tspn 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tống Thanh Vãn ướt nhẹp, nước mắt chảy xuống, lẫn lộn vào nhau, hết sức đau đớn, âm thanh cô run run: “Tớ không muốn mất em bé đâu… Thẩm Châm, cậu mau tới đây đi…….”

Trái tim Thẩm Châm bị đâm mạnh ——

Có đôi khi tớ thậm chí nghĩ rằng, cho dù mình chết cũng nhất định phải sinh nó ra.

Đây là đứa con của Cố Nam Thành, Thẩm Châm.

Tớ yêu nó giống như yêu Cố Nam Thành.

Thẩm Châm run lẩy bẩy lấy điện thoại ra, lúc này màn hình vừa lúc hiện lên “Thẩm tiên sinh”, trái tim cô đập thình thịch, khẩn trương và sợ hãi khiến bàn tay run dữ dội hơn, cô trượt vài lần mới trượt tới nút nghe máy, cô để sát điện thoại bên tai, âm thanh run rẩy mà lớn tiếng, giống như túm lấy cọng rơm duy nhất khi chìm xuống nước: “Cố Tích Hoa! Anh tới đây!! Anh mau tới đây đi!!!”

Âm thanh bên kia nghiêm túc mà bình tĩnh: “Ở đâu? Em đừng sợ, nói rõ ràng.”

“Quán cà phê em và Thanh Vãn thường tới… Anh mau tới đi, Cố Tích Hoa… Thanh Vãn chảy máu…..” Sau đó âm thanh không thốt ra được nữa, giọng im bặt chẳng thốt ra được tiếng nào.

“Anh đến ngay.” Điện thoại bị ngắt, lại là một mảnh ồn ào khiến người ta ngạt thở… Vì sao không có người đi lên đỡ cậu ấy………. Ở đây nhiều người như vậy, vì sao không có ai qua đỡ Thanh Vãn chứ…… Cậu ấy rất đau đớn, nhưng mọi người chỉ nhìn thôi.

Tống Thanh Vãn.

Đó là Tống Thanh Vãn đấy, Thẩm Châm.

Cô đi một bước về phía trước.

Xe cứu thương đâu, vì sao xe cứu thương còn chưa tới?

Cậu ấy chảy rất nhiều máu…..

“Cứ thế thì sẽ chết mất” không biết từ đâu thốt ra câu này, Thẩm Châm rùng mình, giờ phút này Tống Thanh Vãn không nắm được chân bàn nữa, cô mềm nhũn dựa lại gần, ánh mắt vẫn nhìn Thẩm Châm, tín nhiệm và trấn an trước sau như một. Rõ ràng hiện tại người gặp chuyện là cậu ấy, nhưng cậu ấy lại an ủi kẻ yếu đuối nhát gan là mình… Thẩm Châm à Thẩm Châm, rốt cuộc mày suy nghĩ gì hả…… Người đó không phải ai khác, là Tống Thanh Vãn đó…..

Cậu ấy sẽ hại mày sao?

Tống Thanh Vãn sẽ hại mày sao?

Tầm mắt của cô và Tống Thanh Vãn đối diện nhau, Tống Thanh Vãn tái mặt mỉm cười mệt mỏi: “Thẩm Châm, cậu lại đây, tớ tin cậu…”

Trong lòng Thẩm Châm đau xót, cô chạy tới, nắm chặt tay Tống Thanh Vãn, nhưng chẳng nói được gì. Thanh Vãn Thanh Vãn Thanh Vãn Thanh Vãn……. Cậu hãy cố lên……… Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi…… Trong phút chốc nước mắt đầy mặt, rốt cuộc cô đang sợ cái gì, nếu Tống Thanh Vãn xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ….. Cô phải đối mặt thế nào với Cố Nam Thành, người đàn ông yêu Thanh Vãn như sinh mệnh……. Còn có ông bà Thẩm, ông bà Tống….. Các cô ở bên nhau nhiều năm như vậy, lúc đau khổ ở cùng nhau, lúc vui sướng cũng ở cùng nhau, rốt cuộc cô đang sợ gì……. Đã mấy tháng không gặp, thai phụ đáng sợ sao? Người mang thai là Tống Thanh Vãn đó!

