Chương 416. PHỤC VỤ CẢ ĐỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tảng sáng đất trời tối mờ, cảnh vật hiện ra dưới lớp sương mơ hồ mông lung.

Hàn Vân Tịch không còn buồn ngủ nữa, nàng ngồi đung đưa trên xích đu, đầu óc suy nghĩ giải dược cho Bách Lý Minh Hương.

Triệu ma ma bận rộn chuẩn bị trà ấm cùng điểm tâm. Lúc trước vương phi nương nương cũng không có thói quen uống trà vào buổi sớm, nhưng từ tai khu trở về liền giống như Tần vương điện hạ, mỗi sớm thức dậy thì nhất định phải uống trà, chẳng qua nương nương thích điểm tâm còn điện hạ lại căn bản không ngó ngàng tới.

Hàn Vân Tịch không bảo đứng lên, Triệu ma ma cũng không đi giáo huấn, thế nên Tô Tiểu Ngọc vẫn quỳ ở trong phòng.

Cho tới khi trời sáng hẳn Hàn Vân Tịch trở vào nhà thay y phục để ra ngoài, lúc này mới nhớ ra Tô Tiểu Ngọc vẫn còn quỳ.

Thấy tiểu nha đầu dáng vẻ đáng thương, đáy mắt Hàn Vân Tịch thoáng qua vẻ bất đắc dĩ, nhưng nàng không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Triệu ma ma rồi lên lầu.

Trước khi ra cửa, Hàn Vân Tịch nhìn thấy Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc đang thu dọn bàn trà vừa rồi.

Nếu là lúc trước, Tô Tiểu Ngọc nhất định sẽ chạy tới quấn lấy nàng đòi đi theo, nhưng hôm nay cô bé rất ngoan ngoãn, cúi đầu yên lặng thu dọn đồ đạc, một tiếng động cũng không dám phát ra.

Hàn Vân Tịch cũng không nói gì, yên lặng ra ngoài.

Tô Tiểu Ngọc nhìn bóng lưng Hàn Vân Tịch, lại nhìn chung tà trong tay, đáy mắt xẹt qua tia cười lạnh, rõ ràng trong đầu đang suy tính âm mưu.

"Nương nương đi rồi, ngươi còn nhìn?" Triệu ma ma gõ đầu cô bé, nhìn như hạ thủ rất mạnh nhưng một chút đau đớn cũng tạo ra nổi.

Tô Tiểu Ngọc đáng thương nhìn Triệu ma ma, lí nhí nói: "Ngọc nhi biết sai rồi!"

"Ha ha, tiểu nha đầu nhà ngươi rất được nhỉ!" Triệu ma ma cười lạnh: "Ta còn chưa động tay giáo huấn ngươi ngươi đã biết sai?! Ngươi cho rằng nói như vậy ta sẽ tha cho nha đầu ngươi sao?"

Tô Tiểu Ngọc kéo tay Triệu ma ma: "Vậy ma ma muốn thế nào hả?"

Triệu ma ma lập tức xách tai cô bé, buộc co bé ngẩng đầu: "Nha đầu thối, còn dám hỏi ta! Vương phi nương nương nói vô cùng đúng, nên giáo huấn ngươi thật tót mới được!"

Tô Tiểu Ngọc bĩu môi, không nói tiếng nào.

Rất nhiều lúc Tô Tiểu Ngọc lộ ra tính tình thật sự, không nghe lời, thường hay chống đối, nhưng cái thói được sủng mà kiêu lại trước sau như một.

Ngay cả lão cung nữ thành tinh như Triệu ma ma cũng không nhìn ra sự biến hóa này, dù sao Tô Tiểu Ngọc đã qua một ải của Sở Tây Phong, lại còn là một đứa bé con, Triệu ma ma không có tâm phòng bị cũng dễ hiểu.

"Không phục sao?" Triệu ma ma hỏi

"Sao này con không canh giữ ở đó nữa là được chứ gì!" Tô Tiểu Ngọc ủy khuất nói.
(bao nhiêu ấn tượng tốt đẹp với TTN bay sạch sành sanh)

"Ha ha, ngươi không cần hứa hẹn gì cả, tối nay theo ta vào phòng cùng ngủ." Triệu ma ma cũng không dễ qua mặt.

