tspn 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
này?”

Thẩm Châm gật đầu trong lòng anh.

“Em sợ…..” Thẩm Châm chôn vùi trong lòng anh, “Em chưa chuẩn bị gì hết, ám ảnh đối với thai phụ vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ…. Em không muốn có con chút nào………. Em cũng không dám đến bệnh viện, ở đó khắp nơi đều là bà bầu, em chỉ có thể tìm người bên cạnh…..”

Cố Tích Hoa thở dài một tiếng: “Vì sao em không nói với anh?”

Thẩm Châm: “…….Em còn chưa nghĩ ra có muốn hay không?”

Cố Tích Hoa cứng đờ lần nữa.

“Anh khẳng định là muốn, nhưng nếu em nói không muốn, anh chắc chắn sẽ cùng em đến bệnh viện…… Anh đau khổ, nhưng anh sẽ không nói……”

“Em không muốn anh đau khổ……”

Cố Tích Hoa tăng sức lực trên tay, anh ôm cô càng chặt hơn, âm thanh hơi đắng chát: “Chúng ta không phải vợ chồng sao….. Đã mang thai rồi, em không nên nói với chồng trước tiên sao…… Muốn hay không……. Chúng ta cùng nhau ra quyết định, dù sao sau này còn có cơ hội……..”

“Cho nên anh định từ bỏ?” Thẩm Châm ngẩng đầu nhìn anh.

Cố Tích Hoa nhìn cặp mắt trong trẻo mệt mỏi kia, khẽ cắn môi: “Ừm.”

Cô mặc kệ, trừng mắt: “Phá thai không tốt cho thân thể của phụ nữ, anh không biết ư?”

Cố Tích Hoa day day huyệt thái dương, cắn răng nói: “Chúng ta từ từ dưỡng lại, sẽ khoẻ như thường thôi.”

Thẩm Châm sắp bị Cố Tích Hoa làm tức chết rồi, cô trừng mắt thở hổn hển nhìn anh, nhưng nghĩ lại trước đó cô đã cho anh đả kích quá lớn, nên chỉ số thông minh rớt xuống nằm dưới vạch bình thường, vì thế cô lấy lại tâm tình, quyết định tha thứ cho sự chậm tiêu của anh.

Cô ngồi thẳng lên đặt chóp mũi mình đối diện với chóp mũi của anh, hai mắt nhìn nhau: “Thẩm tiên sinh, em yêu anh.”

Cố Tích Hoa hôn môi cô, mang theo tình yêu thương tiếc vô hạn: “Anh biết. Anh cũng yêu em, Cố phu nhân.”

“Cho nên em nguyện ý sinh con, Thẩm tiên sinh.”

Hô hấp của Cố Tích Hoa ngừng lại.

“Tuy em luôn biết rằng mình sẽ gặp được một Thẩm tiên sinh rất tốt, nhưng từ nhỏ em đã nói với chính mình, mặc dù em yêu anh ấy như sinh mệnh em cũng không muốn sinh con….. Sau khi gặp anh, em phát hiện mình sai rồi, nếu em yêu anh như sinh mệnh thì em làm sao có thể nhìn anh đau khổ……. Những gì anh muốn, là sự truy cầu không đổi trong cuộc sống của em. Em bằng lòng vì anh mà bỏ xuống tất cả rụt rè và sợ hãi, làm người phụ nữ kiên cường dũng cảm hơn…”

Trong phòng tối tăm không một tia sáng, thế nhưng ánh sáng vào giờ khắc này rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào.

Ngoại truyện 1: Cố Tích Hoa

Lúc Thẩm Châm mang thai, cảm xúc gắt gỏng quá mức, tiểu tổ tông nằm trên sofa ăn trái cây, ăn trúng một trái nho hư khuôn mặt trắng trẻo nhăn lại, ngay sau đó cô hổn hển gọi “Cố Tích Hoa!”

