Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoắt ngày nhạc hội cũng đến, phòng hóa trang và phim trường tổ chức nhạc hội ồn ào lời nói không ngớt , khác xa nét nghiêm trang vắng lặng thường ngày.

Phòng hóa trang người xui kẻ ngược tìm kiếm y phục , dụng cụ , ....chuẩn bị cho phần biểu diễn sẽ diễn ra từ 19h tối nay.

Tiêu Chiến đã sớm hóa trang và thay phục , rảnh rỗi không gì làm nên đành cầm quạt đi dạo quanh bên ngoài cho có chút thoải mái.

Quang cảnh xung quang khá thoải mái , trời chiều cũng thực ảm đạm . Chỉ còn vài tai nắng nhạt lọt qua tầng mây hồng trên bầu trời kia .

Khẽ đưa tay ướm lên trước mặt, vài tia nhạt màu lọt qua kẻ tay nhưng lại không quá chói để làm đau mắt , tâm tình Tiêu Chiến có chút ổn hơn.

Khẽ động chiếc quạt đen trên tay , gió nhẹ lướt qua làm chuyển động mảnh tóc mái của tạo hình hiện tại , lại lạ thường làm Tiêu Chiến tăng thêm tiên khí xung quanh nhưng lại mang chút nét đáng yêu do hai má trắng mềm của cậu tạo ra. Tuy có hơi trái ngược và vô lý nhưng với Tiêu Chiến thực sự không có gì gọi là vô lý cả.

Đột nhiên cảm nhận nơi mắt có sự ấm nóng bao quanh , phía trước là một màu đen tối thoáng làm cậu có chút thất thần, lại nghe được giọng nói quen thuộc tâm tình cũng bình ổn trở lại.

"Đoán xem tôi là ai "

"Hạo ca , giọng anh dễ biết như vậy em đã sớm quen rồi , anh còn muốn em đoán ?" Tiêu Chiến đôi môi nở nụ cười nhẹ nhưng cũng đủ làm người khác phải chú  ý mà đứng yên để Thường Hạo nghịch. Trò nghịch này cậu đã sớm quen rồi.

"Haizz .... chán nhạt quá đi , anh lại bị em đoán ra được nữa rồi , không vui gì hết."

Thường Hạo vẻ mặt lại vờ như ủy khuất buồn bả lắm mà buông hai tay ra khỏi đôi mắt ngọc , bước đến phía trước đối diện người trong lòng. Y là thấy cậu lại có chút thất thần , đoán cậu có lẻ tâm tình lại không ổn nên muốn đến chọc cậu thử xem sao ,ai ngờ cậu không vui mà y còn bị cậu đoán được,thực chán mà.

"Trò này anh làm bao nhiêu lần rồi? Em còn không biết tay anh ra sao giọng anh như thế nào chắc . Mà anh ra đi chỉ để chọc em thôi à ?" Tiêu Chiến vẻ như có như không mà đáp lời y. Kì thực hôm nay cậu cảm thấy không khỏe trong người, có lẽ do mấy hôm trước dầm mưa thêm thức đêm nên nay sức khỏe không ổn là do nó. Thêm nữa ... cậu sợ mình sẽ phải gặp hắn.

Thính Phong nhạc hội năm nay khác hơn so với mọi năm rất nhiều, năm nay tổ chức hoành tráng và chỉnh chu hơn sao với những năm trước. Năm nay lại kỉ niệm 30 năm thành lập Thường Hoa nên việc mời các tập đoàn lớn là không thể thiếu ,đặc biệt các công ty lớn và có danh tring ngành giải trí càng không thể không mời , lần  này lại tạo cơ hội xã giao làm quen cùng hợp tác giữa các bên ,họ càng không thể không đi . Và..khả năng rất cao Vương Nhất Bác sẽ không bỏ lỡ dịp này.

Tuy không thể nói rằng cậu hoàn toàn không để hắn ở tim mình , nhưng cậu vẫn là không muốn gặp hắn. Không phải vì Tiêu Chiến cậu quá tổn thương vì Vương Nhất Bác luôn vô tâm với mình , càng không phải vì sợ sẽ thấy cảnh hắn cùng người con gái kia ân ái bên nhau. Mà cậu sợ gặp lại hắn rồi cậu sẽ lại không tự chủ được chính bản thân mình và trái tim luôn không nghe lời mà cứ nhớ về hắn . Cậu sợ những nổ lực của hơn một năm qua kìm nén tâm tình lại bị cuốn trôi đi vô ích. Cậu sợ... cậu lo.... thực sự rất phức tạp.

Thấy người trước mắt đột nhiên lại lặng thinh không nói  , Thường Hạo thoáng chút ngẩn ngơ , nhưng rồi lại cảm thấy đột nhiên tim chính mình sao lại đau đến vậy , à..... y biết rồi.... thấy người mình yêu luôn nghĩ về người khác ,không đau sao được .

Y không biết rốt cuộc y đối với cậu có gì không tốt,nhưng mọi công sức của y lại là phí công. Tiêu Chiến vẫn chỉ xem y như một người anh mà đối xử, trái tim của cậu chưa bao giờ có hình bóng của y.