“Thanh Vãn………”

“Đỡ tớ đứng lên…..”

Thẩm Châm lau nước mắt trên mặt qua loa, cô nắm chặt Tống Thanh Vãn, máu trên váy vẫn ghê người như vậy nhưng cô dần dần có dũng khí nhìn thẳng.

Cơ thể Tống Thanh Vãn nặng nề, rất cố sức đứng lên, hơn nữa một trận đau đớn khiến cô mất sức. Thẩm Châm sợ hãi quá độ, tay chân đều mềm nhũn, làm thế nào cũng không kéo dậy nổi, cô nôn nóng đến mức khóc lóc lần nữa, “Thanh Vãn…. Thanh Vãn………”

Cố Tích Hoa tách đám người bước nhanh tới, đi đằng trước anh là Cố Nam Thành, anh ta hất Thẩm Châm ra xoay người ôm lấy Tống Thanh Vãn, động tác vô cùng cẩn thận, sợ hãi đau lòng hiện rõ trên mặt.

“Em……”

“Suỵt ——” Cố Nam Thành ấn đầu cô vào trong lòng, âm thanh dịu dàng, “Đừng sợ, thả lỏng. Sẽ không có việc gì… sẽ không có việc gì đâu……..”

Lúc Cố Nam Thành không biết nặng nhẹ hất Thẩm Châm ra thì Cố Tích Hoa đã ôm cô đang khụy xuống vào trong lòng. Ngửi được hơi thở quen thuộc, thần kinh căng thẳng của Thẩm Châm nới lỏng, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô phát run, khóc đến khàn cả giọng: “Cố Tích Hoa…” Trái tim Cố Tích Hoa thắt chặt, giống như có muôn ngàn mũi tên bắn vào. Anh ôm cô thật chặt, từng nụ hôn rơi vào nước mắt cô: “Không sao đâu không sao đâu…….”

Chương 53

Sau khi đưa đến bệnh viện được bác sĩ kiểm tra nói rằng không có chuyện gì, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, thần kinh suy sụp nửa ngày của Thẩm Châm giờ đây mới dần dần thả lỏng. Thế nhưng, mặc dù Tống Thanh Vãn không sao, khuôn mặt của Cố Nam Thành vẫn đen thui.

Lúc Thẩm Châm đi vào, cô thấy rõ ánh mắt lạnh lẽo của Cố Nam Thành như phóng ra băng giá. Cô tự biết đuối lý, rề rà đi qua ngồi xuống nắm tay Tống Thanh Vãn, không nói năng gì. Cố Nam Thành đang gọt táo cho Tống Thanh Vãn, đúng lúc Thẩm Châm lọt vào tầm mắt anh ta. Anh ta chỉ cần nhớ lại tình cảnh lúc ấy là huyệt thái dương liền giật bần bật, muốn che giấu cảm xúc cũng chẳng được. Tống Thanh Vãn hiểu Cố Nam Thành hơn ai hết, anh ta giận người bạn thân của cô lại đứng xa rối rắm ám ảnh thời thơ ấu của mình mà mặc cô bất lực ngã dưới đất. Lúc đó nếu cô xảy ra chuyện gì thì anh ta thực sự không bảo đảm mình có thể làm ra chuyện gì, Cố Tích Hoa đừng hòng giữ chặt anh ta.

Có lẽ Thẩm Châm cũng nhớ lại tình cảnh trước đó, viền mắt cô lại đỏ, nước mắt mặn chát làm sưng viền mắt, vừa đau lại nóng. Tống Thanh Vãn cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Nam Thành lăng trì quá bạo lực, cô vẫy tay bảo anh ta đi ra ngoài để hai cô trò chuyện. Cố Nam Thành gọt táo xong, lấy hột ra, cắt thành miếng nhỏ rồi mới đứng lên, ánh mắt lạnh như băng vẫn còn dừng trên người Thẩm Châm.