Anh từ phòng sách đi ra, hôn lên khuôn mặt mang theo vẻ giận dỗi, âm thanh nhẹ xuống: “Sao thế?”

“Nho hư!”

“Em nhả ra chưa?”

“Rồi.”

Cố Tích Hoa lại hôn lên khuôn mặt cô gái nhỏ vẫn còn nhăn nhíu: “Ngoan. Lần sau nhìn kỹ hẵng ăn.”

Sắc mặt Thẩm Châm đen lại ngay lập tức, cô xoay đầu tránh khỏi tiếp xúc của anh, một nửa bực dọc một nửa uất ức: “Nho rõ ràng là do anh rửa, vì sao còn có trái hư chứ.”

Cố Tích Hoa im lặng một lúc lâu, nhưng trong hồi lâu này trong mắt Thẩm Châm đã ngấn nước: “…Rốt cuộc anh có yêu em không?” Nói xong, vẻ mặt cô ưu buồn, ngửa đầu nhìn anh: “Nếu anh thật lòng yêu em thì sẽ không cho em ăn nho hư.”

Cố Tích Hoa hôn lên chóp mũi cô, ánh mắt rất trìu mến: “Đừng khóc, bảo bối.”

“…Vì sao anh không yêu em, Cố Tích Hoa.” Âm thanh của cô bắt đầu phát run, “Khi một người phụ nữ hỏi một người đàn ông có yêu cô ấy không, cô ấy chỉ muốn nghe ‘yêu’ hoặc là ‘không yêu’, cô ấy không muốn nghe những cái khác, lại càng không muốn người đàn ông thốt ra những lời này…”

“Yêu.”

“Anh chẳng thèm suy nghĩ gì cả, rõ ràng chỉ nói có lệ.” Sắc mặt Thẩm Châm càng trắng, “Là bởi vì lời nói khi nãy của em mới khiến anh trả lời thờ ơ như vậy ư?”

Cố Tích Hoa rất đau đầu, ban nãy anh đang mở cuộc họp qua video trong phòng sách, nghe thấy tiếng Thẩm Châm gọi ngay cả tạm dừng còn chưa nói kịp mà mở cửa đi ra ngay. Không yêu cô? Không yêu cô mà lại khẩn trương đến thế ư?

Còn về trái nho, vận chuyển bằng máy bay, hái xuống chưa tới hai giờ, hơn nữa mỗi trái đều là do anh hái rồi rửa, mỗi trái đều rửa sáng bóng, nếu là vì sau khi rửa sạch mà để lâu nên trở thành mềm thì cũng chẳng có hại cho sức khoẻ. Nói đến cùng, đây là người nào đó mang thai cáu kỉnh mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Hơn nửa tháng nay, chuyện như thế này không ít.

Nấu cơm được một nửa Thẩm Châm đột nhiên bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt, Cố Tích Hoa sợ tới mức làm rớt bát đĩa mau chóng chạy qua hỏi “Sao thế?” Cô gái Thẩm uất ức khóc thút thít “Vì sao em mang thai còn phải nấu cơm?” “Em nói nấu cơm anh liền để em nấu cơm chẳng ngăn cản tí nào” “Anh cản không được, hừ, anh cản không được thì ai cản được chứ…..”

Hoặc là mỗi sáng đi tản bộ, cô không muốn đi bắt đầu náo loạn nói nào là “Có phải sức khoẻ của đứa nhỏ quan trọng hơn em không?” “Vì sao anh ép em làm chuyện em không muốn làm?” Cô hoàn toàn quên mất bác sĩ nhiều lần nhấn mạnh buổi sáng đi tản bộ rất tốt cho sức khoẻ của người mẹ.

