Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Diễm Quân lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải người tức giận mà còn phát thư cảnh cáo trước, rất có cảm giác đầy đủ nghi thức.

Tuy nhiên nội dung thư cảnh cáo này lại không hề có chút xíu cảm giác uy hiếp nào.

Không có chuyện khi không lại tuyệt giao với Hạ Đồng, Chu Diễm Quân vốn là một tên nóng tính, lúc này đầu óc mơ mơ màng màng nhưng vẫn cảm nhận được mình rất là tủi thân.

Tốt bụng đến chào hỏi vật nhỏ này một cái thôi mà tự nhiên lại bị mắng một trận không hiểu kiểu gì.

“Cái gì mà tinh tinh lớn? Ai là tinh tinh lớn cơ?” Chu Diễm Quân tức muốn hộc máu.

“Chính là cái tên KUQ kia của anh đó! Là cái tên dám đẩy đẩy sờ sờ Mộng La công chúa...” Hạ Đồng nỗ lực miêu tả, muốn giúp Chu Diễm Quân khôi phục ký ức.

“Được rồi, được rồi, nhóc dừng lại ngay!” Chu Diễm Quân lập tức bị đánh bại bởi năng lực biểu đạt mạnh mẽ của Hạ Đồng.

“Anh biết nhóc đang nói ai rồi, Kim Cương đúng không?... Không phải, nhóc chờ chút, cái gì mà KUQ của anh hả? Là KUQ của bọn họ, nhá? Em nhìn tiền tố của anh đi, anh với bọn họ không có bạn bè gì hết ráo!”

*Tiền tố trong trường hợp này là phần đứng trước ID của tuyển thủ, đại biểu cho tên đội. Ví dụ: Polaris_Fire sẽ có tiền tố là Polaris.

“Em không biết đâu, dù sao lúc đấy là anh giúp gã đánh em, gã là người xấu nên anh cũng vậy!” Hạ Đồng vẫn rất tức giận.

Chu Diễm Quân đã tê rần, cảm giác hình tượng của mình trong lòng Hạ Đồng đã không tẩy trắng nổi nữa, chỉ có thể hỏi tiếp: “Gã lại làm gì em?”

Nhắc tới cuộc gặp mới vừa rồi, cơn phẫn nộ của Hạ Đồng dần dần chuyển thành nỗi tủi thân, bắt đầu bla bla tố khổ: “Bọn họ không muốn dắt em đi đánh phó bản! Đá em ra khỏi đội luôn!”

Chu Diễm Quân: “Đánh phó bản nào? Bạch Tuyết Địa Cung?”

Hạ Đồng: “Dạ, em phải làm nhiệm vụ mà.”

“Ôi trời, cái này thì có là gì đâu, anh dẫn nhóc đi đánh.” Chu Diễm Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Anh có được không đấy?” Hạ Đồng cảm thấy hơi hoài nghi.

Chu Diễm Quân lập tức sửng cồ lên: “Này! Thằng nhóc nhỏ nhà em còn dám nghi ngờ anh hả, nhóc có biết năm đó Polaris tụi anh chính là đội đầu tiên khai hoang Bạch Tuyết Địa Cung không hả? Bản chiến lược vượt ải đầu tiên cũng là tụi anh lập ra đấy nhé!”

Hạ Đồng không cho cậu ra tí mặt mũi nào: “Em không biết!”

Chu Diễm Quân: “... Thôi! Hảo hán không nhắc tới chiến công năm đó! Nhóc chờ đó, anh qua chỗ nhóc.”

Hạ Đồng: “Được anh nhó.”

Chu Diễm Quân: “Đúng lúc Tiểu Bạc cũng muốn qua, chúng ta thành lập một đội đi vào phó bản luôn.”

Nói là làm liền, Chu Diễm Quân gửi lời mời tổ đội, Hạ Đồng đồng ý, vừa vào đội đã thấy ngay hai cái tên Polaris_Fire và Polaris_Island chỉnh tề nằm trong danh sách đội ngũ.

Hạ Đồng càng nhìn càng cảm thấy ba chữ【 Hạ Tiểu Đồng 】 kia của mình lọt vào trông cực kỳ chướng mắt.

“Tên của em hơi chán, lại còn phá hủy đội hình nữa.” Cậu nói.

“Vậy em đổi một cái khác đi, anh mua thẻ đổi tên cho này.” Chu Diễm Quân đang lo không có cơ hội tăng độ hảo cảm của mình trong lòng Hạ Đồng, tích cực xung phong.

“Đổi tiền tố thành Polaris luôn.” Bạc Dữ bỗng nhiên lên tiếng.

Hạ Đồng sửng sốt, trong lòng “BUBBLE” một tiếng, mong đợi nho nhỏ giống như bọt khí màu sắc rực rỡ đột nhiên trôi nổi lơ lửng bị người phát hiện.

“Có, có được không ạ?” Cậu vẫn còn hơi sợ hãi.

Chu Diễm Quân lại vui vẻ cực kỳ: “Được chớ! Móa chứ, Tiểu Bạc, ý tưởng của ông được đó nha, tự nhiên lại hăng hái thế? Hạ Đồng đổi tên lấy tiền tố Polaris, chúng ta có thể giả làm nhân viên ngoài biên chế.”

Quả thật trong game có không ít người  vì yêu thích các chiến đội chuyên nghiệp, họ sẽ tự mình đặt cho mình mấy cái ID buồn nôn, còn có người lấy tên chiến đội mình yêu thích làm tiền tố phía trước, phía quản lý game và chiến đội cũng không cấm, chỉ xem như là một bộ phận fans văn hóa.

