tspn 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Vãn trông thấy người khi nãy chẳng có biểu cảm gì giờ đây đã dịu dàng, cô bị kinh hoảng mà hồi lâu không nói ra lời.

Bọn họ kết hôn ba năm trời, ba năm được nâng niu trong lòng bàn tay sợ rớt ngã, ngậm trong miệng sợ tan chảy, sự che chở và tình yêu chưa bao giờ giảm bớt, tuy rằng chồng cô luôn bá đạo lại không nói lý, nhìn như hiền hoà nhưng trên thực tế rất cường thế, váy không thể qua đầu gối, không được mặc áo trễ ngực, cũng không được mặc đồ lộ vai, trước mười giờ tối phải về nhà, đi đâu cũng phải để anh ta tự mình đưa đón, thỉnh thoảng rõ ràng còn đang họp, bởi vì một tin nhắn muốn đến chỗ nào đó của cô thì mặc kệ cuộc họp lớn nhỏ cũng phải tạm dừng…. Mẹ của Cố Nam Thành vì tai nạn xe cộ mà qua đời, vì thế anh ta rất để ý mỗi lần cô ra ngoài.

Anh ta nói: trên đời nguy hiểm nhiều như vậy, anh không thể cam đoan loại bỏ tất cả nguy hiểm giúp em, nhưng anh hy vọng mỗi lần anh đều ngồi cạnh em.

Tuy rằng anh ta không biết cùng cô nấu cơm, cũng không biết rửa chén, nhưng mà mỗi người đàn ông đều có phong cách của riêng mình. Có đôi khi cô cũng sẽ hâm mộ Thẩm Châm tìm được một người đàn ông bằng lòng tôn trọng tất cả quyết định của cô bạn mình, hơn nữa bao dung mọi góc cạnh của cô, nhưng Tống Thanh Vãn chưa bao giờ hối hận mình đã gả cho Cố Nam Thành.

Hình dạng của hạnh phúc là thiên hình vạn trạng, nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn là duy nhất.

Chương 56

“Em yêu anh, Cố Nam Thành.” Cô đột nhiên nói thế, khiến người đàn ông bên cạnh bất ngờ không kịp phòng bị, nhìn thấy vẻ dịu dàng trong mắt cô làm cho anh ta hơi bối rối, nhưng Cố Nam Thành chính là Cố Nam Thành, cảm giác như thế chỉ có nửa giây, ngay sau đó là một nụ hôn sâu triền miên không kẽ hở, sau khi mang thai phải cấm dục, cơ thể mẫn cảm làm sao chịu đựng sự tấn công như thế, Tống Thanh Vãn chỉ có thể nắm lấy cánh tay anh ta, mặc người đàn ông khi dễ.

“Anh cũng yêu em.”

Tống Thanh Vãn mỉm cười. Thẩm Châm ở phòng bếp nhăn mặt nhìn về phía bọn họ, ý là xấu hổ quá đi, ngay sau đó cô bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy, anh xoay người chặn tầm mắt nhìn bên ngoài của cô, chỉ để lại bóng dáng cao lớn và một đôi tay trên eo anh.

Bữa cơm này bị gián đoạn gần ba tiếng đồng hồ, lúc ăn cơm thì đã mười rưỡi, hai người phụ nữ không ngoại lệ mặt ửng hồng, môi càng đỏ tươi, mà thần sắc của hai người đàn ông thì bình thường, chẳng qua lúc cụng ly ý cười nơi khoé miệng tươi hơn bình thường một chút.

Ăn xong Thẩm Châm và Tống Thanh Vãn đi tới đi lui trong nhà tiêu hoá, Cố Nam Thành dựa khung cửa nhìn động tác rửa chén thành thạo của Cố Tích Hoa.

Sau khi hai người phụ nữ vào phòng ngủ, Cố Nam Thành nói: “Anh cũng có ngày hôm nay.”

Cố Tích Hoa: “Chú cũng thế.”