"À.. còn không phải anh thấy em cứ không vui nên muốn đến làm em vui lên sao ? Còn hỏi ngược lại anh như vậy?"

"Em không sao, chỉ hơi chán và ngột ngạt một chút nên muốn ra đây hóng gió thôi. Anh không cần để tâm nhiều đâu, em vẫn ổn mà"

"Thôi được rồi,em nói không sao thì chính là không sao vậy . Dù gì anh cũng không nói lại em ."

"À....cũng sắp đến giờ chuẩn bị lên sân khấu rồi em vào trong trước đi , anh ra xe lấy đồ bỏ quên lát sẽ vào sau"

Y cũng chỉ là tìm cái cớ để cậu không gặp mặt bóng nam nhân phía sau y đã thấy qua tấm biển thông báo.

Tiêu Chiến cảm thấy sắc trời đã dần tối sậm lại , cũng sắp đến lúc buổi tiệc bắt đầu , cậu cũng nên vào trong chuẩn bị lại mọi thứ nên không để ý gì nhiều mà quay đầu lại thẳng thừng bước vào tring không ngoảnh lại.

Thấy cậu đã đi xa , nam nhân phía sau tâm tình có chút vui nhưng cũng có chút hoảng loạn , hắn tìm thấy cậu rồi nhưng sợ rằng lần này nếu không bắt lấy sẽ mất cậu mãi mãi không thể tìm lại được lần thứ hai, hắn vội chạy theo bóng dáng đang dần khuất xa mà quên đi lý do vì sao mình lại ở đây , nhưng chưa kịp chạy mấy bước đã bị Thường Hạo ngăn cản lối đi.

"Mày đây là sao ? Tránh ra . Tao muốn gặp A Chiến"

"Mày còn có tư cách ra lệnh tao à ? A Chiến ? Gọi thân mật nhỉ ? Không phải năm xưa mày không màng đến em ấy ra sao hay sao ? Em ấy đã rời khỏi Vương gia cũng đồng nghĩa với việc cùng mày cắt đứt can hệ  . Em ấy từng nói với tao , em ấy... KHÔNG MUỐN GẶP MÀY ...nên mày tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mặt em ấy nữa."

Trong lời nói Thường Hạo phát ra có đủ cảnh cáo , đủ hăm dọa và có đủ chiếm hữu đối với Tiêu Chiến  . Y sao có thể để Vương Nhất Bác lại một lần nữa phá hoại bước đi tiếp cận để chiếm lấy trái tim của người bao lâu nay y đeo đuổi. Y vì cậu mà làm bao nhiêu việc , luôn bên cạnh chăm sóc cậu mỗi khi cậu bệnh. Tâm huyết y bỏ ra sao có thể vì một người từng bỏ rơi người mình yêu mà bị hủy hoại. Y chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra.

"Tao muốn gặp ai là chuyện của tao, còn em ấy muốn gặp tao hay không tao muốn nghe chính em ấy nói với tao. Còn nữa ,tuy A Chiến rời khỏi Vương gia nhưng em ấy vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tao , mày muốn xen vào giữa ? Có mơ cũng đừng nghĩ đến ."

Vương Nhất Bác hắn cũng đâu phải dạng vừa để người khác giáo huấn mình. A Chiến của hắn đối với hắn ra sao , bản thân hắn tự biết. Dù cậu có không muốn gặp hắn hay hận hắn đi nữa , Nhất Bác hắn cũng muốn nghe chính miệng cậu nói ra , nhưng cậu không muốn gặp hắn thì sao ? Hắn vẫn sẽ bám theo cậu không rời ,lần này gặp lại Tiêu Chiến chắc có lẽ ông trời biết được cả hai còn chưa hết duyên ,nên cố tình cho hai bên 1 lần nữa có cơ hội về lại bên nhau . Vì vậy Nhất Bác hắn sẽ không đơn giản chịu thua mà để Tiêu Chiến rời khỏi tay mình một lần nào nữa.

*Reng..reng.*

Tiếng chuông điện thoại réo vang cắt đứt chiến tranh tranh bằng tia điện mắt từ hai nam nhân. Là cùng một lýc cả hai cũng có tiếng chuông điện thoại nên đành ngưng lại mọi chuyện mà bắt máy.

Bên Thường Hạo - " Hạo ca anh mau vào trong chuẩn bị tiếp khách và các đối tác  , Thường Tổng tìm anh sớm giờ đó " Tiêu Chiến đầu bên kia giọng nói trầm ấm vang lên ngay cả Vương Nhất Bác đang nói chuyện cũng người bên kia đầu dây cũng ngưng không nói tiếp để lắng nghe được giọng nói đã lâu rồi mình chưa được nghe. Thường Hạo bắt loa ngoài nên Nhất Bác nghe khác rõ , không biết là vô tình hay cố ý nhưng hắn cũng âm thầm cảm ơn Thường Hạo đã để mình nghe được giọng nói quen thuộc trong quá khứ.

