7. Huấn luyện địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạch Tuyết nhìn xuống Hạ Nhiêu đang nằm trên nền đất, ánh mắt tràn đầy mỉa mai ra tiếng nhắc nhở nói: "Sau khi bước vào cánh cửa này, thì cô cũng đừng mơ có thể rời khỏi. Cuộc sống sau này của cô tốt hay xấu đều xem vào cô có biết điều hay không. Nếu cô không nghe lời, tôi còn có nhiều cách để trừng phạt mà cô không tưởng nổi đâu, cô sẽ sống không bằng chết....nhưng mà....tôi vẫn mong cái sự không chịu khuất phục này của cô có thể kéo dài thêm một chút, như thế thì quá trình dạy dỗ cô không quá nhàm chán"

Hạ Nhiêu quỳ trên mặt đất không nói gì, cô lúc này cũng không nghe được gì, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ rệt cơn đau thấu xương do vết thương trên người gây ra. Máu ở hạ thể cô không ngừng chảy, hô hấp cũng giảm bớt, tầm mắt dần dần mơ hồ.

Mạch Tuyết thấy Hạ Nhiêu như sắp ngất, lúc này mới chú ý đến hạ thể cô chảy máu không ngừng. Hắn vội vàng đi qua, dùng tay xem xét hơi thở của cô, cau mày rồi nhanh chóng sai người gọi bác sĩ tư đến chữa trị cho cô.

Thẩm Phi đang ngồi ở trên sô pha nãy giờ chợt lên tiếng nói với Mạch Tuyết: "Nhớ gọi thêm hai cô vào đây để tôi dập lửa"

Mạch Tuyết cười nói: "Ngài đây thiệt là mất nhân tính, người ta bị ngài chơi đến gần mất cả mạng đấy"

-------------------------------

Ở phía dưới lầu trong một phòng thuê ồn ào, Lâm Nhụy Hi nhìn nhìn sang Uông Tử Quân hỏi: "Mới nãy anh từ bên ngoài tiến vào có nhìn thấy Hạ Nhiêu không? Cô ấy đi ra ngoài lâu rồi, nãy giờ định nhờ anh kiếm cô ấy dùm, nhưng cả ngày cũng không thấy bóng dáng anh đâu"

Ánh mắt Uông Tử Quân liền xẹt qua một tia sáng rồi chợt tắt: "Tôi không thấy cô ấy, tôi mới ra ngoài gọi điện thoại, thế nào? Hạ Nhiêu không thấy?"

Kì thực hắn có thấy Hạ Nhiêu, lúc hắn gọi xong điện thoại thì hắn vừa vặn nhìn cô lảo đảo bước lên lầu. Hắn vốn dĩ định ngăn cản nhưng nơi đó là chỗ riêng của Phả Đế, chỉ có người có thân phận đặc biệt mới lên được.

Lúc hắn định lên đó ngăn cản thì đã không còn kịp rồi, hắn tận mắt nhìn thấy Hạ Nhiêu bị tên phục vụ kéo vào phòng chuyên dùng dành cho Phả Đế. Vì sợ đắc tội Phả Đế, nên lúc nhân viên phục vụ hỏi hắn, hắn chỉ nói là mình nhầm đường.

Lâm Nhụy Hi căn bản không chú ý tới ánh mắt của Uông Tử Quân, nên có chút nôn nóng đáp: "Đúng vậy, cô ấy đã ra ngoài hơn một giờ đồng hồ rồi, đúng là lo chết đi được. Nơi này rất phức tạp, không được! Tôi đi ra ngoài tìm cô ấy vậy." Nói xong liền cầm điện thoại hướng ra bên ngoài.

Uông Tử Quân được một phen giật mình, nghe vậy liền giữ chặt người Lâm Nhụy Hi nói: "Cô vẫn là nên ở đây cùng Lý Duy Khải đi, hắn đã uống say rồi, còn Hạ Nhiêu tôi đi tìm." Nói xong cũng không đợi Lâm Nhụy Hi trả lời, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng.

Uông Tử Quân đứng trước thang máy hồi lâu, rồi mới quyết định lên trên lầu. Hắn đối với Hạ Nhiêu có chút hảo cảm, đặt biệt là lúc nhìn vào đôi mắt thuần khiết đó của cô khiến hắn muốn bảo vệ.

Thử lên coi xem sao, kết quả thế nào liền xem vào số mạng của cô thôi.

