Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Ngôn là điển hình cho loại người không màng đến sự đời, làm ẩn sĩ ngày qua ngày uống rượu ngắm trăng mà sống. Chỉ khác một chỗ là em không có thích uống rượu, cũng là một người tính cách nhạt nhẽo không tìm thấy được chút lãng mạng nào từ việc ngắm trăng. Em lại có chút khó gần, không thích giao lưu với mấy người thích nói chuyện phiếm nên trong lớp cơ bản là không có bạn để cập nhật thông tin hộ em.

Chuyện tên của mình bị treo trên hot search của trang web trường em cũng không biết, cơ bản là em chẳng biết gì ngoài chuyện sư tỷ của mình vừa mới đi thực tập về xong. 

Nghĩ đến đó tâm tình liền có chút vui vẻ mà trên môi cũng treo lên một nụ cười, không nhịn được liền chờ đợi đến lúc được gặp lại nàng để hỏi nàng về mấy cái vấn đề mình chưa hiểu rõ. Lão sư đúng là kiến thức rất uyên bác, bất quá sư tỷ giải thích dễ hiểu hơn a, lại nhìn rất xinh đẹp thuận mắt nên em tiếp thu cũng nhanh hơn bình thường mấy lần.

Nhưng tiểu tâm trạng của em chưa kéo dài được bao lâu liền tắt ngúm, gương mặt nhanh chóng đanh lại khi nghe được giọng nói chanh chua của nữ nhân tên Nhan Thư Thư kia. Tự dưng mấy hôm trước cái nữ nhân này đến trước mặt em nói em thích cô ta, lại xin em đừng có theo đuổi cô ta nữa làm cho bộ não thường xuyên đình chỉ suy nghĩ của em đứng hình mấy giây. Nếu em có thích ai đó thì cũng phải thích một người xinh đẹp từ trên xuống dưới lại thông minh từ trong ra ngoài như sư tỷ của em, ai đâu lại đi thích một người như cái cô Nhan Thư Thư này?

“Ai nha, Dụ học muội lại đến tìm tôi nữa rồi sao? Tôi đã nói là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi, sao cô không hiểu cho được vậy?”

Nhan Thư Thư hất cằm một cái, như muốn hất lên tận trời mà trưng ra ánh mắt khinh bỉ nhìn Dụ Ngôn. Em lại có cảm giác như chỉ số IQ của mình sụt giảm mấy con số trước câu nói không đầu không đuôi của cô ta. Hàng mi sắc sảo nhíu lại, hàn khí từ con ngươi đen tuyền chầm chậm lan ra như muốn nhấn chìm lá gan nhỏ bé của Nhan Thư Thư, khiến cô ta giật mình lùi lại mấy bước.

Quả thật Dụ Ngôn thoạt nhìn rất vô hại, dù có chút cao lãnh cùng khó gần nhưng không hề chủ động gây khó dễ cho ai cả, giờ đột nhiên gặp phải phản ứng ác liệt của Dụ Ngôn khiến Nhan Thư Thư cảm thấy có chút chột dạ. Dụ Ngôn không để ý phản ứng e dè của cô ta, chỉ nhướng mày khó hiểu mà hỏi lại, trong giọng nói không tìm ra được một tia nhiệt độ nào.

“Nhưng mà đây là canteen trường”

“…”

Canteen trường để vào mua đồ ăn trưa, Nhan Thư Thư cũng chẳng phải là chủ của chỗ này để có thể cấm cô bước chân vào được. Dụ Ngôn có chút bực mình, nếu không phải vì cần phải mua nước ép dâu thì còn lâu em mới hé đầu ra khỏi lớp học của mình a.

Nhan Thư Thư như thẹn quá hóa giận, trực tiếp bỏ qua tia khó chịu này của Dụ Ngôn, bản tính thiên kim tiểu thư được nuông chiều quá mức lộ càng rõ ràng hơn, hống hách lớn tiếng. 

“Cô đừng có giả ngây thơ trước mặt tôi, cô xuất hiện ở đây không phải là vì muốn thu hút sự chú ý của tôi sao? Nếu là vậy thứ cứ nói một tiếng, cứ giấu giấu giếm giếm làm gì tôi cũng nhìn thấu thôi!”

“…”

Em ở đây thực sự là để mua nước ép dâu…

Mọi người xung quanh cũng bị tiếng hét của Nhan Thư Thư thu hút, bất giác có một vài người đã không chịu được mà túm lại bàn tán với nhau. Dù có một số người bất bình trước thái độ của Nhan Thư Thư, bất quá không có ai dám công khai chỉ trích cô ta. Nhan Thư Thư dù sao cũng là thiên kim độc nhất của Nhan gia, nếu bọn họ đụng vào không may bị ghi thù thì quả thực không hay. Không làm được gì ở đây, liền để tối nay chiến nhau khô máu trên diễn đàn trường đi, dù sao bọn họ cũng dùng tài khoản ẩn danh, đảm bảo Nhan Thư Thư không lần ra được đuôi của bọn họ.

