Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đó, Lâm Minh Phỉ đang ở trung tâm phục vụ hành chính xử lý thủ tục chuyển nhượng quyền tài sản, anh đã ký một đống chữ rồi nhưng vẫn còn phải ký tiếp nữa, phải giải quyết cho xong cái cục diện rối tung beng mà Đỗ Vĩnh để lại.

Lúc này đột nhiên điện thoại trong túi áo rung rung, Lâm Minh Phỉ lấy điện thoại ra, vừa nhìn một cái đã đứng hình.

“Xin lỗi.” Anh gật đầu ra hiệu với chuyên viên xử lý trong quầy chuyên doanh đối diện, cầm di động đứng dậy, đi đến một góc phòng, gọi điện thoại cho Hạ Đồng.

Đầu dây bên kia vừa nhận máy, Lâm Minh Phỉ đã nghe thấy một tràng âm thanh, omega nhỏ dường như đang sửa sang lại cảm xúc, qua một hồi lâu mới ồm ồm “Alo” một tiếng.

Sửa sang cảm xúc rồi cũng chẳng khác gì chưa sửa, tiếng khóc nức nở vẫn rất rõ ràng làm Lâm Minh Phỉ ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì.

“Bé đang khóc hả?” Anh vừa kinh ngạc vừa cẩn thận hỏi lại.

Anh không hỏi còn đỡ, vừa hỏi một câu là như cái ngòi kích nổ, khiến Hạ Đồng không kìm lại được, dứt khoát “huhu” khóc to: “Em không có cố tình khóc đâu mà hu hu hu hu... Em không nhịn được nên mới...”

Áng chừng vài giây Lâm Minh Phỉ mới lấy lại tinh thần, dở khóc dở cười mà dỗ em: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, có chuyện gì cứ từ từ nói, có gì đâu mà phải khóc, ui chao, xem bé có ngốc không kìa...”

Anh quay đầu lại, nữ chuyên viên đang chờ bên kia hiển nhiên có hơi mất kiên nhẫn, cứ lăm lăm nhìn về phía anh.

“Anh, có phải anh còn việc cần làm không ạ? Vậy, vậy em khóc một mình một lát trước... Anh cứ coi như em không, không tồn tại... Em, em cúp máy...” Tiếng khóc của Hạ Đồng nhỏ lại, thút tha thút thít quan tâm anh.

Lâm Minh Phỉ chỉ cảm thấy trái tim như đang tan chảy, anh bặm môi suy nghĩ một chốc rồi lấy tai nghe Bluetooth từ trong túi nhét vào tai: “Em đừng cúp máy, anh cũng không bận lắm, có việc gì em cứ nói đi nhé, anh vẫn nghe được.”

“Em, em... Em không biết em muốn nói gì.”

Hạ Đồng vẫn còn khóc: “Em chỉ muốn khóc thôi... Hu hu hu...”

“Không sao, vậy em cứ khóc, anh vẫn nghe.”

Lâm Minh Phỉ bật cười, lúc này anh đã ngồi lại trước quầy, bắt đầu nhanh nhẹn ký tên lên giấy chứng nhận: “Có ai từng khen tiếng khóc của em rất êm tai chưa?”

Hạ Đồng khóc nấc lên một cái, nói cũng không chạy chữ: “Không, không có...”

Lâm Minh Phỉ nhỏ giọng nói chuyện với em, nụ cười trầm thấp: “Vậy bây giờ biết chưa?”

Gương mặt đang khóc của Hạ Đồng nóng bừng lên: “Em biết cái này làm gì chứ... Cũng là kiến thức vô dụng thôi.”

“Ai nói vô dụng hả? Về sau anh mà không vui là anh làm cho em khóc, em khóc rồi nói không chừng anh sẽ vui vẻ lên đấy.” Lâm Minh Phỉ thong thả ung dung trêu ghẹo trẻ nhỏ.

Tiếng khóc bên kia đột nhiên im bặt, đại khái là vì bị sự biến thái của anh chọc tới rồi.

Chiêu này vậy mà lại rất có tác dụng, Lâm Minh Phỉ cười đến mức bàn tay đang ký tên cũng run lên.

“Nói giỡn với bé thôi, sao mà anh nỡ làm thế được. Đúng rồi, ban nãy em nói gì đó? Cái gì mà dọn đi vậy?”

“Là... Phòng mà em đang ở đấy... Chẳng phải người kia sắp trở về rồi sao ạ?”

Hạ Đồng nhỏ giọng nức nở: “Vậy mọi người trong căn cứ đã về đủ cả rồi... Em không có chỗ ở nữa mà.”

Ngòi bút đang ký tên của Lâm Minh Phỉ hơi ngừng lại.

Anh nghĩ, cuối cùng vật nhỏ có phản xạ hình cung này cũng nghĩ tới đây rồi.

“Có, có thể cho em ngủ ở sofa phòng khách không anh?”

Hạ Đồng lắp bắp khẩn cầu: “Em, em thực sự không muốn dọn đi... Em cũng không muốn chiếm phòng đâu, em chỉ là... em sợ về sau không được gặp anh nữa...”