Càng khó khăn hơn chính là buổi tối, Cố Tích Hoa sợ mình không kiềm chế được nên đề nghị buổi tối chia phòng ngủ, sau khi nghe xong khuôn mặt cô nàng Thẩm trắng bệch không chút máu, Cố Tích Hoa nói ra đủ loại nguyên nhân, Thẩm Châm im lặng gật đầu, nửa đêm anh nghe tiếng người khóc, ngay cả mang dép cũng không kịp mà bỏ chạy qua phòng, Thẩm Châm nằm trong chăn khóc đến sưng hai mắt như quả hạch đào, vì thế mỗi tối Cố Tích Hoa đều ôm cô gái mềm mại trong lòng, tà khí rối loạn khắp nơi nhưng chẳng thể làm gì được cả, quả là khổ không thể nói.

Thấy Cố Tích Hoa trầm mặc, Thẩm Châm chảy nước mắt: “Anh quả nhiên không yêu em…”

Cố Tích Hoa ôm chặt cô vào trong lòng, thở dài một hơi: “Anh yêu em, Thẩm Châm.”

Thẩm Châm ngẩng đầu lên: “Thật sao?”

“Thật mà.”

Thẩm Châm bĩu môi không tin: “Em đã nghĩ vấn đề này thật lâu, nhưng em chưa từng thông suốt. Vì sao anh yêu em?”

“Người vừa gặp đã yêu đối với anh chính là em, chẳng lẽ anh cũng vừa gặp đã yêu em sao? Em không tin.”

Cố Tích Hoa không nói lời nào.

“Với tính cách của anh thì làm sao vừa gặp đã yêu một người chứ. Hơn nữa cùng một người phát triển nhanh như thế, cũng không giống chuyện anh sẽ làm. Nói, rốt cuộc vì sao anh yêu em?”

Cố Tích Hoa mỉm cười, nụ hôn chi chít dừng trên mặt cô: “Đây là bí mật, Cố phu nhân.”

Thẩm Châm “hừ” một tiếng.

Thẩm Châm vừa gặp đã yêu Cố Tích Hoa là bởi vì anh vừa lúc hợp với mẫu người cô thích, khiêm tốn hướng nội điềm tĩnh, không có gương mặt rất đẹp trai, khí chất mạnh mẽ khiến người khác tin phục. Từ cách ăn mặc ngày đó của anh cô đã nhận được rất nhiều thông tin.

Cũng thế, lần đầu tiên Cố Tích Hoa nhìn thấy Thẩm Châm, khi cô ngăn chặn anh trên đường, không nhiều không ít, vừa vặn trùng hợp, Thẩm Châm cũng là mẫu người anh thích. Không đúng, khi anh ở độ tuổi thiếu niên nghĩ tới sẽ gặp một cô gái như vậy —— sạch sẽ, đôi mắt trong trẻo, lúc cười rộ lên trong mắt gợn sóng, độ cong khoé miệng chân thật mà tự nhiên, không khoa trương, hai xương quai xanh tinh xảo mảnh khảnh, không cao không thấp, đứng vừa đến cằm anh. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng thời trẻ của Cố Tích Hoa, anh nghĩ rằng mỗi một chàng trai đều có một người yêu trong mộng, nhưng người này vĩnh viễn không có thật, anh là một người rất lý trí, vì thế anh chưa bao giờ chấp nhất phải tìm người con gái trong lòng mà mình ước mong, cũng thế nên hai người bạn gái trước của Cố Tích Hoa hoàn toàn không phải mẫu người trong mộng của anh.

Ấn tượng đầu tiên của mỗi người khẳng định đều là vì vẻ ngoài của anh. Mà cái nhìn đầu tiên, Thẩm Châm bất ngờ tiến vào trong tầm mắt anh, khiến anh thoải mái và có thiện cảm, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, nụ cười trong sáng tự nhiên, cô ngửa đầu nhìn anh. Mặc dù lời nói của cô trực tiếp mà lại hân hoan.

Thẩm Châm hỏi anh yêu cô khi nào, nếu phải nói thế thì anh cũng là vừa gặp đã yêu.

