Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



13.

Vương Việt ngủ mê man đến nửa đêm thì chợt bừng tỉnh, trong tay vẫn còn cầm điện thoại không khoá màn hình đã nóng lên.

Anh đưa điện thoại đến trước đôi mắt ngáy ngủ mơ màng, ánh sáng phát ra từ màn hình chiếu vào mắt anh đau nhức.

Anh nhớ trước khi thiếp đi, mình đang xem vòng bạn bè của Lăng Duệ.

Vòng bạn bè của Lăng Duệ đã ngừng từ ba năm trước, chỉ có nội dung tản mạn đơn điệu và nhàm chán, Vương Việt thuận tay lướt lướt không thấy thứ gì khác biệt, chỉ là một vài tin tức chuyển phát từ bệnh viện.

Có lẽ Lăng Duệ không còn dùng số này nữa rồi, cho nên vẫn chưa trả lời tin nhắn của Vương Việt, nhưng trong lúc Vương Việt thiếp đi, anh đã nhận được một yêu cầu kết bạn mới.

"Tiểu Việt, anh là Lăng Duệ."

Chỉ một dòng tin kết bạn vỏn vẹn sáu chữ đã khiến Vương Việt tỉnh táo ngay lập tức.

Anh nhìn chằm chằm tin nhắn ấy, không biết suy nghĩ đang trôi về nơi nào.

Điện thoại cầm không chắc, bất cẩn rơi trúng mũi anh, mũi bị nện đau điếng.

Vương Việt định thần lại, do dự hồi lâu xong vẫn nhấn vào vòng bạn bè của Lăng Duệ.

Lăng Duệ không phải kiểu người thích chia sẻ cuộc sống trong vòng bạn bè, trước cũng thế, bây giờ cũng thế. Vì vậy khi Vương Việt nhìn thấy nội dung trong vòng bạn bè của hắn ít đến mức có thể đếm được trên mười đầu ngón tay, anh cũng không ngạc nhiên chút nào.

Vương Việt vẫn không chấp nhận tin nhắn kia của Lăng Duệ, lời nhắc màu đỏ cũng bị anh thẳng tay xoá bỏ.

Hai người không cần gặp gỡ, không cần liên lạc.

Vương Việt hiểu rõ đạo lý này trong lòng, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy chua xót, giống như uống phải một ngụm trà đặc vừa đắng vừa chát, khiến anh tỉnh táo đến tận hừng đông.

Lúc rời giường, hai mắt Vương Việt đỏ hoe, tròng mắt nổi đầy tơ máu. Anh vừa đánh răng vừa soi mình trong gương, cúi đầu phun bọt kem ra rồi lẳng lặng ngây người.

Cảm thấy hơi mệt mỏi.

Anh tựa như một con quay, bị xoay chuyển không ngừng lại được.

Giúp Vương Siêu chuẩn bị xong bữa sáng, Vương Việt lấy mũ bảo hiểm định ra ngoài.

Anh đột nhiên phát giác, Vương Siêu vẫn chưa hề rời khỏi phòng.

"Anh ơi?"

Vừa mở cửa phòng ngủ ra, Vương Việt đã ngửi thấy một mùi kinh tởm khó tả.

Vương Siêu không biết từ khi nào đã nôn một đống dịch dơ bẩn ra đầy đất, dịch nôn trộn lẫn với máu cam dính hết gối đầu, cả mặt lúc này đang vặn vẹo vùi trong chăn mà đau đớn rên rỉ.

Vương Việt lúc đó không biết trong đầu nghĩ cái gì, chỉ thấy cả người dâng trào cảm giác bất lực không nói nên lời.

Anh chịu đựng cơn buồn nôn, không tỏ thái độ mà dọn sạch thứ dơ bẩn trên sàn nhà, sau đó mặc quần áo cho Vương Siêu.

"Anh, chúng ta đi bệnh viện."

Kết quả kiểm tra không nghiêm trọng như Vương Việt nghĩ, đại khái là do y vô tình ăn nhầm thức ăn không sạch sẽ trong lúc anh vắng nhà, cho nên bị nhiễm khuẩn rồi.