Cậu dừng lại hít một hơi, lại càng thêm nhiều lưu luyến không thôi vọt tới cổ họng, nóng bỏng lại chua xót.

“Anh, anh thực sự là một người vô cùng vô cùng tốt, từ trước đến giờ em chưa từng gặp được người nào tốt như anh luôn QAQ.”

Hô hấp của Lâm Minh Phỉ hơi đình trệ.
Lồng ngực như tích tụ một dòng nước ấm đang hòa tan lục phủ ngũ tạng: “Cái gì mà ra sofa ngủ hả?”

Anh sửa sang lại đống văn kiện phức tạp trước mặt xong thì đưa tới quầy chuyên doanh đối diện, nữ chuyên viên kia bị đoạn đối thoại của bọn họ chọc cho đỏ bừng mặt, anh hơi hơi mỉm cười, tiếp tục cợt nhả nói nhỏ: “Bé có thể ngủ cùng anh này.”

Hạ Đồng kéo dài giọng, thái độ mờ mịt: “Sao ạ?”

Sự thật chứng minh, khi bé Omega e lệ sẽ tạm thời quên mất việc phải khóc thút thít.

Đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng hít thở phập phồng, xen lẫn một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Minh Phỉ càng cười dữ hơn.

“Được rồi, đừng khóc nữa, anh cam đoan với em, em sẽ luôn gặp được anh nhé.”

Anh dịu dàng an ủi Hạ Đồng: “Chuyện gì cũng chưa chốt, trước hết em đừng nghĩ đến việc dọn đi hay không nữa, ngoan ngoãn chờ anh trở lại, OK?”

“Dạ, được...” Cảm xúc Hạ Đồng đã hòa hoãn lại, nói chuyện cũng có năng lượng hơn một chút, cậu hít hít cái mũi, cảm thấy hành vi không nói hai lời đã khóc chít chít của mình vừa rồi có hơi ngốc.

“Em khóc xấu quá đi.”

Cậu rối rắm nói: “Bị mấy anh Fire nhìn thấy thì làm sao bây giờ!”

“Bây giờ em đang ở đâu đấy?” Lâm Minh Phỉ hỏi.

“Ở... em ở trong phòng ngủ của anh.” Hạ Đồng nhỏ giọng trả lời anh.

Lâm Minh Phỉ sửng sốt, bật cười.
“Không sao, mấy chú ấy không dám tùy tiện vào phòng anh.”

“Vậy em ngồi lại một lát rồi đi ra ngoài, mắt em có hơi sưng...” Hạ Đồng bò đến bồn rửa mặt soi gương.

“Tủ lạnh nhỏ trong phòng chắc là có túi chườm đá đấy, em cầm đắp mắt đi, có thể tiêu sưng.” Lâm Minh Phỉ nói.

“Dạ được ạ!” Hạ Đồng ngoan ngoãn đáp.

Cuối cùng Lâm Minh Phỉ cũng làm xong thủ tục chứng nhận nguyên bộ văn kiện, anh đứng dậy từ quầy chuyên doanh trước mặt, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Chu Diễm Quân.

Polaris_Zero: 【 Béo. 】

Polaris_Fire: 【Sao đến anh cũng gọi em là Béo vậy hả??? Anh bị Hạ Đồng đầu độc rồi đúng không!? 】

Polaris_Zero: 【 Kêu thế thấy ok mà, không cho phép sửa lại đâu nhé. 】

Polaris_Fire: 【 Em phải lật đổ anh! Cái đồ tư bản!! 】

Polaris_Fire: 【 À đúng rồi anh, Hạ Đồng có hơi sai sai sao đó, ban nãy vẫn còn đang bình thường, tự dưng lại off game. 】

Polaris_Zero: 【 Có phải chú lại nói linh tinh cái gì không nên nói không đấy? 】

Polaris_Fire: 【 Oan cho bé quá anh! Em thề với trời, trước mặt em ấy, chửi thề em cũng không dám chửi luôn á! 】

Polaris_Zero: 【 Em ấy ở trong phòng anh, anh vừa dỗ xong đấy, chú dẫn em ấy chơi thì dẫn em ấy chơi, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, biết chưa? 】

Polaris_Fire: 【 Làm sao em biết cái gì không nên hỏi chớ! 】

Polaris_Zero: 【 Vậy thì câm miệng. 】

Polaris_Fire: 【...】

Polaris_Fire: 【Zero, con mẹ nó, sao bây giờ anh lại hung dữ quá vậy hả? Trước kia anh đâu có như thế! 】

【 Anh trước kia thế nào? 】

【 Trước kia anh không nỡ nhìn em phải khổ sở, sẽ mua cho em thùng đồ ăn cỡ siêu to khổng lồ, hàng tấn nước hương vị hạnh phúc, ở bên giường dịu dàng động viên em…】

【Chắc lúc đó anh say nên coi chú thành người nào khác đấy chứ, chẳng hạn như vị kia nhà anh chẳng hạng. 】

【 Lâm Minh Phỉ, em *** ** anh!! 】

Chu Diễm Quân hùng hổ tắt WeChat.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net