Cố Tích Hoa đứng ngoài cửa tầm mắt lạnh lùng, Cố Nam Thành có thể cảm nhận được tầm mắt kia, anh ta giương mắt nhìn qua, sau đó lại nhìn trở về, cảm giác lạnh lẽo giảm một nửa, nhưng lời nói chẳng ôn hoà tí nào: “Ngay cả đỡ cô ấy cô cũng chẳng chịu làm, cô có nghĩ tới kết quả một xác hai mạng không? Thanh Vãn chết rồi lương tâm cô có tha thứ cho cô được không?! Cô không vui vẻ thì Cố Tích Hoa cũng đau lòng, cô có từng nghĩ cho anh ấy không hả?! Thai phụ không phải là nguyên do tạo thành chuyện kia, mà chính là trong lòng cô. Cô vì một người lòng dạ hiểm độc mà tổn thương những người cô yêu thương nhất, cô không thấy xấu hổ sao Thẩm Châm?!” Nói xong anh ta mặt lạnh ra ngoài.

Khuôn mặt Thẩm Châm trắng bệch không còn chút máu. Nước mắt chảy đầy mặt.

Cố Nam Thành ra cửa, bên ngoài khuôn mặt Cố Tích Hoa càng lạnh càng đen hơn, ánh mắt đâm xuyên đến nỗi anh dốc sức mười mấy năm trong thương trường cũng không chịu nổi.

“Cám ơn.” Cố Tích Hoa vô cùng gian nan thốt ra những từ này.

Cố Nam Thành bực bội: “Không phải vì anh.” Nếu Tống Thanh Vãn không vừa khóc lại quậy còn chiến tranh lạnh với anh ta thì anh ta không cùng bọn họ ồn ào một trận như vậy.

Cố Tích Hoa gật đầu đi vào.

Trông thấy nước mắt của Thẩm Châm, Cố Tích Hoa đau lòng. Anh nhớ lại tiếng khóc thảm thiết của cô tại quán cà phê, anh càng đau lòng hơn, anh đi qua ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô, âm thanh trầm thấp lại dịu dàng: “Chẳng phải đã không có chuyện gì sao, đừng khóc……”

Thẩm Châm ôm chặt anh.

Nước mắt thấm qua áo sơ mi làm nóng làn da trên lưng anh, nóng đến nỗi mạch máu cháy bỏng trong trái tim. Anh đột nhiên có chút hối hận vì đã mạnh mẽ mở ra hồi ức mà cô không muốn nhớ lại nhất, còn khiến cô tràn ngập áy náy. Đau khổ của cô cũng là đau khổ của anh.

Không phải là đứa nhỏ thôi sao, từ từ rồi đến không được sao… vì sao anh không muốn làm thế.

Tống Thanh Vãn nhìn ra tình yêu vô hạn và trái tim không đành lòng trong mắt anh, e rằng một cái mềm lòng của Cố Tích Hoa liền phí công nhọc sức, hiện tại Thẩm Châm đã không bài xích thai phụ, tiếp xúc gần hơn, đồng thời không có cảm giác sợ hãi, mặc dù có lẽ là do cô bị doạ nên giờ chưa bình tĩnh lại, nhưng dù sao đây cũng là tiến bộ phải không?

Tống Thanh Vãn rất hiểu Thẩm Châm, chỉ có va chạm kịch liệt mới có thể để cô phá vỡ tư tưởng vốn có của chính mình, từ từ rồi giải quyết không phải là cách thích hợp cho Thẩm Châm. Cô dừng một chút nói: “Tích Hoa anh ra ngoài trước đi, em và Thẩm Châm trò chuyện một chút.”

Cố Tích Hoa liếc nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Được.” Anh khom người lau nước mắt cho Thẩm Châm, rồi hôn cô: “Đừng nghĩ quá nhiều, được không?”

Thẩm Châm đỏ mắt gật đầu.

“Anh yêu em, Cố phu nhân.”

