Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh nhìn cô với một nụ cười nhẹ đầy nguy hiểm ,lúc này cô như một con cừu nhỏ non nớt đang sợ hãi. Anh bế cô vào trong xe , cô hét lên :

- Mau thả tôi ra , thầy thầy ơi cứu em ( cô vừa la hét vừa đập cửa kính)

Thầy nghe thấy quay lại thì bị mấy tên vệ sĩ làm ngất đi , cô từ trong xe thấy thầy ngã khụy xuống liền khóc thét :

- Thầy ơi , Thầy....( cô khóc )

- Em tưởng có mình em trong xe sao

- Anh mau thả tôi ra

- Ông ta chỉ bị ngất thôi ( quản gia nói )

Cô liên tục giãy dụa đập cửa kính la hét vì thấy cô quá ồn , Anh tức nói :

- em còn tiếp tục nữa thì đừng có trách tôi ăn em

Nghe xong câu này của anh Tiểu Bạch có cảm giác nguy hiểm nên không dám thét lên nửa lời . Chiếc xe đến một tòa nhà sang trọng nguy nga đẹp tráng lệ , cô xuống xe rồi nhìn khung cảnh xung quanh ( chủ ý của cô là tìm lối thoát ) . Anh ghé vào tai cô nói nhỏ :

- Em muốn chạy cũng không thoát được đâu

- tôi...tôi

Bách Tuấn kéo Tiểu Bạch vào . Đến tới cửa đã có hai hàng người dài cúi đầu kính cẩn chào :

- Chào thiếu gia và tiểu thư đã về

Anh gật đầu một cái nhẹ rồi kéo cô vào trong ghế sofa sang trọng ngồi . Anh nhìn cô rồi nói:

- Ngôi nhà này sau này sẽ là nhà của em nên em không cần khách sáo quá đâu

- Tôi..tôi muốn về..( cô sợ hãi nói )

- Gì cơ? (anh nói bằng giọng lạnh)

- Tôi nói là tôi muốn về , mau thả tôi ra !! ( cô thét lớn)

Anh nhìn cô một hồi rồi nói :

- em cứng đầu thật

Anh mỉm cười một cách đầy nguy hiểm rồi tới gần chỗ cô nói nhẹ vào tai :

- tôi phải dạy lại em mới được

Tiểu Bạch bị giật mình sau khi nghe câu nói của anh , cảm nhận được sự nguy hiểm đang ở gần cô dùng hết sức đẩy anh ra :

- Tránh xa tôi ra

Anh định tiến lại gần thì có một người phục nữ mặc váy với tông màu trắng trông rất sang trọng

- Con làm gì vậy ? ( bà mẹ tò mò hỏi )

Anh cười nhẹ rồi quay sang nhìn mẹ :

- Con có làm gì đâu !

- Bà lão này đang còn sống đấy

- Mẹ thật là... (anh cười nhẹ )

- Sao rồi con dâu xinh xắn của mẹ tới chưa?

- Cô ấy ở đây

Anh chỉ vào ghế sofa, bà mẹ tới gần ghế :

- Tiểu Bạch đây sao ? (ngạc nhiên vì độ xinh đẹp của cô)

Bà hét lên làm cô giật mình , cô quay lại chào :

- Cháu...chào cô ạ ( cô vẫn còn run vì giật mình )

- Lễ phép thật ( cười mãn nguyện )

- Nhưng cô ấy lại không muốn làm con dâu của mẹ ( anh nói bằng giọng lạnh băng làm phá tan cảm xúc của bà)

- Vớ vẩn ,đừng làm Tiểu Bạch sợ

- cô à... ( cô run sợ lay tay bà mẹ )

- sao con ? (nói dịu dàng)

- chắc chắn có sự nhầm lẫn...

- Không đâu nhìn khuôn mặt con thì mẹ đã biết rồi không cần xác minh lại đâu( mọi người tự hiểu nhá!! hí hí )

- Nhưng cháu ....

- Mẹ biết, mẹ biết mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ đối với con

- Cháu...

- phục vụ hầu hạ cho tiểu thư ( bà mẹ nói)

Cô người hầu dẫn cô lên phòng để hầu hạ, còn cô đén bây giờ cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong tâm trí cô chỉ có hai từ Chạy Thoát





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net