Chương 34 : Một cú lừa.(18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Chàng nhận ra ta từ lúc nào vậy?"

-"Lúc nhận kí ức ở kiếm Nam Chi ta đã nhận ra nàng rồi."

-"Thế sau đó tại sao chàng lại bỏ đi."

-"Ta có việc nên cần phải giải quyết ấy mà."

-"Sao chàng lại hóa Thần được thế?"

-"À, cái này dài dòng lắm, để từ từ ta kể cho nàng nghe."

Tô Tô rất tò mò, nàng hỏi rất nhiều, hỏi liên tục, hỏi đến phiền. Nhưng Đàm Đài Tẫn vẫn âu yếm nhìn nàng, trả lời những câu hỏi của nàng. Khuôn mặt xinh đẹp vui vẻ ấy như hút hồn Đàm Đài Tẫn làm cho y u mê, say đắm. Bất ngờ Đàm Đài Tẫn cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Tô Tô.

-"Suỵt, yên lặng chút."

-"Chàng....ư....ưm."

Nụ hôn lướt nhẹ từ từ trở nên sâu dần, đôi môi Tô Tô bị Đàm Đài Tẫn ngậm lấy, mút rồi cắn nhẹ. Cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng, sự ướt át, cùng với khoái cảm kích thích chậm rãi lan truyền đi khắp cơ thể. Trong lúc đang tận hưởng nụ hôn đầy dục cảm này, Tô Tô giật mình vội buông Đàm Đài Tẫn ra.

-"Đừng...đừng hôn như thế....ở đây còn...còn có người...mà..."

-"Có ai?" Đàm Đài Tẫn hơi ngạc nhiên.

-"Thì là bọn họ...."

Nàng vừa nói vừa quay về phía những đệ tử Tiên môn đang đứng ở kia, ngay lập tức nàng bị bất ngờ. Xung quanh bọn họ trống trơn không một bóng người. Đến cả A Mật cũng không thấy đâu.

-"Ơ mọi người đi đâu cả rồi?"

-"Mặc kệ bọn họ đi."

Đàm Đài Tẫn xốc ngược nàng lên, tiến đến bảo tọa kia, đặt nàng lên đó. Chàng hơi quỳ xuống, dùng cơ thể mình tách hai chân nàng ra chen vào giữa, không để cho Tô Tô kịp thắc mắc, y nhanh chóng sà vào cần cổ trắng nõn đầy mời gọi kia của nàng hôn lên.

-"A...đừng hôn ở đó."

-"Ừm." Đàm Đài Tẫn đáp lời nhưng miệng vẫn không chịu dừng lại.

-"Ưm...chàng sao thế?"

Đàm Đài Tẫn vừa hôn vừa trả lời nàng từng câu đứt quãng, hơi thở mát lạnh liên tục phả vào cổ khiến cho Tô Tô rùng mình.

-"Ta muốn nàng."

-"Chúng ta vừa mới......ban nãy.....không lâu mà."

-"Lúc đó có kẻ ồn ào phá rối nên ta bắt buộc phải dừng lại, còn bây giờ thì không có ai phá đám nữa rồi."

-"Ai phá đám? Lúc ấy có ai đâu?"

-"Nàng không cần biết."

Dứt lời Đàm Đài Tẫn lại tiếp tục tham lam không ngừng cắn mút cổ nàng, nàng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, liền vội đẩy Đàm Đài Tẫn ra.

-"Đàm Đài Tẫn, không được."

-"Sao thế?"

-"Chúng ta đang ở chính điện, không làm loại chuyện này ở đây được."

 Đàm Đài Tẫn không thèm để tâm, tiếp tục dán sát vào chuẩn bị hôn tiếp thì lại bị Tô Tô đẩy ra.

-"Đừng mà, không được."

Lúc này Đàm Đài Tẫn mới mím môi, cố gắng nhịn dục hỏa trong người xuống. Bản thân vừa mới thăng Thần, linh khí trong người vẫn còn đang hỗn loạn, dục hỏa thì không ngừng bốc lên, nóng đến phiền phức. Thế mà liều thuốc duy nhất xoa dịu được điều đó thì lại không ngừng cự tuyệt. Y nhìn Tô Tô một lúc, vẻ mặt cún con ủy khuất lập tức hiện ra.

-"Nhưng ta muốn....nàng...thương ta."

