Chương 11: Di Di là ngôi sao nhỏ may mắn được gửi từ trên bầu trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit _ Beta: Hi Văn
Chương 11: Di Di là ngôi sao nhỏ may mắn được gửi từ bầu trời.

_____________________________

Không được, Di Di vội lắc lắc đầu.

Cô nhất định phải cứu anh Trừng Trừng

Tô Nguyên Trừng nhìn thấy Di Di cùng Thời Kiến Thành vui vẻ chạy về phía họ, khi chạy đến trước mặt họ cậu đã thở hổn hển: "Dượng, người như thế nào lại cùng em gái tới"


Thời Kiến Thành cười nói: "Ta mang Di Di đến xem, ngày mai con bé liền cùng con học chung một lớp, hai đứa có thể cùng nhau đến trường "

" Em gái Di Di học cùng lớp với con sao?"

Tô Nguyên Trừng tựa hồ có vẻ không tin, dù sao hầu hết những đứa trẻ trong lớp bọn họ phần lớn đều là bốn hoặc năm tuổi, mà Di Di chỉ mới ba tuổi, nhiều nhất cũng chỉ học lớp dưới mà thôi.

"Đương nhiên a~"

Di Di đứng thẳng lưng, không chút nào rụt rè khi đối mặt với hoài nghi của Tô Nguyên Trừng.

Nói cho cùng Tô Nguyên Trừng cũng chỉ là một đứa bé 4 tuổi, cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh, phía sau có một đứa bé gọi tới, cậu liền nắm lấy tay Di Di:" Đúng rồi, chúng ta ở đây mới lắp đặt một thiết bị trò chơi mới, ca ca sẽ dẫn em đi chơi."

Di Di đương nhiên thích chơi trò chơi, Di Di nhìn về hướng Tô Nguyên Trừng mang theo cô chạy tới, chính là nơi sắp bị sụp đổ, liền vội dừng lại bước chân.

Tô Nguyên Trừng thấy kéo Di Di không được cũng dừng bước, quay đầu lại thấy cô đờ ra tại chỗ với vẻ mặt khó hiểu, vỗ vai cô hỏi:" Sao còn không đi a~"

"Không thể đi!"

Di Di bắt lấy cánh tay Tô Nguyên Trừng, kinh hoảng thất thố giống như một con nai tơ, thanh âm run rẩy: " Anh trai Trừng trừng không thể đi, cái thiết bị kia sẽ sụp đổ, anh sẽ bị cái này nghiền nát ở bên dưới"


"Em đang nói cái gì vậy?"

Tô Nguyên Trừng tự nhiên sẽ không tin lời Di Di nói: " Anh là Tôn Ngộ Không sao có thể bị đè ở bên dưới, em không đi anh đi" Nói xong, Tô Nguyên Trừng buông tay Di Di ra, liền chuẩn bị chạy về khu vui chơi giải trí.,

Di Di gấp đến độ dậm chân, lon ton đuổi theo Tô Nguyên Trừng, vồ Tô Nguyên Trừng ngã trên mặt đất, có thần lực trợ giúp, thân thể nho nhỏ của Di Di lại ép Tô Nguyên Trừng tới không thể động đậy.

Thời Kiến Thành vẫn đang cảm thán trước sự ngây thơ của những đứa trẻ và sự bình yên của những năm tháng  làm sao . Nhưng trong nháy mắt ông thấy Di Di cùng Trừng Trừng đánh nhau trên mặt đất, cảm xúc cảm khái nháy mắt biến thành hoảng sợ, ông chạy tới hét lên:"  Di Di! Trừng Trừng!  Đừng—đánh — nhau —"

Tô Nguyên Trừng bị Di Di thái sơn áp đỉnh, cậu muốn đem Di Di đẩy lên lại không thể di chuyển , tức khắc nóng nảy, la hét:" Di Di!~ Ngươi đè ta làm cái gì"

Bọn nhỏ nhìn đến động tĩnh bên này tức khắc vây quanh lại đây, không có đứa nhỏ nào ở xunh quanh khu vực trò chơi.

Thời Kiến Thành cùng các giáo viên vội vàng đem Di Di cùng Tô Nguyên Trừng tách ra, đỡ dậy lại một lần nữa lau bụi đất cho từng đứa. Mặc dù tro bụi trên người hai đứa trẻ đã được lau sạch sẽ, nhưng mặt mũi vẫn lắm lem như hai con mèo mướp khiến người lớn và trẻ nhỏ đều bật cười thích thú.