Thẩm Châm cảm thấy mình lại muốn khóc lớn một hồi.

Chờ Cố Tích Hoa đi ra, trong phòng là một mảnh im lặng.

“…Tớ xin lỗi.” Thẩm Châm cúi đầu.

Tống Thanh Vãn nắm tay Thẩm Châm, âm thanh vẫn như thường, dịu dàng nhẹ nhàng: “Tớ biết chuyện kia có ảnh hưởng rất lớn đối với cậu, Thẩm Châm.”

“Tớ không trách cậu.”

Thẩm Châm ngẩng đầu, Tống Thanh Vãn nhìn cô cười: “Nếu tớ xảy ra chuyện, người khổ sở nhất là cậu, Cố Nam Thành, và ba mẹ tớ. Lúc ấy cậu ở ngay tại đó, nỗi khổ của cậu khẳng định lớn hơn bọn họ. Từ trước đến nay cậu không bao giờ muốn tớ gặp chuyện chẳng may… Cuối cùng cậu vẫn lại đây, không phải sao?”

Thẩm Châm nắm chặt tay cô.

Tống Thanh Vãn trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói: “Những người từng mang ác ý tổn thương cậu không thể là lý do khiến cậu đi tổn thương người cậu yêu. Tớ không phải nói tớ, tớ nói là Cố Tích Hoa.”

Thẩm Châm gật đầu: “Tớ biết.”

“Anh ấy rất muốn có con.”

“Tớ biết.”

Tống Thanh Vãn cảm thấy những lời này đủ rồi, không thể dùng sự thật ép cô lần nữa. Trong lòng Thẩm Châm có thể nhận ra cái gì quan trọng hơn hiện thực.

Cô và Cố Tích Hoa cùng diễn màn này, rốt cuộc có nhận được kết quả họ mong muốn không thì phải xem họ quan trọng bao nhiêu trong lòng Thẩm Châm.

Chương 54

Về màn kịch này, thực ra hai người đã lên kế hoạch từ trước lâu rồi. Vốn là có thể làm từ tháng trước, nhưng Cố Tích Hoa không đành lòng để Thẩm Châm bị tổn thương, kéo hết lần này tới lần khác, cứ kéo mãi thì theo thời gian Tống Thanh Vãn làm chuyện này sẽ càng nguy hiểm hơn, vì thế Cố Nam Thành phải ra mặt mới khiến anh ra lựa chọn. Cố Tích Hoa không phải là người nhân từ nương tay, nhưng bởi vì đối phương là Thẩm Châm nên anh mới không quả quyết như lúc thường. Lần đầu tiên Thẩm Châm nói không muốn con cái, hơn nữa bày tỏ sự quyết liệt, Cố Tích Hoa đã nhạy cảm nhận ra sự sợ hãi và hoang mang trong đáy mắt Thẩm Châm. Anh không thể hỏi Thẩm Châm nguyên nhân vào lúc ấy, Thẩm Châm không nhất định muốn nói ra. Hơn nữa, Cố Tích Hoa có trực giác, chuyện lớn như thế ảnh hưởng đến Thẩm Châm khẳng định là rất tồi tệ, anh cũng không muốn tàn nhẫn ép cô nhớ lại lần nữa.

Vì thế Tống Thanh Vãn kể lại với anh.

Hồi Thẩm Châm bốn tuổi, trong nhà có bà con xa tới chơi, một đôi vợ chồng trẻ tuổi, người đàn bà đã mang thai sáu tháng, khệ nệ, trong mắt lộ ra vẻ không tử tế ít học, lúc cười tươi luôn cảm thấy giả dối. Thẩm Châm không thích bọn họ. Đứa trẻ bốn tuổi vừa lúc có năng lực kém để nhận biết và đánh giá thế giới, từ ba tuổi đến mười tuổi là thời kỳ quan trọng hình thành tính cách, vào lúc ấy xảy ra chuyện lớn như vậy khiến Thẩm Châm chịu ảnh hưởng không ít. Nhưng Tống Thanh Vãn cũng chẳng ngờ chuyện đó lại ảnh hưởng Thẩm Châm nghiêm trọng như thế, vượt qua dự kiến của mọi người.