Vương Việt nhìn vẻ mặt suy yếu của Vương Siêu, mệt mỏi thở dài.

Mệt quá.

Vương Việt mím môi, nắm tay anh trai chuẩn bị về nhà.

"Cậu khi nãy có thấy đám người gây rối đó không?"

"Không, chị Hoàng đuổi bọn tôi đi mất tiêu."

"Y náo, náo loạn kịch liệt luôn, nhằm về phía bác sĩ Lăng đấy."

Nghe thấy ba chữ kia, Vương Việt vô thức nhìn hai cô y tá đang nói chuyện.

"Tôi nghe nói, thì hôm trước có một ca phẫu thuật ấy, cô gái kia vốn dĩ có thể làm phẫu thuật ở bệnh viện cũ, mà bạn trai cứ khăng khăng chuyển đến bệnh viện chúng ta, chỉ đích danh bác sĩ Lăng tiến hành phẫu thuật, bác sĩ Lăng phải thực hiện hai ca phẫu thuật liên tục, chủ nhiệm Lý liền bảo sẽ sắp xếp bác sĩ khác làm, nhưng tên đàn ông kia không chịu, không chịu ký tên luôn."

"Cạn lời thật, não tên này chắc bị thủng lỗ rồi."

Tiếng thang máy vang lên, Vương Việt dẫn Vương Siêu vào, dồn sự tập trung vào nội dung cuộc trò chuyện giữa hai y tá.

"Sau đó không chịu ký tên, cứ nhất quyết đòi bác sĩ Lăng mổ chính, trạng trái tinh thần của bác sĩ Lăng làm sao có thể tiến hành phẫu thuật được chứ, thế là không đồng ý."

"Tình trạng của bạn gái hắn chuyển biến xấu đi, hắn liền đổ trách nhiệm lên đầu bác sĩ Lăng."

"Tôi vừa mới xem di động, bọn họ bảo lúc ấy ồn ào hỗn loạn vô cùng, tay của bác sĩ Lăng hình như cũng bị thương rồi."

"Trời ạ, nghiêm trọng không, cái tên kia không biết đôi tay đối với bác sĩ ngoại khoa quan trọng đến nhường nào sao?"

Rất nhiều người tụ tập trước cửa phòng làm việc của Lăng Duệ, Vương Việt đứng cách đó không xa, bàn tay nắm chặt lấy tay Vương Siêu.

Khi ra khỏi thang máy, anh tự hỏi, có phải là Lăng Duệ không? Nếu như không phải Lăng Duệ, anh trực tiếp đến đây như vậy có phải rất ngượng ngùng hay không? Còn nếu như thật sự là Lăng Duệ.

Vương Việt không muốn Lăng Duệ bị thương, dẫu sao thì đôi tay ấy của Lăng Duệ cũng là để cầm dao mỗ, không thể bị thương được.

Lăng Duệ cùng một vài bác sĩ bước ra, trên tay có băng dán.

Nhìn thấy Vương Việt đứng cách đó không xa, Lăng Duệ sửng sốt.

"Tiểu Việt, sao em lại ở đây?"

Vương Việt còn đang suy nghĩ tìm lời để nói, Vương Siêu đã kéo tay áo anh: "Em trai, mình về nhà thôi......"

Vương Việt nhìn thấy tơ máu trong mắt Lăng Duệ, cũng thấy được vẻ mỏi mệt không thể che giấu trên gương mặt của Lăng Duệ.

Anh còn chưa kịp mở miệng, đã bị Vương Siêu kéo đi rồi.

"Em trai, chúng ta không chơi với cậu ấy, cậu ấy là người xấu."

Vương Việt quay đầu liếc nhìn Lăng Duệ, phát hiện tay bị thương của hắn thì chợt cảm giác không đành lòng.

"Anh, đợi một chút," Vương Việt buông tay Vương Siêu ra, bước đến trước mặt Lăng Duệ, "Vết thương này của anh...... có nghiêm trọng không?"