Tô Tiểu Ngọc liếc bà một cái, cúi đầu chán nản.

Triệu ma ma rất hài lòng với kết quả này, thúc giục: "Còn không dọn dẹp cho mau!"

Tô Tiểu Ngọc bê ấm nước sôi nặng trịch đi đến, khóe miệng cong lên giảo hoạt, bất thình lình lỡ tay làm rơi chậu nước xuống đất.

"A...."

Tô Tiểu Ngọc vội vàng nhảy ra, Triệu ma ma cũng giật mình vội tránh sang một bên.

May là nước trong ấm không nhiều hơn nữa đã nguội bớt, nếu không bị nước nóng bắn trúng hậu quả sẽ rất khó nói.

"Tâm trí ngươi để ở đâu vây?" Triệu ma ma tức giận.

Tô Tiểu Ngọc lại vỗ vỗ ngực, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi: "May quá may quá!!"

"Cũng may vương phi nương nương không có ở đây, nếu nhỡ làm người bị bỏng thì mười cái mạng của ngươi cũng không bồi thường nổi!" Triệu ma ma rất không vui.

"Triệu ma ma, vật này quá nguy hiểm, nương nương lại mỗi ngày đều dùng nó để pha trà, vạn nhất..." Tô Tiểu Ngọc muốn nói lại thôi.

"Phi! Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại!" Triệu ma ma hung tợn trừng Tô Tiểu Ngọc.

Nhưng Triệu ma ma nhìn mảnh sứ vỡ đầy đất lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ về cái vấn đề Tô Tiểu Ngọc vừa nhắc.

Điện hạ cùng nương nương đều thạo nghệ thuật uống trà, chung trà rất nhỏ, yêu cầu không ngừng châm nước, cho nên phải đảm bảo nước sôi cung ứng. Trên bàn trà trong sân của điện hạ có một cái lò lửa mini, có hạ nhân đặc biệt phục vụ việc đun nước, không cần phải chuẩn bị ấm nước sôi nặng trịch như thế này, về việc này thì vương phi nương nương không được thuận tiện như điện hạ.

Thấy Triệu ma ma không lên tiếng, Tô Tiểu Ngọc lại thấp giọng: "Triệu ma ma, lúc trước con thấy qua ở chỗ của điện hạ có một hỏa lò nhỏ, sao nương nương không nói với điện hạ muốn một cái như vậy?"

Vừa nghe lời này Triệu ma ma liền cười: "Vật kia cũng cần xin điện hạ? Quay về nói Lạc quản gia đưa tới một cái là xong!"

Tô Tiểu Ngọc mừng rỡ: "Vậy thì tiện lợi hơn nhiều rồi, sau này con sẽ phụ trách đun nước!"

Hạt giống âm mưu đã gieo xuống, Hàn Vân Tịch lại hoàn toàn không hề hay biết.

Trong lòng nàng, ở tại Tần vương phủ nàng có thể tuyệt đối buông bỏ phòng bị 100%, nhất là sau khi Long Phi Dạ tăng cường phòng vệ, ai có thể giở trò.

Lúc này, Hàn Vân Tịch đang ở Bách Lý phủ.

Còn hơn tháng nữa thì Mỹ nhân huyết được dưỡng thành, thân thể Bách Lý Minh Hương ngày càng suy nhược, ba ngày trước đã không rời giường nổi nữa.

"Còn lại bao nhiêu độc dược?" Hàn Vân Tịch nhàn nhạt hỏi.

"Vừa vặn mười lăm phần, hai ba ngày ăn một phần, vừa đủ!"

Khí sắc Bách Lý Minh Hương vô cùng kém, mặt tái nhợt gần như trong suốt, môi không huyết sắc, nhưng trên người nàng vẫn chưa xuất hiện tử khí, bởi vì ánh mắt nàng rất điềm tĩnh.

Không phải nhìn thấu sinh tử, mà là thấy được hy vọng. Vào giờ phút này nữ tử ngồi trước mặt nàng chính là hy vọng.

Hàn Vân Tịch gật đầu, một mặt khởi động hệ thống giải độc kiểm tra thân thể Bách Lý Minh Hương, mặt khác bắt mạch cho nàng ta.

