Chap 46: Thánh Vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kagome vốn đã ngất đi nhưng dọc đường bị gió lạnh quất vào mặt khiến cô tỉnh lại. Lúc này cô đang ở giữa không trung. Hakudoushi bế cô trên tay, hẳn là cho rằng Kagome không thể làm nên chuyện nên hắn không hề trói cô lại. Hai người lướt đi bên trên những cánh rừng. Ngọn núi trước mặt thoạt nhìn vô cùng hùng vĩ nhưng Kagome không có tâm trạng ngắm cảnh bởi cô nhận ra quang cảnh xung quanh càng lúc càng xa lạ.

"Kagome!!"

Bỗng, Kagome nghe được tiếng ai đó gọi mình. Mặc kệ Hakudoushi bên cạnh, cô chồm người nhoài ra sau, quả nhiên trông thấy một chấm đỏ dần phóng đại. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng của Inuyasha, tim Kagome đập thình thịch vì vui mừng và kích động.

Tốc độ di chuyển của Hakudoushi vốn không nhanh nên việc Inuyasha có thể đuổi kịp hắn cũng không lấy làm lạ. Chẳng qua hắn có phần kinh ngạc vì anh dám một thân một mình đuổi theo. Nhưng nguyên nhân cũng không khó đoán, bọn người kia còn phải tập trung lực lượng đối phó với Kagura, vốn không thể phân tán để hỗ trợ Inuyasha được.

"Trả Kagome lại đây!"

Inuyasha chĩa kiếm về phía Hakudoushi. Bởi vì vừa rồi tung hết sức trong đòn hợp kích rồi lại lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo đến tận đây nên lúc này trán anh rịn đầy mồ hôi, hơi thở nặng nề nhưng đôi mắt sáng ngời cùng nét mặt tràn đầy vẻ kiên quyết.

Thái độ ngây thơ của Inuyasha khiến Hakudoushi cảm thấy hết sức nực cười. Hắn giữ Kagome bằng một tay rồi dùng tay còn lại cầm vũ khí. Hành động của hắn cũng nói rõ, nếu muốn đoạt người lại chỉ có một con đường duy nhất.

Biết kẻ địch không dễ đối phó, Inuyasha không hề giữ sức, ma lực trong người bùng phát dữ dội như thác nước tuôn trào. Xung quanh người Inuyasha tỏa ra từng luồng năng lượng màu đỏ, sau đó giống như bị thanh kiếm trên tay anh hút lấy. Sau khi hấp thụ ma lục của Inuyasha, lưỡi kiếm Thiết Toái Nha chuyển sang màu đỏ vàng như dung nham, dường như còn có thể thấy dòng năng lượng tựa như nham thạch nóng chảy chuyển động trên đó.

Soạt!

Thân hình Inuyasha nhanh như cắt lao tới. Nhưng đối diện với tư thế mãnh liệt của anh, Hakudoushi lại tỏ ra vô cùng thoải mái. Hắn chỉ dùng một tay đã nhẹ nhàng cản trở chiêu thức dốc toàn lực của Inuyasha, thậm chí còn ép anh lui về sau. Nụ cười ung dung trên môi Hakudoushi chưa từng mất đi, cũng thể hiện rằng lúc này hắn chỉ đang đùa giỡn chứ không hề nghiêm túc. Dáng vẻ này của hắn khiến đáy lòng Kagome lạnh buốt.

Chênh lệch thực lực giữa hai bên quá rõ ràng, giống như người lớn chơi đùa với trẻ con. Không chỉ lúc này, ngay từ khoảnh khắc hắn xuất hiện, Hakudoushi chưa hề một lần tỏ ra nghiêm túc, nhưng lại khiến bọn họ chật vật không thể trở mình. Thấy Inuyasha vất vả chống đỡ, Kagome vô cùng lo lắng, cô liên tục xoay trở hòng thoát khỏi Hakudoushi để vươn tới gần Inuyasha hơn.

"Bớt lộn xộn đi!"

Hakudoushi gắt khẽ, rõ ràng biểu hiện của Kagome khiến hắn cảm thấy mất kiên nhẫn. Lúc này cô vẫn đang túm chặt tay hắn, cố gắng gỡ nó khỏi người mình một cách vô vọng. Khi nghe giọng hắn vang lên trên đỉnh đầu, Kagome ngẩng mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt trắng đục không rõ cảm xúc. Cô đã từng rất sợ hãi kẻ này, nhưng giờ phút này, Kagome cảm thấy toàn thân nóng bừng vì giận dữ. Kagome hít sâu một hơi, bất chấp hình tượng mà dùng chất giọng đanh đá chói tai nhất gào thét.

