Chương 7: Thu tiền một bữa cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7: Thu tiền một bữa cơm

Edit: Tiểu Thập Nhất

Tuy rằng văn phòng của Ninh Thừa cách bệnh viện tổng hợp Lăng Vân không xa, thế nhưng thời điểm cậu ta xuất hiện trước mặt Hàn Vân Tịch, Hàn Van Tịch vẫn là chấn kinh rồi.

Tên này chỉ dùng hết 15 phút.

Phong cách ăn mặc của cậu ta quanh năm không đổi, tây phục hiệu Oxxford sẫm màu, kiểu tóc soái khí được chải rẽ ngôi chếch lên, trông vừa nội liễm cẩn thận, lại không làm mất đi vẻ tao nhã.

Hàn Vân Tịch nhìn từ trên xuống dưới một lượt, hoài nghi nói: "Ninh đại luật sư, cậu không phải ở dưới tầng khám bệnh đó chứ!"

Cho dù là bệnh nhân ở dưới tầng khám bệnh, muốn trong vòng 15 phút đi tới phòng nghỉ chuyên môn của bác sĩ cũng không phải chuyện dễ dàng.

"Nguyền rủa tôi là sao ?"

Ninh Thừa nhìn cô một cái rồi ngồi xuống ghế sa-lông, cậu ta rút một tập tài liệu từ trong cặp đưa cho Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch liếc mắt thấy trên bìa tập tài liệu ghi ba chữ lớn "Giải ước thư"

Ai ya !

Cô cũng chỉ nói qua tình huống với cậu ta trong điện thoại, cậu ta ngay cả "Giải ước thư" cũng đã chuẩn bị xong. tieu thap nhat

Hàn Vân Tịch lật xem một lượt, phát hiện giải ước thư này phi thường hoàn mĩ, một chút bất lợi đều không có.

Tiếp theo, Ninh Thừa lấy laptop, một bên hỏi Hàn Vân Tịch tình hình cụ thể đã xảy ra, một bên nghĩ cách viết đơn khởi tố để Hàn Vân Tịch in ra.

Tốc độ này đủ để Hàn Vân Tịch khiếp sợ một phen.

Tuy rằng Hàn Vân Tịch thuê Ninh Thừa hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên hưởng thụ sự phục vụ, kiến thức cùng năng suất làm việc của cậu ta.

Ninh Thừa là học trưởng của cô, y khoa cùng luật học đều vô cùng tốt, giao tình giữa bọn họ cũng vô cùng tốt. Năm đó, nếu không phải Ninh Thừa chạy đi vùng núi xa xôi làm tình nguyện, không thể liên lạc, Hàn Vân Tịch cũng không tới nỗi cùng bệnh viện tổng hợp Lăng Vân kí khế ước bán thân.

Nhớ năm đó, sau khi Ninh Thừa biết chuyện này, đã tức giận tới một tháng không thèm nhìn mặt Hàn Vân Tịch, theo lí lẽ của cậu ta mà nói, để người khác biết tiểu học muội của cậu ta bị bắt nạt thành như vậy, phỏng chừng mối làm ăn của cậu ta sẽ bị hủy.

Một tháng sau, Ninh Thừa thẳng thừng ép Hàn Vân Tịch thuê cậu ta làm luật sư tư nhân, một tháng cũng chỉ thu phí bằng tiền một bữa cơm. tieu thap nhat

Hàn Vân Tịch nhìn đơn khởi tố, lại nhìn Ninh Thừa cười nói : "Tôi nợ cậu nửa năm tiền công, việc này nếu như thành, chúng ta tìm thời gian thanh toán sòng phẳng !"

Ninh Thừa đóng bản ghi chép lại, ung dung thu dọn hết đồ đạc trên bàn, nói : "Không cần thanh toán, bắt đầu từ tháng này, mỗi tháng cậu mời tôi một bữa cơm, liên tục trong nửa năm, coi như sòng phẳng."

Mỗi tháng chỉ lấy phí một bữa cơm, ý tứ chính là mỗi tháng Hàn Vân Tịch phải bỏ ra một chút thời gian mời cậu ta ăn một bữa cơm.

Hàn Vân Tịch dở khóc dở cười, đang muốn mặc cả thì một y tá tới nói Long Phi Dạ đã tỉnh, mời cô qua đó.

Ninh Thừa muốn đi theo, Hàn Vân Tịch lại không cho, cô thấp giọng nói : "Tôi qua kiểm tra tình huống của anh ta, cái khác không nói !"

Ninh Thừa nhỏ giọng nói bên tai cô vài câu, sau đó mới để cho cô rời đi.

Phòng VIP của Long Phi Dạ.

Phòng bệnh này so với phòng khách sạn của tổng thống chẳng kém là bao, hoàn toàn đầy đủ, còn có nhân viên bảo hộ chuyên môn.

Anh ta đã thay đồng phục bệnh nhân bằng một bộ thường phục, quần sẫm màu, cổ áo lông chữ V màu đen, tư chất phi phàm, đơn giản mà cao quý, vừa nhìn cũng biết là đồ cắt may thủ công, giá cả không ít. tieu thap nhat

Anh ta ngồi trên ghế sô-pha, hai chân bắt chéo, đang lật xem tài liệu. Hàn Vân Tịch đi tới trước mặt anh ta, anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tuy rằng mới gặp nhau cách đây không lâu, mới nhìn gương mặt anh ta ở cự li gần như vậy, nhưng trong nháy mắt anh ta ngẩng đầu, tim Hàn Vân Tịch vẫn chậm một nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net