Bách Lý Minh Hương rất an tĩnh, nàng hoàn toàn quên thân thể mình, nàng đang nhìn ngón tay thon dài của Hàn Vân Tịch đến ngẩn người, tình cảnh ở ngày đó ở Ngư Châu đảo lại hiện ra trong đầu.

Chuyến đi kia, thật ra rất đáng giá.

Nàng thấy được dáng vẻ vui vẻ của Tần vương điện hạ, thấy được dáng vẻ điện hạ nổi giận, thậm chí... thấy được dáng vẻ khi điện hạ ôm hôn một người con gái.

Cho dù là chi tiết cực kỳ nhỏ, chỉ cần có liên quan tới người, nàng đều muốn biết, huống chi là chuyện lớn như này đây!

Luôn cảm thấy biết nhiều chuyện của người một chút là có thể cách người gần thêm một chút.

Hàn Vân Tịch vô cùng chuyên chú, hồi lâu sau mới nghiêm túc nói: "Mười ba ngày, vào đêm thứ mười ba Mỹ nhân huyết sẽ được dưỡng thành."

Chuyện trọng yếu như vậy, ai ngờ Bách Lý Minh Hương nghe xong lại có chút ngượng ngùng: "Không... không nghe rõ."

"Mạng sống của cô vô cùng có khả năng chỉ còn lại mười ba ngày!" Vẻ mặt Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc.

Bách Lý Minh Hương mỉm cười: "Vương phi nương nương đã từng nói sẽ cứu ta thì người nhất định sẽ cứu, mười ba ngày sau khổ nạn của Minh Hương sẽ kết thúc."

Lúc này Hàn Vân Tịch mới buông tay Bách Lý Minh Hương ra, đứng dậy: "Cô tín nhiệm ta như vậy sao?"

Bách Lý Minh Hương nhìn Hàn Vân Tịch, từ đầu đến cuối đều mỉm cười: "Đúng!"

"Tại sao? Đến nay ta vẫn chưa phối ra giải dược đâu!" Hàn Vân Tịch tò mò.

Bách Lý Minh Hương có rất nhiều lý do, nhưng nàng chỉ chọn lý do này: "Bởi vì... ánh mắt của điện hạ sẽ không sai!"

"Hôm nay mới phát hiện miệng cô ngọt như vậy!" Hàn Vân Tịch cười, thân là đại phu, nàng cần nhất chính là sự tín nhiệm của bệnh nhân.

Hàn Vân Tịch ngồi xuống nghiêm túc giải thích với Bách Lý Minh Hương những thành quả nghiên cứu của nàng trong nữa năm qua.

Giản lược quá trình dài dòng, đại khái chính là hai chuyện, một là mô phỏng tương đối độc huyết trong cơ thể Bách Lý Minh Hương, mặc dù không tương đồng nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều.

Chỉ còn mười ba ngày Mỹ nhân huyết sẽ dưỡng thành, nói cách khác độc huyết của Bách Lý Minh Hương đã ổn định, sẽ không phát sinh biến hóa quá lớn. Bây giờ nàng có thể lấy máu của Bách Lý Minh Hương cho vào hệ thống giải độc tiến hành nuôi trồng.

Cơ thể Bách Lý Minh Hương cần mười ba ngày mới dưỡng Mỹ nhân huyết thành công, nhưng hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch chỉ cần thời gian nửa ngày là có thể dung phối hơn mười vị độc còn lại vào, dưỡng ra Mỹ nhân huyết hoàn chỉnh.

Đến lúc đó nàng chỉ cần lấy giải dược mô phỏng được thử giải độc, cuối cùng tiến hành điều chỉnh toa thuốc cho phù hợp với Mỹ nhân huyết chân chính, vấn đề sẽ không còn là vấn đề nan giải nữa.

Mặc dù Bách Lý Minh Hương nghe rất mơ hồ nhưng vẫn hiểu được chút ít.

"Vương phi nương nương, vì sao người không trực tiếp lấy huyết tìm dược, làm những thứ mô phỏng kia dường như không có ích gì." Bách Lý Minh Hương không hiểu.

"Bây giờ lấy huyết tìm dược chỉ còn có hơn mười ngày, ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, trong thời gian ngắn tìm dược rồi phối ra giải dược!" Sở dĩ nàng làm mô phỏng chính là vì tiết kiệm thời gian tìm dược. (😵)

Tính toán của Hàn Vân Tịch là giải dược mô phỏng ra cùng giải dược chân chính nhiều nhất chỉ chênh lệch một ít dược mà thôi, thời gian hơn mười ngày đủ để nàng tìm ra sự khác biệt và tiến hành điều chỉnh.