Lúc ấy Thẩm Châm đang chơi ở đầu cầu thang, người đàn bà kia ngủ trưa xong thì đỡ bụng đi ra, Thẩm Châm thấy bà ta đi đứng hơi lảo đảo nên vươn cánh tay mũm mĩm để dìu bà ta, đuôi mắt của người đàn bà kia nhướng lên thoạt nhìn không tử tế và gian ác, bởi vì vừa ngủ trưa dậy nên giọng hơn khàn: “Có chút thiếu máu, ngủ dậy đầu còn hơi choáng váng… Cô bé dìu tôi được không?”

Thẩm Châm mở to đôi mắt long lanh, rất nghiêm túc nói: “Được ạ.”

Người đàn bà kia mỉm cười, khom người véo mặt cô, dùng sức mạnh đến nỗi khiến Thẩm Châm cảm thấy rất đau, ánh mắt quyết tuyệt và liều lĩnh của người đàn bà kia khiến Thẩm Châm bốn tuổi nhìn không hiểu lại theo bản năng sợ hãi. Hai người đứng đầu cầu thang nói chuyện, bên cạnh chính là cầu thang chín bậc, không coi là dốc, nhưng nếu một thai phụ lăn xuống thì khẳng định xảy ra chuyện lớn. Vì thế Thẩm Châm nhìn người đàn bà kia đứng thẳng lưng, lảo đảo mấy bước rồi ngã xuống, tiếng thét thảm thiết như tiếng sấm, mấy năm sau đó Thẩm Châm vẫn bị tiếng kêu thảm thiết kia tra tấn ác mộng mỗi đêm.

Ngay lập tức, máu đỏ chảy ra, người đàn bà kia ôm bụng sắc mặt trắng bệch, tiếng hô to “Con của tôi”…

Bà Thẩm nghe tiếng hét nên từ phòng bếp chạy ra, những người khác nghe tiếng cũng ra theo, vì thế bọn họ trông thấy Thẩm Châm kinh hoảng đứng ở đầu cầu thang và người đàn bà mang thai đau đớn dưới lầu. Sau đó ở trên xe cứu thương, Thẩm Châm chỉ nói mình không nhớ được trước đó xảy ra chuyện gì, lúc ấy trong đầu cô là một mảnh trống rỗng, chẳng nhớ được gì.

Cho đến khi người đàn bà kia nằm trên cáng được đưa lên xe, bà ta nắm tay bà Thẩm nói: “Đừng trách Thẩm Châm…”

Trong chớp mắt mọi người đều cứng đờ.

Thẩm Châm bốn tuổi lấy lại tinh thần lớn tiếng hét lên “Không phải con không phải con đẩy bà ta”, không ai trả lời, bà Thẩm ở một bên lau nước mắt, ông Thẩm kéo chồng của người đàn bà kia vào phòng sách.

Con nít bốn tuổi, không thích người lớn, sức lực không đủ, cũng không biết thai phụ yếu ớt cỡ nào, bởi vì không thích mà đẩy đùn, bởi vì người lớn thiếu máu mới thức dậy choáng váng đầu óc, vì thế gây ra hoạ lớn. Con nít sợ máu, cũng biết mình gây hoạ, nên theo bản năng sẽ nói “Không phải con”, mỗi người lớn hồi bé đều vì không để bị phạt mà nói “Không phải con làm”, bọn họ cho rằng, lời nói của đứa trẻ bốn tuổi này cũng là thế.

Không ai tin người phụ nữ kia tự mình ngã xuống, dù sao cũng không có người lớn nào sẽ lấy sinh mệnh ra đùa giỡn, mà lời con nít thật chẳng có trọng lượng nào. Trông thấy, nghe được, kinh nghiệm tổng kết ra, phán đoán hành vi của con nít, vì thế chuyện này cứ cho là như vậy.