Cô tự nhiên hào phóng hỏi: “Kiếp trước chúng ta có phải đã từng yêu nhau không?” Ánh mắt thành khẩn mà trực tiếp, giống như có thể tiến vào trong lòng. Anh đã động lòng.

Cô gọi anh “Thẩm tiên sinh”, ngay từ lần đầu tiên đã gọi như vậy, chứng tỏ rằng vừa gặp đã yêu của cô là nghiêm túc, ngay từ đầu thái độ kết giao của cô là khẳng định, cô cũng không che giấu ánh mắt chân thành và sôi nổi cho thấy cô là người kiêu ngạo mà vô tư, cô coi thường sự lừa dối. Mà một nửa kia anh muốn tìm chính là người không thích lừa gạt như thế.

Lần thứ hai gặp nhau cô mặc một chiếc váy mới, khác với bộ quần áo thường vào lần đầu gặp nhau, rõ ràng có trang điểm, còn thoa son bóng, mái tóc mềm mại rũ xuống, trong sáng tự nhiên. Cái này chứng minh cô để tâm đến mối tình này, người con gái xinh đẹp vì người mình yêu. Nhưng cho dù đã trang điểm, nhưng cũng không trang điểm dư thừa, không chải lông mi, không thoa phấn mắt, không đánh má hồng, gương mặt sạch sẽ, rụt rè nhìn qua, mang theo vẻ chờ mong và vui mừng. Trang điểm hay không có thể nói lên một phương diện nào đó của một người phụ nữ, người phụ nữ ngay cả gặp người trong lòng cũng không trang điểm nhiều, cô ấy có lòng tự tin đối với bản thân khẳng định không vì vẻ ngoài, trên người cô nhất định có thứ gì đó khiến cô tự hào, mà điều này chỉ có thể thông qua thời gian lâu dài sống chung mới có thể phát hiện. Cho dù không có nhiều ưu điểm sáng chói, tấm lòng cô cũng đủ mạnh mẽ. Điểm có thể kéo dài mối quan hệ chính là, cô không nông cạn trông mặt mà bắt hình dong, cô chú trọng nội tâm của con người, cô có đôi mắt tinh tường, cũng là người đáng để sống chung lâu dài.

Anh hỏi cô “Đi đâu ăn”, cô trả lời “Quán mì thịt bò bên cạnh đại học F”, sau đó anh mỉm cười, anh đã tìm được người sống cả đời với mình.

Cô thử xem anh có phải nhà giàu mới nổi khoe của chỉ tay năm ngón hay không, cô đã nhận được câu trả lời mình mong muốn.

Anh thì chẳng phải cũng vậy sao. Một nửa của anh có tiền hay không chẳng quan trọng, nhưng nhất định phải là người phụ nữ không để ý anh nghèo nàn hay giàu có. Người như thế không còn nhiều, nhưng anh vẫn gặp được.

Trong tình yêu bọn họ không thể buông tha, hai bên định cả đời, đều là con bạc cuồng vọng, can đảm và dũng khí như nhau, cuối cùng, bọn họ đều thắng cược.

Ngoại truyện 2: Bảo bối nhà họ Cố một ngốc một đáng yêu

Hôm sinh nhật bốn tuổi của Cố nữ vương, Cố Minh Diệp dẫn Cố Chân Chân bỏ nhà đi.

Thực ra Cố Chân Chân cũng không ý thức được đây là bỏ nhà đi, khi anh trai cô bé mang đầu dưa hấu mím môi rất nghiêm túc đến phòng Cố Chân Chân kéo cô bé đi, Cố Chân Chân còn chạy xuống lầu cầm theo thỏ bông trắng, thuận tiện mặc chiếc váy liền màu hồng phấn mới mua hôm qua.

Dọc đường đi, Cố Chân Chân đều nhìn cái đầu dưa hấu của anh trai, Cố Minh Diệp thẹn quá hoá giận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm xinh đẹp hỏi: “Có phải anh không đẹp trai như hồi trước không?”

Cố Chân Chân gật đầu.

