Chương 460. THÍCH HỒNG SẮC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thấy Triệu ma ma rời đi, Bách Lý Minh Hương lập tức chạy về trên lầu, tim vốn đã đập rất nhanh, giờ còn gấp gáp leo thang lầu, nàng cơ hồ là ôm ngực thở hồng hộc.

Đứng ngoài bình tức xong nàng mới đẩy cửa vào nhà, nàng không lo lắng vương phi sẽ đột ngột tỉnh lại, nếu thế nàng đã sớm có đối sách, nàng khẩn trương là vì phải đối mặt với Tần vương điện hạ.

Nàng đứng hầu ngoài phòng, trái tim lúc cao lúc thấp, hốt hoảng sợ hãi, dường như sắp không thở được, đời này nàng chưa từng làm chuyện gì chột dạ, nàng lo lắng ở trước mặt điện hạ mình sẽ không thể diễn trò tiếp được.

Thật ra, nàng đã quên mình vẫn luôn giả vờ trước mặt người, rõ ràng rất thích, lại vờ như mình thuần túy chỉ là một thuộc hạ nhất mực cung kính, không hề có chút tình cảm ngưỡng mộ nào.

Rất nhanh Long Phi Dạ đã tới, biết Hàn Vân Tịch đang ngủ, hắn cố thả nhẹ bước chân: "Xảy ra chuyện gì?"

"Vết thương trên lưng nương nương có một nơi khá nghiêm trọng, nô tỳ sợ để lại sẹo, không dám tùy tiện dùng thuốc, nương nương lại đang an giấc, nô tỳ không dám quấy rầy, cho nên, chỉ có thể hỏi ý của điện hạ." Bách Lý Minh Hương cúi người, thấp giọng trả lời.

Long Phi Dạ không nói hai lời liền vào phòng, Bách Lý Minh Hương khẽ thở phào, nhanh chóng theo vào bên trong.

Trong phòng, Hàn Vân Tịch vẫn chỉ mặc mỗi chiếc yếm, vô cùng mát mẻ nằm sấp ở trên giường, chiếc chăn mền chỉ phủ tới nửa lưng, từ xa nhìn lại, băng cơ ngọc cốt nằm lọt thỏm giữa trướng rèm đỏ thắm, như ẩn như hiện, tạo cảm giác mị hoặc không nói nên lời.

Long Phi Dạ đến gần, thoáng liếc mắt đã chú ý thấy chiếc yếm Hàn Vân Tịch vận khác lần trước, hôm nay là chiếc yếm màu nguyệt sắc (ánh trăng), so với chiếc yếm đỏ thắm kia, thiếu đi vẻ quyến rũ, nhiều thêm vài phần thanh thuần.

Thậm chí hắn phát hiện đai yếm trắng này so với lần trước còn thanh mảnh hơn, được rồi, nhãn lực của hắn trước giờ luôn rất tốt, liếc mắt cơ bản đã nhìn thấu lòng người, huống chi chỉ là một chiếc yếm? (mắt ngài tốt! 👍)

Đương nhiên, hắn cũng nhìn thấy hai vết loét trên lưng nàng đã gần khỏi hẳn.

Ánh mắt dừng lại hồi lâu, cũng yên lặng hồi lâu.

Bách Lý Minh Hương đứng hầu một bên, thu hết tất cả vào mắt, tuy là hoàng hoa khuê nữ chưa trải qua chuyện nam nữ, thế nhưng, mạt thâm trầm trong mắt điện hạ nàng lại đọc hiểu được.

Tâm Bách Lý Minh Hương càng trầm xuống, suýt nữa đã không kiềm được, không ngụy trang nổi.

Nàng tới Tần vương phủ, chưa từng nghĩ sẽ để ý chuyện gì, không nghĩ sẽ thấy được nhiều như vậy, nàng chỉ một lòng muốn báo ân mà thôi, nàng nghiêm khắc nói với chính mình, đừng nhìn nữa!

Nhưng mà, tất cả đều do nàng, là nàng tính kế để Tần vương điện hạ tới nơi này!

"Điện hạ..." Cuối cùng Bách Lý Minh Hương cũng lên tiếng.

