nhân của giọng nói vừa phát ra, nhận thấy người nọ, liền cung kính đứng thẳng mà đáp, trong giọng nói mang theo vài phần nghiêm túc: "Đã ổn thỏa cả rồi ạ!".

"Tốt!". Người nọ nói, thanh âm vừa ý vang lên, cũng không khó để nhận ra trên môi còn thoảng lên một nụ cười. Sau lời nói đó, thân ảnh cũng liền nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Trở lại với Vũ Thanh Yên, lúc này nàng đang vừa nhâm nhi ly rượu đầy ắp mùi hoa đào vừa thưởng thức một đống thức ăn trên bàn. Nàng đã ngà ngà say, hai má ửng đỏ, ánh mắt mông lung phủ một lớp sường mù mỏng, khuôn miệng cười cười nói đi nói lại mấy chữ: "Rượu ngon, đúng là rượu ngon!".

Tuy say, nhưng nàng vẫn còn có ý thức kéo thân mình rời khỏi bàn, lê từng bước đến giường ngủ, đối với nàng mà nói, dù cho có khó chịu đến mức nào thì việc ngủ trên giường với chăn ấm nệm êm còn hay hơn là nằm vật và trên bàn.

Vừa nằm xuống giường, cơn buồn ngủ không biết từ đâu liền kéo ập đến khiến Vũ Thanh Yên vừa nhắm mắt một cái là đã ngủ ngay không biết trời đất gì.

Cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào làm tắt hết nến trong phòng khiến giấc ngủ của nàng thoải mái hơn không ít. Sau đó, liền có một thân ảnh nhẹ nhàng tiến vào phòng không một tiếng động, đứng trước giường nơi Vũ Thanh Yên đang ngủ, khóe miệng khéo léo kéo thành một nụ cười giảo hoạt, tay cũng liền vươn ra định muốn bế bổng nàng lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net