Chương 2. Anh hào hội tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có vấn đề?" Đinh Triệu Huệ bóp cằm suy tư.

"Chuyện này lại càng không thể." Lần này không phải Bùi Mộ Văn mà là Nhan Tra Tán lên tiếng, "Khu đất này là do chính Hoàng thượng cho mời cao nhân xem phong thủy qua trước rồi mới bí mật ngự phong cho Thiên hạ đệ nhất trang."

"Vậy thì vì sao nhỉ?" Mọi người cùng đăm chiêu suy nghĩ.

"Bùi mỗ đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng chưa nhìn ra vấn đề ở đâu... Bùi mỗ còn đang lo lắng, không biết phải bẩm báo lại với Thánh thượng thế nào..." Bùi Mộ Văn thở dài, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên quang sang nhìn Kim Kiền: "Không biết Kim huynh có chủ ý gì không?"

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Kim Kiền. Có ai ở đây ai không biết Kim hộ vệ vừa mới thành gia lập thất của Khai Phong phủ có khả năng thông linh nhập quỷ, bói toán xuất thần, lại thường xuyên có những ý tưởng độc đáo. Không biết chừng lần này Kim hộ vệ lại có giải pháp gì đó mới lạ?

"Ta..." Kim Kiền nghẹn lời. Hic, mấy thứ mưu kế nhỏ lẻ mua chuộc lòng người thì ta biết, gửi tiền sinh lãi cũng biết, ép giá trả giá cũng biết, nhưng mà... aiz, chỉ riêng chuyện kinh doanh nay lời mai lỗ thường xuyên gây tổn hại đến trái tim bé nhỏ thì ta không biết a! Lắp bắp nửa ngày, cuối cùng cũng nặn ra được vài chữ: "Tại hạ không có khiếu làm ăn buôn bán a..."

Nhan Tra Tán nhìn vẻ mặt như khóc tang của Kim Kiền, lên tiếng giải vây: "Bùi thiếu trang chủ, hôm nay chúng ta là hội họp ăn uống, công vụ để sau hãy nói. Huống chi đây là chuyện đại sự, cần bàn bạc kỹ lưỡng..."

Từ Khánh cũng đập bàn đồng ý: "Đúng đó, đúng đó! Mọi người đã lâu không gặp! Hôm nay nhất định phải uống một bữa cho sảng khoái!"

Bùi Mộ Văn lúc này mới cười xin lỗi: "Là tại hạ thất lễ. Người đâu, mau dọn thức ăn lên!"

Sơn hào hải vị bày ra, mỹ thực nhân gian hiện thế, tôm cua cá thịt các món đủ sắc đủ hương. Mọi người chúc chúc tụng tụng, rượu vào lời ra, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Kim Ngân nhìn mấy món chiên xào hấp luộc trên bàn, trong lòng cực kỳ hoài niệm món nướng ở mấy nhà hàng Nhật Bản, Hàn Quốc. Nhưng nàng có thể hiểu được, món nướng ở thời cổ đại không thể so với món nướng ở thời hiện đại. "Ngữ cảnh" cho món nướng xuất hiện thường là do gia cảnh nghèo nàn hoặc khi du hành đường rừng, không có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn thì mới vùi thịt vào lửa rồi nướng lên, chủ yếu có thứ no bụng. Từ đó trong suy nghĩ của người cổ đại, món nướng dần bị xem là món bình dân nhất, còn những món chiên xào hấp luộc với nhiều công đoạn phức tạp mới là những món ăn "cao cấp" dành cho nhà quyền quý.

Nhưng mà, Kim Ngân nàng không cần biết cái gì cao cấp cái gì bình dân a! Nàng thích ăn đồ nướng! Nàng muốn ăn đồ nướng! Vì sao lâu lâu mới được mời đi ăn miễn phí thì lại không có đồ nướng???

Bạch Ngọc Đường ngồi cạnh Kim Ngân cũng phát hiện ra nàng không có hứng thú, liền hỏi: "Sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị của ngươi?"

Kim Ngân như vớ được phao cứu sinh, đôi mắt to tròn nhìn mỗ Thử ngập vẻ cầu xin: "Bạch Ngũ gia, ta có thể yêu cầu vài món nướng không?"

"Hả?" Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người một chút, nhưng rồi nhanh chóng hoàn hồn, hỏi tiếp: "Món nướng? Món gì nướng?"

"Tôm, thịt, cá nướng đều được! Chỉ cần là đồ nướng!" Chợt nhớ tới kiểu nướng nhạt nhẽo không có gia vị ở thời này, Kim Ngân vội nói: "Nhưng mà đừng làm theo cách thông thường... Aiz, Ngũ gia gọi tiểu nhị tới giúp ta đi! Tự ta sẽ nói với hắn!"