Biểu cảm của Đàm Đài Tẫn thay đổi chóng mặt làm Tô Tô há hốc mồm kinh ngạc.

"Chàng còn biết diễn kịch nữa sao?"

Nàng thở dài.

-"Được rồi, nhưng không phải là ở đây, chúng ta đi chỗ khác đi."

Chớp mắt, hai người biến mất, Ma Cung vắng lặng không một bóng người. Đến khi hai người xuất hiện trở lại, thì Đàm Đài Tẫn đang nằm đè lên Tô Tô ở trên giường trong một căn phòng nhỏ. Cảm giác không gian xung quanh vừa quen vừa lạ.

-"Đây là..?"

-"Diệp phủ."

-"Chàng....."

-"Ta vẫn luôn nhớ đến khoảng thời gian ở đây, từ lúc nàng xuất hiện và bắt đầu thay thế Diệp Tịch Vụ ta đã nhận ra rồi. Chỉ là lúc ấy ta không biết đấy là nàng."

-"Đàm Đài Tẫn, lúc đó, xin lỗi chàng."

-"Nàng không có lỗi, chính nàng đã đem lại sự ấm áp dù ít ỏi cho ta, từ lúc nàng chăm sóc khi ta bị ngất dưới trời tuyết đêm đó. Ta đã bắt đầu động tâm với nàng rồi."

-"Đàm Đài Tẫn, ta..."

-"Nên Tô Tô à, hôm nay cùng ta, làm một đôi phu thê bình thường có được không?"

Tô Tô nhìn Đàm Đài Tẫn không khỏi xót xa, nàng không biết được khi trở thành Thần, Đàm Đài Tẫn đã nhìn thấu được những gì, mà trông chàng lại có vẻ ngoài buồn đến thế. Nàng vòng tay ôm lấy eo chàng, khe khẽ trả lời.

-"Được."

Đàm Đài Tẫn từ từ hôn nàng. Mặc dù Tô Tô tự nguyện và đang rất hạnh phúc, nhưng những cuộc giao hoan mạnh bạo mà Đàm Đài Tẫn thực hiện trước đây, vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu. Ngay cả cuộc giao hoan gần đây nhất, chỉ vài canh giờ trước đó, dù nàng tự nguyện, Đàm Đài Tẫn vẫn cực kì thô bạo, khiến cho nàng hơi có chút lo lắng.

Nhưng Đàm Đài Tẫn lại cực kì nhẹ nhàng, khác hẳn với những lần trước. Từng cái mút môi, từng động tác vuốt ve đều rất nhẹ nhàng. Chàng hôn nàng một lúc rồi quyến luyến rời ra. Môi chàng chạm nhẹ lên chóp mũi, rồi lên má, làm Tô Tô dần nhớ lại cái đêm đầu tiên cũng là cuối cùng của hai người hơn ngàn năm trước.

-"Đàm Đài Tẫn."

-"Ta đây."

-"Ta yêu chàng."

-"Ta cũng yêu nàng."

Dứt lời, một nụ hôn nữa lại rơi xuống, cả hai hoà quyện vào cùng với nhau, bàn tay thon dài nhẹ nhàng giúp nàng cởi từng lớp xiêm y vướng víu. Nàng cũng chậm chạp mà thoát xiêm y cho chàng.Hai người trần trụi ôm lấy nhau, da kề da, môi kề môi, hai cơ thể ấm áp quấn chặt lấy nhau không rời.Đàm Đài Tẫn rất dịu dàng, từng phần cơ thể được chàng chăm sóc vô cùng chu đáo, xúc cảm quen thuộc trào dâng, thật khó lòng mà ngăn lại.Được một lúc, cảm thấy phu nhân của mình đã ướt đẫm rồi, khuôn mặt nàng cũng mang theo một tầng xuân sắc, hai má ửng đỏ vô cùng quyến rũ. Đàm Đài Tẫn mới cắn nhẹ vào tai nàng mời gọi.

-"Ta cho vào nhé, được không?"

-"Ưm....được...được ạ."

Đàm Đài Tẫn đã rất kiên nhẫn từ nãy đến giờ, mặc dù rất yêu nàng, và không muốn nàng sợ hãi. Nhưng lửa dục trong lòng thì không tài nào dập tắt được nếu như cứ tiếp tục chần chừ như thế này. Chàng đặt thứ to lớn đang hung hăng mong được càn quấy của mình vào đúng vị trí, rồi từ từ tiến vào. Thấy thứ đó đang dần tiến vào mình, nơi tư mật được chèn ép dần được nới rộng ra, cảm giác căng trướng cứ dần dần xâm chiếm, khiến cho nàng cảm thấy có chút không quen. Liền bám vào tay chàng thủ thỉ.