Cố Nam Thành sẽ không nói với Tống Thanh Vãn, trước khi gặp cô anh ta có chứng sợ lái xe, bởi vì gặp cô anh ta cam tâm tình nguyện thi bằng lái, chỉ vì một người phụ nữ mà lái xe.

Cố Tích Hoa sẽ không nói với Thẩm Châm, anh có dị ứng nhẹ với ớt, sau lần đầu tiên gặp nhau anh đã đến bệnh viện trước khi về nhà.

Cố Nam Thành cũng sẽ không nói với Tống Thanh Vãn, vì cô anh ta đã bỏ quyền thừa kế của nhà họ Cố, chỉ vì lúc trước cô nói không muốn bị dằn vặt bởi ân oán của gia đình giàu có quyền thế, sau đó mất đi sự thoải mái của cuộc sống bình dị yên ả.

Cố Tích Hoa cũng sẽ không nói với Thẩm Châm, vì về nước anh đã vứt bỏ tất cả cổ phần công ty của tập đoàn Cố thị tại nước ngoài, đồng thời suýt nữa là bị xoá tên khỏi Cố thị.

Có bỏ mới được, tiêu chuẩn của bỏ và được chẳng qua là xem bên nào quan trọng với bạn hơn.

Bọn họ là đàn ông, rất nhiều chuyện không cần nói với người phụ nữ của mình. Chỉ vì bọn họ là đàn ông.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo, hai người phụ nữ từ từ đi ra xem, pháo hoa xinh đẹp đầy trời, tấm màn dày nặng được kéo ra, ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đêm thành phố đèn đuốc rực rỡ đông nghịt, pháo hoa nở từng đoá trên không, đẹp đến rung động lòng người, màu sắc sáng ngời làm nổi bật khuôn mặt hưng phấn của hai cô, tăng thêm không ít rực rỡ, sóng mắt lóng lánh, sáng ngời trong suốt. Ánh mắt của hai người đàn ông ở phía sau nhìn họ vô cùng dịu dàng.

Thẩm Châm ngoảnh đầu lại, tươi cười với Cố Tích Hoa, đột nhiên cô bất ngờ nhào qua đó, trên mặt là vẻ hưng phấn và đắc ý, anh bình tĩnh ôm cô vào trong lòng.

“Làm sao anh biết em muốn nhào qua đây?”

“Bất cứ lúc nào anh cũng chuẩn bị ôm lấy em.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh là người đàn ông duy nhất em sẽ nhào tới.”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả. Chẳng lẽ em muốn nhào tới những người khác?”

“Không muốn.”

“Ngoan.”

“Chúc mừng năm mới, Thẩm tiên sinh.”

“Chúc mừng năm mới, Cố phu nhân.”

Tống Thanh Vãn dựa trong lòng Cố Nam Thành nhìn bọn họ cười: “Chúc mừng năm mới, đây là năm thứ ba.” Anh ta nói.

“Chúc mừng năm mới. Em hy vọng hơn cả ba năm.” Cô trả lời.

“Đương nhiên.”

Ngày hôm sau là mùng một tết, người hai nhà cùng lái xe trở về nhà họ Cố. Đây là năm mới đầu tiên sau khi Thẩm Châm gả vào nhà họ Cố, tiền lì xì của các trưởng bối nhà họ Cố đều rất dày, mà Tống Thanh Vãn mang thai, Cố Nam Thành nói phải cho phần hai người, vì thế tiền lì xì năm nay của Tống Thanh Vãn càng dày hơn. Hai người nhận quà đến mỏi tay, nhân lúc rảnh rỗi, Thẩm Châm đến gần Tống Thanh Vãn kề tai nói nhỏ: “…Chả trách hôm nay muốn chạy hai chiếc xe, đồ nhiều thế một chiếc làm sao chất hết.” Tống Thanh Vãn cong môi cười, cũng đến gần nói: “…..Cậu có loại cảm giác thế này không…”

“Hở?”