"Đã bắt cóc còn muốn ta hợp tác với mấy người, đừng có hòng! Tên khốn kiếp nhà ngươi khiến bạn của ta sống chết không rõ, giờ còn muốn ta ngoan ngoãn về làm đồ ăn cho các người chắc. Có nằm mơ cũng không sớm vậy đâu!!"

Nghĩ tới những gì kẻ này đã làm với Kimura, với Inuyasha và với chính bản thân mình, Kagome cảm thấy bản thân nhất định phải thể hiện chút thái độ.

Sau khi mắng ra rả để xả cơn tức, nhân lúc Hakudoushi còn đang đờ người, Kagome liều mạng vung tay đấm đá liên tục vào người hắn. Tuy lực tay của Kagome chẳng khác nào gãi ngứa nhưng Hakudoushi không có ý định làm bao cát cho cô trút giận. Hakudoushi nhíu mày, vừa định vung tay đánh ngất cô thì Inuyasha phía sau bỗng hét lớn.

"Phong thương!!"

Hakudoushi quay đầu, nhìn thấy một trận cuồng phong ào ào kéo tới. Kết hợp với ma lực của Inuyasha, những cơn gió trở nên sắc lẻm, dường như không khí cũng bị cắt đứt. Hakudoushi khịt mũi, vung tay tạo một màn chắn cản trở đòn tấn công, nhưng cũng chính lúc này, lưỡi kiếm đỏ rực đã cắt ngang kết giới lẫn thân thể hắn thành hai nửa. Hakudoushi trợn mắt, chưa kịp phản ứng thì Inuyasha lại trở tay chém luôn cánh tay đang ôm Kagome rồi chụp cô bay ra xa.

Bởi vì mất nhiều sức cho nhát kiếm vừa rồi nên Inuyasha không đủ sức bay lượn, ôm chặt Kagome trong khi cả hai rơi xuống. Thân thể Hakudoushi tuy bị chém nát nhưng trong nháy mắt đã liền lại không một vết xước. Tuy Inuyasha không thể tổn thương hắn nhưng bị một kẻ bản thân xem thường cắt đứt thân thể, Hakudoushi cảm thấy vô cùng nhục nhã, hai tròng mắt tràn đầy sát khí.

"Khốn kiếp!"

Hakudoushi gầm lớn, bất chấp Inuyasha và Kagome đang ở cùng nhau, thẳng tay vung lưỡi mác chém xuống. Luồng kiếm khí lao vun vút về phía hai người. Dù Inuyasha đã nhanh chóng rút Thiết Toái Nha cản lại nhưng áp lực vẫn đè nặng đẩy bọn họ rơi nhanh xuống phía dưới.

"Đừng sợ."

Vì hai tay Inuyasha đều phải giữ kiếm nên Kagome sợ hãi nhắm tịt mắt, hai tay ôm ngang ngực anh. Xung quanh tiếng gió thổi ù ù nhưng Kagome có thể nghe được Inuyasha nói rất rõ, không hiểu sao khoảnh khắc đó cô lại mở mắt ra. Trên đầu họ là kẻ thù, phía dưới là đất cứng, tốc độ rơi của hai người không khác gì rơi tự do. Dù vậy, khi nhìn vào đôi mắt hổ phách rực rỡ nhưng dịu dàng của người trước mặt, Kagome không còn sợ hãi nữa, chỉ có sự tin tưởng vào người con trai đang ở cạnh cô. Đôi mắt Kagome cong cong như vầng trăng, nhẹ nhàng nhoẻn cười với anh.

"A?!"

Bỗng, cô thấy gương mặt Inuyasha co rút như thể rất đau đớn. Bọn họ vẫn còn cách mặt đất một khoảng xa nhưng càng xuống gần, Kagome cảm nhận được Inuyasha càng khó chịu. Rất nhanh cô liền nhìn thấy những tia điện loẹt xoẹt xung quanh người anh cùng với làn khói trắng tỏa ra.

"Kết giới?"