Cố Minh Diệp phát điên, bới bới quả đầu dưa hấu, tức giận đến nỗi mặt mũi phồng lên: “Anh biết mà!”

“Sao anh lại cắt thành đầu dưa hấu?” Lần cuối cùng cô bé nhìn thấy cái bím tóc ngốc ngốc dễ thương của anh trai còn chưa tới hai mươi bốn giờ, tối hôm qua trước khi ngủ anh trai cô bé vẫn còn bím tóc kia đã giành ăn hạt sen với cô bé.

“Cố Khuynh Thanh cắt đấy!” Đôi môi bé nhỏ của Cố Minh Diệp mím thật chặt, bàn tay cậu đang nắm em gái thành quyền, da thịt lõm vào rất sâu. Cố Chân Chân bị nắm đến mức hơi đau, cô bé giãy dụa. Cố Minh Diệp vẫy bàn tay nhỏ bé kéo em gái lại, sắc mặt rất lạnh, có chút giống bố cậu: “Không được buông ra!”

Cố Chân Chân uỷ khuất bĩu môi, ai bảo hồi nãy anh dùng sức mạnh như thế. Nhưng cô bé không dám làm gì nữa, ngoan ngoãn để Cố Minh Diệp nắm tay đi.

Về tư tưởng hai đứa nhỏ vừa ra khỏi cửa là phải nắm tay nhau là do bố mẹ luôn ân cần dạy bảo, dần dần hai bé đều nhớ kỹ điều này trong lòng, đặc biệt là Cố Minh Diệp.

Mẹ cậu nói: trước khi em gái con tìm được một người đẹp trai giống như con, thì con đều phải nắm tay em gái.

Trong lòng Cố Minh Diệp, ngoài trừ bố cậu thì trên thế giới này không có ai đẹp trai hơn cậu. Cậu thậm chí nghĩ rằng khi cậu trưởng thành sẽ còn đẹp trai hơn cả bố cậu.

Vì thế, không nắm tay em gái = người đẹp trai hơn xuất hiện = cảnh báo năm sao = kiên quyết không được. Mười lăm năm sau, không một chàng trai nào dám thổ lộ với Cố Chân Chân, nguyên nhân là —— phần lớn mọi người không biết chân tướng đều cho rằng Cố Minh Diệp bá đạo lạnh lùng mỗi ngày đều nắm tay Cố Chân Chân đến trường chính là bạn trai của Cố Chân Chân. Một phần nhỏ biết chân tướng, rề rà không muốn xuống tay với em gái của Cố Minh Diệp nổi tiếng trong nước lẫn ngoài nước. Đương nhiên, đó là việc sau này.

Về phần Cố Minh Diệp vì sao lại hình thành tính cách tự kỷ hơn nữa chú trọng bề ngoài, nguyên nhân đương nhiên là vì cậu có một bà mẹ coi trọng diện mạo.

Ví dụ như khi hai đứa trẻ một trước một sau từ trong bụng Thẩm Châm chui ra thì cô nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của hai đứa bé mà ghét bỏ nói: “Quá xấu!” Lúc ấy Cố Chân Chân liền dùng tiếng khóc vang dội xuyên qua màng tai mà bày tỏ sự bất mãn của một đứa bé vừa chào đời, Cố Minh Diệp cũng tán thành, tiếng khóc sau Cố Chân Chân hai ba phút cũng rất vang dội đầy khí phách, rất hiếm có rất hiếm có.

Lại như là, khi bọn họ lớn dần, làn da nhăn nhúm trở nên bóng loáng như trái trứng luộc vừa lột vỏ, khi hai ánh mắt một bên trái một bên phải chớp chớp nhìn mẹ, trong một giây đồng hồ Thẩm Châm biến thành người mẹ Trung Quốc hiền lành dịu dàng, một ngày hai mươi bốn tiếng ôm không buông tay, lúc ấy bố cậu liền dùng cách thức đơn giản thô bạo để bày tỏ sự bất mãn của người chồng, tuy rằng cậu không biết bố mình rốt cuộc làm gì, dù sao sáng hôm sau mẹ cậu đỡ thắt lưng đến nhìn bọn họ, cũng chẳng còn sức ôm hai đứa trẻ một ngày hai mươi bốn giờ.