“Quỷ vào thôn.”

Thẩm Châm liếc xéo: “Chúng ta không giành, tự bọn họ nhét cho thôi.”

Tống Thanh Vẫn liếc cô: “Còn ‘nhét’ nữa, cậu nói như là gắng gượng ấy…”

Thẩm Châm nhăn mặt một cái rồi vui tươi hớn hở nhận quà tiếp.

Đương nhiên Cố Tích Hoa tặng ra không ít hơn Thẩm Châm nhận được.

Mùng hai bọn họ quay về nhà Thẩm Châm, bà Thẩm nấu một bàn đồ ăn phong phú, một nửa là Thẩm Châm thích ăn, nửa còn lại là con rể thích ăn, ông Thẩm ai oán vì mình bị lờ đi.

Lần này hai người trở về, thân phận đã thay đổi, hiện tại là vợ chồng hợp pháp, ngủ cùng phòng là việc dĩ nhiên. Thẩm Châm phát hiện mình ngày càng hiểu Cố Tích Hoa, rõ ràng anh chưa làm gì nhưng khi hai người đi qua phòng Thẩm Châm lấy đồ, cô chợt nghĩ ra nhìn qua Cố Tích Hoa, anh cười với cô.

Buổi tối khi hai người thỏ thẻ trên giường Cố Tích Hoa cắn lỗ tai ửng đỏ của cô nói: “Trước đó đi lấy đồ vì sao em nhìn anh?”

“…Em…uhm…em cảm thấy lúc ấy anh nghĩ tới việc này……a……”

“‘Việc này’ là gì?” Anh tấn công mạnh mẽ.

“…Thì là….thì là như lúc này…”

“Giờ làm gì, nói ra, bảo bối, hửm…”

Thẩm Châm cắn môi không nói, cuối cùng đương nhiên bị giày vò hết lần này tới lần khác.

Ngày hôm sau trên giường vô cùng hỗn loạn, quả thực không thể nhìn. Thẩm Châm chịu đựng toàn thân đau nhức mà lặng lẽ thay ra giường… À, còn dọn dẹp bàn học một chút.

Sau khi mua xong đồ ăn trở về thì bà Thẩm trông thấy tấm ra giường trên ban công tung bay trong gió, Thẩm Châm giả vờ bình tĩnh uống sữa đậu nành.

Chương 57

Qua tết hai người vẫn trải qua cuộc sống ngọt ngào như trước, hiện giờ Thẩm Châm có thể tiếp nhận thai phụ nhưng chỉ một mình Tống Thanh Vãn mà thôi, một lần cô cùng Tống Thanh Vãn đến bệnh viện kiểm tra, bên ngoài khoa phụ sản đầy bà bầu, Thẩm Châm sợ tới mức chân mềm nhũn, cuối cùng đành phải gọi cho Cố Nam Thành.

Cái này chứng tỏ —— Thẩm tiên sinh còn phải đi một đoạn đường dài.

Lễ tình nhân 14 tháng 2, hai người vốn nên trải qua một ngày ngọt ngào thì lại cãi nhau. Thực ra cũng không tính là cãi nhau, một phía lạnh lùng? Vào buổi sáng, đàn ông mà, không phải sẽ muốn cái kia sao, vì thế Thẩm Châm bị người nào đó động tay động chân làm tỉnh thức, Thẩm Chân lẩm bẩm hai tiếng, lúc Cố Tích Hoa sắp làm bước tiếp theo thì cô mất kiên nhẫn nói: “Nóng muốn chết, em phải đi tắm.”

Tháng hai rất nóng sao?

Cố Tích Hoa nheo mắt nhìn Cố lão nhị đang phấn chấn tinh thần.