“Vậy, vậy em đổi thật đây!” Hạ Đồng nhao nhao muốn thử.

“Đổi đổi đổi, mau mau đổi liền.” Chu Diễm Quân nói.

“Nhóc sợ cái gì? Giờ anh đây mua thẻ đổi tên cho nhóc liền luôn.”

“Vậy em sẽ suy nghĩ cái tên thật dễ nghe!” Hạ Đồng nhảy cẩng lên, đang định thúc đẩy dây thần kinh não bộ nghĩ ra một ID thật tiêu biểu, trong đầu lại đột nhiên vang lên mấy câu nói.

...

“Chờ Bình Soái quay lại, chúng ta có thể bắt đầu huấn luyện lại rồi.”

“Là pháp sư ban đầu của đội bọn anh.”

"Căn phòng mà nhóc đang ở hiện tại chính là phòng của cậu ấy đó.”

...

Những lời này vọng lại bên tai, mang theo tạp âm roẹt roẹt, con ngươi Hạ Đồng như phóng đại lên.

Tuyển thủ giữ chức nghiệp phù thủy của Polaris sắp trở lại rồi.

Điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là năm phòng cá nhân sẽ bị chiếm hết.

Nghĩa là bốn người bạn mà cậu mới quen biết này sắp thay đổi thói quen sinh hoạt của bọn họ rồi.

Nghĩa là chính cậu, một nhân viên ngoài biên chế, tạm thời được Lâm Minh Phỉ mang vào căn cứ, sẽ biến thành một phần dư thừa, sắp phải rời đi.

Nhận thức đột ngột thức tỉnh này như một con dao không vỏ, vội vàng xẻo mất một miếng thịt trong trái tim Hạ Đồng, máu lạnh căm căm thấm ra bên ngoài, vô cùng đau đớn.

Chu Diễm Quân bên kia nhanh tay mua một tấm thẻ đổi tên, chuẩn bị giao dịch với cậu.

“Mau mau mau, gia nhập vào Polaris của bọn anh nào!”

Nhưng Hạ Đồng lại không nhận lấy.

Cậu phát hiện trái tim mình còn sót lại một ít thứ dục cầu còn sâu hơn, nó đang dần thoát ra khỏi thân xác, dần bại lộ dưới ánh nắng mặt trời, là một loại dục cầu u ám mà người khác không thể nhận ra.

“Làm sao đấy? Nhóc không muốn đổi thành Polaris hả?” Chu Diễm Quân không tim không phổi, khờ khạo ngốc nghếch vẫn bon mồm truy hỏi.

"Nhóc không thích Polaris bọn anh hay là như nào? Tới đi! Người một nhà thì phải chỉnh tề một form chứ!”

“Không phải là em không thích.” Hạ Đồng nhẹ giọng tự nói.

Nhưng chúng ta không phải người một nhà mà, những lời này lặp lại quanh quẩn nơi đáy lòng cậu.

Mặc dù sửa lại tên thì thế nào chứ? Cái tên tiền tố này chỉ càng thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu… nhắc nhở cậu chỉ là một tên giả mạo đang cố gắng hòa nhập vào đội hình.

Thật sự là... cậu chỉ vừa mới bước vào thế giới xa lạ này đã được Lâm Minh Phỉ mang đến một nơi tốt đẹp như vậy.

Hoàn toàn khác với Trịnh Lâm Xuyên, mọi người đều đối xử với cậu, rất tốt, rất rất tốt, tốt tới nỗi cậu không muốn đi.

Mũi cậu đau xót, bỗng nhiên bắt đầu khổ sở.

Tuy rằng không mặt đối mặt, nhưng Chu Diễm Quân thần kinh thô cũng nhận ra có điều bất thường.

“Thôi, nhóc không muốn đổi cũng không sao, coi như anh và Tiểu Bạc chưa từng nhắc tới chuyện này đi ha! Đi thôi, bọn anh dẫn nhóc đi đánh phó bản.”

“Em đau bụng, muốn đi WC, off trước đây.” Hạ Đồng gõ vào khung trò chuyện một câu, không chờ Chu Diễm Quân đáp lại đã vội vàng offline.

Cửa khoang kén ầm ầm mở ra, Hạ Đồng chạy vội ra ngoài, hệt như chạy trốn, đầu cậu nóng lên, chạy thẳng vào phòng ngủ của Lâm Minh Phỉ.

“Ầm” một tiếng, đóng cửa lại, khóa mình vào trong phòng tắm.

Bốn phía đột nhiên trở nên an tĩnh, một chút sức lực chống đỡ cuối cùng cũng đã tiêu trừ gần như cạn đáy.

Nước mắt cậu như được mở van, “lộp bộp” rơi xuống, Hạ Đồng vừa sụt soạt lấy hơi vì khóc, vừa run rẩy lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Minh Phỉ.

【Zero, cảm ơn anh mấy ngày nay đưa em đi chơi cùng, em ở nơi này vô cùng vui vẻ. 】

【Có phải em nên dọn đi rồi không anh? Vậy em đi sạc điện cho Debon, để cho nó tìm nhà ở mới cho em. Anh không cần cảm thấy khó xử đâu, có gì cứ nói với em nhé. 】

Cậu gõ đến đây, nước mắt đã hoàn toàn làm mờ đi tầm mắt, những cảm xúc bi thương phủ kín cuồn cuộn ngập trời.

Hạ Đồng cắn chặt môi dưới, cố gắng không cho mình khóc thành tiếng, ngón tay không chịu nghe lời, tự động gõ ra mấy chữ.

【 Nhưng anh ơi, em không nỡ rời xa anh. 】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC