Chương 35 : Thần linh cũng có ngày bị phu nhân trả về nơi sản xuất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại tẩm điện riêng của Hoàng đế Cảnh quốc, khi trời hãy còn chưa sáng, Diệp Thanh Vũ cùng cáo nhỏ đã bị một bóng người bận đồ trắng dọa cho giật mình tỉnh cả ngủ. Đàm Đài Tẫn đứng im lìm ở đầu giường của bọn họ, với mẩu giấy xé vội dính trên trán có độc hai chữ "Trả hàng", cùng một bên má in hằn năm ngón tay mát rượi. Sau khi nghe kể rõ ràng mọi chuyện, bọn họ cười lăn cười bò ra đất. Trước mặt Đàm Đài Tẫn một người một cáo cứ lăn lộn mãi vì không nhịn được cười.

Đúng rồi, Thần quân của chúng ta bị phu nhân trả về nơi sản xuất.

Chả là sau khi ngơ ngác giữa cuộc nói chuyện không đầu không đuôi của hai người kia. Tô Tô đã phải mất một lúc mới hoàn hồn lại để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

Hóa ra Đồng Bi Đạo là giả, Tiên môn với Đàm Đài Tẫn chiến đấu với nhau cũng là giả, vẻ ngoài Ma Thần cũng là giả nốt, chỉ có trận Tinh phạt là thật. Và họ muốn diễn lại ngày định mệnh ấy để lần nữa ép Tô Tô hóa thần, nhưng mà lại không thành công. Và người bày ra cái việc làm điên rồ này không ai khác lại chính là phu quân yêu dấu mới trở về từ bão tố của nàng - Đàm Đài Tẫn.

Chưa hết, vì Đàm Đài Tẫn bây giờ là Thần quân, thế nên đến ngay cả sư huynh của nàng - Công Dã Tịch Vô cũng tin tưởng chàng vô điều kiện. Mà Công Dã Tịch Vô lại là người có tiếng nói nhất ở núi Bất Chiếu, thế nên việc cả núi Bất Chiếu cùng hợp lực diễn vở kịch này với Đàm Đài Tẫn là chuyện không có gì khó khăn cả.

Kết quả thì ai cũng biết rồi, hóa Thần thì không thấy, chỉ thấy hóa chim nướng, lại còn bị nướng cháy đen thui nữa. Tô Tô lúc này vô cùng tức giận, một cái tát như trời giáng hạ cánh ngay trên mặt Đàm Đài Tẫn, rất nhanh sau đó, khi cả Đàm Đài Tẫn và Công Dã Tịch Vô còn chưa kịp nắm bắt được tình hình, bàn tay nhỏ nhắn của nàng đã ngay lập tức chuyển sang một bên má của Công Dã Tịch Vô, nhưng may mắn làm sao nàng lại dừng lại đúng lúc.

Công Dã Tịch Vô là sư huynh của nàng, đã bao phen vào sinh ra tử cùng nàng, hơn nữa chuyện này cũng là do phu quân nàng dụ dỗ, đánh sư huynh trước mặt toàn bộ đệ tử núi Bất Chiếu e rằng không được hay cho lắm.

Tô Tô thu tay về, cố gắng chống tay tự đứng lên, ném một ánh nhìn đầy hận thù về phía vị phu quân còn đang đực mặt ra ngồi ở dưới đất kia, cất giọng tỏ vẻ khó chịu.

-"Đàm Đài Thần quân, mời ngài đi theo ta."

Thần nữ te tua đi phía trước, Thần quân một tay bưng má, một tay xách tà, cúi đầu cun cút bước theo sau, khiến cho bất cứ ai chứng kiến cảnh này cũng phải cảm thấy xót xa cho vị Thần đen đủi kia.

"Cái tát ấy chắc là đau lắm, kêu to thế cơ mà."

"Thần quân lần này thảm rồi."

"Sao lại táy máy nghịch dại thế không biết?"

"Không biết Thần nữ sẽ trừng phạt Thần quân thế nào nhỉ?"

Tiếng xì xào mỗi lúc một lớn, Công Dã Tịch Vô thấy tình huống này có hơi ngại ngùng liền quay lại đám đệ tử quát lớn.

-"Mau đi về thôi, đừng có đứng đây bàn tán chuyện nhà người ta nữa."