Bọn họ đã hai tuần không làm chuyện kia. Cố Tích Hoa vốn kiểm điểm chính mình cho rằng mấy lần trước giày vò quá mức, hơn nữa số lần lại thường xuyên, vì thế lần đầu tiên khi Thẩm Châm cự tuyệt anh rất hiểu ý mà đi tắm nước lạnh. Hơn nữa ngày hôm đó Thẩm Châm khá mệt mỏi, bận rộn việc công ty, sau khi về nhà lại bị Cố Tích Hoa ôm lên giường, anh cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, tuy rằng trước khi Thẩm Châm chưa từng từ chối về phương diện này, nhưng không đại biểu sau này không có, vì thế Cố Tích Hoa không nghĩ nhiều.

Lần thứ hai, Thẩm Châm nói mình bị cảm không muốn lây bệnh, Cố Tích Hoa dùng trán thử nhiệt độ, ồ, không nóng mà, vì thế Cố Tích Hoa xoay người nói rằng anh không ngại, Thẩm Châm bắt đầu náo loạn, khoé mắt hơi ướt nói “Anh sao vậy hả, em nói bị cảm là bị cảm, vì sao anh không tin em, em khó chịu em không muốn làm, Cố Tích Hoa anh vô lại”, anh sợ tới mức liền ôm hôn cô nói “Anh không làm anh không làm, bảo bối em đừng khóc”, Cố Tích Hoa nghĩ rằng có lẽ gần đây Thẩm Châm bận nhiều việc tại công ty, gặp chuyện phiền lòng tâm tình không tốt nên mới vậy, anh thấy mình nên bao dung, vì thế lại tự giác tắm nước lạnh lần nữa.

Cho đến một tuần sau, Cố Tích Hoa cảm thấy Thẩm Châm khác thường, đã một tuần rồi? Vượt qua tần suất bình thường của sinh hoạt vợ chồng vừa kết hôn rồi? Người đàn ông khoẻ mạnh dục vọng bình thường như Cố Tích Hoa, mỗi ngày phải tính cái kia bao nhiêu mới là bình thường? Cân nhắc đến tình trạng sức khoẻ của Thẩm Châm, bình thường một tuần là ba tới năm lần (khoa học phổ thông, đây là sinh hoạt XXOO khoẻ mạnh nhất của thanh niên nam nữ), như thế này cấm dục một tuần……. Cố Tích Hoa cho rằng —— có vấn đề.

Vì thế khi Thẩm Châm có ý từ chối lần nữa Cố Tích Hoa vẫn tiếp tục, Cố lão nhị đã tới cửa, anh phát hiện người dưới thân càng im lặng, mở mắt ra anh liền cảm thấy trong lòng có một con dao đâm vào ngay tức khắc, là dao Thụy Sĩ, vô cùng sắc bén, đau đến mức Cố lão nhị có chiều hướng mềm xuống. Thẩm Châm chẳng nói gì, từ từ nhắm mắt rồi chảy nước mắt, Cố Tích Hoa hôn khoé mắt cô nói “Bảo bối mở mắt nhìn anh”, Thẩm Châm không nghe, nước mắt vẫn tuôn trào, giống như người trên cơ thể cô đang làm chuyện quá đáng khiến cô tuyệt vọng cỡ nào.

Cố Tích Hoa không thể chịu nổi Thẩm Châm khóc lóc, huống chi là dáng vẻ thất vọng trầm mặc đau lòng cực độ này, anh chưa bao giờ thấy Thẩm Châm như thế, trong lúc nhất thời anh không rảnh lo cho Cố lão nhị, mà Cố lão nhị vì bị chủ nhân bỏ mặc mà càng đau đớn ra oai với người nào đó, Cố Tích Hoa luống cuống tay chân đặt trọn tâm tư dỗ dành Thẩm Châm, nói rất nhiều Thẩm Châm mới mang theo nước mắt ngủ thiếp đi, Cố Tích Hoa nhìn Cố lão nhị làm ầm ĩ chỉ có thể thở dài rồi rút cánh tay ra đi tắm nước lạnh. Nhìn Thẩm Châm trước mắt mình Cố Tích Hoa không biết nên suy nghĩ gì.