Lăng Duệ vốn dĩ cảm thấy vô cùng mất mát khi nhìn Vương Việt rời đi, nhưng khi thấy anh quay lại quan tâm hỏi han hắn, tức giận trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.

"Không bị thương đến xương cốt hay dây thần kinh," Lăng Duệ nhìn xuống bàn tay của mình, "Chỉ là bị cắt một đường thôi."

Vương Việt thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Duệ mỉm cười nhìn anh: "Hoá ra vẫn còn quan tâm anh sao?"

Lỗ tai Vương Việt đỏ bừng, trực tiếp xoay người rời đi.

"Đấy là ai vậy?" Bành Bác đi tới huých huých Lăng Duệ.

"Là......" Lời nói đến miệng đột ngột khựng lại, Lăng Duệ cười khổ, "Là bạn của tôi."

14.

Vương Việt đã nhiều ngày không gặp Lăng Duệ rồi, cũng không nhận được tin nhắn nào từ Lăng Duệ.

Cũng không phải mỗi ngày đều cần liên lạc, nhưng anh cảm thấy tình huống này không đúng lắm.

Kể từ sau ngày tách ra hôm ấy, Lăng Duệ không chủ động tìm anh nữa.

Lăng Duệ thích đàn ông, Vương Việt là vô cùng ngạc nhiên.

Lăng Duệ đối xử tốt với anh, Vương Việt là không hề ngờ tới.

Lăng Duệ chạm vào anh sẽ né tránh, Vương Việt là phản ứng trong vô thức.

Lăng Duệ cho anh sự bao dung ấm áp, Vương Việt rất thích.

Vậy còn bản thân Vương Việt thì sao?

Vương Việt không biết, cũng không dám biết.

Lăng Duệ không thích đăng trên vòng bạn bè, Vương Việt cư nhiên cũng không thể nào biết được tình trạng của Lăng Duệ hiện tại như thế nào.

Nếu như trực tiếp nhắn tin hay gọi điện thoại cho Lăng Duệ, Vương Việt cũng không biết nên mở miệng làm sao.

Anh cảm thấy mình và Lăng Duệ giống như con nít chướng khí mới yêu đương vậy.

Yêu đương? Với ai? Lăng Duệ sao?

Vương Việt bị suy nghĩ bất thình lình của chính mình doạ hết hồn một phen.

Khi nhận được cuộc gọi của Lăng Duệ, Vương Việt mới vừa từ bên ngoài trở về.

"Tiểu Việt......"

Giọng nói của Lăng Duệ khàn khàn lại trầm thấp, nghe có chút uể oải thiếu tinh thần.

"Lăng Duệ, anh sao thế?" Bàn tay chuẩn bị đóng cửa của Vương Việt ngừng lại.

"Tiểu Việt, cậu có tiện ghé nhà tôi không?" Lăng Duệ khụ khụ hai tiếng.

"Anh bị bệnh rồi à?" Vương Việt không do dự nhiều, cầm lấy chìa khoá xe rồi lại ra khỏi cửa, "Tôi đến ngay đây."

Mấy ngày nay tâm trạng của Lăng Duệ quả thật rất buồn bực, Vương Việt vô thức né tránh động chạm của hắn khiến cho hắn khó chịu chết đi được. Vốn dĩ hắn được nghỉ phép vài ngày, lại bởi vì uống rượu ngoài ban công mà bị trúng gió, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ khan hiếm hắn đã ngã bệnh rồi.

Vương Việt dễ mềm lòng, hắn biết Vương Việt sẽ đến mà.

Vương Việt nhìn thấy sắc mặt ốm yếu trắng bệch của Lăng Duệ, bỗng dưng cảm thấy đau lòng.

Lăng Duệ dựa vào vai anh, thân nhiệt hơi cao, trên trán lấm tấm mồ hôi.

"Tiểu Việt, khó chịu quá......"

Vương Việt luống cuống tay chân rót nước lau mồ hôi cho hắn, cho Lăng Duệ uống thuốc giống như dỗ dành trẻ con, mà không để ý rằng tay của Lăng Duệ đã vòng lấy eo mình.