Cũng may cuối cùng trải qua cấp cứu đã bảo vệ được mạng sống của người đàn bà kia, nhưng không còn đứa nhỏ.

Về phần sau đó xảy ra chuyện gì, Tống Thanh Vãn không biết, nhưng từ đấy Thẩm Châm trông thấy thai phụ là sợ, người mang thai đến gần cô sẽ oà khóc to, sau đó phát triển thành chứng sợ phụ nữ có thai, rất nghiêm trọng. Sau khi trưởng thành Thẩm Châm cũng không tới gần bất cứ thai phụ nào. Người quen biết có thai thì cô chỉ có một cách giải quyết —— mười tháng không liên lạc, sau khi đứa bé chào đời thì tặng quà gấp đôi để nhận lỗi. Cũng may mọi người quen đều biết tình huống của Thẩm Châm nên chỉ oán trách vài câu rồi thôi.

Chương 55

Sau khi về đến nhà Thẩm Châm vô cùng mệt mỏi, cô ngã trên giường thẫn thờ.

Cố Tích Hoa tắm xong đi ra thì trông thấy đôi mắt vô thần của Thẩm Châm, nỗi đau trong lòng lan rộng, anh hối hận mình nóng vội ép cô đến nước này. Thẩm Châm dựa vào trong lòng anh, hai người ôm nhau chẳng nói gì.

Không biết trầm mặc bao lâu, Cố Tích Hoa cất tiếng: “…Chúng ta không cần con cái.” Đến cuối cùng, anh vẫn thỏa hiệp. Chỉ ồn ào một trận này thôi cũng khiến anh mệt mỏi, huống chi Thẩm Châm mới là người thực sự đau khổ.

Anh không nỡ.

Nhìn thấy cô bị sợ hãi và áy náy tra tấn, anh cảm thấy người càng đau lòng hơn chính là mình.

Thẩm Châm đương nhiên biết vì sao Cố Tích Hoa nhượng bộ, hơn nữa cô nghĩ rằng lần thỏa hiệp này là thật, anh thực sự không cần con cái.

Trong lòng Thẩm Châm càng phức tạp. Cô ôm eo anh thật chặt, đầu gối trên đùi anh, mặt hướng vào bên trong, âm thanh ồm ồm: “Hồi em bốn tuổi…”

“Anh biết.” Cố Tích Hoa vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng ngắt lời cô, “Thanh Vãn đã kể cho anh, anh biết cả rồi. Ngoan, chúng ta không cần nói nữa.”

“Không, anh không biết.” Âm thanh của cô vẫn ồm ồm, “Là bà ta cố ý lăn xuống…”

Cố Tích Hoa không kinh ngạc bao nhiêu. Khi Tống Thanh Vãn kể lại chuyện này, anh đã nhận ra một số điểm. Ví dụ như, người đàn bà kia nếu biết mình thiếu máu, sau khi ngủ trưa dậy sẽ chóng mặt, một thai phụ để ý đến con mình thì làm sao không cảnh giác nguy hiểm bên cạnh mà đứng ở đầu cầu thang nói chuyện với đứa con nít, còn cố ý khom lưng, người thiếu máu chỉ cần ngồi xổm hoặc khom lưng lâu sẽ dễ dàng té xỉu, anh không tin bà ta không biết.

Lại như, anh tin tưởng Thẩm Châm, mặc dù lúc ấy cô chỉ bốn tuổi, anh cũng chẳng tin Thẩm Châm sẽ làm ra chuyện như thế. Nhưng người đàn bà kia vì sao muốn vu oan cho một đứa bé bốn tuổi? Mũi dùi khẳng định không nhắm trên người Thẩm Châm, ý đồ làm vậy rất rõ ràng, là hướng về ba mẹ của Thẩm Châm, về phần tại sao, thế giới của người lớn có đôi khi cũng rất đơn giản, làm chuyện phát rồ không ngoài vì ba mục đích, danh lợi sắc. Ba mẹ Thẩm Châm nhiều lắm coi là gia đình có tiền cũng nhỏ thôi, chỉ là có tiền hơn bình thường một tí, tuyệt đối không phải là giàu có hạng trung, gia đình thế này bình thường không có bối cảnh chính trị, cũng không có bao nhiêu quan hệ, vì thế khẳng định không phải vì danh, về phần sắc cũng chẳng phải, cho nên chỉ còn lợi thôi. Loại người lăn lộn nhiều năm trong thế giới hiểm ác như Cố Tích Hoa, vừa nghe được chuyện này anh đã sớm đoán ra được phần nào.