Thẩm Châm có tâm sự.

Nhưng cô không muốn nói.

Nhưng tâm sự này có liên quan gì tới sinh hoạt XXOO của bọn họ? Anh Cố nào đó dục vọng không được thoả mãn liền oán giận.

Sau đó chính là buổi sáng lễ tình nhân, trải qua ba lần trước bị từ chối Cố Tích Hoa đã biết kết quả, vì thế anh cố ý làm Thẩm Châm tỉnh giấc, khi kết quả thực sự như anh dự đoán, anh cảm thấy tâm trạng mình quả thật không ổn.

Rất không ổn.

Sau khi tắm xong Thẩm Châm đi làm, không nấu bữa sáng.

Sau khi đi ra Cố Tích Hoa trông thấy bàn ăn không có gì và phòng khách trống rỗng, dù cho người có cáu kỉnh thế nào đi nữa cũng không thể lạnh mặt mãi.

Gần đây Thẩm Châm rất bực bội, lúc đi làm không yên lòng, sao chép sai văn kiện đến mấy lần, nếu không sai trang thì là đếm không đủ, nếu không… tóm lại đủ thứ lộn xộn. Cứ như thế không ổn, đến trưa Thẩm Châm gọi số điện thoại mình hay gọi gần đây.

Âm thanh bên kia rất nhàn nhã, lộ ra giọng đàn ông từ tính, rất êm tai: “Sao thế?” Còn có chút dịu dàng khó thể nhận ra.

“Chúng ta đi ra ngoài nhé?”

“Ở đâu.”

“Thì quán cà phê kia đi.”

“Được.”

Chương 58

Bên này Cố Tích Hoa đang lạnh lùng nhìn trợ lý đổ đầy mồ hôi, âm thanh không có chút ấm áp: “Chẳng phải tôi đã nói không hợp tác với thiết kế Danh Bác rồi sao, hai hợp đồng này là gì đây?”

“Đó là ký hồi trước…” Trợ lý nhỏ giọng trả lời.

“Lúc tôi nói không hợp tác đã qua năm sáu tháng, thời gian ký hợp đồng này là đầu tháng bảy, cái nào trước cái nào sau?”

Cố Tích Hoa đột nhiên tráo trở, trợ lý quả thực khóc không ra nước mắt…… Lúc ấy chỉ thiếu giấy tờ hợp tác mà thôi, Danh Bác đã bắt tay làm thiết kế hơn nữa đã đưa ra ba phần dự án, trong tình huống như vậy, ngưng hẳn hợp đồng và hủy bỏ có gì khác nhau, hủy bỏ có ảnh hưởng rất lớn với công ty, nếu làm theo phong cách ngày xưa của Cố Tích Hoa thì chuyện này không cần cô ta nói, khẳng định liếc mắt một cái là hiểu ngay, ai ngờ hôm nay xảy ra chuyện, không đúng, là hai tuần gần đây………. Hoàn toàn là bới lông tìm vết mà!

Cố phu nhân rốt cuộc cô đã làm gì thế, đừng tìm ông chủ chúng tôi náo loạn mà………..

Gào thét chỉ có thể ở trong lòng, nếu cô ta thật sự hét lên thì không muốn lăn lộn trong thương trường nữa rồi chăng? Trợ lý chỉ có thể trong đủ loại hỗn loạn mà tìm cách ứng phó: “….Tôi đã biết, lần sau sẽ chú ý.”

Cố Tích Hoa híp mắt: “Còn có lần sau?”

Cố Tích Hoa bực bội phất tay bảo người ra ngoài, trợ lý dừng một chút nói: “Trưa nay có bữa trà với ông tổng của tập đoàn Ninh Tân…”

“Không đi.”