Lại còn như thế này, chỉ cần Cố nữ vương đến nhà cậu, cậu nhất định sẽ bị thất sủng, nguyên nhân là —— Cố nữ vương xinh đẹp như búp bê Barbie trong tủ kính, ánh mắt mẹ cậu nhìn Cố Khuynh Thanh ngay cả bố cậu cũng không thích. Bạn hỏi Cố Khuynh Thanh là ai? À, xem tên thì biết, Cố, Khuynh, Thanh —— ngoài Cố Nam Thành thê nô kia thì còn có ai đặt tên cho con mình như thế. Cố Khuynh Thanh chính là hòn ngọc quý trên tay Cố Nam Thành và Tống Thanh Vãn, kế thừa gien xinh đẹp của Cố Nam Thành và Tống Thanh Vãn, còn thuận tiện kế thừa tính cách lạnh lẽo kiên cường của Cố Nam Thành. Từ bé cậu đã bực bội mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng xinh xắn kia —— chị giả vờ cao quý à? Lúc chị cười thì ông đây sẽ cười với chị à? Trên thế giới này người duy nhất có thể xông lên xoa bóp khuôn mặt thối của Cố Khuynh Thanh chỉ có mẹ cậu, có thể thấy rằng Cố Thẩm thị coi trọng bề ngoài khiến người ta tức lộn ruột.

Dần dà Cố Minh Diệp liền sai lệch tam quan* —— bộ dạng đẹp trai = yêu = muốn gì được đó = gương mặt là thứ quan trọng nhất —— hai mươi năm sau sẽ xảy ra chuyện gì? Phật viết: không thể nói, không thể nói.

(*) ý là có những hành động, suy nghĩ, thủ đoạn, xúc cảm rất lí trí mà cũng rất điên khùng.

Đề tài trở lại hiện tại —— Cố Minh Diệp xúi giục Cố Chân Chân bỏ nhà đi. Vì sao thế? Bởi vì Cố nữ vương cắt mất bím tóc mà cậu cho là kiêu ngạo của mình, để dài như vậy không dễ đâu, Cố Minh Diệp một trái tim yêu đẹp cảm nhận được ác ý đến từ thế giới này, hơn nữa cậu hiểu sâu sắc —— tìm mẹ vô dụng thôi. Đó không phải là mẹ ruột T-T

Về phần vì sao Cố nữ vương cắt bím tóc của Cố Minh Diệp, chỉ có tự mình Cố nữ vương biết thôi. Cố Minh Diệp bày ra vẻ bực dọc trên khuôn mặt cao quý kia, trong lúc giận dữ dắt em gái cùng trốn đi.

Từ sau khi Thẩm Châm mang thai, Cố Tích Hoa liền mua căn nhà ở tầng trên, gọi người phá thông thành lầu hai. Đương nhiên đây chỉ là nói với Cố phu nhân, trên thực tế Thẩm tiên sinh của chúng ta lúc mua nhà đã mua luôn tầng trên, chính là vì ngày này.

Chuyện kể rằng sau khi hai đứa nhỏ Cố thị ra khỏi cổng chính thì người gác cổng đã gọi điện thoại cho Cố Tích Hoa còn bảo một anh chàng đi theo hai đứa nhỏ.

Con nít ba tuổi bỏ nhà đi có thể đi đâu chứ?

Cố Chân Chân đáp rằng: đi công viên trò chơi.