Dụ Ngôn rũ mắt, nhìn xuống đất lại muốn nhìn lên trời, lần thứ n cố tìm ra chỉ số IQ của Nhan Thư Thư thật ra thấp đến mức nào mới có thể thốt ra mấy lời thiểu năng đến mức này. Bất quá không tìm ra vẫn là không tìm ra, chỉ đành thở dài một cái lặp lại câu nói quen thuộc suốt một tuần qua.

“Tôi thật sự không biết cô”

Nhan Thư Thư như bị giẫm phải đuôi, lần thứ n, liền dựng ngược trợn mắt với em. Trong lúc cô ta định làm ầm lên lần nữa đã bị tiếng giày cao gót vang lên thu hút, quay đầu liền bị một khung cảnh chọc cho mù mắt. Nàng diện một bộ váy ngắn, chân đi giày cao gót lại tinh tế để lộ ra cổ chân nhỏ gọn đẹp đẽ như ngọc, mỗi bước đi đều như muốn để lại một dấu vết khó phai trong lòng của mọi người ở đây. Gương mặt xinh đẹp lại câu nhân, từng đường nét đều cực hạn tinh tế như thể nàng chính là tuyệt tác cuối cùng của một nhà điêu khắc tài hoa giờ đây lại không có chút độ ấm nào nhìn thằng vào Nhan Thư Thư.

Chính là Khổng Tuyết Nhi!

Dụ Ngôn hai mắt sáng lên nhìn sư tỷ của mình tiến lại gần, trong lòng thầm cảm khái mới có mấy tuần mà sư tỷ của mình lại xinh đẹp hơn nữa rồi. Khổng Tuyết Nhi tạm thời bỏ qua ánh mắt của Dụ Ngôn, việc nàng cần làm là phải đem hết sự vô sỉ của Nhan Thư Thư này đập lại vào mặt cô ta mới được.

Môi đỏ khẽ mở, thanh âm trong trẻo tựa tiêu sáo khiến cho mọi người không nhịn được mà si mê. Chỉ là đối với Nhan Thư Thư thì chẳng tìm được tí kiên nhẫn nào trong giọng nói đó, bất giác khiến tâm cô ta rơi lộp bộp mấy cái.

“Nhan tiểu thư, sư muội của tôi đã nói không biết cô, hà cớ gì cô cứ đeo bám con bé mãi thế?”

Nhan Thư Thư cũng không ngờ là nàng lại xuất hiện ở đây, răng ngà trắng ngần đều bị cô ta cắn nát. Cô ta và nàng đều học chung năm ba, nàng lại trở thành đại mỹ nhân là ai cũng yêu thích, còn cô ta phải dùng đến tiền mới có thể mua chuộc một số người đi theo nịnh nọt. Rõ ràng gia thế của cô ta hơn nàng gấp mấy lần, hết lần này đến lần khác cả phương diện nhan sắc lẫn tài năng cũng không bằng một góc của nàng. Cục tức này cơ bản cô ta không nuốt trôi.

Nhưng Khổng Tuyết Nhi chính là không chọc vào được, Nhan Thư Thư vẫn còn có chút cố kị với cái tính nói được là làm được kia của nàng. Cô ta đã từng nghe nói nàng trực tiếp dùng tay tát cho mấy cô gái nói xấu sau lưng nàng mấy cái bạt tay, khiến cho nửa bên mặt của mấy cô kia sưng vù lên mấy ngày, thê thảm vô cùng. Nàng ngược lại không có bị khiển trách, vẫn yên ổn sống qua ngày, lại còn được đích thân hiệu trương khen thưởng vì mang về huy chương vàng trong một cuộc thi quốc gia ngay sau đó.

Khổng Tuyết Nhi thường ngày rất dễ gần, rất thân thiện, bất kể bạn bè nhờ vả nàng cái gì nàng đều cố gắng đáp ứng trong khả năng của mình. Nhưng nàng chính là không có nhu nhược, không phải là một cái tiểu bạch thỏ chờ người ta đến cứu giúp.

Nhan Thư Thư cơ bản không thu tay lại được, đã nháo đến mức này rồi, chỉ vì sự xuất hiện của Khổng Tuyết Nhi mà lại cụp đuôi chạy mất thì thật mất mặt.

