Chương 2: Trường Việt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Trường Việt thiếu chủ muốn từ hôn!

Tin tức này cơ hồ trong vòng một ngày truyền khắp kim lân cửu châu.

Phải biết rằng câu chuyện tam giác tình yêu cẩu huyết giữa Trường Việt, Thẩm Phù Diêu cùng Thẩm Tiểu Đăng luôn là câu chuyện đề tài trà dư tửu hậu của nhóm tu sĩ.

Trâm Anh Trường thị hết thảy gia tộc cơ hồ đều là kiếm tu, gia tộc này trong một trận chiến với Ma tộc vực giới thành danh, bức lui Ma tộc vực giới vạn lý, thậm chí không ít kim đan tu sĩ trong chiến đấu đột phá thành nguyên anh đạo quân, đồng thời cũng hi sinh một nửa tộc nhân, dựa vào cỗ thực lực cường hãn cùng cống hiến này, ngắn ngủi trong vòng trăm năm, Trường thị liền đứng ngạo nghễ kim lân.

Mà Trường Việt có thể trở thành thiếu chủ, trừ bỏ huyết mạch, càng trọng yếu hơn là thực lực của hắn, hơn nữa tướng mạo tuấn mỹ, phóng mắt nhìn đi, cũng liền chỉ có Thẩm gia đại tiểu thư Thẩm Tiểu Đăng là cùng xứng đôi.

Thế nhân đều biết tính tình Trường Việt lãnh đạm, đối với vị hôn thê Thẩm Tiểu Đăng cũng không có gì ưu ái khác biệt người thường, cho đến khi Thẩm Phù Diêu xuất hiện, mọi người mới biết được Trường Việt thiếu chủ trừ bỏ mặt than còn có thể mỉm cười, mặt ngoài vô tình kỳ thực hữu tình.

Nếu hắn cùng với Thẩm Tiểu Đăng chỉ là xứng, vậy cùng với Thẩm Phù Diêu đó là trời đất tạo nên.

Liền tính Trường gia lần lượt chậm lại thời gian đính hôn, Thẩm gia đại tiểu thư cũng không buông tha cho, chờ đến cơ hội Thẩm Phù Diêu biến mất này, mỗi ngày đi theo phía sau Trường Việt thiếu chủ, mắt thấy chân thành tiến tới kiên định, không nghĩ đến, Thẩm Phù Diêu lại trở về!

Mà Trường Việt chọn ai, là chuyện mọi người đều rõ ràng, hiện tại, liền xem Thẩm gia đại tiểu thư làm thế nào để vãn hồi tâm Trường Việt thiếu chủ.

Đúng vậy, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Tiểu Đăng sẽ có hành động làm Trường Việt hồi tâm chuyển ý.

Ngoại trừ chính Thẩm Tiểu Đăng nàng.

"Đại tiểu thư! Làm sao bây giờ?" tỳ nữ Vân Nhụy sốt ruột hỏi.

Hương khí quanh quẩn khinh la trong điện, Thẩm Tiểu Đăng khoác ngoại bào tà ỷ ở trên sạp, cổ tay trắng nõn vươn ra ngoài cửa sổ, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống càng lộ rõ làn da nàng tế bạch như ngọc chất.

Chỉ có người chết qua một lần mới biết được sự tốt đẹp của quang minh.

Vân Nhụy xem Thẩm Tiểu Đăng không có phản ứng, càng nóng nảy "Đại tiểu thư, đại tiểu thư đại tiểu thư, Trường thiếu chủ từ hôn, quá quá đáng rồi, căn bản không đem Thẩm gia để trong mắt, tiểu thư ngươi về sau làm sao ngẩng đầu làm người?!"

"Thoái liền thoái." Thẩm Tiểu Đăng nhàn nhạt nói, "Trường gia cùng Thẩm gia là thế giao, làm sao có thể không đem Thẩm gia để vào mắt, chiêu cáo thiên hạ thoái hôn như vậy đơn giản là không muốn mối hôn ước này còn chút cơ hội nào, chờ xem, hắn rất nhanh sẽ tự mình tới cửa nhận lỗi..."

"Nhưng là..." Vân Nhụy dè dặt cẩn trọng hỏi:

"Tiểu thư không thương tâm tức giận sao?"

Thương tâm? Làm sao có thể.

Sau khi trùng sinh, nàng đối với Trường Việt đã mất đi nửa phần tình cảm, cho dù còn cũng là hận, từ hôn ngược lại là đúng ý của nàng.

Chẳng qua ở dưới tình huống nàng không biết chút gì bị từ hôn trước mặt mọi người, hắn chẳng lẽ không biết nàng cũng sẽ thống khổ thương tâm sao? Không, hắn biết, chỉ là không thèm để ý thôi.

Đối với Trường Việt mà nói, Thẩm Tiểu Đăng là một người có cũng được, không có cũng được, là đại tiểu thư tâm tư có vài phần độc ác ương ngạnh, hữu dụng nhất khi hắn nhìn nàng nhớ tới người yêu, khi không cần thì thô bạo nhìn nàng không coi là người, chỉ là cái thế thân mà thôi.