Trên người Vương Việt có mùi xà phòng thoang thoảng rất dễ chịu, Lăng Duệ thích mùi hương ấy, cứ nằm trên đùi Vương Việt mà nhẹ nhàng ngửi.

Đến khi Vương Việt nhận ra được sao tư thế của mình và Lăng Duệ ngồi trên giường lại ra thế này, cả người liền trở nên cứng ngắc, xê dịch mông ra phía ngoài một chút.

"Tiểu Việt," Giọng của Lăng Duệ nghèn nghẹn, "Đừng trốn anh......"

Vương Việt ngồi cứng đờ ở đấy, cúi đầu không nói lời nào.

"Tiểu Việt, em ghét thế này à?"

"Em có ghét anh chạm vào em không?"

Lăng Duệ nói nghe hơi tủi thân, thanh âm đáng thương xuyên thẳng vào tim Vương Việt.

Vương Việt ngập ngừng mở miệng: "Tôi không có ghét anh......"

Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Lăng Duệ, lòng Vương Việt liền mềm nhũn, tuỳ ý để Lăng Duệ ôm eo mình nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng anh không thể ở lại lâu, dù sao thì Vương Siêu vẫn còn đang đợi anh về nhà.

"Lăng Duệ, anh ngủ sớm một chút đi," Vương Việt đưa tay định gỡ tay Lăng Duệ ra, "Tôi về nhà trước, anh tôi vẫn còn đang ở nhà trông."

"Em không ngủ cùng anh được sao?"

Câu này vừa thốt lên, cả hai đều sững sờ.

Lăng Duệ không ngờ rằng mình sẽ buột miệng nói ra, còn Vương Việt thì không ngờ khi Lăng Duệ đổ bệnh lại cần người khác dỗ ngủ.

Vì vậy, khi Lăng Duệ ngồi trên xe máy nhỏ theo Vương Việt về nhà, một hồi lâu hai người cũng không lên tiếng.

Thời điểm Vương Siêu nhìn thấy Lăng Duệ, y ngây ngô cười: "Bác, bác sĩ Lăng đến, đến rồi sao?"

Uống thuốc cảm xong đầu Lăng Duệ vẫn còn choáng váng, thấy Vương Siêu chào mình, hắn cũng chỉ cười xuề xoà một tí. Vương Việt lôi Vương Siêu vào nhà vệ sinh rửa mặt, quay đầu nhìn Lăng Duệ đứng ở phía sau: "Anh lên giường tôi ngủ đi."

Lăng Duệ gật gật đầu, mang theo nụ cười đắc thắng mà nằm vào trong ổ chăn của Vương Việt.

Khi Vương Việt bước vào, Lăng Duệ đã thiếp đi do tác dụng của thuốc rồi, thân hình to lớn ngả lưng trên chiếc giường không mấy rộng rãi trông có vẻ hơi buồn cười.

Sợ đánh thức Lăng Duệ, động tác leo lên giường của Vương Việt vô cùng cẩn thận. Giường được kê sát vách tường, Lăng Duệ nằm ngủ phía ngoài, chừa lại vị trí ở trong cho anh. Anh nhẹ nhàng dịch chuyển đến vị trí ngủ còn trống Lăng Duệ để dành cho mình, vừa mới nằm xuống, Lăng Duệ liền vòng tay qua.

"Đánh thức anh rồi à?"

Vương Việt đắp chăn lên, để mặc Lăng Duệ ôm lấy mình.

Lăng Duệ lên tiếng mang theo giọng mũi: "Không phải, chưa buồn ngủ thôi......"

Vương Việt ừ một tiếng, dựa vào trong lòng Lăng Duệ mà nhắm mắt lại.

Chăn bông ấm áp dễ chịu, Vương Việt vốn tưởng mình phải dỗ Lăng Duệ ngủ, kết quả là nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lăng Duệ làm anh thiếp đi luôn.

Lăng Duệ ngập ngừng lên tiếng: "Tiểu Việt."

Vương Việt ngủ rất ngon, không hề đáp lại.

Lăng Duệ nhắm mắt, áp trán mình lên cổ Vương Việt.

"Anh thích em."

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net