Nói rồi cả hai gật gật đồng rồi ừ ừm vài tiếng với đầu dây bên kia , kết thúc cuộc gọi , bị gọi hồn nên Thường Hạo và Nhất Bác ngưng việc đối đầu nhau mà trở vào trong .

Buổi lễ chào đón diễn ra hoàn thành nhanh chóng thuận lợi , mọi người được mời đến khấu nơi biểu diễn Thính Phong nhạc hội để thưởng thức âm nhạc.

Vương Nhất Bác , Tôn Cẩn Nhi và Thường Hạo không biết do đâu lại cùng ngồi hàng đầu gần sân khấu nhất , vậy mà lại còn ngồi liên tiếp nhau . Cũng thật quá trớ trêu rồi đi.

Từng tiết mục của từng người biểu diễn luân phiên nhau trên sân khấu tráng lệ mang đậm nét cổ phong truyền thống , Tôn Cẩn Nhi một phen thích thú luyên thuyên bên Vương Nhất Bác mãi không ngừng , Thường Hạo một bên nhấn điện thoại liên hoàng chơi game , âm thanh phát ra cũng không nhỏ nhưng hắn cũng chẳng quan tâm đến một ai cả. Chỉ ngồi bắt chéo chân thẩn thờ ra đó . Tôn Cẩn Nhi bức bối trong người vì hắn làm lơ mình nhưng do đây là tiệc lớn nên không dám lớn tiếng cùng hắn gây sự , đành im lặng mà xem tiếp cá tiết mục biểu diễn .

Đến tiết mục cuối cùng, là người bấy lâu nay không rõ mặt nhưng vẫn đi vào lòng bao người.

Trên sân khấu một thân nam nhân với bạch y quen thuộc cùng chiếc nón có màng che . Trên tay thanh sáo đen tuyền quen thuộc nhẹ nhàng bước đến trung tâm sàn sân khấu.

Đôi tay nhẹ nâng thanh sáo đến trước mặt , tấu lên khúc nhạc quen thuộc. Đối với người hâm mộ , bản nhạc này quen vì đối với họ ấn tượng với cậu là khúc sáo buồn não này như thay cho tiếng lòng của cậu muốn qua tiếng nhạc mà bày tỏ ra những lời không thể nói ra .

Còn đối với nam nhân dưới hàng ghế kia , nó quen thuộc đến không thể tưởng tượng . Nó là quá khứ...là hồi ức... là kỉ niệm của cả hai . Là tiếng nhạc đã lâu rồi hắn chưa đưa nghe cậu tấu... bây giờ nghe được rồi... thực muốn quay về như thuở thiếu niên lúc xưa.

Đôi mắt không hề dao động mà mãi hướng ánh nhìn đến thiếu niên trên sân khấu , đến khi tiếng sao dứt xung quanh bao trùm bởi những tiếng vỗ tay hắn mới hoàn thần lại .

Đột nhiên xung quanh một khoản im lặng bao quanh không gian tối , chỉ còn ánh đèn sáng trên kia , đôi mắt Vương Nhất Bác lại lần nữa trú tâm đến thiếu niên bạch y trên sân khấu  .

Dõi theo từng động tác của Tiêu Chiến , tim Nhất Bác lại đập một cách ngổn ngang đến khó khăn. Đến khi tấm màng mỏng che khuất dung nhan của thiếu niên được mở ra thực sự làm Nhất Bác tim đập nhanh đến mất khống chế .

Là gương mặt bao lâu nay hắn tìm kiếm , là dáng người đã lâu không thấy bằng xương bằng thịt ,hắn không phải mơ , là thật....là Tiêu Chiến đang đứng trước mặt hắn.

Tiếng vỗ tay kèm tiếng hô hào hòa lẫn điệu nhạc và tiếng hát của Tiêu Chiến như kéo thần hồn Nhất Bác hoàn về thể xác.

Vương Nhất Bác hai tay bắt chéo chống gối hơi khom người ra trước để có thể nhìn rõ và nghe rõ hơn giọng hát của người xưa... thực sự nằm ngoài khả năng tiếp nhận của hắn....lúc trước tại sao hắn lại không biết bên cạnh mình lại có một tuyệt mỹ thanh thuần dung mạo ,lại có giọng hát vừa ngọt vừa ấm như vậy chứ. Hắn đúng là tồi tệ đến không còn thuốc chữa.

Tôn Cẩn Nhi bên cạnh hết nhìn hắn một mặt trầm luyến mà ngắm nhìn thiếu niên trên kia , lại nhìn đến thiếu niên bạch y đang mãi mê thả hồn vào bài hát..là Tiêu Chiến... đúng cô ta không nhìn lầm...chính cô ta cũng không ngờ chỉ sao hơn 1 năm lại gặp cậu trong hoàn cảnh này... cậu khác xưa rất nhiều .. nhưng thì sao... muốn chiếm lại chỗ đứng trong Vương gia từ cô ta.. không dễ như vậy đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net