Chương 254

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Mẹ Tô ăn cơm một cách rất qua loa, sau đó liền đến chỗ cửa lớn đợi. Cho đến khi trời tối, Tô Dạ cũng vẫn không xuất hiện. Mẹ Tô về lại phòng, trằn trọc khó ngủ.

Ngày hôm sau mẹ Tô mang đôi mắt thâm quầng chờ Tô Dạ. Cứ như vậy giằng co hơn mười ngày, chờ đến khi mẹ Tô sắp bệnh đến nơi thì cuối cùng Tô Dạ cũng trở về.

Khác với bộ dạng thất vọng trong tưởng tượng của bà, Tô Dạ mang theo vẻ mặt rạng rỡ tỏa sáng, trông vô cùng có tinh thần, bên cạnh hắn còn có mấy cô gái xinh đẹp.

Khi mẹ Tô vừa nhìn thấy Tô Dạ, bà liền ngã gục xuống mặt đất. Tô Dạ có chút ghét bỏ liếc nhìn sang mẹ Tô, nhưng hắn vẫn phải tỏ ra mình thân sĩ phong độ trước mặt hậu cung của mình. Cuối cùng Tô Dạ vẫn bế mẹ Tô rồi vào nhà họ Tô.

Chuyện Tô Dạ trở về nhanh chóng đã bị Tô Diệp phát hiện. Khi Tô Diệp tỉ mỉ trang điểm xuất hiện trước mặt Tô Dạ, cô ta liền ngây dại. Bên cạnh hắn ta có đến bốn, năm cô gái xinh đẹp khác nhau. Thanh thuần quyến rũ ngây thơ hồn nhiên đều có đủ. Hơn nữa mỗi người đều trông đẹp hơn Tô Diệp đến mấy phần. Lúc cô ta vừa nhìn thấy đám người này, Tô Diệp cũng không dám tiến lên phía trước một bước.

"Ồ. Nhiều người ha!"

Giọng nói ôn hòa của Niệm Mị vang lên sau lưng Tô Diệp làm cả đám người trong sảnh lớn bị thu hút.

Niệm Mị mặc một thân váy dài cổ phục, hoa mạn đà la gắn trên váy như thoắt ẩn thoắt ẩn thoắt hiện. Một bộ váy dài cổ phục màu lam bình thường khi được Niệm Mị mặc lên lại mang cảm giác vương giả cổ đại. Trên mặt Niệm Mị vẫn treo nụ cười ôn hòa, cả người vừa uy nghiêm lại vô hại.

Khi mấy người phụ nữ thấy Niệm Mị, chuông cảnh báo trong lòng xao động. Có một loại trực giác của phụ nữ nói cho bọn họ rằng, người phụ nữ trước mặt này có quan hệ mật thiết với người đàn ông của bọn họ. Đôi mắt của mấy người phụ nữ nhất trí nhìn về phía Tô Dạ. Quả nhiên khi Tô Dạ vừa nhìn thấy Niệm Mị, trong nháy mắt đôi mắt hắn liền sáng lên.

"Vợ à!"

Tô Dạ cười tiêu sái với Niệm Mị, thể hiện sự quyến rũ của mình.

Niệm Mị không hề đáp lời Tô Dạ, ngược lại cô đang đánh giá mấy người phụ nữ.

Tô Diệp thấy mình bị ngó lơ, cô ta khẽ cắn môi dưới, hiển nhiên có chút không phục.

Nhưng khi Niệm Mị xuất hiện liền chú định cô ta sẽ không bao giờ được người khác chú ý. Dù sao thì đặt cục đá cùng khối ngọc ở cạnh nhau thì chắc ai sẽ liếc mắt nhìn cục đá nhiều hơn một lần.

"Không biết mấy bạn nữ xinh đẹp này từ đâu đến nhỉ?"

Niệm Mị theo bản năng bỏ qua ánh mắt sắc bén của mấy người phụ nữ khi Tô Dạ gọi cô là vợ, giọng điệu của cô vẫn ôn hòa như trước.

"Chúng tôi được anh Dạ cứu dọc đường, bây giờ chúng tôi đã là người của anh ấy."

Tô Dạ rút tay bị một cô gái đang kéo lấy ra, hắn lộ ra một nụ cười tự nhận là hấp dẫn nhất trước mặt Niệm Mị mà nói: "Vợ à, em yên tâm, cho dù có mấy cô ấy thì anh vẫn yêu em như trước giờ. Em vẫn là người vợ tốt nhất của anh."

Đôi mắt ôn hòa của Niệm mị nhìn về phía Tô Dạ, thấy đáy mắt hắn lộ vẻ đắc ý, cô liền cong khóe môi.

"Anh là cái thá gì?"

Lời Niệm Mị vừa nói làm Tô Dạ trong nháy mắt mê mang. Trong nửa tháng đi đường, những người phụ nữ hắn gặp đều nhào vào trong lòng hắn. Đã bao giờ bị người hỏi qua vấn đề này khi nào đâu.

Hắn là cái thá gì? Hắn chính là tu sĩ duy nhất ở thế giới này. Cho dù là một tà tu thì cũng vẫn là duy nhất.

Trong khoảng thời gian hắn ở đây, hắn đã hoàn toàn thăm dò được nơi này. Vũ khí mà người nơi này dùng hắn chưa từng gặp qua bao giờ, chắc không phải là đại lục. à người ở đây cũng không có một ai là tu sĩ cả. Linh khí trong thế giới này cũng rất loãng, nhưng mà cũng may hắn không cần linh khí cho nên không có ảnh hưởng gì mấy.

_oOo_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net