Lúc hắn chuẩn bị dọc theo con đường tới căn phòng chuyên dụng ấy thì bắt gặp hai người phục vụ đang dìu một cô gái trần truồng, toàn thân đầy máu, làn da trắng của cô giờ đã chi chít vết xanh tím và cả dấu răng. Cổ và ngực thì thịt máu lẫn lộn. Phía dưới hạ thể của cô thì đang không ngừng chảy máu.

Tóc đen tản ra ẩn ẩn nhưng nhìn đến gương mặt trắng bệch kia, hắn liếc mắt liền có thể nhận ra người đó chính là------- Hạ Nhiêu.

Thẳng đến khi Hạ Nhiêu bị hai người phục vụ mang vào thang máy, thì Uông Tử Quân mới tìm về được thần trí của mình. Hắn không phải chưa từng thấy qua tình trạng của những cô gái sau khi bị ngược đãi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng thê thảm đến không nỡ nhìn.

Cảnh tượng máu chảy đầm đìa hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn, thậm chí làm cho hắn có một loại cảm giác không chân thật.

Chỉ mới ngắn ngủn một giờ, một người còn bình thường, liền thành người thê thảm không nỡ nhìn.

Theo sau 2 tên phục vụ Mạch Tuyết nhìn đến lối nhỏ thấy một người đứng đến phát ngốc, ánh mắt khẽ chuyển động, đi tới.

"Uông thiếu thế nào lên đây? Chẳng kẽ người phía dưới tiếp đãi không chu đáo?"

Người trước mắt hắn tuy có gương mặt như thiên sứ nhưng hắn biết anh ta là người mối lái (gái) nổi tiếng nhất nước. Hắn trực tiếp nói: "Cô ấy là du khách, việc xem như đã rồi, ngài cho tôi dẫn cô ấy đi được không? Xem như tôi nợ ngài một ân tình?"

Mạch Tuyết dùng ánh mắt cợt nhã quét một vòng trên người Uông Tử Quân rồi hỏi: "Hửm? Vậy Uông thiếu có thể nói cho tôi biết, quan hệ của ngài và cô ta là quan hệ gì không?"

Uông Tử Quân trả lời: "Cô ấy là vị hôn thê của tôi."

Mạch Tuyết cười, chỉ nghe hắn chậm rãi mở miệng nói: "Uông thiếu thật biết nói đùa, Mạch Tuyết tôi không hề giữ vị hôn thê của ngài. Có lẽ ngài nhìn lầm rồi, cô gái mới nãy ngài thấy chính là sủng vật của Thẩm tổng, vì không nghe lời, nên ngài ấy mới nhờ tôi dạy dỗ cô ta một chút."

Uông Tử Quân nghe đến hai chữ Thẩm tổng, ánh mắt càng thêm âm trầm mờ mịt.

Người mà Mạch Tuyết xưng hô là Thẩm tổng thì chỉ có thể là Thẩm Nguyệt tiên sinh, tổng giám đốc của công ty CLP, một công ty với quy mô lớn trên thế giới thì không còn ai vào đây nữa.

Hắn tuy rằng chưa thấy qua Thẩm Nguyệt, nhưng lại đối với tên Thẩm Nguyệt hắn lại quen thuộc vô cùng, cha hắn thậm chí còn nhắc nhở hắn đây là người không thể chọc. Bởi vì anh ta hoàn toàn có khả năng phá hủy toàn bộ công ty Uông Thị nhà hắn.

Uông Tử Quân dần dần bình tĩnh lại, nửa ngày hắn mới đối với Mạch Tuyết nhàn nhạt cười nói: "Có lẽ tôi nhìn lầm, tôi đi chỗ khác tìm cô ấy."

Mạch Tuyết gật đầu cười, nhìn bóng dáng rời đi của Uông Tử Quân, lạnh nhạt cười, nụ cười còn mang theo một tia trào phúng.

Quả nhiên, cùng hắn tưởng tượng có giống nhau đâu.....

Mạch Tuyết à Mạch Tuyết, ngươi chờ mong cái gì?

Thế giới này chính là như vậy, không hề có một chút nào tốt đẹp. Quyền lực là thứ vạn năng, chỉ cần có nó thì hắn có thể đứng trên cao mà chà đạp những kẻ yếu thế giãy giụa dưới chân mình.

Còn tình người, thật không đáng giá làm cho hắn chỉ muốn hung hăng bóp nát, hủy diệt nó......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net