CHAP 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn mệt mỏi đi đến chiếc bảng cạnh cửa để xem ai ở ngoài thì người đã đứng hình. Đúng lúc Lộc Hàm tung tăng chạy xuống tầng, anh hỏi:

- Ai vậy Thế Huân? Sao em không mở cửa? Để anh...

Lộc Hàm toan đến chiếc bảng thì Ngô Thế Huân đã dùng lực chặn anh lại rồi đẩy anh về hướng cầu thang. Lộc Hàm hốt hoảng thét lên:

- Rốt cuộc thì có chuyện gì vậy?

- Đừng nói nhiều... Anh lên phòng đi. - Thế Huân gắt lên. - Tôi không muốn phí thời gian.

- Ngô Thế Huân. - Lộc Hàm hét lớn. - Em sao cứ muốn khi dễ anh vậy?

Ngô Thế Huân không nói không rằng đã nghiêng người bế thốc anh lên bằng hai tay rồi chạy lên cầu thang. Lộc Hàm toàn thân chết lặng. Ngô Thế Huân bế anh lên chính là anh để một nam nhân khác bồng như vậy, liệu có còn xứng đáng là một trang nam tử hay không?

Thế Huân mở cửa phòng đặt anh lên giường, cả hơi thở bất thường lúc nhanh lúc chậm, toàn thân như bốc hỏa. Hắn lần đầu làm như vậy, và lần đầu lại có cảm giác thèm muốn đến thế. Xua đi bao nhiêu ý nghĩ, Ngô Thế Huân điều hòa lại nhịp tim và hơi thở, nhẹ nhàng nói:

- Đừng ra ngoài, Kim Chung Nhân đang ở dưới kia.

Lộc Hàm mở to đôi mắt nhìn Ngô Thế Huân, hắn tiếp lời:

- Tôi không muốn...

- Anh hiểu rồi. - Lộc Hàm đáp. - Anh sẽ ở yên tên này.

Ngô Thế Huân nghe vậy thì bao bức bối ập đến bao trùm. Hắn chỉ không muốn Kim Chung Nhân thấy Lộc Hàm ở đây, bởi hắn sợ. Ngô Thế Huân sợ rằng mọi người sẽ sỉ nhục hắn vì đã không có khả năng bảo vệ anh trai mình khỏi đám bằng hữu. Nhưng Lộc Hàm lại nghĩ, Thế Huân như vậy bởi hắn sẽ xấu hổ, mất mặt với bạn bè vì có người anh trai tếu đuối, thấp hèn này.

Mỗi người một ý nghĩ, không ai giống ai. Lúc này Ngô Thế Huân mới đi xuống mở cửa để mình Lộc Hàm ngồi đó.

- Cậu thật là lề mề nha! Mỗi chuyện mở cửa mời khách vào mà cũng khó khăn đến vậy? - Kim Chung Nhân buông lời trêu ghẹo.

- Mà gia nhân đâu cả lại để chủ nhà đích thân ra mở cửa thế này, thật hân hạnh cho họ Biện ta quá.

Hôm nay chính vì Ngô Thế Huân không đến lớp nên Kim Chung Nhân, Hoàng Tử Thao, Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền cùng Độ Khánh Thù đến thăm. Độ Khánh Thù quan sát toàn bộ ngôi nhà rồi ngó vào khuôn viên thì dụi mắt nói:

- Đúng là nhà đẹp a. Em đã bảo nó đẹp nhất khu này mà.

- Này họ Ngô! Sao cậu không tránh ra để chúng tôi vào nhà?

Tử Thao thấy Ngô Thế Huân đứng đó thì chạy đến hỏi. Phác Xán Liệt chỉ biết thở dài, năm 10 tuổi cũng bị Ngô Thế Huân làm vậy, chính anh còn khóc đến híp cả mắt nhưng Ngô Thế Huân vẫn không chịy cho bọn anh vào.

- Ủa? Trong nhà có ai kìa?

Nghe Bạch Hiền nói, Ngô Thế Huân quay người vào trong thì đã bị năm tên ngoài cổng xông vào làm ngã sõng soài. Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền không quên quay lại nhìn hắn mà thè lưỡi ra khiêu khích. Ngô Thế Huân tức giận đá hòn sỏi cạnh đó đi rồi vội vàng chạy vào nhà. Trên tầng, phòng Lộc Hàm, anh vẫn đang theo dõi từng cử chỉ, hành động của đám người bên dưới và Ngô Thế Huân, miệng vô thức mà bật cười. Nhưng râm can anh vẫn đang bị sự lo lắng thấu tận tim.

- Nhà tôi cậu lúc nào cũng đến mà vào nhà cậu tôi lại chẳng khác gì tên ăn trộm, ăn cướp.

- Cậu được ở một mình sao Thế Huân? Không khác gì đế vương nha.

- Tên phúc hắc này thật ích kỉ a.

