Chương 68. Lấy Lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết ở thành phố B dạo này rất xấu. Không những có gió thổi mạnh mà bầu trời lúc nào cũng xám xịt. Nhiệt độ không khí vẫn cứ se lạnh. Đôi lúc còn bất chợt ùa đến một trận mưa rào.

Freen ngồi xếp bằng trên giường, vừa thu dọn quần áo xếp vào vali, vừa bận rộn dỗ con mèo đang cọ tới cọ lui bên cạnh. Nghịch ngợm một lúc cảm thấy chưa đủ, mèo nhỏ bèn dùng móng vuốt câu lấy cánh tay của cô. Giọng ỉu xìu truyền đến: "Chị thật sự phải đi công tác hả?"

Freen cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu nàng: "Ừm. Sáng sớm ngày mai xuất phát. Chị đã đặt sẵn vé bay trở về vào tối ngày mốt."

Becky buông cánh tay, lại dính lên người Freen: "Vậy là phải đến tận hai ngày em không được gặp chị."

"Nếu không phải em nói có việc bận, thì chị đã đưa em theo cùng rồi."

Freen vừa mới động, Becky đã chớp thời cơ vòng lấy eo cô, tiếc nuối thở dài: "Em quả thật có chút việc."

"Ừm. Chị sẽ sớm về với em thôi. Đừng buồn bực nữa."

Becky nghĩ thông nhanh chóng sốc lại tinh thần, nâng khoé môi nói: "Được rồi. Để em giúp chị kiểm tra xem còn quên gì không? Áo khoác thì sao? Ở Anh đang lạnh lắm."

"Chị có mang theo rồi."

"Vậy còn khăn tắm, khăn mặt?"

"Chị đã sắp xếp xong."

"Còn thuốc dạ dày, thuốc xoa bóp, thuốc cảm?"

"Đều đã chuẩn bị kỹ càng."

Freen vươn tay véo lấy má nàng, cản lại một Becky đang không ngừng lải nhải. Becky cau mày, dẫu môi kháng nghị: "Sao lại nhéo em?"

"Bởi vì em đáng yêu."

Đi cùng lời nói của Freen là một nụ hôn thật sâu lên môi nàng.

Trong bầu không khí nóng bỏng ngọt ngào, đầu Becky đột nhiên lại nghĩ tới một số cảnh tượng không được...sáng cho lắm. Nàng vì vậy mà cảm thấy thẹn thùng, hấp tấp kéo chăn lên che mặt. Bây giờ mỗi một lỗ chân lông trên người nàng đều muốn kêu gào.

Freen nhìn đến biểu tình xấu hổ của nàng mà bật cười. Lại thuần thục hôn đỉnh đầu nàng hai cái.

Becky bất ngờ vứt chăn xuống, từ từ bò đến gần rồi trèo lên đùi Freen. Tư thế này khiến nàng cao hơn Freen một cái đỉnh đầu. Ánh mắt cả hai chạm nhau, bên trong đồng dạng lập lòe ngọn lửa đang hừng hực cháy.

Becky liếm môi, mạnh dạn ôm lấy cổ Freen, mạnh dạn cúi xuống hôn Freen. Freen ngẩng đầu, đón lấy nụ hôn của nàng.

Hai cánh môi mềm mại dán vào nhau. Không quá thuần thục nhưng lại ngọt ngào khó cưỡng.

Dây dưa một hồi, Freen bắt đầu dịch chuyển vị trí. Nụ hôn lần lượt trải dài và rơi vào vành tai Becky.

Becky kích động, còn có cả phần nhiều rung động siết lấy ga trải giường.

Ban đầu Becky kiềm chế rất tốt, nhất quyết không để bất kỳ âm thanh kỳ quái nào tràn ra khỏi miệng. Nhưng chỉ một lúc lâu sau đó, nàng đã hoàn toàn mất hết kiểm soát.

Mặc kệ bây giờ là mấy giờ, cũng mặc kệ thời gian cứ thế trôi qua.

Hai người rơi vào ý loạn tình mê, mơ hồ đến choáng váng.

...

Chuyến bay của Freen vừa cất cánh không lâu, trời đã đổ một cơn mưa tầm tã. Becky thông qua cửa kính taxi nhìn vào màn mưa mù mịt, tâm trạng cũng phút chốc nặng nề.

"Tiểu thư, đến nơi rồi."

Tiếng gọi của tài xế kéo Becky về thực tại. Nàng mỉm cười nói "cảm ơn", thanh toán tiền và mở cửa chui ra ngoài. Vị tài xế trẻ tuổi rất tinh tế khi cố gắng chen xe vào sát mép hành lang bệnh viện. Becky chỉ cần vọt đi hai bước là có thể tránh thoát được kiếp nạn bị mưa dội vào người.

Becky một đường đi thẳng đến trước khoa cấp cứu, quen thuộc gõ cửa phòng Noey. Âm thanh trầm tĩnh từ bên trong truyền ra: "Mời vào."