“Cô thì biết cái gì?! Dụ Ngôn chính là si mê sắc đẹp của tôi nên ngày ngày làm phiền tôi, tôi chỉ là muốn bảo về sự riêng tư của bản thân nên mới bất đắc dĩ phải làm lớn chuyện. Cô không về dạy dỗ lại sư muội của mình, đứng đây nói nhảm cái gì a!”

Nhan Thư Thư có chút chột dạ rụt người lại, âm thanh run rẩy nhưng vẫn ngoan cố thoát ra khỏi cổ họng. Nhưng liền một khắc này cô ta chợt cảm thấy sâu sắc hoảng loạn khi bắt gặp ánh mắt như muốn ép cô ta nghẹt thở của nàng.

Khổng Tuyết Nhi không dễ chọc, nhưng sư muội mới toanh Dụ Ngôn của nàng lại khác, dù sao cũng là tân sinh mới nhập học, ăn hiếp cũng dễ hơn mấy lần Khổng Tuyết Nhi kia. Làm loạn được một lần, thấy Dụ Ngôn cũng chỉ nói lại cô ta mấy câu, lá gan như lớn ra mà tiếp tục càn quấy cô nhiều hơn. Tất nhiên chuyện Dụ Ngôn tỏ tình với cô ta chính là giả, bất quá chỉ cần cô ta nói có liền chính là có, ai biểu cô ta có tiền, mua chuộc mấy người để nói xấu về Dụ Ngôn là vô cùng dễ dàng.

Bất quá Nhan Thư Thư không có tính đến mức độ hảo cảm của Khổng Tuyết Nhi tới Dụ Ngôn cư nhiên lại cao như vậy, trực tiếp lên tiếng thay Dụ Ngôn. Lần này quả thật đã đụng phải ổ kiến lửa!

“Vậy bằng chứng? Một mẩu tin nhắn? Ghi âm? Một bức ảnh? Cô có thứ gì để chứng minh Dụ Ngôn thích cô không?”

“C-Cái đó…”. Nhan Thư Thư chột dạ lùi lại mấy bước, sắc mặt xanh mét lại trước ánh mắt mang theo hàn khí lạnh băng của nàng.

Quả thực là cô ta không có bất cứ bằng chứng nào, không phải là cô ta chưa từng thử tạo ra một bức ảnh giả hay một cái mẩu tin nhắn giả, cô ta chính là không thể lợi dụng bất cứ thứ gì từ Dụ Ngôn. Em chính là không có dùng điện thoại! Vậy cô ta giả tin nhắn làm thế nào đây a? Vả lại Dụ Ngôn không ở trong lớp cũng là ở lì trong phòng kí túc xá, cô ta lại không thể xông vào phòng của Dụ Ngôn mà chụp một tấm hình được.

Khổng Tuyết Nhi hừ lạnh, ánh mắt ác liệt liếc qua Dụ Ngôn vẫn còn đang ngoan ngoãn ngồi một chỗ, trừng một cái làm cho em giật mình rụt cổ lại. Dụ Ngôn có chút ủy khuất len lén nhìn nàng, rõ ràng giây trước là đang đứng ra bảo vệ em, giây sau lại hung hăng nhìn em mà trừng trừng mấy cái, em rất là ngoan mà a.

Khổng Tuyết Nhi thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào, vô cùng xinh đẹp, tựa như một cái nhu mềm đại mỹ nhân. Nhưng cũng vì thế mà khi nàng thực sự tức giận thì lại đáng sợ hơn gấp bội. Đến cả Dụ Ngôn cũng chẳng dám lén phén gì trước mặt nàng.
Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy bộ dạng ủy khuất lại có phần ngốc nghếch của em thì có chút mềm lòng, ánh mắt cũng dịu lại một điểm. Bất quá giây sau nhìn Nhan Thư Thư vẫn là một bộ nữ vương ép người, hận không thể tát cho cô ta mấy cái như đuổi một con ruồi.

“Nhan tiểu thư, thỉnh tự trọng. Còn Dụ sư muội tôi sẽ về dạy dỗ lại, không thể để cho em ấy bị chó hoang quấy rối mà lại không biết làm gì để đuổi chó được, cảm ơn Nhan tiểu thư đã nhắc nhở”

Nhan Thư Thư bị nàng nói đến mức mặt mày đều đỏ lên, tức đến nổ phổi mà không dám làm gì, trân mắt nhìn theo nàng nắm lấy tay của Dụ Ngôn kéo đi mất. Đến lúc hai người đi khuất thì Nhan Thư Thư mới như bị chọc tiết mà hét ầm lên, hung hăng đập phá bàn ghế, rước thêm mấy cái ánh mắt khó hiểu của mọi người trong canteen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net