Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục sư Edward Cameron nhớ hôm đó là vào ngày 4 tháng 7 năm 1943, hơn hai năm trước khi chiến tranh kết thúc.

Ngài vẫn nhớ như in ngày ấy trời đổ mưa to lắm, mây mù giăng kín bầu trời trên căn cứ không quân nhỏ bé, dưới chân tường lấm đầy rêu xanh đẫm. Nán một lúc trước cửa nhà nguyện, ngài bật ô lên, hòa mình vào làn mưa xối xả. Đường xá ngập bùn như đang đi trên một miếng phô mai thối rửa. Người linh mục cau mày lại, vạt áo bào đen tuyền đã dính lem bùn đất, nếu ban sáng không phải chủ trì tang lễ thì ngài đã chẳng mặc trang phục giáo sĩ làm gì cho rách việc. Cameron nhọc nhằn vòng sang phía Đông nhà nguyện, đẩy cửa rào trông hao hao cánh quạt, bước vào nghĩa trang. Nghĩa trang cũng nhỏ thôi, đi chừng tám bước là đến cuối đường, mà bùn đất hơi sâu nên cứ như một vũng lầy nhỏ. Ngài mục sư thở dài ngao ngán, nhảy qua vũng nước cuối cùng.

“Chào buổi chiều, thiếu úy Norris.”

Người đó đưa mắt nhìn ngài rồi lại nhìn cây thánh giá trước mặt, trên đó còn chưa kịp khắc danh tính người lính đã hi sinh, chỉ quấn đơn sơ một lá cờ hoa, đẫm nước và rũ rượu như gương mặt của Dane. Người linh mục đưa ô cho cậu sĩ quan nhưng đổi lại một cái từ chối lắc đầu.

“Không cần đâu, cảm ơn cha.” Giọng anh thì thào gần như chìm nghỉm trong tiếng mưa. “Con không sao.”

Không, trông con có sao lắm. Ngài linh mục đã tính vạch trần anh nhưng lại từ bỏ. “Cha xin lỗi.” Ngài chỉ bảo. “Đáng lẽ phải đưa cậu ấy về Mỹ nhưng tạm thời không thể làm ngay được.”

Người thanh niên nở nụ cười lợn gợn, nước mưa chảy dọc xuống đuôi tóc anh. “Con nghĩ hắn ta không bận tâm đến điều đó đâu.”

Cameron nhìn một bên mặt của anh thật lâu, khiến anh có phần bối rối nhưng nhất thời anh vẫn chưa rõ mình đã nói sai chỗ nào. Người linh mục chuyển sang lấy chân trái làm trụ, đằng hắng bảo. “Có thể, cha chỉ nói có thể thôi, có một chuyện cha có thể sắp xếp được.”

Dane quay đầu ngỡ ngàng nhìn ngài. Tức khắc ngài linh mục đã thấy hơi hối hận, đành bụng nói thật ra. “Giả sử, cha giả sử thôi nhé, nếu con muốn về nước, cha có thể giúp con viết giấy lên bộ chỉ huy… Đừng lo lắng… Tâm trạng mình buồn phiền. Con có thể về nước, nếu việc đó khiến con được giải tỏa.” Ngài ngập ngừng, lại vội chêm. “Con đừng hiểu lầm, cha không có ý đuổi con khỏi Southampton đâu, cha chỉ gợi ý thôi, quyết định là ở con hết.”

Người thiếu úy lặng thinh nhìn ngài linh mục, anh cụp mắt xuống như thể người kia đang nói về một đề tài khó hiểu và phải mất một lúc anh mới hiểu hết được. Mưa rơi hoài không dứt, vỗ lộp độp trên lá cờ nhiều sao. Dane cứng nhắc đưa tay lên, quẹt giọt nước sắp trào ra trong mắt. “Cảm ơn cha, thưa cha.” Rồi anh cũng thốt. “Con nghĩ ở lại đây sẽ tốt hơn.”

Hẳn rồi, cha cũng lườn trước được. Cameron gật đầu rồi làm thinh rời đi. Chợt nhiên ngài mới ngớ được điều khác thường, chàng trai trẻ này dường như đã chết theo người phi công được chôn cất dưới bùn đất tối om kia. Khựng lại bên cửa rào, ngài ngoái đầu nhìn lại. Người thiếu úy với cặp mắt màu hạt dẻ đó vẫn tần ngân đứng nhìn thánh giá được quấn lá cờ hoa, mưa đổ như trút làm mờ khung cảnh ấy, Cameron chớp mắt nhìn, lội lại con đường ngập bùn trở về nhà nguyện.

Edward Cameron cũng nhớ như in ngày 4 tháng 7 năm 1943 đó cũng là ngày cuối cùng ngài nhìn thấy Dane Norris, tức là hơn hai năm trước khi chiến tranh kết thúc, mưa vẫn xối xả khiến lòng người bức bối, và chiếc bàn lễ cũng meo mốc lên rồi. Bốn ngày sau, người linh mục được điều ra tàu hải quân, mãi đến khi chiến tranh dứt hẳn.

***

Tháng 8 năm 1943, Helmut Fostermeyer nhận được thư trúng tuyển đại học bang Virginia. “Em sắp được tham gia câu lạc bộ bóng bầu dục của trường đại học rồi.” Cậu viết thư trả lời cho người anh trai Heinrich. “Mong rằng anh có thể ghé xem một trận đấu bầu dục, nếu thế anh em mình sẽ được gặp trực tiếp đội New York rồi.” Sau lễ khai giảng tháng chín, cậu đã luôn viết thư cho anh, vừa báo địa chỉ mới, vừa nói xấu huấn luyện viên đội bầu dục của trường đại học.

Nhưng cậu chẳng hề nhận một lá thứ hồi âm nào. Giáng sinh năm 1944, người đưa thư đã gửi cho cậu một lá thư báo tử của anh trai mình. Helmut đứng giữa sân nhà lạnh lẽo như trời trồng, trong phòng khách, đài radio còn bật bài hát mừng Giáng Sinh, còn mẹ đang bận bịu nướng một chiếc bánh sô cô la khổng lồ nặng 6 pound. Tay cậu tê cứng gần như không cầm nỗi tờ thư mỏng.

Helmut thầm cầu nguyện, đẩy cửa ra, vào lại phòng khách ấm áp.

***

Ngày 8 tháng 5 năm 1945, châu Âu phát lệnh ngừng bắn.

Tại căn cứ không quân Southampton, đài phát thanh phát to bài phát biểu của Churchill* tại London, dường như chẳng có ai nhớ rõ nội dụng bài diễn thuyết đó, bầu không khí hân hoan đã bao trùm lấy khu căn cứ nhỏ bé này. Trên đường băng, từ doanh trại đổ lát bê tông cho đến bệnh viện, hay cửa hàng tạp hóa, những người lính mệt mỏi đã reo rao mua đồ uống ăn mừng.

*Winston Churchil, cựu thủ tướng vương quốc Anh.

Advertisement

Còn Dane Norris, anh đang ngồi một mình trong nhà thờ vắng tanh. Túi áo trước ngực đang cất một lá thư nhàu vụn gần như khó có thể nhìn ra chữ viết ban đầu của mẹ, nhưng anh vẫn nhớ từng câu từ trên đó. Âm thanh reo hò đã vang vọng đến đây, anh gấp thư lại, cẩn thận cất vào trong túi, đến bên mộ rồi chào từ biệt Francis Cornell.

Anh thầm nhủ, đến lúc trở về rồi.

                    Hết chính truyện


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net