Becky vặn tay nắm cửa, hé ra một khoảng trống nhỏ: "Đoán xem, em là ai?"

Noey nhíu mày ngẩng đầu. Khi nhìn thấy người đến là Becky thì vui vẻ tràn ra khỏi hốc mắt. Cô đứng dậy khỏi ghế, chỉ tay về phía sô pha. Becky cẩn thận khép cửa rồi ung dung đi đến ngồi xuống.

Noey nhiệt tình hỏi nàng: "Em muốn uống gì?"

Becky xua tay: "Không cần đâu, em không khát. Chuyện em nhờ chị, thế nào rồi ạ?"

"Em thật sự muốn dùng cách này hả?"

"Ừm." Becky nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Noey, phì cười: "Chị...sao mà làm như là nguy hiểm lắm vậy. Em chỉ tìm tặng ông ấy một bức họa cổ thôi. Ông ấy sẽ không đến mức đuổi đánh em chứ?"

"Không đánh em. Nhưng ông ấy có quyền không nhận. Em sẽ tốn công vô ích."

"Trước mắt chúng ta cứ giành được đồ về trong tay đã. Việc ông ấy nhận hay không nhận...tính sau đi."

"Được rồi." Noey tựa lưng vào ghế sô pha, thả lỏng tâm tình: "Chị chỉ có thể giúp em liên hệ với bên mở bán để giành một suất vé tham dự. Còn lại đều dựa vào chính bản thân em. "Lạc Thần Phú Đồ" là bức được săn đón nhất lần này. Chị không rành về tranh cổ lắm. Nhưng hầu hết các buổi đấu giá ngầm, giá trị thật sự của vật phẩm sẽ bị đẩy lên rất nhiều. Em trước mắt phải chuẩn bị thật tốt tiềm lực tài chính đó."

Becky bĩu môi, nửa thật nửa đùa: "Cùng lắm thì em tán gia bại sản thôi."

Noey nhổm người, dịch mông lại gần Becky, nói ra vấn đề cô thắc mắc: "Sao em không nhờ Freen. Quan hệ làm ăn của cậu ấy rộng. Nói không chừng còn có thể giúp em thương lượng trực tiếp."

Becky thở một hơi đầy ngao ngán: "Chị ấy ghi thù rất dai. Bây giờ mọi thứ liên quan đến ông nội đều sẽ cứng rắn không nhắc đến. Em vất vả mua chuộc P'Chin cả buổi mới moi được sở thích sưu tầm tranh cổ này của ông nội. Nghe nói trong số những kiệt tác của Cố Khải Chi, ông ấy chỉ còn thiếu mỗi "Lạc Thần Phú Đồ. Chị nghĩ thử xem, sau khi em nói với Freen, chị ấy sẽ giúp em, hay ngăn cản không cho em làm?"

"Thật ra...chị cũng thấy Chankimha lão gia tử quá đáng. Em không giận ông ấy chút nào sao?"

Becky cúi đầu trầm ngâm. Giận ông ấy? Nàng lấy tư cách gì mà giận ông ấy?

Thẳng thắn mà nói, Freen cùng ông trở mặt là vì nàng. Cho dù không phải chính tay nàng gây ra tội nhưng nàng cũng có một phần lỗi.

Xét về mức độ nhiều tiền, Becky không bì được với Chankimha lão gia. Nhưng giữa để mặc cho thành kiến ngày càng sâu và xuống nước lấy lòng ông. Becky thích lựa chọn thứ hai hơn.

Cái mà nàng muốn cho Chankimha lão gia thấy không phải giá trị của mấy bức họa quý, mà là thành ý của nàng. Biết đâu khi ông được hống vui vẻ rồi thì sẽ không chán ghét nàng nữa.

Nhưng kết quả, Becky đã đánh giá quá thấp sự cố chấp của Chankimha lão gia.

...

Cầm được "Lạc Thần Phù Đồ" trên tay, Becky thật sự muốn rơi nước mắt. Không phải vì nó quá đắt, mà vì tranh được nó quá khó.

Một ngày trời lăn lộn, giành giật đến sức đầu mẻ trán. Cuối cùng nàng lại để thua dưới tay một thương nhân người Đài Loan ngồi ghế phía sau.

Mức khởi điểm vốn dĩ đã là 5 triệu Baht. Vậy mà ông ấy chỉ trong lần đầu giơ bảng đã trực nâng giá lên gấp đôi. Becky bấm bụng trả đến 10,5 triệu Baht. Ông ấy lại không nhân nhượng báo 13 triệu.

Tay cầm bảng của Becky cũng sắp run đến mất khống chế. Nàng liều mình đẩy giá lên hẳn con số 15. Hô xong, trong lòng Becky ngàn vạn lần âm thầm cầu nguyện. Không thể cao hơn được nữa. Nếu không nàng thật sự sẽ trắng tay.

