✒️ONESHOT CORNER (4): Arizuka Sora x Inki Graythorn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

✒️Couple: Sora x Inki
✒️Title: guilty
____________________________

Người con gái tôi yêu đã luôn vô cùng
mạnh mẽ.

Tưởng chừng như cả đời này em sẽ không bao giờ biết gục ngã, thế mà giờ đây em lại nằm bất động trên giường bệnh. Vì tôi.

Đôi mắt em luôn mở to, lấp lánh, hàng mi dài cong vút, miệng em lúc nào cũng tươi cười nhìn tôi ấm áp và nhẹ nhàng. Câu cửa miệng của em là: "Không sao đâu."

"Không sao đâu."

Em không mua những thứ này vì nó tốn tiền. Em ngốc thật, cả nhà cả cửa có mỗi đứa con gái là em, gia tài của nhà Graythorn ít ỏi đến vậy sao ?

"Không sao đâu."

Em không đòi tôi đi chơi vào ngày cuối tuần vì nó không cần thiết. Em bảo em có nhìn thấy gì đâu mà đi chơi. Nhưng em nhầm rồi, không nhìn được thì em phải cảm nhận cuộc sống này bằng nhiều cách khác chứ. Hãy cảm nhận nó bằng đôi tai em - nghe những âm thanh sôi động mới lạ quanh mình, khứu giác của em - đắm mình vào hương thơm của vạn vật trên thế giới, đôi môi em - hãy nếm đủ mùi vị đắng cay ngọt bùi trên cuộc sống. Sao em lại nói là không sao đâu ? Còn tôi, hãy cảm nhận cả sự hiện diện của tôi nữa. Tôi muốn được dẫn em đi chơi đây đó, đến hết cuộc đời này, để bù đắp dù chỉ được một phần nhỏ cho lỗi lầm của tôi.

"Không sao đâu."

Kể cả khi em có bệnh, hay có bị thương, bị ảnh hưởng từ những lần chiến đấu cùng tôi, em cũng mặc kệ. Em thậm chí còn chẳng bận tâm đến những việc tôi làm, em chỉ biết rằng em sẽ mãi bên cạnh tôi. Đáng trách, tại sao em lại phải ở bên một kẻ khốn kiếp như tôi nhỉ ?

Em nói rằng điều em có thể làm và làm tốt nhất là ở bên tôi, hỗ trợ tôi, yêu thương tôi, cho tôi những điều chân thành và đẹp đẽ nhất trên đời.

Nhưng em lại quá bướng bỉnh đi. Đau thì hãy nói là đau. Buồn thì hãy khóc. Bức bối thì có gào thét lên cho thỏa tâm trí. Giận thì có thể mắng chửi tôi. Muốn thì có thể vòi tôi đưa em tới bất cứ nơi đâu chơi. Tâm trạng không tốt thì có thể bắt tôi chọc cười em. Kể cả nếu em thấy ở bên tôi quá vất vả và đau khổ thì hãy rời xa tôi. Nhưng em luôn nói: "Không sao đâu."

"Không sao đâu, có chị là đủ rồi."

Tôi luôn cho rằng câu cửa miệng của em thật ngu ngốc cho đến khi nghe trọn vẹn vế còn lại của nó. Thì ra người ngu ngốc là tôi nhỉ ? Tôi thật ích kỷ khi không hề nhận ra em luôn nghĩ cho tôi trong mọi hoàn cảnh, mà chỉ nghĩ em đang quá ngây thơ, quá thánh thiện để có thể ghét một người. Tôi ngốc nhỉ, em cao cả đến thế đấy, tôi thì chỉ biết đón nhận những tình cảm quý giá em dành cho tôi và trân trọng nó đến cuối đời. Xin lỗi, tôi đã nhận của em quá nhiều, em thì có lẽ phải chịu đựng tôi lâu rồi đúng không ?

Em luôn cười, điều đấy làm tôi cảm thấy ấm áp. Chỉ cần một nụ cười của em, một ngày u buồn tăm tối nhất của cuộc đời tôi cũng có thể trở nên một màu hồng hạnh phúc. Em là thế đấy, mạnh mẽ và kiên cường, lạc quan và vui tươi, ánh sáng tỏa ra từ con người em tuy khiêm nhường nhưng lại có sức mê hoặc lòng người. Em đã luôn cười và nói mình không sao đâu, tôi đã tưởng em mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ, rất mạnh mẽ...cho đến khi tôi được nhìn thấy những phút giây yếu đuối của em.

Em nằm trên giường bệnh, hơi thở nặng nề, sắc mặt xanh xao và nụ cười tôi yêu cũng chẳng còn thấy đâu nữa. Em nhìn tôi, ánh mắt vô hồn nhưng sao tôi vẫn thấy được nhiều điều chất chứa trong đấy mà em không thể nói. Tôi cũng nhìn em, tâm trí không thề ngừng suy nghĩ về em, về cô gái nhỏ kiên cường, vui tươi, hoạt bát, đáng yêu luôn ở bên tôi mọi lúc, trao cho tôi những điều chân thành và đẹp đẽ nhất trên đời...

Đúng, em trao cho tôi điều đẹp đẽ nhất trên đời...

Còn tôi là kẻ đáng chết.

____________________________





#Kủi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net