Thời Kiến Thành ngồi xổm trên mặt đất, kiên nhẫn dò hỏi: "Di Di, con vì sao lại đè anh trai xuống đất"

Trên khuôn mặt Di Di không có ủy khuất cũng không có buồn bã, ngược lại là dáng vẻ chân thành, cô nghiên người chỉ vào trò chơi giải trí phía sau:" Con là vì cứu anh trai nha, thứ kia sẽ rơi xuống"

" Làm sao có thể, đó là thiết bị trò chơi mới được tân trang....."

Giáo viên còn chưa kịp dứt lời thì phía sau truyền đến tiếng nổ vang trời, đám trẻ xung quanh lần lượt la hét, mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy khu giải trí đã sụp xuống đất, tung lên một đám bụi mịt mù.

Nếu không phải Di Di làm ra những hành động này, chắc chắn sẽ có rất nhiều trẻ em vui chơi ở đó, nếu thật sự như lời Di Di nói, Tô Nguyên Trừng bị thiết bị trò chơi đó đè xuống đất, thì sự việc sẽ rất nghiêm trọng.

Thời Kiến Thành cúi đầu nhìn Di Di, một loại suy nghĩ phức tạp nảy lên trong đầu ông.

Di Di như thế nào sẽ biết cái phương tiện trò chơi đó sẽ bị sập .

"Này....! "

Hiệu trưởng chỉ nghe thấy tiếng động mới đi ra khỏi phòng làm việc, giật nảy mình khi nhìn thấy thiết bị trò chơi bị sụp đổ,  nhanh chóng chạy lên phía trước kiểm tra không có học sinh nào bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liền nhanh chóng triệu tập giáo viên để đưa mấy đứa nhỏ trở lại.

Tô Nguyên Trừng nhìn khu trò chơi bị sụp đổ xuống đất nửa ngày cũng chưa kịp hoàn hồn trở lại, đứng ở đó không nhúc nhích hồi lâu.

Trẻ em không có nghĩ đến quá nhiều, cậu chỉ biết rằng nếu không phải Di Di ngăn cản, phỏng chừng sẽ thật sự giống như lời Di Di nói bị đè nát ở dưới đất .

Thời Kiến Thành nhìn bộ dáng kinh hồn chưa lấy lại bình tĩnh của Tô Nguyên Trừng, dắt lấy tay cậu hướng tới hiệu trưởng Trương nói: "Hiệu trưởng, tôi đưa Trừng Trừng trở về trước"


"Ân, được "

Hiệu trưởng Trương hiện tại đang tập trung xử lý sự cố khu giải trí vui chơi bị sụp đổ, nên tự nhiên không thể quan tâm đến bên này, chỉ chào hỏi liền chạy đi phía trước.

Có Di Di áp thân cứu mạng ở phía trước, thái độ của Tô Nguyên Trừng đối với Di Di lúc này đã tốt hơn rất nhiều, cậu chủ động nắm tay Di Di hỏi:" Em gái Di Di, sao em lại biết thiết bị trò chơi sẽ sập xuống nha?Chẳng lẽ là có phép thuật đoán trước được tương lai?"

"Cái gì là phép thuật nha"


Di Di giả ngu: " Em không biết"


Tâm tư của Thời Kiến Thành bị cuộc đối thoại giữa hai đứa trẻ gọi về, thấy đáp đền nhà Tô Nguyên Trừng, ông dừng lại, ngồi xổm xuống nhìn Tô Nguyên Trừng:" Trừng Trừng, hôm nay chuyện Di Di cứu con không được nói cho người khác biết, có được không?"

"Vì cái gì nha? "

Tô Nguyên Trừng không chỉ không hiểu ngược lại còn rất hưng phấn: "Di Di là tiểu tiên nữ đã cứu con, em gái nhất định biết phép thuật".


"Trừng Trừng, làm thỏa thuận giữ lời hứa như người đàn ông với dượng được không, không đem chuyện này nói ra ngoài "

Thời Kiến Thành nói rồi vươn tay thủ thế móc câu.

Tô Nguyên Trừng tự hỏi nửa ngày mới  đưa tay móc lại: "Ân! Con là nam nhân, con sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài "

Thời Kiến Thành đem Tô Nguyên Trừng đưa về trong nhà trước, mới cùng Di Di đi trở về nhà.

Trên đường Thời Kiến Thành không nói một lời nào, Di Di đã vài lần ngẩng đầu lên nhìn ông, đều sợ hãi ba ba sẽ hoài nghi thân phận, rồi đem cô đuổi ra ngoài.

Sau khi vào nhà, Di Di ngồi trên ghế cởi giày, dè dặt hỏi: "Ba ba, người tức giận sao?"