Rốt cuộc là thiên chi kiêu tử, chưa từng nếm qua đau khổ.

Nàng sẽ không bởi vì Trường Việt từ hôn liền tức giận, Thẩm Tiểu Đăng thực sự phải đem tất cả thương tổn đời trước từng chịu đựng đòi lại từ trên người Trường Việt, phải biết rằng, đem người làm thành thế thân là phải trả giá đại giới.

Lại bình tĩnh qua hai ngày, Thẩm gia tộc nhân không thấy được Thẩm Tiểu Đăng khóc lóc om sòm lăn lộn chê cười, nhưng là chờ đến được Trường Việt thiếu chủ.

Vân Nhụy vội vã chạy vào, kêu lên: "Tiểu thư, người nói không sai, Trường thiếu chủ quả nhiên mang theo lễ vật tới bồi tội!"

Rốt cuộc là thế giao, Trường Việt vì yêu xúc động, liền dễ dàng thoái hôn hôn ước với Thẩm gia, tuy rằng Trường phụ không thích Thẩm Tiểu Đăng, nhưng vì không làm tổn thương hòa khí hai nhà, Trường phụ giao trách nhiệm cho Trường Việt tự mình đi qua trấn an. Mặc dù Trường Việt phiền chán vô cùng nhưng mặt ngoài cũng vẫn phải làm, vì thế mặt lạnh đi tới Vân Trạch tiên phủ.

Khi Thẩm Tiểu Đăng từ từ đi đến tiền điện, Trường Việt đã đợi được hai tuần trà.

Đây vẫn là sau khi trùng sinh, lần đầu tiên Thẩm Tiểu Đăng nhìn thấy Trường Việt.

Thanh niên bạch y tựa như có khiết phích, cái gì cũng đều phải dùng màu trắng sạch sẽ nhất, xiêm y màu trắng, giày, vỏ kiếm cũng vậy, hơn nữa vẻ mặt hắn lạnh lùng, giống như ngồi ở đỉnh tuyết sơn, nhưng là bộ dạng lại cực kỳ tuấn mỹ, mắt như ô châu, mũi môi lãnh mạc, điểm xuyết một viên lệ chí quyến rũ, tựa như một đóa hoa làm thành từ tuyết.

Lạnh như băng lại xinh đẹp, cỗ khí chất cấm dục này đã từng thật sâu thật sâu hấp dẫn nàng.

Liền tính hiện tại nàng đã không còn yêu người này, nhưng Thẩm Tiểu Đăng không thể không thừa nhận, làm nam chính, khuôn mặt Trường Việt không thể soi mói.

Nhìn thấy Thẩm Tiểu Đăng hắc y tố nhiên, Trường Việt sững sờ một chút, có loại cảm giác giống như đã qua mấy đời.

Thân ảnh mảnh khảnh màu đen từng bước tiến tới.

Đã từng vì lấy lòng Trường Việt, nàng đem hắc y ban đầu đổi thành bạch y thanh lịch, hiện tại, nàng lại biến trở về chính nàng.

Người trước mắt mặc hắc y, vô hình trung, cùng hắn ngăn cách, khuôn mặt to bằng bàn tay còn có chút trẻ con, một đầu tóc đen không chút trang sức, chỉ dùng một cây trâm búi lên, vài sợi tóc rơi xuống ẩn nấp bên trong hắc y, thắt lưng buộc vòng quanh thân thể đơn bạc, nhìn qua yếu ớt kì thực lại rất cứng cỏi.

Nàng song đồng tối đen, giống như hàn tinh hắc dạ, lộ ra chỉ có cô tịch cùng thanh lãnh, không hề giống như dĩ vãng mỗi khi nhìn thấy hắn có thể dễ dàng nhìn thấy hưng phấn cùng lưu luyến si mê...

Đúng vậy, Trường Việt biết được cảm tình của Thẩm Tiểu Đăng đối với mình.

Cũng biết bản thân sau khi Thẩm Phù Diêu biến mất, ở trên người nàng tìm kiếm bóng dáng Thẩm Phù Diêu.

Theo một vài phương diện, là hắn không cự tuyệt, cho Thẩm Tiểu Đăng hi vọng, nàng mới có thể quấn quýt lấy bản thân.

Trước khi đến Thẩm gia, Trường Việt đã chuẩn bị tâm lý bị nàng quấn lấy, nhưng hắn lại hoàn toàn không ngờ tới Thẩm Tiểu Đăng phản ứng hoàn toàn trái ngược, thậm chí là lãnh đạm như vậy.

Loại phản ứng này vượt qua tầm tay của hắn.

Thẩm Tiểu Đăng liếc mắt một cái nhìn Trường Việt rồi nhanh chóng dời đi tầm mắt, ngồi vị trí cách xa hắn nhất.

Nàng đây là có ý tứ gì?