Nhưng ông trời hình như lại không đứng về phía Becky. Dằn co thêm một hồi, nàng chỉ có thể bất lực nhìn người đàn ông đó chiến thắng với số tiền 18 triệu Bath ngất ngưỡng.

Lúc đang rầu rĩ dạo bước bên ngoài vườn hoa phía sau phòng tổ chức đấu giá, Becky vô tình bắt gặp vị thương nhân kia. Ông ấy đang cười nói khách sáo qua điện thoại với ai đó. Trông có vẻ không giống người thân mà là đối tác làm ăn hơn.

Becky vốn không định làm phiền nên chủ động tránh đi. Nhưng vừa bước được hai bước, sự tiếc nuối lại tràn ngập trong tâm trí nàng. Đúng lúc này, cuộc gọi của người đàn ông cũng kết thúc. Becky đánh liều dứt khoát xoay người, chậm chậm tiến về phía ông.

Nàng muốn...thử lại vận may một lần.

Vị thương nhân khá bất ngờ với sự xuất hiện của Becky. Đặc biệt là nàng còn đang chắn đường không cho ông đi tiếp. Tuy nhiên ông không hề tỏ ra khó chịu mà chỉ lịch thiệp hỏi nàng bằng một câu tiếng Anh tiêu chuẩn: "Xin lỗi. Cô cần giúp đỡ gì sao?"

Cũng chính vì lúc nãy ông sử dụng tiếng Anh nên Becky mới có dũng khí và quyết tâm mà chạy đến.

So với ông ấy, Becky thấp hơn một cái đầu. Cảm giác lúc nàng nói chuyện cũng có phần hơi yếu thế: "Tôi...có thể thương lượng với ngài một việc không?"

Người đàn ông hơi nhướng mày, sau đó nâng khoé môi: "Về bức "Lạc Thần Phù Đồ" mà tôi vừa giành được?"

Quả nhiên là người làm ăn, suy luận rất nhạy bén. Becky cũng không muốn làm mất nhiều thì giờ, thẳng thắn bày tỏ: "Đúng vậy. Bây giờ tôi đang rất cần nó. Ngài có thể...nhường lại cho tôi không?"

Vị thương gia không trả lời mà hỏi lại một câu "cô là ai?" khiến Becky nghẹn họng. Nàng nhanh chóng dùng sự tự tin để che giấu ngượng ngùng vừa rồi: "Thật ngại quá, chưa giới thiệu với ngài. Tôi là Rebecca Patricia Armstrong, ngài có thể gọi tôi là Becky."

Người đàn ông mím môi suy nghĩ trong giây lát, sau đó hai mắt ông ấy đột ngột sáng lên. Ông kích động bắt lấy bàn tay đang ở trên không của Becky: "Cô là vợ của Sarocha tổng đúng không? Tên của cô, tôi có ấn tượng sâu lắm. Không thể nhầm được."

Becky bị dọa sợ, hơi lùi lại mấy bước. Nhưng khi nghe được cái tên Sarocha, cô cũng kinh ngạc vô cùng: "Ngài với Sarocha...quan hệ thế nào?"

Người đàn ông đã không còn giữ dáng vẻ đỉnh đạc ban đầu, thao thao bất tuyệt như một đưa trẻ: "Tôi họ Lưu, tên Khải. Sarocha tổng là ân nhân của tôi. Không có cô ấy thì sẽ không có tôi của ngày hôm nay. Tôi vẫn luôn rất tò mò, cái tên Becky trong lời của cô ấy là thần thánh phương nào. Mỗi lần họp mặt, Sarocha tổng đều nhắc về cô, nhưng lại một mực không cho tôi xem ảnh. Tôi mong đợi được gặp cô từ lâu rồi. Không ngờ hôm nay hữu duyên, điều ước đã thành sự thật."

Becky bật cười ngọt ngào, chân thành nói: "Rất hân hạnh được gặp ngài."

"Hân hạnh, hân hạnh."

Chào hỏi qua đi, hai người lại tán gẫu thêm chút chuyện lặt vặt. Sau đó Lưu Khải chủ động nhắc đến lời đề nghị của Becky: "Cô cần đến bức họa cổ kia đúng không? Yên tâm, tôi tặng cho cô. Xem như là quà gặp mặt."

"Không được...tôi sẽ gửi lại tiền cho ngài."

"Đừng đừng. Cô mà làm vậy là không nể mặt của lão già này."

"Nhưng..."

"Đừng khách sáo. Lần sau tôi đến, cô mời tôi một bữa cơm là được rồi."

"Vậy... Cảm ơn ngài. Lưu Khải tiên sinh."

Nhớ lại xong hết những chuyện này, Becky cảm thấy khóe môi vẫn còn muốn co rút. Trên đời này, thực sự sẽ có sự trùng hợp khó tin vậy sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net