-"Chàng mau...vào đi...."

Nhưng nàng nói hơi nhỏ nên Đàm Đài Tẫn nghe không rõ.

-"Sao thế?"

Tô Tô bây giờ đã ngượng chín cả mặt, liền run rẩy cố gắng nói to hơn.

-"Chàng mau vào nhanh đi....như này ta không quen..."

-"Không quen....?"

-"Ừm.....không.....A...a...."

-"Nàng muốn như này sao?"

Đàm Đài Tẫn dùng lực, đẩy thật mạnh nam căn của mình đâm sâu vào bên trong.Tô Tô bị đỉnh bất ngờ, người nàng cứng đờ, miệng chỉ kịp kêu lên một tiếng đã bị đôi môi của Đàm Đài Tẫn chặn lại.Hông bắt đầu di chuyển nhanh dần, mặc dù vậy nhưng Đàm Đài Tẫn vẫn cố gắng kiểm soát lực đạo của mình, để những chuyển động không quá thô bạo. Cơ thể được vuốt ve chăm sóc kĩ lưỡng, cùng với lực hông vừa phải làm cho Tô Tô cảm thấy vô cùng thoải mái. Từng tiếng rên rỉ khẽ khẽ cất lên, hoà cùng với tiếng thở gấp gáp không ngừng.

Đêm nay họ trao cho nhau những gì tốt đẹp nhất, cùng thoả mãn nhau như một đôi phu thê bình thường phàm tục.

Nhưng không phải một lần mà tới những.....ừm.....ba lần.

Đàm Đài Tẫn đã làm nàng lên đỉnh rất nhiều lần, cho đến khi quá mệt, không chịu nổi nữa, nàng đành cầu xin chàng dừng lại. Lúc này cuộc giao hoan mới chính thức tạm dừng. Đàm Đài Tẫn ôm Tô Tô vào lòng, vuốt ve mái tóc hơi rối của nàng rồi thơm nhẹ lên môi.

-"Nàng có thích không?"

-"Có.....nhưng hơi nhiều quá."

-"Sao thế?"

-"Nhiều quá.....sướng quá....nên không chịu được."

Tô Tô vô thức mà thốt ra lời, sau khi nói xong thì mặt nàng lại đỏ bừng lên.

-"À."

Một tiếng "À" này của Đàm Đài Tẫn làm nàng chột dạ, không biết là phu quân của mình hiểu theo nghĩa nào. Nàng liền dụi đầu vào ngực chàng nhỏ nhẹ.

-"Ta buồn ngủ quá, chàng ru ta ngủ có được không?"

-"Ừm được rồi, nàng mau ngủ đi."

Đàm Đài Tẫn siết chặt vòng tay, rồi vỗ nhè nhẹ đưa Tô Tô vào giấc ngủ.

Tô Tô rất yếu ớt.

Đàm Đài Tẫn biết.

Từ giây phút trở thành Thần, tất cả mọi điều sâu kín nhất trên thế gian này chàng đều đã cảm nhận được hết. Và những gì Tô Tô phải đánh đổi để bản thân y có thể sống lại thật sự quá nhiều.Đàm Đài Tẫn ôm chặt Tô Tô trong vòng tay, nghe từng tiếng thở đều của nàng mà trong lòng quặn thắt.

"Ta phải giúp nàng lấy lại mọi thứ. Nàng yếu quá, không còn tràn đầy sinh lực mạnh mẽ như trước nữa rồi."

Nghĩ tới nghĩ lui, liền Đàm Đài Tẫn nghĩ ra một cách vô cùng tàn nhẫn, để giúp Tô Tô thêm một lần nữa hoá Thần. Nhưng chàng lại quên mất rằng, Thiên đạo trừng phạt thì luôn có lí do, mà một khi đã bị trừng phạt, thì thay đổi hình phạt là điều không thể.

---------------------------------

Hành Dương Tông hôm nay được một phen xôn xao nhốn nháo. Đàm Đài Thần quân vừa mới giáng thế hôm qua, hôm nay đã xuất hiện ở đây, lại còn vội vã tìm gặp Công Dã Chưởng môn. Nhưng điều kì lạ hơn nữa là, bọn họ không nhìn thấy Thần nữ Lê Tô Tô đâu cả.