"Không có tức giận "

Thời Kiến Thành cởi áo ra treo lên mốc, cúi đầu nhìn Di Di lay hoay cởi giày ra thật sự có chút khó khăn, liền ngồi xổm xuống giúp cô bé cởi giày.

Lúc trước ở trên đường Thời Kiến Thành vẫn luôn kìm chế không hỏi, thẳng cho đến khi về tới trong nhà đóng cửa lại hắn mới hỏi:" Di Di, con nói cho ba ba biết, tại sao con lại biết thứ đó sẽ sập xuống"

"Là bởi vì con đã có một giấc mơ "

Đối với câu trả lời này Di Di đã quá quen thuộc rồi.

Lần trước sau khi nói nằm mơ anh ba liền tin, cho nên lần này ba ba hẳn là cũng sẽ tin đi.

"Nằm mơ?" Thời Kiến Thành trong lòng nghi hoặc càng nhiều.

Ông nhớ tới ngày đó nằm mộng. Đó là lần đầu tiên ông mơ thấy vợ mình kể từ khi cô qua đời.

Trong giấc mơ, cô ấy đẹp như tiên tử, cô mỉm cười nói rằng nếu hắn tìm thấy một cô bé trên đường, hãy đem con bé đó về nuôi, con bé sẽ mang lại may mắn cho mọi người.

Nếu thực sự đúng như những gì cô ấy nói, thì Di Di chính là ngôi sao may mắn nhỏ được cô ấy gửi từ trên trời cao đến cho họ. Tuy rằng có chút hoang đường, nhưng Thời Kiến nguyện ý tin vào điều đó.

Di Di thấy Thời Kiến Thành sững sờ ở tại chỗ, còn tưởng rằng ông không tin lời nói của mình, thật cẩn thận hỏi: "Ba ba, người sẽ đem Di Di đuổi ra ngoài sao?"

Thời Kiến Thành chỉ hoàn hồn khi nghe những lời Di Di nói, ông một phen ôm chặt Di Di, nhớ tới vợ mình đôi mắt có chút ướt át, giọng nói có chút nghẹn ngào:" Sẽ không, Di Di là tiểu phúc tinh của ba ba, ba ba như thế nào sẽ đem Di Di đuổi ra ngoài chứ "

"Ân ân"

Di Di nhìn những giọt nước mắt của Thời Kiến Thành vội vàng đưa tay lên lau nước mắt cho ông:" Ba ba không khóc"

Thời Kiến Thành mỉm cười cảm động khi thấy động tác vụng về lau nước mắt của Di Di.

Ngay cả khi trên người Di Di phát sinh sự việc kỳ quái, liền tính vợ hắn không có báo mộng, ông cũng sẽ không đem Di Di vứt bỏ, nếu ông đã nhận nuôi Di Di, thì chính là ba ba của Di Di.

"Ba, các người sao lại đứng ở cửa?"

Thời Diễn mở cửa liền thấy này một lớn một nhỏ đứng ở cổng lớn không di chuyển, đến khi Thời Kiến Thành ngẩng đầu lên hắn mới thấy trên mặt xẹt qua dấu vết nước mắt của ông.


Người phụ nữ đứng bên cạnh Thời Diễn bước tới và lễ phép chào hỏi Thời Kiến Thành:" Chào chú"

Thời Diễn rất ít khi thấy lão ba nhà mình khóc, mỗi lần ba khóc đều là bởi vì mẹ, chính là cũng không đến mức ở trước mặt Di Di liền khóc, vừa lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra.

Nhưng lại sợ ba không thích trước mặt vãn bối bị phát hiện, nên hắn chưa từng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.


Thời Kiến Thành nhìn thấy Thời Diễn cùng người phụ nữ đứng bên cạnh, đứng lên~:" Đình Đình cũng tới à"


Lâm Đình là vị hôn thê của Thời Diễn,  người nhà hai bên đã gặp mặt và đính hôn, ngày cưới cũng sắp đến gần, cho nên Thời Diễn thường xuyên đưa Lâm Đình trở về dùng cơm. Một thời gian trước Thời Diễn vội vàng vì sự tình ở công ty đều không thường trở về, cho nên Di Di vào trong nhà lâu như vậy còn chưa có gặp qua Lâm Đình.

Thời Kiến Thành đứng lên hướng Di Di giới thiệu:" Di Di, đây là chị Đình vợ chưa cưới của anh cả con, chờ sau khi bọn họ kết hôn con phải kêu bằng chị dâu"

Di Di nghe hiểu những lời Thời Kiến Thành nói.

Anh cả cùng chị Đình muốn kết hôn, bọn họ sẽ xây dựng một gia đình mới, rồi họ cũng sẽ làm ba mẹ.