Trợ lý: “……….” Rõ ràng là chính ngài nói rất quan trọng cần phải đặt đầu hành trình mà……. Cố phu nhân rốt cuộc cô đã làm gì hả……….

Khi cô ta muốn ra ngoài thì Cố Tích Hoa gọi lại: “Chuẩn bị xe.”

Trợ lý: “………” Cố tổng vừa nãy ngài mới đùa với tôi sao? (Cố Tích Hoa: cô nghĩ đẹp nhỉ!)

Cố Tích Hoa chỉ cảm thấy mình ở công ty cũng không nhất định bình tĩnh để giải quyết công việc, không bằng ra ngoài thả lỏng một chút. Vì thế khi anh từ cửa sổ sát đất của một câu lạc bộ giải trí cao cấp nhìn thấy trong quán cà phê Thẩm Châm cùng một người đàn ông ngồi chung với nhau uống cà phê, anh cảm thấy lý trí duy nhất còn lại của mình đã sụp đổ.

Đây là nguyên nhân? Gương mặt anh không có biểu tình gì mà nhìn bọn họ, cảm thấy ngực mình đau nhói.

Khi Thẩm Châm mỉm cười với người đàn ông kia, trong nháy mắt Cố Tích Hoa cảm thấy ngạt thở, ánh mắt sắp đỏ lên.

Giống như là hành vi hai tuần nay của Thẩm Châm đã có lời giải thích, không muốn anh chạm vào, luôn bực dọc, thường không muốn ở gần bên anh, nói chuyện xa cách…

Cố Tích Hoa thở mạnh một cái, đang chuẩn bị đi xuống thì ông tổng của tập đoàn Ninh Tân đã nói điện thoại xong, thấy sắc mặt anh hơi đáng sợ, ông ta thu nụ cười hỏi: “Sao thế?”

Cố Tích Hoa cười máy móc: “Hôm nay tôi có chuyện phải xử lý, hôm nào gặp lại sau.”

Thấy Cố Tích Hoa buồn bực người kia cũng không nói gì, hai người khách sáo vài câu rồi đi.

Thẩm Châm và người kia cũng chuẩn bị muốn đi, cô liền thấy Cố Tích Hoa sắc mặt tối đen đẩy cửa vào. Dáng vẻ bối rối của cô rơi vào tầm mắt anh, anh thu lại mọi phức tạp trong đáy mắt mà bình tĩnh nhìn hai người kia.

“……Sao anh lại tới đây.” Thẩm Châm hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp Cố Tích Hoa vào lúc này.

“Anh ở đối diện uống trà với khách, thấy em ở đây nên đi qua.”

Thẩm Châm nhìn anh ở đối diện, ấp úng giới thiệu: “…..Đây là học trưởng của em hồi đại học……..”

Đau nhói trong mắt Cố Tích Hoa sâu thêm mấy phần. Đàn anh đại học? Từng có quá khứ với nhau?

Người kia thản nhiên vươn tay cười nói: “Xin chào, tôi là Tiễn Sam Thừa, học y.”

Ngành y và ngành văn rất thân nhau sau?

Cố Tích Hoa cũng vươn tay qua rất lãnh đạm bắt tay một cái, ý cười nơi khoé miệng còn lạnh lùng hơn động tác kia: “Xin chào, Cố Tích Hoa.”

Thẩm Châm nghĩ đến bí mật nào đó không thể cho ai biết nên không muốn Cố Tích Hoa biết quá nhiều, vì thế cô cười lịch sự với Tiễn Sam Thừa: “Hôm nay cảm ơn anh đã giúp em, hôm nào em mời anh ăn cơm.”

“Được, anh chờ.” Người kia áo mũ chỉnh tề, rất có phong độ.

Còn hôm nào?

Sau khi hai người lên xe Cố Tích Hoa chạy thẳng về nhà, Thẩm Châm nhìn sắc mặt người bên cạnh, cô cũng không nói gì.