Lúc này Long Phi Dạ mới định thần lại, hắn ngồi xuống bên giường, Hàn Vân Tịch nằm nghiêng, có lẽ do quá mệt mỏi, nàng ngủ rất say.

"Ở đâu?" Long Phi Dạ thấp giọng hỏi.

Bách Lý Minh Hương hít vào thật sâu rồi đi tới, đối diện điện hạ, nàng gắng tỏ vẻ thản nhiên đem chiếc chăn kéo xuống, lần này, cả tấm lưng trần của Hàn Vân Tịch đều phơi bày.

Bách Lý Minh Hương cũng không lập tức chỉ ra chỗ nào, mà chỉ gấp chăn lại rồi đặt ở góc giường, các hành động tạo ra một khoảng thời gian ngắn.

Chính trong đoạn thời gian này, mâu quang như thợ săn quan sát con mồi của Long Phi Dạ quét khắp tấm lưng Hàn Vân Tịch.

Tựa như kiểm tra trân bảo, từ bả vai lướt xuống, dọc theo đường cong uyển chuyển, tỉ mỉ từng chút một, thẳng đến phía dưới hông, ngay lúc đó, Long Phi Dạ lần đầu tiên nhìn thấy vết đỏ hồng in trên thắt lưng Hàn Vân Tịch.

Vốn chỉ thoáng lướt qua, thấy vết đỏ này, hắn liền dừng lại nhìn thật nghiêm túc, lúc này mời phát hiện vết đỏ này là thai ký có hình thù tựa như phượng hoàng giương cánh.

Hắn cũng không biết thai ký phượng vũ có ý nghĩa gì, chỉ là tò mò, đưa tay khẽ vuốt qua, nhẹ nhàng chậm rãi mà ôn nhu, căn bản không bận tâm Bách Lý Minh Hương đang ở đây.

Đôi bàn tay cầm kiếm thấm vô số máu tươi, tàn nhẫn lãnh khốc biết bao, nay lại có thể ôn nhu đến nhường này sao?

Bách Lý Minh Hương nhìn đến tâm gần như tan nát, chỉ cảm thấy bản thân như đang nằm mơ. Cuối cùng nàng đã rõ, nguyên lai điện hạ cũng không biết sự tồn tại của thai ký này.

Với phản ứng bây giờ của điện hạ, e là cũng không biết lai lịch của thai ký phượng vũ, Bách Lý Minh Hương dời tầm mắt, thầm thở phào, chỉ cảm thấy tảng đá lớn đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng hạ xuống.

Nếu điện hạ không biết, vậy nàng tuyệt sẽ không bán đứng nương nương, không một chút do dự, quyết định để bí mật này an nghỉ trong lòng mình!

Có lẽ nhận ra động tĩnh phía sau, Hàn Vân Tịch đang say ngủ khẽ trở mình.

Long Phi Dạ lập tức thả tay, đáng tiếc không kịp, lưng Hàn Vân Tịch chớp mắt sẽ ngã ra giường!

Vết thương trên lưng vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa còn vừa bôi thuốc, nhất định phải nằm sấp!

Phải biết, những ngày qua ban đêm nếu không phải Bách Lý Minh Hương thì cũng là Triệu ma ma trông coi, lo sợ nàng ngủ mê trở người động chạm đếm vết thương.

Bách Lý Minh Hương khẩn trương, nhưng, Long Phi Dạ đã một tay đỡ lấy lưng nàng, ngăn lại.

Hàn Vân Tịch vẫn không tỉnh, không phải nàng ngủ như chết, mà là thói quen. Khoảng thời gian này, ban đêm nàng thường trở mình, Triệu ma ma và Bách Lý Minh Hương đều lấy gối mềm kê vào chống giữ, khiến nàng mơ màng phải lăn ngược trở về.

Lúc mới đầu nàng còn tỉnh dậy, nhưng lâu dần cũng thành quen, yên tâm giao cho bọn họ, an tâm đi ngủ.

Sau khi giữ lại Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ cẩn trọng lật người nàng nằm úp lại, thấy Hàn Vân Tịch vẫn ngủ say, Long Phi Dạ liền không khỏi buồn cười, bất dắc dĩ cười khổ.

Người cười!