Tư thái này,

Trường Việt có chút không thích ứng được, trước kia chỉ cần vừa thấy hắn đến, Thẩm Tiểu Đăng sẽ giống như linh sủng nhiệt tình dính lại, hận không thể cách hắn gần một điểm, hôm nay không chỉ thái độ lãnh đạm, còn tỏ thái độ phân rõ giới hạn.

Không tin tâm ý Thẩm Tiểu Đăng có thể thay đổi nhanh như vậy, nhưng Trường Việt cũng không nghĩ ra vì sao, bất quá như vậy cũng tốt, cầu còn không được.

Phù Diêu liền lập tức về tới Vân Trạch, hắn cũng không muốn để nàng hiểu lầm.

Vì thế, thường ngày chỉ có Trường Việt một người lạnh mặt, hiện ở trong điện Trường Việt cùng Thẩm Tiểu Đăng đều lạnh mặt, có vài phần hương vị thế lực ngang nhau.

Thấy tình huống như vậy, hai vị trưởng lão cùng Trường Việt tiến đến song song gật đầu, không lại trì hoãn này nọ, lấy ra hai rương gỗ cao nửa người, vừa mở ra, linh khí toát ra tản mạn toàn bộ đại điện, bên trong đều là thiên tài dị bảo.

Trường Việt thanh âm đạm mạc, "Là Trường gia nuốt lời trước, hôn ước của ta cùng với Thẩm thị..."

Thẩm Tiểu Đăng trực tiếp ngắt lời hắn, "Hôn ước của ta và ngươi đã kết thúc"

Giọng nói rơi xuống.

Trường Việt cùng Thẩm phụ, thậm chí là hai vị kim đan trưởng lão ở đây đều kinh dị nhìn chằm chằm nàng. Nếu bọn họ không có nghe sai, vừa rồi chính miệng nàng nói hôn ước của nàng với Trường Việt đã kết thúc đi

Theo bọn họ suy nghĩ lần này đến sẽ phải có chút hao tâm tổn sức giải quyết chuyện phiền toái này...

Kết quả, đối phương cư nhiên thừa nhận phi thường sảng khoái.

Ngay cả Thẩm phụ đều không nghĩ tới Thẩm Tiểu Đăng sẽ phản ứng như vậy, hắn phi thường rõ ràng cảm tình của nữ nhi đối với Trường Việt. Từ khi nàng còn nhỏ, đã nói phải gả cho Trường Việt, sau khi lớn lên trong mắt càng tràn đầy yêu thích. Hiện nay giống như thay đổi người khác, ngay cả nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn Trường Việt một cái.

Nếu không phải Thẩm Như Hải đối với tu vi bản thân rất tự tin, hắn thậm chí hoài nghi Thẩm Tiểu Đăng có phải bị Ma tộc đoạt xá.

Hắn chần chờ nhắc nhở nói: "Hôn ước là việc của hai gia tộc, nếu Tiểu Đăng ngươi có suy nghĩ khác, phụ thân sẽ làm chủ cho ngươi..."

"Ta làm sao có thể có suy nghĩ khác đâu?"

Cười khẽ hai tiếng, Thẩm Tiểu Đăng đi đến trước hai cái rương, bàn tay nàng trắng nõn cầm lên một viên trân châu to bằng nắm tay trẻ con, dưới ánh mặt trời sáng sớm ở Vân Trạch, hiện ra châu sắc mượt mà lóa mắt, nhìn kỹ thì có lưu quang chuyển động. Đây là giao nhân châu ở dưới biển sâu của biên cảnh chi hải mới có, vô giá.

Nàng tùy tay đem hạt châu ném trở về, mở ra hộp bên cạnh, bên trong là một mảnh mộc giản, nàng tham nhập một luồng thần thức, là một quyển công pháp hiếm thấy, cũng là báu vật vô giá.

Ngoài giao nhân châu, ngọc giản còn có mấy trăm viên thượng phẩm tử linh thạch, số lượng mà rất nhiều đê giai tu sĩ cả đời đều chưa từng thấy qua.

Trường gia thật đúng là đại thủ bút.

Ngay tại trong một đống bảo vật, một vật gì đó được đặt ở trong góc, ánh mắt Thẩm Tiểu Đăng chạm đến, đáy lòng giống như bị đâm một chút, có chút phát đau.

Đây là một mai kiếm tuệ, bện thành từ ngọc Côn Lôn cùng sợi tơ, là lễ vật Thẩm Tiểu Đăng tự tay đưa cho Trường Việt

Cũng là vật mà Trường Việt thích nhất trong số đồ vật mà Thẩm Tiểu Đăng đưa tặng.

Nàng nhịn không được cầm lấy kiếm tuệ.

Trường Việt một bên trầm mặc cơ bắp hơi hơi căng cứng, nàng khinh thị kỳ trân dị bảo hắn mang đến, nhưng ánh mắt nhìn mai kiếm tuệ lại nhất thời làm trái tim hắn khó chịu, trong lòng cư nhiên lại sinh ra vài phần ý niệm hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net