Bạch Ngọc Đường không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng vẫn theo lời oang oang gọi tiểu nhị tới, chỉ thấy Kim Ngân dặn dò cái gì đó muối muối ớt ớt, sau đó tiểu nhị lật đật rời đi. Mọi người bị động thái này làm cho chú ý, hỏi ra mới biết Kim Ngân muốn ăn món nướng với cách chế biến mới, thế là Bùi Mộ Văn hào hứng bảo tiểu nhị cho đầu bếp làm vài đĩa mang lên để mọi người cùng thử.

Ước chừng thời gian uống xong một chén trà, ba khay tôm nướng muối to đùng thơm nứt mũi cùng mười mấy chén xì dầu tỏi ớt được mang lên. Chúng nhân không hẹn mà cùng hướng về phía Kim Ngân chờ đợi hướng dẫn cách ăn. Kim Ngân cũng không ngại ngùng, điềm nhiên bóc vỏ tôm, sau đó chấm vào xì dầu tỏi ớt rồi cho vào miệng, sau đó mắt to nhắm lại, miệng nhỏ nhai nhai, khuôn mặt ngập tràn biểu cảm thỏa mãn.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt. Bùi Mộ Văn sững sờ. Triển Chiêu, Nhan Tra Tán im bặt. Vũ Mặc cụp mắt. Tứ Thử ngẩn ngơ. Đinh thị song hiệp một thừ ra, một cúi đầu. Ngải Hổ nuốt nước miếng cái ực.

Chỉ có Kim Kiền là hùng hổ chộp lấy con tôm nướng to nhất trên khay, miệng lẩm bẩm: "Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Vẫn là A Ngân giỏi nhất! Chẹp chẹp!" Hầy, thời gian cấp bách không kịp chuẩn bị nhưng tẩm muối nướng thế này cũng tốt lắm rồi!

Âm thanh Kim Kiền tuy nhỏ nhưng lại như chú thuật giúp mọi người hoàn hồn. Trạng thái đóng băng khi nãy liền được khởi động lại. Một loạt các hành đồng kế tiếp, vỗ ngực vỗ ngực, uống nước uống nước, ho khan liên tiếp.

Kim Kiền lúc này mới đờ người nhớ lại hoàn cảnh vừa rồi, trong lòng thầm than, quả nhiên từ sau khi thành thân khả năng cảm nhận tình huống của ta đã chậm hẳn đi. Hà hà, không nghĩ là tuyệt chiêu "nhắm mắt thấy thanh xuân" của đứa em gái thần thám này của ta lại lợi hại như vậy, không hề thua kém "xuân phong cười" của Tiểu Miêu đại nhân và "nhất tiếu khuynh thành" của con chuột chết kia a! Mắt nhỏ hơi híp lại tính toán, nhìn đi nhìn đi, khắp một vòng bàn ăn này có hơn một nửa thanh niên tài tuấn vẫn đang độc thân a, nếu như...

"Kim Kiền!"

Một âm thanh trầm thấp ngay bên cạnh vang lên, hiển nhiên là Triển Chiêu cảm nhận được ánh mắt tính toán mai mối quen thuộc của thê tử nên lên tiếng chặt đứt suy nghĩ của nàng.

Kim Kiền run lên, suýt nữa làm rớt con tôm xuống đất, vội vã lột miếng vỏ tôm cuối cùng, sau đó chấm con tôm trắng hồng vào chén nước chấm, nhẹ nhàng bỏ vào chén của mỗ Miêu nào đó, nhỏ giọng nịnh nọt: "Mời Triển đại nhân."

Triển Chiêu lúc này mới hơi hài lòng, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, điềm nhiên bỏ tôm vào miệng. Chúng nhân thấy vậy không ai bảo ai tự động lấy tôm trên đĩa, học theo cách làm vừa rồi của Kim Ngân, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon và mới lạ.

***

Cơm nước no nê, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm. Từ Khánh nổi tiếng là "thực thần" trong giới giang hồ, hiển nhiên rất tâm đắc món tôm nướng của Kim Ngân, ăn xong liền hỏi nàng cách làm để về dạy lại cho phu nhân. Kim Ngân chỉ hắn từng bước từng bước rất cặn kẽ. Bạch Ngọc Đường cảm thấy thú vị, nheo nheo đôi mắt hoa đào, tán thưởng: "Không ngờ A Ngân đệ đệ cũng biết nấu ăn!" Sau đó quay sang Kim Kiềm đâm chọt: "Hầy, không như Lục muội, nấu ăn chẳng ngon gì cả!"