Kagome kinh ngạc, không rõ vì sau có đột nhiên có kết giới tồn tại. Rõ ràng bản thân cô không hề cảm giác được gì nhưng xem ra kết giới này không tiếp nhận Inuyasha, phản ứng càng lúc càng mãnh liệt.

Khi bọn họ gần chạm đất thì Inuyasha đã mất đi ý thức, toàn thân cháy sém như bị bỏng nhưng vẫn không quên ôm lấy Kagome, xoay cô nằm trên để bảo vệ cô. Kagome tuyệt vọng ôm chặt anh, nước mắt chảy ướt đẫm cả gương mặt. Nếu cả hai cứ rơi với tốc độ này, chỉ sợ khi va chạm bọn họ chỉ còn là mấy mẩu thịt vụn.

Vòng tay của Kagome vô thức siết chặt Inuyasha hơn.

Inuyasha, nếu chết, chúng ta sẽ cùng chết!

***

Trong khi đó ở Shinjo, sau sự kiện Kagura bị đánh bại, những tàn quân của Ma đảng nhanh chóng bị tiêu diệt. Trong vòng một ngày, Bankotsu dẫn đầu binh lính quét thẳng đến cổng kết giới rồi ra sức gia cố lại lỗ hổng trên đó. Tuy không thể triệt để phục hồi phong ấn nhưng trước mắt có thể khiến mấy kẻ muốn xé phong ấn trốn ra ngoài phải vất vả một phen.

Thời gian ngủ của Arashi chớp mắt đã trôi qua thêm được mấy ngày. Đúng như cô dự đoán, đến ngày thứ sáu, cô đã tự động tỉnh lại. Ma lực trong cơ thể tràn đầy khiến tinh thần Arashi vô cùng sảng khoái. Cô vươn vai ngáp lớn, hào hứng nhảy khỏi giường chuẩn bị bản thân tươm tất rồi hăng hái đẩy cửa bước ra ngoài. Không khí ngoài trời quả nhiên dễ chịu hơn cảm giác ngột ngạt trong căn hầm đầy mùi gỗ mục kia rất nhiều.

Thấy Arashi xuất hiện, tên lính gác cửa vội vàng hạ người quỳ xuống.

"Arashi-sama, Sesshoumaru-sama chuyển lời, nếu ngài tỉnh dậy lập tức đến sảnh chính gặp ngài ấy."

"Được!"

Mặc dù biết Sesshoumaru đã tới nhưng Arashi không mấy vui mừng bởi cô biết nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra. Căn hầm chỗ cô có kết giới bảo vệ nên vốn không cần người canh gác. Chính vì vậy nên trừ khi có việc khẩn cấp, nếu không Sesshoumaru sẽ không sắp xếp người chờ ngay bên ngoài để có thể nhanh chóng truyền tin cho cô.

Khi Arashi bước vào, trong phòng họp của đại sảnh ngoại trừ Sesshoumaru thì chỉ có hai anh em Bankotsu, sắc mặt ai nấy đều sa sút. Cô nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Inuyasha, Kagome và Kimura, trong lòng thoáng trầm xuống. Nhận thấy vẻ nghi hoặc của cô, Bankotsu nhanh chóng giải thích Kimura vắng mặt vì bị thương nặng. Mặc dù họ đã chữa trị cho anh nhưng cơ thể con người cần thời gian hồi phục lâu hơn bọn họ.

"Vậy còn Inuyasha nii-chan?"

Nghe câu hỏi của cô, Bankotsu thoáng im lặng, nhìn qua Sesshoumaru. Sesshoumaru thở dài, ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi cất giọng nặng nề.

"Arashi, mấy ngày trước Hakudoushi đột nhập Shinjo để bắt cóc Kagome. Inuyasha đã một mình đuổi theo Hakudoushi, sau đó không trở về nữa..."

"Không trở về... là ý gì?"

Giọng Arashi hơi run rẩy nhưng biểu hiện vẫn được xem là bình tĩnh, có phần ngoài dự đoán của bọn họ. Bankotsu hít sâu, trả lời câu hỏi của cô.

"Lúc đó mọi người vì đối phó Hắc Vũ Vương Kagura nên không thể đi theo hỗ trợ Inuyasha-sama. Khi mọi việc tạm ổn, chúng tôi có phái người tìm kiếm cậu ấy nhưng chỉ phát hiện ma lực của cậu ấy lưu lại ở gần cổng phong ấn."