“…Nhà bọn họ trọng nam khinh nữ, cũng không biết làm sao biết được trong bụng mang thai con gái, hai người đó không hề muốn. Sau đó không biết thế nào lại dùng cách bẫy ba mẹ em, có lẽ là do năm ấy mua nhà, họ cho rằng gia đình em rất có tiền, nên suy nghĩ tìm gia đình em vay tiền, ba em vừa mua nhà nên không còn tiền để cho vay, sau đó thì xảy ra chuyện. Ba em đã thế chấp căn nhà để cho bọn họ hơn hai mươi vạn…”

Cố Tích Hoa vỗ về cô, lẳng lặng nghe cô nói xong anh mới cất lời: “Loại người có thể dùng con mình để đổi lấy tài sản như thế, em cần gì để ý đến bọn họ nhiều năm như vậy.”

“…Em không phải để ý đến bọn họ.”

Cố Tích Hoa biết rõ, Thẩm Châm sợ tình cảnh đẫm máu hồi bé, nó đã để lại ám ảnh không thể xoá bỏ. Một sinh mệnh bé nhỏ yếu ớt chết yểu tàn bạo như thế trước mặt cô, lẽ ra không nên để một đứa trẻ bốn tuổi nhìn thấy. Huống chi sau khi trưởng thành hiểu biết rồi thì càng khó chấp nhận chân tướng, nỗi ám ảnh đánh sâu lần nữa trở nên càng kinh khủng.

Thẩm Châm từ từ ngồi dậy nhìn anh, dáng vẻ mỏi mệt khiến người ta đau lòng: “…Em biết mình quấn trong ám ảnh của quá khứ này không chịu tháo gỡ là hơi nghiêm trọng, nhưng anh muốn em trong một đêm đánh mất nỗi sợ đối với thai phụ… Em không làm được.”

Cố Tích Hoa ôm cô vào vòng tay ấm áp lần nữa, nói: “Ừm, từ từ sẽ được.”

Mấy ngày sau Tống Thanh Vãn xuất viện, hôm xuất viện là Thẩm Châm đỡ cô đi. Sắp đến năm mới, trên đường xuất hiện màu sắc rực rỡ sôi nổi rất phấn khích. Đến năm mới, đèn lồng, câu đối, đèn màu, người đi bắn pháo hoa rất nhiều. Trên những cành cây ven sông treo đầy đèn màu, tại quảng trường cũng dựng lên một bảng màu đỏ thật to, đến tối màu sắc rực rỡ, náo nhiệt lại vui mừng.

Hôm giao thừa hai nhà ở cùng nhau, Thẩm Châm là bếp trưởng, Cố Tích Hoa là trợ thủ, Cố Nam Thành ôm vợ yêu của mình ngồi xem chương trình giao thừa.

Tống Thanh Vãn nhìn hai người ở phòng bếp vô cùng ăn ý, cô lại nhìn qua người đàn ông vẻ mặt vẫn đóng băng cho dù hôm nay là giao thừa, cô lén thở dài. Bạn nói xem vì sao giữa người với người lại có khác biệt lớn như vậy!

Ánh mắt của Cố Nam Thành đặt trên tivi, nhưng tất cả sức chú ý đều hướng về người bên cạnh, nghe tiếng thở dài, anh ta cúi đầu hỏi: “Sao thế?” Ánh mắt chuyển sang Tống Thanh Vãn bất giác dịu xuống. Tống Thanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net