Tiếng xì xào nhỏ dần, nhưng có vài người có vẻ hơi bất mãn vẫn cố nói với lại vài câu.

"Bắt qua đây giả bộ đánh nhau rồi lại bắt đi về, rảnh à?"

"Biết sao được, người ta là Thần linh đấy, không cãi được."

Công Dã Tịch Vô nghe thấy những lời nói vừa rồi thì cảm thấy hơi nóng mặt.

-"Vẫn còn sức nói à? Đi về ngay."

"Về thì về, cáu cái gì chứ?"

Và kết quả thì ai cũng biết rồi, Thần quân bị phu nhân đem trả về Cảnh quốc. Sau khi ngây ngốc một hồi ở cổng thành, Đàm Đài Tẫn liền nhanh chóng bay vào trong phòng ngủ của Cảnh vương - Diệp Thanh Vũ - đệ đệ cưng của Thần nữ Lê Tô Tô để ăn vạ. 

Mà ăn vạ gì thì ăn vạ, Diệp Thanh Vũ là vua, mà vua thì phải thượng triều. Kết quả là chỉ còn mỗi Đàm Đài Tẫn và cáo nhỏ ngồi trầm ngâm ở ngự hoa viên với nhau. Một chủ một tớ sau ngàn năm hội ngộ dưới hai thân phận hoàn toàn mới.

-"Này Phiên Nhiên."

-"Sao ngài biết ta nói chuyện được vậy?"

-"Là ngươi không muốn nói chứ có phải ngươi bị câm đâu?"

-"Ta quên mất ngài hóa Thần rồi, cái gì cũng biết."

-"Sao ngươi không nói chuyện với Diệp Thanh Vũ? Không muốn nói chuyện với người ta à?"

-"Ai bảo ta không muốn nói chuyện với chàng ấy."

-"Ngươi cũng đâu có nói đâu."

-"Là do ta sợ chàng lo lắng nên mới không nói, ta còn chưa hóa hình được, nên mới không nói chuyện."

-"Ừm."

-"Thế sao? Ngài muốn hỏi chuyện gì?"

-"À, ta muốn hỏi, sao ta cố gắng giúp nàng ấy mà nàng ấy lại dỗi hờn rồi bỏ rơi ta như thế này?"

-"Tô Tô ấy hả?"

-"Ừm."

-"Ngài đem người ta ra, mở Tinh phạt, kéo Thiên lôi đánh người ta cháy đen thui như thế. Ngài chưa bị giết là may rồi đấy."

-"Ta không chết được."

-"Ờ. Thì...chắc là do ngài đen đủi thôi."

Không gian ngay lập tức trở nên yên tĩnh đến kì lạ, một lúc sau Đàm Đài Tẫn buồn bã cất giọng.

-"Thanh Vũ vẫn chưa về nhỉ?"

-"Ừ lạ thật đấy, cũng muộn rồi, đáng ra phải xong rồi chứ?"

Ngồi đợi mãi cũng chán, Đàm Đài Tẫn liền ôm cáo nhỏ, tiến tới Đại Điện tìm Diệp Thanh Vũ, trên đường đi thì gặp lại Chấp Bạch Vũ.

-"Ơ, Điện hạ. Sao người lại ở đây?"

-"Chuyện dài lắm, để sau nói. Mà bãi triều chưa? Sao muộn rồi còn chưa thấy Diệp Thanh Vũ quay lại vậy?"

-"À, Bệ hạ đã bãi triều sau đó về tẩm điện rồi. Hai người không gặp sao?"

-"Không thấy."

-"Chắc Bệ hạ lại đến phòng rượu rồi, ban nãy các đại thần trên triều lại dâng sớ thúc giục Bệ hạ nạp Hậu cung."

-"Hả? Hậu cung?"

-"Đúng rồi, là lập Hậu ấy, ngài biết mà."

Đàm Đài Tẫn cùng cáo nhỏ tròn mắt nhìn nhau. Hai người vội quay người chạy đi, bỏ mặc Chấp Bạch Vũ ngơ ngác với rất nhiều câu hỏi trong đầu.

"Choang"

Tiếng bình rượu bị ném vỡ trong phòng truyền ra ngoài, cùng với tiếng chửi rủa sặc mùi rượu của Diệp Thanh Vũ.