"Vậy thì sao? Các anh đã lục soát kỹ chưa? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, làm gì có chuyện một người có thể biến mất được."

"Arashi!"

Thấy cô kích động, Sesshoumaru gắt khẽ. Nét mặt nóng nảy của Arashi trong nháy mắt xìu xuống như một quả bóng xì hơi, cô ủ rũ ngồi xuống ghế.

"Bên dưới chỗ Inuyasha biến mất là Thánh Vực, em biết điều đó có nghĩa là gì đúng không."

"Thánh Vực sao?"

Arashi máy móc lặp lại lời anh. Nơi đó đương nhiên là cô biết.

Thánh Vực là một thung lũng nằm giữa hai hẻm núi hiểm trở ở khu vực nối tiếp giữa Shinjo và cổng phong ấn. Không ai biết bên trong Thánh vực có gì, chỉ biết xung quanh hẻm núi đó được bao phủ bởi một kết giới khổng lồ, có khả năng thanh tẩy rất mạnh. Ngày trước khi mấy anh em họ đến đây, sau khi được nghe kể về Thánh Vực đã tò mò chạy đến đó xem thử. Quả nhiên cách hẻm núi một đoạn xa họ đã thấy khó chịu trong người, càng vào sâu ma lực trong người càng bị đè ép, chưa kể những đau đớn khi chạm vào kết giới, Arashi cả đời cũng không quên được.

"Trước mắt cũng khoan tuyệt vọng. Arashi, em có thể thông qua ma thuật đã bố trí trên người Kagome để xác định vị trí của họ không?"

Inuyasha và Kagome đồng thời biến mất, khả năng cao là họ ở cùng nhau. Nếu không thì tìm được Kagome cũng sẽ cho họ chút manh mối. Nghe Sesshoumaru nhắc nhở, Arashi nhanh chóng gật đầu. Điều này muốn kiểm tra cũng không khó.

Arashi bấm đầu ngón tay, dùng máu vẽ một vòng tròn ma pháp trên bàn, động tác vô cùng thuần thục. Khi cô vừa hoàn thành, một cơn lốc xuất hiện trong trung tâm pháp ấn rồi nhanh chóng hiện nguyên hình là một cậu bé nhỏ xíu. Cậu bé nhắm hai mắt, gương mặt tròn phúng phính hửng sáng, đôi cánh trắng vẫy nhẹ tựa như một thiên sứ vừa chào đời. Vừa mở mắt liền nhìn thấy Arashi khiến gương mặt nhỏ bé bừng sáng.

"Arashi-sama~"

Fuu quen thói vừa định nhào tới làm nũng với Arashi thì bị cô túm lại. Thấy gương mặt nghiêm nghị của Arashi cùng bầu không khí căng thẳng trong phòng, Fuu biết mình biểu hiện quá lố, vội cụp đầu giống đứa trẻ hư chờ bị trách phạt. Đôi chân nhỏ xíu cọ cọ vào nhau, không biết nên giấu vào đâu.

"Arashi-sama, Fuu đã cố gắng rồi, nhưng cái gã đó gian xảo quá. Nhưng ngài yên tâm, cô gái đó không sao. Lúc cô ấy cùng Inuyasha bị gã kia đánh rơi xuống hẻm núi, chính Fuu đã che chở hai người họ. Có điều kết giới ở đó thanh tẩy mạnh quá, Fuu không thể chịu đựng được lâu hơn..."

Fuu càng nói càng nhỏ nhưng Arashi đã bắt được trọng điểm, gương mặt cô sáng bừng.

"Ngươi nói khi họ rơi xuống hẻm núi, cả hai vẫn còn sống?"

"Đúng đó, kết giới đó làm Inuyasha-sama bị thương, nhưng trước khi Fuu biến mất thì ngài ấy và Kagome-dono vẫn còn sống."

"Ngươi xác định?"

"Fuu xin thề!"

Nhìn cậu nhóc ưỡn ngực thẳng lưng đảm bảo, Arashi cười vang, vui vẻ hôn nhẹ trên trán cậu nhóc như khích lệ. Tuy thông tin của Fuu tuy chưa được xác thực nhưng phần nào khiến họ có lại hy vọng, thoáng chốc tâm trạng căng thẳng đè nặng trong họ mấy hôm nay liền tan biến.

Thánh Vực sao, cứ chờ đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net