Cái gì? Con chuột chết này ngoại trừ ngày thường ăn cơm ở phủ Khai Phong thì ngày nghỉ đều đến phủ Hộ Vệ ăn chực, thế mà còn dám bảo tay nghề ta không tốt? Vấn đề đụng chạm tới mặt mũi giữa chốn giang hồ, Kim Kiền không khách khí, vội cãi lại: "Ngũ ca! Ai nói với huynh A Ngân biết nấu ăn? Ha ha ha, cười chết ta! Huynh hỏi nó xem từ nhỏ đến lớn đã bao giờ bước chân vào nhà bếp chưa?"

Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên nhìn Kim Ngân: "Ngân đệ, ngươi không biết nấu ăn?"

Kim Ngân điềm nhiên gật đầu: "Xác thực không biết."

Từ Khánh suýt té từ trên ghế xuống đất. Không biết nhưng vừa rồi còn chỉ hắn nghiêm túc như vậy, cặn kẽ như vậy?

Không chỉ Từ Khánh, mọi người đều rất ngạc nhiên. Điệu bộ nghiêm túc vừa rồi của Kim Ngân khi nói về các bước nấu ăn cho thấy rõ ràng nàng là người biết nấu a! Hơn nữa đầu bếp theo chỉ dẫn của nàng cũng làm ra một món ăn vừa ngon vừa mới lạ, sao có thể nói không biết?

Kim Ngân thấy chúng nhân mắt tròn mắt dẹt nhìn mình, nhíu mày nói: "Ta biết công thức nhưng không biết nấu ăn thì có gì là lạ? Cũng giống như người thuộc khẩu quyết nhưng không biết võ công thôi!"

Ngải Hổ tròn mắt lặp lại: "Thuộc khẩu quyết nhưng không biết võ công? Là ý gì?"

Kim Ngân điềm nhiên đáp: "Chỉ là một ví dụ mà thôi. Chính là tuy ta không biết võ công, nhưng nếu ta thuộc khẩu quyết của bí tịch, đọc lên cho các vị nghe, các vị là người luyện võ sẽ biết xuất ra chiêu thức thế nào. Tương tự như vậy, ta đưa công thức cho đầu bếp, họ là những người chuyên nấu ăn, nhìn công thức tự nhiên sẽ biết nấu thế nào. Còn chuyện ta biết nấu ăn hay không thì có liên quan gì?"

Mọi người vẻ mặt ngộ ra, Tưởng Bình vuốt vuốt cọng râu cá trê, hảo tâm bồi thêm một câu khen tặng: "Cách lý giải này của Kim công tử thật vi diệu!"

"Nói như vậy, hẳn là Kim công tử thuộc rất nhiều công thức nấu ăn mới lạ?" Bùi Mộ Văn đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn Kim Ngân lấp lánh ánh sáng.

Kim Ngân gật đầu thừa nhận: "Cũng biết được một chút." Trước đây từng có lần điều tra qua một vụ án mạng liên quan đến chuỗi nhà hàng nổi tiếng trong nước, nàng có từng nghiên cứu qua thực đơn và công thức nấu ăn của họ.

Tức thì đôi mắt đang lấp lánh của Bùi Mộ Văn trực tiếp biến thành đèn pha công suất lớn, mừng rỡ nói: "Như vậy... Như vậy Kim công tử có thể hay không chỉ dẫn cho đầu bếp của Thính Phong lâu một chút. Biết đâu các món ăn mới lạ này có thể thu hút thêm nhiều quan khách..."

Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Kim Ngân trực tiếp đánh gãy: "Nếu chỉ dựa vào món ăn thì không thể thu hút quan viên triều đình đến đây đâu!"

Bùi Mộ Văn sửng sốt: "Lời này của Kim huynh đệ lý giải thế nào?"

"Ý của tại hạ là, muốn thu hút nhiều khách hơn thì phải cải tạo lại tửu lâu này."

"Cải tạo?" Chúng nhân đồng thanh.

"Phải." Kim Ngân thản nhiên gật đầu. "Toàn bộ. Từ tên gọi, kiến trúc, thực đơn, giá cả, người phục vụ."

Image cre.: Pinterest. Hic, tìm mãi không có ảnh tóc búi củ tỏi. Nàng nào có ảnh chibi tóc búi củ tỏi share cho ta vài tấm với nha <3.

Đọc tại wordpress để được cập nhật chương mới nhanh hơn: https://nuisongnhuhoa.wordpress.com/2018/03/04/chuong-2/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net