"Mấy lão già chết tiệt, nạp Hậu cung gì chứ? Có lập Hậu thì cũng có phải là mấy người đâu?"

"Cái gì mà con gái ta với con gái ngươi, ta lấy chứ các ông lấy à mà gấp thế?"

Rồi một lúc lại thấy Diệp Thanh Vũ bật khóc, nghe qua có phần  nức nở.

"Là thê tử của ta còn chưa hóa hình."

"Là Hoàng hậu của các ngươi còn chưa hóa người, đám ngu dốt."

"Ta chỉ có mình nàng, ta chỉ có Phiên Nhiên, ta chẳng cần ai hết."

Đàm Đài Tẫn ái ngại nhìn cáo nhỏ, hai người đã đứng ngoài cửa phòng cũng khá lâu rồi, những gì diễn ra bên trong họ đều nhìn thấy hết.

-"Ngươi vẫn không định nói chuyện với người ta à?"

-"Ta không dám, ta không biết khi nào mình mới có thể hóa hình người. Ta cũng rất thương chàng ấy nhưng........"

Đàm Đài Tẫn nhìn cáo nhỏ buồn bã ngồi bên ngoài nhìn vào, lại thấy Diệp Thanh Vũ ở bên trong đang không ngừng điên loạn, y thở dài.

-"Thôi thì ta lại làm mai mối thêm một lần nữa vậy."

Dứt lời, cáo nhỏ thấy mình bị túm gáy nhấc lên cao, trời đất đảo lộn quay cuồng, hoa mắt chóng mặt rơi thẳng xuống trước mặt Diệp Thanh Vũ. Đúng lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn thì.

"Bụp"

Cáo nhỏ hóa hình người, trần trụi không mảnh vải che thân ngay trước mắt Diệp Thanh Vũ. Trước khi cánh cửa phòng hoàn toàn đóng kín, một tiếng hét thất thanh vang lên xuyên thẳng vào não Đàm Đài Tẫn làm y giật thót.

-"Đàm Đài Tẫn, tên khốn khiếp nhà ngươi."

Đã bị trả hàng còn phải ra mặt làm mối. Ai mà nghĩ được công việc đầu tiên sau khi thăng Thần lại là như này chứ. Đàm Đài Tẫn thở dài.

Tiếng chửi bới của Phiên Nhiên ban nãy nghe rất chối tai, còn bây giờ thì là những âm thanh vô cùng "tinh tế" đang bắt đầu truyền ra ngoài, làm cho Đàm Đài Tẫn cảm thấy hơi nóng mặt.

"Thích muốn chết còn bày đặt."

Nói rồi Đàm Đài Tẫn đủng đỉnh rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người đang không ngừng quần nhau điên loạn trong căn phòng kia.

----------------------------------

Cả Hoàng Cung nước Cảnh được một phen náo loạn.

Chỉ sau một đêm, vị Quân Vương vốn thanh tâm quả dục luôn từ chối tấu sớ nạp Hậu cung của bọn họ lại đồng ý lập Hậu. Chưa hết, vị Hoàng hậu này còn là một nữ nhân lạ mặt từ trên trời rơi xuống. Khỏi nói đám Quan lại trước giờ vẫn tranh nhau đề cử con gái mình với Đức vua cảm thấy uất ức cỡ nào.

-"Bẩm Bệ hạ, người không thể lập một nữ nhân không rõ lai lịch lên làm Hậu được ạ."

-"Bẩm Bệ hạ, nghe nói ả ta là một yêu nữ, mong Bệ hạ suy xét."

-"Lấy người thì phải lấy trong dòng tộc mới giữ được dòng dõi trong sạch thưa Bệ hạ."

-"Bệ hạ....."

Diệp Thanh Vũ ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, dường như những lời tấu kia không thể làm ảnh hưởng đến hắn. Hắn chờ cho bọn họ nói xong mới chậm rãi lên tiếng.

-"Các ngươi có biết ta tại vị trên ngai vàng đến nay đã được bao nhiêu năm rồi không?"

-"Dạ, chuyện này......."

-"Là mười năm ạ..."

Diệp Thanh Vũ lắc đầu.

-"Hai...hai mươi năm ạ...."

-"Là ba mươi năm ạ...."