"Sao Thần quân lại đến đây nhỉ?"

"Thần nữ đâu sao lại không đi cùng người?"

"Người vội gặp Công Dã Chưởng môn thế chẳng lẽ lại có chuyện gì sao?"

Cả đám đệ tử cứ nhốn nháo bàn tán bên ngoài chính điện. Còn Thần Quân và Chưởng môn thì ở trong phòng đóng cửa kín mít không thấy động tĩnh gì.Hơn một canh giờ sau, cuối cùng Chưởng môn cũng rời khỏi phòng, nhưng lại không thấy bóng dáng Thần quân bước ra ngoài.

"Chưởng môn, Thần quân đâu? Sao có mỗi mình người ra ngoài vậy?"

-"Các đại đệ tử núi Bất Chiếu nghe đây. Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau tiến tới Ma Vực."

"Để làm gì vậy ạ?"

-"Ngay khi thấy Thần quân và Thần nữ, tất cả mọi người cũng ta hợp lực Tạo ra trận Tinh phạt thêm một lần nữa."

"Trận Tinh phạt để giam giữ Ma Thần ư? Sao lại?"

-"Ngay sau đó khi Thần quân khai mở Đồ thần nỏ, tất cả mọi người cùng nhau sử dụng trận pháp dịch chuyển này, ngay lập tức trở về Hành Dương Tông. Nghe rõ chưa?"

"Nhưng tại sao lại phải làm như vậy ạ?"

Tất cả mọi người cùng xôn xao nhốn nháo ầm ỹ.

"Như vậy không phải nguy hiểm lắm sao?" 

"Có chắc người ấy là Thần quân không? Hay là Ma thần chứ."

-"Thần quân đã dặn dò rất kĩ, trận pháp dịch chuyển cũng là do người ban cho, mọi người cứ đúng theo kế hoạch mà làm, chắc chắn đều sẽ an toàn."

"Vâng thưa Chưởng môn."

-"Chúng ta mau đi thôi."

--------------------------------------------

Tô Tô đã ngủ nguyên một ngày, nàng rất mệt vì trận hoan ái không ngừng nghỉ, nhưng lại được Đàm Đài Tẫn vỗ về nên ngủ cũng khá ngon giấc. Nhưng lúc nãy vẫn còn đang vùi thân mình trong chăn ấm, nay lại cảm thấy cơ thể mình có hơi đung đưa, cảm giác như đang lơ lửng trên cao, hai bên vai còn bị nắm chặt, cảm giác rất khó chịu.Nàng từ từ mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng hoảng hốt.

Đàm Đài Tẫn đang ở trước mặt nàng, trên người bận bộ hỷ phục của Ma giới, xung quanh là muôn vàn ma khí bay loạn xạ không ngừng gào thét. Như nhớ ra gì đó, nàng vội ngẩng đầu nhìn lên cao, Đồng Bi Đạo đỏ rực đang điên cuồng hút lấy linh khí đất trời, còn không ngừng xé toang không gian ra đến cực hạn.

-Sao sao lại?"

-"Trận pháp Tinh phạt, mở."

Giọng nói quen thuộc vang vọng từ dưới lên khiến Tô Tô thất kinh. Phía dưới kia Công Dã Tịch Cô cùng đám đệ tử núi Bất Chiếu vừa ra sức chống chọi với ma khí, vừa hợp lực tạo Trận Tinh phạt ném lên trên. Cùng lúc này Tô Tô mới bàng hoàng nhận ra, đây chính là ngày hôm đó, ngày Đồng Bi Đạo đóng lại, còn Đàm Đài Tẫn hoàn toàn tan biến.

-"Không...không thể nào..."

Trong lúc Tô Tô còn đang hoang mang tột độ, nàng va phải ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Đàm Đài Tẫn.

-"Xem ra đồng đạo Tiên môn của nàng đã tính vứt bỏ nàng rồi."

"Trong trận pháp tinh phạt này là chín chín tám mốt đạo Thiên lôi. Dù ta có dùng thân xác Ma Thần, cũng khó lòng rút lui an toàn. Hi sinh một mình nàng để làm ta bị trọng thương. Tiên môn của nàng tính toán thật thông minh."