Lần đầu tiên Bách Lý Minh Hương biết, hóa ra điện hạ cười lên là dáng vẻ này, tựa như biến thành một người khác.

Hóa ra, người thật sự biết cười.

"Vết thương nghiêm trọng ở đâu?" Long Phi Dạ lên tiếng.

Lúc này Bách Lý Minh Hương mới hồi thần, chỉ một nơi vảy kết thật nhỏ.

"Ở đây bị thương hơi sâu, nếu như tiếp tục dùng thuốc nương nương đưa, tuy xúc tiến quá trình vết thương khôi phục, nhưng tới khi tróc vảy sẽ khó mất sẹo, cho nên nô tỳ không dám tự ý chủ trương." Bách Lý Minh Hương thấp giọng đáp.

"Sau đó?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

"Theo nô tỳ biết, Thái y viện có một loại dược thủy tên Hắc Ngọc Ngưng, vừa có thể xúc tiến vết thương liền lại, còn có thể tránh lưu sẹo, sau khi vảy tróc da dẻ vẫn sẽ hoàn hảo như xưa, không cần nghĩ cách xóa sẹo về sau. Đây không phải chuyện nhỏ, nô tỳ không dám tự quyết." Bách Lý Minh Hương cung kính bẩm.

Long Phi Dạ không chút chần chừ, lạnh lùng nói: "Sắp xếp người đi lấy thuốc. Ngươi lui trước đi."

Vốn chỉ muốn xác định chuyện thai ký, thế nhưng, bỗng bị đuổi ra ngoài, Bách Lý Minh Hương lại thấy có chút mất mát.

"Dạ." Nàng trầm mặc lui ra.

Long Phi Dạ lại quay đầu nhìn phượng vũ thai ký, càng nhìn càng thấy thai ký này hình dạng đặc thù, hắn ghé lại gần muốn nhìn rõ hơn, ai ngờ, Hàn Vân Tịch bất thình lình tỉnh lại.

Nàng mơ màng kêu: "Minh Hương..."

Vừa dứt lời, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, nghiêng người quay đầu nhìn, lại thấy Long Phi Dạ cũng đang nhìn vào nàng.

"A..."

Hàn Vân Tịch hét toáng lên, Long Phi Dạ đột nhiên không biết làm sao, rõ ràng ở trong nhà mình, thế mà lại có cảm giác như làm kẻ gian.

Hắn mất hứng, đưa tay bịt miệng Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch giờ mới tĩnh hẳn ra, chưa hết kinh hoảng nhìn Long Phi Dạ, phát hiện hắn cũng đang rũ mắt nhìn nàng.

Theo ánh mắt hắn nhìn xuống, lúc này mới kinh hãi nhận ra xuân quang đã lộ hết ra ngoài! Nàng gấp gáp với chăn che lại, đáng tiếc, tấm chăn đã sớm bị Bách  Lý Minh Hương gấp lại đặt ở góc giường xa xa, không với tới!

Nàng gấp, vươn tay bịt mắt Long Phi Dạ.

Thế nên, hai người giằng co, một người bịt miệng, một người bịt mắt.

Nàng muốn nói, không mở miệng được; hắn muốn nhìn, không thấy.

"Ư...." Nàng bắt đầu giãy giụa.

Cuối cùng vẫn là Long Phi Dạ nhượng bộ, buông miệng nàng ra trước. 

"Nhắm mắt lại!" Nàng nghiêm túc yêu cầu.

Long Phi Dạ trực tiếp quay đầu, không nhìn nàng, cũng thuận thế tránh khỏi tay nàng, lúc này nàng mới chợt ý thức được, nếu nam nhâm mày thật muốn đùa bỡn lưu manh, đừng nói che mắt hắn, ngay cả bản thân mình nàng cũng không che chắn nổi ấy.

Hắn đưa lưng về phía này, nàng không thấy được vẻ mặt của hắn, lập tức nhào đi kéo chăn bọc kín bưng cả người: "Chàng có thể quay lại."

Nào ngờ, hắn không hề xoay lại, giải thích những gì Bách Lý Minh Hương vừa bẩm, xong liền đứng dậy đi ra phía cửa.

Cứ đi như vậy?