Lúc này Diệp Thanh Vũ mới rời khỏi long sàng, tiến sát ra phía trước, hiên ngang nói với bọn họ.

-"Ta tại vị đến nay đã hơn 1500 năm rồi. Nếu Hoàng Hậu của ta là yêu nữ, thì một kẻ nửa người nửa yêu như ta, chẳng phải rất xứng với nàng hay sao?"

Đám quan lại phía dưới há hốc mồm ngạc nhiên. Diệp Thanh Vũ điềm nhiên quay người, liếc xuống đám người đang đứng ngây ra như tượng đá phía dưới Điện.

-"Các đời Cảnh Vương từ trước đến nay đều đeo mặt nạ, tất cả mọi việc trong triều đều nhanh chóng tiếp nhận mà chưa từng xảy ra sai sót. Nước Cảnh yên bình phồn vinh cả ngàn năm. Chỉ có một điều duy nhất là không một đời Cảnh Vương nào có thê tử."

Từng câu từng chữ đang rất điềm đạm, như một lời giải thích vô cùng cẩn thận, bất ngờ hắn quay lại quát vào mặt đám quan lại kia.

-"Thế thì con cháu Đàm Đài ở đâu ra mà kế vị chứ?"

"Chưa một đời Vua nào phải lập Hậu, cớ gì ta mới tháo mặt nạ còn chưa được một năm, các ngươi đã muốn ta lập Hậu, lại còn lấy con gái của mấy tên quan lại các ngươi."

"Sao? Muốn gài nữ nhân để lật đổ ta đúng không?"

Cả đám quan lại bị lời của Cảnh vương dọa cho mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng quỳ sụp xuống, cuống cuồng dập đầu cầu xin.

"Chúng thần không dám, mong Bệ hạ tha mạng."

Diệp Thanh Vũ trở lại long sàng, ném ánh nhìn sắc lạnh về phía đam quan lại đang dập đầu không ngừng phía dưới.

-"Lúc nàng sánh vai bên ta, cùng ta chiến đấu giành lại giang sơn này, đám người các ngươi còn chưa ra đời. Các ngươi nói xem, nàng có xứng đáng trở thành Hoàng Hậu không?"

"Xứng đáng, xứng đáng ạ. Bệ hạ anh minh."

-"Bãi triều."

-------------------------------

Toàn bộ sự việc xảy ra ở Đại Điện, Đàm Đài Tẫn đều đã nhìn thấy cả rồi. Y nâng chén trà lên cười mỉm.

"Đúng là tỷ đệ tình như ruột thịt, đến tính cách cũng giống hệt nhau."

-"Nam nhân thối, gừ."

-"Chẹp, cô vẫn y hệt như ngày trước, không khác tí nào nhỉ?"

Đàm Đài Tẫn không quay lại, cũng biết ai đang đến. Một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt sắc sảo, bộ xiêm y màu đỏ rực làm tôn lên làn da trắng như ngọc của nàng ta.

-"Đêm qua ngài ném ta vào trong đấy, còn để ta hóa hình ngay trước mặt Diệp Thanh Vũ, mà hôm nay vẫn ung dung thưởng trà vui vẻ như này. Thật quả đúng là chỉ có người lạnh lùng như ngài mới làm được."

-"Ngươi không thích thì để ta biến ngươi trở lại thành con cáo nhỏ kia nhé."

Phiên Nhiên vội vàng lấy tay che ngực, tạo thế phòng thủ.

-"Không...không phiền Thần quân ngài phải bận tâm, ta như này cũng tốt."

-"Ồ, ta cứ tưởng ngươi không thích."

-"Thích, ta rất thích, được chưa."

Lúc này Đàm Đài Tẫn mới quay lại nhìn Phiên Nhiên với ánh mắt vô cùng buồn bã.

-"Việc của ngươi đã xong rồi. Bây giờ giúp ta dỗ Phu nhân đi. Thế nào, có được không?"

-"Dỗ Tô Tô à? Được thôi."

Phiên Nhiên nhìn Đàm Đài Tẫn với ánh mắt vô cùng nham hiểm, cùng điệu cười nửa miệng đầy mưu mô, nụ cười ấy chỉ thuộc về riêng một mình tộc Hồ ly mà thôi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tntm