Tô Tô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nàng khô khốc, nghẹn lại không thể thốt lên lời, chỉ biết nhìn Đàm Đài Tẫn với ánh mắt vô cùng tuyệt vọng. Còn Đàm Đài Tẫn vẫn giữ vẻ lạnh lùng như vậy, tiếp tục buông lời khiêu khích nàng.

-"Nhưng nàng thì sao? Nàng vẫn kìm chân ta cho bọn chúng, muốn chết chung với ta."

"Bị Tinh phạt đánh trúng sẽ đau lắm, ta không muốn hứng chịu nó đâu. Nếu nàng đã một lòng muốn chết, thì hãy thay ta hứng chịu nó đi."

Từng câu từng chữ giống hệt với ngày định mệnh đó, bây giờ nàng vô cùng sợ hãi, ngoài miệng chỉ có thể thốt ra ba từ.

-"Đàm Đài Tẫn.."

-"Lê Tô Tô, tạm biệt."

"Chín chín tám mốt đạo Thiên lôi này, là quả báo mà nàng phải chịu."

Lúc giọt nước mắt đầu tiên của Tô Tô rơi xuống, cũng là lúc Đàm Đài Tẵn không chút do dự, mạnh tay trực tiếp ném nàng vào giữa Trận Tinh Phạt, trước con mắt ngỡ ngàng của đám đệ tử phía dưới.Rất nhanh sau đó, từng cột Thiên lôi không ngừng đánh vào thân thể nhỏ bé kia. Tô Tô vì quá đau đớn mà không ngừng hét lên.

Đã qua một hồi vẫn không thấy có chuyển biến gì, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ để nàng tuyệt vọng mà cưỡng ép bản thân hóa Thần. Đàm Đài Tẫn liền vội vàng triệu hồi Đồ Thần nỏ, nhắm toàn bộ vào đám người Tiên môn phía bên dưới. Bên trên thì chuẩn bị bắn, bên dưới thì đã chuẩn bị sẵn pháp trận dịch chuyển, chỉ thêm một bước nữa thôi là sự thành. Nhưng.....

Ầm một tiếng nổ chói tai vang lên, Trận Tinh phạt hoàn toàn bị phá vỡ, Tô Tô thẳng từ giữa không trung rơi xuống đất nghe cái bịch. Công Dã Tịch Vô hốt hoảng, vội vàng đóng pháp trận lại, cùng mọi người chạy đến nơi Tô Tô vừa rơi xuống kia. Đàm Đài Tẫn cũng vội thu Đồ Thần nỏ vào rồi bay xuống, ngay khi chân chạm đất cũng vội vã chạy tới.

Tô Tô lúc này vừa bị Thiên lôi quần ngang dọc, lại rơi xuống bất ngờ, cả cơ thể đập mạnh xuống đất vô cùng đau đớn. Phải mất một lúc nàng mới cử động được cơ thể. Công Dã Tịch Vô đã chạy tới nơi, liền ngồi xuống từ từ đỡ Tô Tô ngồi dậy, nhìn về phía Đàm Đài Tẫn đang chạy đến, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.

-"Cách này không được rồi." Công Dã Tịch Vô lắc đầu.

-"Không được sao? Sao thế nhỉ?" Đàm Đài Tẫn lo lắng vội vã đỡ lấy Tô Tô từ tay Công Dã Tịch Vô.

Tô Tô bấy giờ mặt đen thui, tóc cháy xém, quần áo cũng bị chém tả tơi, ngồi ngơ ngác giữa cuộc nói chuyện không đầu không đuôi của hai người họ.

Và rồi....

Sáng sớm ngày hôm đó, ở nước Cảnh, những người lái buôn đi đưa hàng sớm, trông thấy một mỹ nam vô cùng tuấn tú đứng ngây ra như ngỗng ở trước cổng thành.Quần áo của y thoạt nhìn trông có vẻ khá là đắt tiền, kim quan cũng phải xếp vào hàng tinh xảo khó tìm.Nhưng trên mặt y lại in hằn một dấu tay, còn trên trán thì dính một mẩu giấy xé dở.Bọn họ còn chưa kịp bàn tán thêm gì, thì mỹ nam tuấn tú ấy đã biến mất. Những thắc mắc xoay quanh câu chuyện kì lạ này cũng nhanh chóng tan đi, bởi vì họ cho rằng chắc là do dậy sớm quá nên hoa mắt mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tntm