Bách Lý Minh Hương cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu, đứng dậy muốn xuống giường.

"Nằm đó đi, lấy máu không cần xuống giường." Hàn Vân Tịch ngăn lại.

"Vương phi nương nương, Minh Hương có chuyện phải đứng lên làm mới được!" Bách lý Minh Hương cười nói.

Hàn Vân Tịch cho là nàng ta muốn đi vệ sinh liền vội vàng đỡ, nào ngờ Bách Lý Minh Hương vừa xuống giường liền quỳ xuống: "Vương phi nương nương, Minh Hương ở đây xin thề với trời, cái mạng này nếu giữ được, cả đời này sẽ không lấy chồng theo bên cạnh cúc cung tận tụy hầu hạ người!"

Hàn Vân Tịch sửng sốt, vội vàng nâng Bách Lý Minh Hương lên: "Cô đừng như vậy! Ta nói rồi, ta cứu cô chỉ vì không muốn trên tay mình dính máu người vô tội. Nói thế nào thì phần lớn thuốc độc mà cô uống đều là do ta cho."

"Vương phi nương nương, số độc này nếu người không cho thì điện hạ cũng sẽ tìm được từ nơi khác, như nhau thôi!" Bách Lý Minh Hương cười nhẹ nói.

Hàn Vân Tịch rất bất đắc dĩ, với nghề nghiệp này ngay từ khi mới hành nghề nàng đã gặp qua vô số lời cảm tạ ân đức, những bệnh nhân sau khi được chữa khỏi và rời đi dường như đều không nhớ những cam kết những hứa hẹn như nước sông cuồn cuộn tình cảm dạt dào của mình với đại phu lúc đang được điều trị.

Đây cũng không phải vong ân phụ nghĩa gì, chẳng qua trong đầu những bệnh nhân đang bệnh kia thường chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần khỏi bệnh thì cái giá nào cũng nguyện ý bỏ ra.

"Được, ta đáp ứng cô! Mau đứng dậy đi." Hàn Vân Tịch nói lời lừa gạt.

Nàng biết bây giờ nàng có nói gì Bách Lý Minh Hương cũng sẽ không nghe. Đợi khi nàng chữa khỏi cho nàng ta, để nàng ta trở lại thành người bình thường, nếm qua mùi vị được làm người bình thường, nàng ta tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt, muốn sống thật tốt, muốn gã cho người ta rồi sinh con dưỡng cháu.

Lời hẹn theo hầu người khác cả đời, cười cười rồi cho qua là xong.

Hàn Vân Tịch trích máu của Bách Lý Minh Hương cho vào bình sứ nhỏ được chuẩn bị trước, sau đó lợi dụng tuối chữa bệnh che mắt cho vào hệ thống giải độc.

Hệ thống giải độc quét tra thân thể con người cùng độc huyết được bỏ vào tiến hành kiểm tra là hai loại trình tự, nhưng độc tố đều như nhau, cho nên lần kiểm tra này đối với hệ thống giải độc rất dễ dàng.

Đoạn đường trở về Tần vương phủ Hàn Vân Tịch hoa mắt chóng mặt, vừa về tới Vân Nhàn các liền ngủ mất.

Sau khi tỉnh, nàng phát hiện một chuyện cực kỳ quỷ dị, máu của Bách Lý Minh Hương không thuộc về nhân loại, mà là gần như tương đồng với máu cá.

Câu trả lời mà hệ thống giải độc cho Hàn Vân Tịch chính là... Giao Nhân huyết!

Hàn Vân Tịch choáng váng ngây người, không cách nào nghĩ tới gia tộc Bách Lý Minh Hương lại là Giao tộc!

Nàng thì thào lẩm bẩm: "Khó trách! Khó trách! Bách Lý tướng quân một chút kinh nghiệm cũng không có lại có thể xây dựng một đội thủy quân hùng mạnh như vậy!".

Chuyện này Long Phi Dạ có biết không? Hàn Vân Tịch không để ý tới thân thể mệt mỏi lập tức chạy đi tìm Long Phi Dạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net