Ngay khi Di Di vừa định tiến lên một bước để nhìn xem chị dâu tương lai của mình trông như thế nào, lại bị hắc khí trên người Lâm Đình dọa sợ tới mức đứng ở tại chỗ.

Hắc khí trên người Lâm Đình không nặng, chỉ nhàn nhạt, nhưng không cần biết là nặng hay nhẹ, chỉ cần có hắc khí, đều là người xấu.

Lâm Đình không biết trong lòng Di Di nghĩ gì, gần đây cô ta đã nghe Thời Diễn nói rất nhiều, nên cũng biết rằng Thời Kiến Thành rất coi trọng Di Di, liền tính cho dù cô ta không thích trẻ con, cũng sẽ đối xử tốt với Di Di để làm hài lòng Thời Kiến Thành.

Lúc ấy liền tính cô chỉ còn kém một bước chân liền trở thành thái thái.

Lâm Đình đi hai bước đến trước mặt Di Di, khom xuống xoa đầu nhỏ Di Di: " Di Di chào con"

Lúc đó trong đầu Di Di chỉ có một suy nghĩ.

Ngươi không cần đến đây~!


Di Di không chào lại, cô lùi lại phía sau vài bước trốn sau lưng Thời Kiến Thành, cô cẩn thận nhìn vào tầm mắt của Lâm Đình thăm dò, cố gắng muốn nhìn ra quá khứ hay tương lai trong mắt Lâm Đình.

Nhưng lạ thay, lần này Di Di cái gì cũng không nhìn thấy.

Lâm Đình thấy Di Di sợ hãi né tránh, có chút xấu hổ đứng đó.

Thời Diễn nắm lấy tay Lâm Đình, nhưng lại không có trách cứ Di Di vì sao không chào hỏi, mà còn nở nụ cười hỏi: "Di Di, hôm nay đi đến nhà trẻ cảm giác thế nào?"

Lâm Đình ngẩng đầu nhìn bộ dáng Thời Diễn đối với Di Di sủng nịnh, có lẽ ý thức được trong lòng Thời Diễn, chính mình còn không quan trọng bằng đứa trẻ mới nhặt được nửa tháng này

"Nhà trẻ rất vui. Ngày mai em sẽ đến trường cùng anh Trừng Trừng, anh Gia Thụ còn có chị Gia Lê"



Thời Diễn thấy bộ dáng Di Di giơ lên khuôn mặt cầu khen ngợi, liền không nhịn được cười: "Thật chăng, vậy thì Di Di của chúng ta rất tuyệt nga"


Di Di vốn đang nhìn Thời Diễn, nhưng khi cô nhìn thấy Lâm Đình từ khóe mắt, đột nhiên phát hiện ra hắc khí trên cơ thể cô ta dường như nặng hơn một chút so với trước đây.

____________Hi Văn____________

Vai ác giả lập [ Tôn ngộ không sao! Năm xưa bàn tay phật tổ không diệt được ngươi. Nếu lần này ngươi đã muốn chầu tổ tiên ông bà thì tỷ tỷ liền chiều ngươi ha ha ha] nồng đậm hắc khí đen bao vây xung quanh

Cùng Kỳ Á Á [ ooo thơm quá, chắc sẽ ngon lắm, cắn một cái, cắn một cái]

Vai ác giả lập [ Cút! Lăn được bao xa liền lăn~]

Cùng Kỳ Á Á [ hu hu ai cũng đều ức hiếp ta, ta chỉ là ăn một miếng thôi mà ༎ຶ‿༎ຶ] quẹt nước miếng thất thiểu rời đi~

.............,................

Tôn ngộ không: Ngươi có thể hay không lăn xuống, nặng chết ta rồi!

Nhãi long tử: Im miệng! 72 phép thần thông đâu. . . ít nói nhảm.

Tôn ngộ không: Ô____ô!!! Ta không có. Hu hu hu ngươi ăn hiếp ta, ngươi mau thả ta ra oaaa. . . Ta muốn đi chơi trò chơi mới. . .(〒﹏〒)

Nhãi long tử: Ooooo------- ta muốn lật bàn~~~ sống chết thế gian liên quan gì ta ༼;´༎ຶ ۝ ༎ຶ༽

Nhãi long tử: không làm nữa, từ chức. . . Hứ, còn giúp người thì liền làm chó  đi

Tiểu bát: gâu gâu gâu!!!

Tôn ngộ không: ( chơi thật vui vẻ___ Đoàng! BỤp!. . Thiết bị trò chơi sập xuống đè chết không kịp ngáp ). . . :<[[[

Nhãi long tử: . . .??? Ha ha ha。


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net