Hàn Vân Tịch tự dưng cảm thấy bản thân tự mình đa tình, nhưng, Long Phi Dạ vừa đến ngay cửa lại mở miệng: "Vương phi, thai ký sau lưng nàng rất đẹp. Còn nữa, bản vương vẫn thích mà đỏ hơn."

Dứt lời, hắn bước nhanh rời đi, nếu không đi có một số việc thật rất khó khống chế.

Hàn Vân Tịch đờ người ở trên giường, lúc lâu sau mới định thần lại, nhớ ra lần trước chính nàng mặc đúng là yếm màu đỏ!

Này... Lưu manh!

Cúi đầu nhìn cái yếm trắng mình vận, Hàn Vân Tịch xấu hổ đỏ bừng mặt, lầu bầu: "Màu trắng đẹp hơn có được hay không!"

Xác định Long Phi Dạ đi thật rồi nàng liền nhanh nhẹn xuống giường, lấy gương, dùng mặt gương lớn soi lưng trần của mình.

Nàng hoàn toàn không biết sau lưng mình lại có thai ký, ngoái đầu lại nhìn thật sự rất bất tiện, loay hoay lóng ngóng một hồi, cuối cùng ở thắt lưng nhìn thấy một mảng đỏ nhàn nhạt, tựa như đôi cánh, quả thật rất đẹp.

Thế nên, Long Phi Dạ vừa mới nhìn xuống phía dưới này?

Đôi ngươi Hàn Vân Tịch đảo qua đảo lại nửa ngày, cũng không biết nàng đang tính toán cái gì nữa.

Sau chuyện này, Bách Lý Minh Hương bị Hàn Vân Tịch giáo huấn một trận, đầu tiên Bách Lý Minh Hương luôn trầm mặc, sau cùng vẫn nhịn không được mà lên tiếng.

"Nương nương, người và điện hạ vốn là phu thê, nhìn thấy thì có vấn đề gì đâu."

Hàn Vân Tịch không trả lời, Bách Lý Minh Hương cũng yên lặng, bầu không khí mơ hồ rơi vào lúng túng, chẳng qua, rất nhanh nàng liền lên tiếng trêu ghẹo: "Nương nương, điện hạ cưng chiều người, người cũng đừng trách điện hạ..."

Hàn Vân Tịch khóc dở mếu dở, giữa nàng và vị 'phu quân' Long Phi Dạ này, vài ba lời thật không thể nói rõ được!

Liếc mắt nhìn Bách Lý Minh Hương, vẫn bảo trì im lặng.

Bách Lý Minh Hương cười cười, cũng im lặng.

Lại một ngày trôi qua, vết thương trên lưng đã hoàn hảo, chỉ chờ ngày tróc vảy, lúc Bách Lý Minh Hương bảo người đi Thái y viện xin thuốc, Cố Bắc Nguyệt biết chuyện liền đặc biệt đưa qua một lọ dược thủy trị ngứa.

Thời điểm kết vảy và tróc vảy đều rất ngứa ngáy, có thuốc này của Cố Bắc Nguyệt hỗ trợ, Hàn Vân Tịch nhờ vậy mà tránh thoát được một khổ nạn.

Sáng sớm hôm sau, nàng và Long Phi Dạ đang định đi Dược Quỷ cốc trong cung đột nhiên cho người tới, nói trong cung vừa có được một nhóm kỳ hoa dị thảo, Sở quý phi mời Tần vương phi đi Ngự hoa viên thưởng hoa.

Có ngốc cũng biết thưởng hoa chỉ là cái cớ, trong này nhất định có trá.

Làm gì lại có nhiều chuyện như vậy chứ hả?

Hàn Vân Tịch phiền não, rất không muốn đi, ấy mà, nàng còn chưa lên tiếng Long Phi Dạ đã thay nàng từ chối: "Bản vương cùng vương phi có chuyện quan trọng cần phải xuất thành, lòng nhận hảo ý của Sở quý phi."

Sở quý phi dù sao cũng không phải Thái hậu Hoàng hậu gì, một câu nói của Tần vương liền có thể đuổi đi.

Cứ như vậy, Hàn Vân Tịch khoái trá cùng Long Phi Dạ ra khỏi thành...

__________________________

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ỦNG HỘ TỚ TRONG THỜI GIAN QUA!
_____DROP____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net