Chính là năm kẻ lắm miệng vào nhà Ngô Thế Huân mà không chịu tắt loa. Thế Huân vốn không có tính nhẫn nại, may sao ở cùng Lộc Hàm mà tự tu tỉnh, tĩnh dưỡng bản thân nên đã quen với kẻ lắm miệng này.

- Vương quản gia cùng gia nhân đều đã về quê chơi Tết nên không có ai là đồ uống cho đâu. Mấy người nếu khát thì tự tìm nước lọc mà uống.

Ngô Thế Huân chính là vô cùng khoan thai mà ngồi xuống ghế, nhưng não bộ vẫn cảnh giác để không cho ai lên tầng hai. Năm kẻ tạc mao chạy lông nhông khắp phòng khách, miệng vẫn luôn tỏ ý đấu khẩu với đối phương. Độ Khánh Thù thì bỏ lại mọi người, cậu đến phòng bếp, mở tủ lạnh và ngỡ ngàng khi thấy đồ ăn, hoa quả, thịt... Vẫn đầy ắp trong tủ. Cậu nghi hoặc, Ngô Thế Huân từ xưa nay không biết vào bếp là gì sao có thể mua nhiều vậy, mà miếng thị thì vừa mới cho vào, nên rất mềm. Độ Khánh Thù đem đến trước mặt Ngô Thế Huân làm hắn giật nảy mình mà ra sức xua đuổi:

- Làm quái gì vậy CẨU THỐI?

Ngô Thế Huân thét lên tức giận, những người còn lại cười như chưa bao giờ được cười. Độ Khánh Thủ ngây thơ cầm miếng thịt lại gần mà giơ lên:

- Đến cả miếng thịt cũng sợ, tôi nghĩ cậu nuôi tiểu mật* ở đây rồi. (*: bồ nhí)

- Là sao Khánh Thù? - Chung Nhân hỏi.

- Mọi người đều biế Thế Huân không biết làm bếp núc, cậu ta còn không dám gần vào thịt thì làm sao mua một đống như vậy. Đã vậy đồ ăn còn chưa kịp lạnh, là ai đó đã mua cho cậu ta rồi.

Những người còn lại bắt đầu gật đầu. Lộc Hàm ở trên có thể nghe thấy những gì mà họ nói, anh bắt đầu đổ mồ hôi, hai bên thái dương và hai bàn tay bỗng ướt đẫm. Anh nghe thấy Hoàng Tử Thao nói:

- Có phải ả họ Mã kia nuôi tiểu mật nên mới đòi chia tay?

- Vậy là em sai rồi Thế Huân. Có gian tình đúng không?

Phác Xán Liệt cười nắc nẻ rồi im bặt khi thấy cái lườm đầy trọng lực từ Biện Bạch Hiền. Ngô Thế Huân tỏ ra bình tĩnh mà đáp:

- Mọi người có thể thôi nhắc đến chuyện này được không?

- Này, em không muốn nhắc đến có phãi người đó vẫn ở trong này phải không?

- Lúc nãy cậu xuống muộn chắc là lo tìm chỗ trốn cho tiểu mật rồi.

Ngô Thế Huân lắc đầu chán nản, mấy người họ sao cứ muốn nhắc đến trong khi Lộc Hàm đang ở trên tầng.

- Đầu tóc cậu rối vậy có phải vừa xem A Phiến* xong không?

(*: phim người lớn)

- Hừm. Vậy là chúng ta thành bóng đèn ư?

- Vị tiểu mật nọ ơi! Trốn đâu có được gì, ra đây cho chúng tôi chiêm ngưỡng có được không? - Biện Bạch Hiền đưa tay bắc loa gào.

Ngô Thế Huân chính là không chị nổi nữa, hắn cảm thấy điều này thật vô cùng sỉ nhục, đám bằng hữu như đang cố biến hắn trở thành một lạn nhân*. Lộc Hàm đang ở đây, liệu gặp lại anh, hắn có quá mất mặt hay không. (*: kẻ tồi tệ)

- Con mẹ nó, các người cút khỏi nhà tôi ngay. Sao không thử nghĩ đống đồ ăn đó là do đầu bếp Đỗ chuẩn bị thức ăn cho từ trước.

- Không thể. Có muốn tôi gọi cho đầu bếp Đỗ không?

Độ Khánh Thù vênh mặt nhìn Ngô Thế Huân trông như một tên ngạo kiều. Ngô Thế Huân nuốt không trôi cục tức, hắn xoay người tính trốn đi thì năm tên mặt dày đã theo sau một cách trịng trọng

- Cút con mẹ nó đi.

- Thật quá khiêu khích nha! Tôi chỉ đơn giản muốn chiêm ngưỡng dung nhan của...

Ngô Thế Huân vò rối mái tóc rồi gầm gừ. Năm tên vẫn thản nhiên đứng đó không nhúc nhích. Còn Lộc Hàm không biết nên xoay sở thế nào mà cứ đi qua đi lại trong phòng. Không cẩn thận tay anh vơ phải cốc nước và khiến nó vỡ tanh bành...

CHOANG.

End chap 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net