Bầu không khí im lặng trên xe khiến người ta khó thở, Cố Tích Hoa bực bội kéo cà vạt.

Thẩm Châm dựa vào cửa xe ngủ thiếp đi.

Cố Tích Hoa vô cùng tức giận. Ha, có gặp qua người phụ nữ nào làm sai chuyện mà vẫn còn thoải mái ngủ đến ngáy khò khè không? Cố Tích Hoa vừa tức lại ghen, đau nhói từng đợt, nhưng anh vẫn dừng xe bên đường từ từ hạ thấp chỗ ngồi thuận tiện chỉnh nhiệt độ trong xe cao một tí. Khi anh khởi động xe lần nữa thì Thẩm Châm nghiêng đầu, cái ót hướng về phía anh, đối mặt với cửa xe, một hàng lệ lặng lẽ chảy xuống, nhưng khoé miệng lại cong lên.

Còn có gì không muốn chứ. Cô suy nghĩ, mày còn có gì không hài lòng hả, Thẩm Châm.

Thẩm Châm vốn giả bộ ngủ, sau đó thành ngủ thật, khi được anh ôm lấy cô theo thói quen mà vươn tay vòng qua cổ anh.

Vào cửa nhà, Thẩm Châm cũng chưa tỉnh, Cố Tích Hoa thay quần áo cho cô rồi đắp chăn điều chỉnh nhiệt độ, sau đó anh khẽ khàng đóng cửa, một mình ngồi trên sofa trầm mặc.

Tấm màn cửa sổ sát đất rất dày không mở ra, trong phòng là tối tăm áp lực.

Trước đó anh có một giả thiết đáng sợ ——

Nếu, nếu Thẩm Châm thật sự thay lòng đổi dạ, anh sẽ làm sao.

Buông tay sao?

Không có khả năng.

Không buông sao?

Thẩm Châm sẽ rất đau khổ.

Anh đã ba mươi mấy tuổi, mọi quyết định đều suy nghĩ cặn kẽ, quyết định kết hôn với Thẩm Châm thì sẽ không nghĩ tới ly hôn, anh nghĩ sâu tính kỹ, nhưng Thẩm Châm thì sao? Cô chỉ mới hai mươi lăm tuổi….

Cố Tích Hoa cảm thấy lồng ngực khó chịu.

Anh tuyệt đối không thể buông tay, nhưng mà……..

Tiếng mở cửa phòng ngủ rất nhẹ, nhưng trong ban đêm tĩnh lặng cũng đủ để anh nghe được.

Tiếng bước chân hướng về phía anh, Cố Tích Hoa không nói gì.

Lập tức một cơ thể mềm mại tiến vào trong lòng anh, nỗi đau trong ngực anh lại sâu thêm vài phần.

“Hôm nay em xin lỗi, em không nên lờ anh đi gặp một người đàn ông khác.”

Cố Tích Hoa cảm thấy mình không thể nói ra lời, chỉ có thể ôm cô trong bóng đêm.

“Nhưng anh ấy chỉ là một học trưởng của em.”

Học trưởng mấy năm không gặp bỗng nhiên lại hẹn gặp? Trong phút chốc, Cố Tích Hoa không muốn nghe cô nói tiếp, nếu, nếu…… Anh nghĩ rằng mình hiểu Thẩm Châm, nếu cô thật sự hối hận, cô khẳng định sẽ nói rõ rất cả…nhưng anh không muốn.

“Hai tuần nay em cũng không phải cố ý cự tuyệt anh…….”

Sau đó Cố Tích Hoa nghe được lời nói mình muốn nghe nhất nhưng cũng tưởng rằng không có khả năng nhất, trong nháy mắt anh cứng ngắc —— “Em nói cái gì?”

“Em có thai rồi….”

“Lặp lại lần nữa.”

“Em có con, Cố Tích Hoa…..”

Anh chợt hiểu ra: “Vì thế em đi gặp anh ta để cố vấn về phương diện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net