Bác tài không dám đón hai đứa nhỏ thoạt nhìn là con nhà giàu có, ông ta định lái xe đi thì Cố Minh Diệp đứng ngay tại chỗ khoe tư thế tuyệt nhất, kéo phía trước mũ lưỡi trai ra sau, một bàn tay đút trong túi quần, tay khi thì đặt tại cằm hất lên, đôi mắt trong suốt đen láy sáng ngời, giọng còn sặc mùi sữa hỏi: “Cháu đẹp trai không?”

Bác tài: “……” Thằng nhóc này con nhà ai đây………

Gặp phải đứa nhỏ ngốc nghếch đáng yêu kia vẫn cố chấp đứng tạo dáng, rõ ràng giả vờ sành điệu nhưng có thể nhìn ra sự khẩn trương và mong đợi của cậu, bác tài mềm lòng: “Rất đẹp trai.” Sau đó hai đứa nhỏ không nói gì mà lên xe ngay, bác tài: “……..” Này ông đây có nói cho hai đứa lên xe hả?!

Cố Chân Chân ngậm kẹo que, chớp đôi mắt to, xinh xắn đáng yêu nhìn thế nào cũng khiến người ta yêu thích: “Chú ơi, bọn cháu đi Disney.”

Bác tài: “……..” Này ông đây đâu có nói muốn chở hai đứa đi, rốt cuộc là làm sai chỗ nào thế?!

Thấy ông ta không có ý lái xe, Cố Minh Diệp nghĩ nghĩ, nâng đôi tay mũm mĩm tháo mũ ra, vuốt vuốt mái tóc, sau hồi lâu sửa xong kiểu tóc, sau đó dồn em gái vào trong cùng, nâng cằm 45 độ, nghiêng đầu 15 độ, tay phải đặt tại cằm, kiêu ngạo hỏi: “Cháu đẹp trai không?”

Bác tài: “…….” Ai dạy đứa nhỏ ngốc này ra ngoài phải diện lên như thế chứ?!

Bảo an âm thầm đi theo bọn họ cách đó không xa cũng cười đau cả ruột —— sao lại có đứa nhỏ ngốc như thế! Ha ha ha ha ha ha………

Sau đó bác tài nhìn thấy một nam một nữ đi qua bế hai đứa nhỏ ra, bộ dạng của người nam không coi là đẹp trai, nhưng phong thái thong dong cao quý, nữ thì nhiều lắm chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng đôi mắt rất đẹp, đã là mẹ của hai đứa con nhưng vẫn cho người ta cảm giác vẫn còn là cô gái, về phần vì sao ông ta biết cô là mẹ của hai đứa nhỏ kỳ lạ này —— bởi vì hai đứa nhỏ kêu như vậy.

Người nam ôm con gái, nữ thì ôm cậu nhóc vẫn còn xoắn xuýt chuyện “Vì sao chú tài xế không chở con”, lúc bọn họ đi qua, ông ta nghe được cuộc đối thoại như sau ——

“Mẹ, không phải mẹ nói con đẹp trai nhất sao? Vì sao chú ấy không đưa con đi?”

“Có một ngàn độc giả thì có một ngàn Hamlet?”

“Là sao ạ?”

“Chính là đẹp trai không có chừng mực, con còn có thể đẹp trai hơn.”

“Làm sao mới đẹp trai hơn?”

“Mẹ phát hiện con cắt bím tóc đi lại càng đẹp trai hơn.”

“Thật vậy sao?”

“Thật mà!”

“Vậy vì sao chú tài xế không chở con đi?”

“Bởi vì con quá đẹp trai.”

“Tại sao thế?”

“Ông ấy quên mất lái xe.”

“À.” Cậu bé Cố ngốc nghếch hài lòng mỉm cười. Ờ, nếu cắt bím tóc càng đẹp trai hơn thì cậu tạm thời tha thứ nha đầu thối Cố Khuynh Thanh kia!

Về đến nhà, Thẩm Châm thay quần áo cho hai đứa nhỏ, sau khi thay xong một nhà bốn người ra ngoài —— hôm nay là sinh nhật của Cố Khuynh Thanh, bọn họ phải đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net