Chap 47: Chủ nhân của Thánh Vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 47:

Chủ nhân của Thánh Vực

Trên bầu trời Shinjo, hai bóng đen từ một góc khuất không ai để ý nhanh chóng lao vụt khỏi tòa thành, dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng về hướng Thánh Vực, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng.

"Đi từ nhà mình cũng lén lén lút lút. Cô nghĩ rằng Sesshoumaru sẽ không phát hiện cô âm thầm trốn đi sao, Arashi?"

Hai bóng người vừa rời khỏi Shinjo chính là Arashi và Kimura. Bởi vì Thánh Vực bài xích ma cà rồng nên nhiệm vụ thăm dò nơi đó được giao lại cho Kimura. Vốn hôm nay Kimura định một mình đi tới đó, không ngờ vừa mở cửa đã thấy Arashi thập thò bên ngoài. Cô không nói không rằng đã kéo anh đi bằng lối cửa sau. Lý do vì sao đương nhiên Kimura có thể đoán được. Vốn Sesshoumaru không đồng ý cho Arashi đi cùng. Ngoại trừ Kimura, những người khác đều chịu ảnh hưởng của kết giới, có đi theo chỉ thêm vướng bận, thậm chí còn gây nguy hiểm cho bản thân.

"Anh ấy đương nhiên nhận ra, nhưng biết không cản được tôi nên mắt nhắm mắt mở cho qua thôi."

Mấy anh em họ đều quá rõ tính nhau, có cấm cản hay vâng lời đều là làm cho người khác thấy. Nghĩ tới dáng vẻ bất lực của Sesshoumaru lúc thấy cô ngoan ngoãn đồng ý với anh, Arashi khúc khích cười, đôi mắt tinh nghịch tỏa sáng như sao trời. Đương nhiên, tuy được sự chấp nhận ngầm của Sesshoumaru nhưng cô rất biết điều mà không hề phô trương, chỉ cùng Kimura âm thầm đánh bài "chuồn", giống như bản thân đã thực sự trốn đi vậy.

Quay đầu nhìn Shinjo tụt lại đằng xa, Kimura có một cảm giác không nói thành lời. Ngẫm lại đến chính anh cũng không tin ngày hôm qua bản thân anh vẫn còn băng bó như xác ướp, nằm bất động trên giường nhưng hôm nay lại sức khỏe dồi dào, thậm chí còn mạnh mẽ hơn bản thân trước lúc bị thương. Tuy đã biết ma cà rồng có khả năng phục hồi mạnh mẽ nhưng khi tự trải nghiệm, Kimura vẫn rất khó tin dù anh chính là bằng chứng hùng hồn nhất cho điều đó.

Thấy Kimura săm soi cánh tay của chính anh, Arashi biết ngay anh đang nghĩ về việc chữa trị ngày hôm qua. Sau khi phát hiện Kimura bị thương ở gần ma trận truyền tống, Bankotsu đã phái người chăm sóc đồng thời cho anh uống không ít thuốc chuyên dùng của ma cà rồng. Nhưng cơ thể Kimura hấp thu mấy loại thuốc đó rất chậm, Arashi đoán là do thể chất con người không quá tương thích với thuốc dành cho ma cà rồng. Thế nên hôm qua cô đã tiến hành truyền máu cho anh, dùng máu của cô làm vật dẫn để kích thích tác dụng của thuốc. Quả nhiên sau khi có máu ma cà rồng vào cơ thể, những vết thương của Kimura lặp tức kết sẹo và liền lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

"Cũng không cần ngạc nhiên vậy, không phải máu của ai cũng có tác dụng như vậy đâu."

"Cô nói vậy là sao?"

"Chắc anh cũng biết ma cà rồng phân ra nhiều loại. Tuy thông qua quá trình tu dưỡng có thể cải thiện dòng máu trong cơ thể nhưng cơ bản thì huyết thống khởi đầu càng thuần khiết càng tốt. Nói không phải khoe, máu của tôi đẳng cấp cao lắm. So với trong dòng tộc cũng là hàng hiếm đó. Trong gia đình cũng chỉ kém mỗi cha mẹ và Sesshoumaru nii-chan thôi."

Arashi không giấu được vẻ tự hào nhưng Kimura nhạy bén phát giác được điều khác trong lời nói của cô.

"Vậy còn Inuyasha?"

Nghe câu hỏi của anh, Arashi thoáng im lặng, có lẽ đang cân nhắc có nên trả lời hay không. Không khí đột nhiên tĩnh lặng khiến Kimura có phần khó xử, vừa định lên tiếng chuyển sang chủ đề khác để lấp liếm thì Arashi đã mở miệng.

"Nói với anh cũng không sao. So với tôi và Sesshoumaru nii-chan, dòng máu trong người Inuyasha nii-chan không thuần bằng, bởi mẹ chúng tôi là ma cà rồng thuần huyết còn Izayoi-sama, mẹ của anh ấy trước đó là con người."

"Này, đừng kể với ai chuyện này đấy, Inuyasha nii-chan nhạy cảm với điều đó lắm."

Chuyện con người trở thành ma cà rồng không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng Kimura không ngờ trong gia đình Arashi lại có trường hợp này. Ma cà rồng là một chủng tộc dựa vào dòng máu để phân biệt đẳng cấp nên địa vị càng cao quý, họ càng xem trọng một nửa còn lại bởi điều đó sẽ ảnh hưởng đến thế hệ sau. Không ngờ một vị vương giả như cha của họ lại phải lòng một con người, bất chấp điều đó làm dòng máu đời sau bị pha tạp. Câu chuyện khơi ngợi sự tò mò của Kimura nhưng anh không kịp hỏi thêm Arashi vì Thánh Vực đã ở ngay trước mặt.

Thoạt nhìn bên ngoài, phong cảnh nơi này không khác gì những dãy núi thông thường, khác biệt lớn nhất có lẽ chính là kết giới thần bí thần mẽ. Lối vào Thánh Vực khá hẹp, nằm giữa hai hẻm núi, được cây cối um tùm che chắn xung quanh. Arashi cố gắng tiến tới gần nhất có thể nhưng cũng vượt qua được phần rìa, cách bên trong còn một đoạn rất xa.

Nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô, Kimura hiểu rằng Arashi đã đạt giới hạn, có thể đứng ở đây cũng đã là rất miễn cưỡng. Như đã giao hẹn từ trước, anh vội nắm tay cô, đọc một câu chú tạo kết giới. Thập tự giá trước ngực Arashi tỏa ra ánh sáng ôn hòa, nhẹ nhàng bao bọc xung quanh cô.

"Thế nào rồi?"

Bởi vì kết giới Thánh Vực phản ứng với ma cà rồng và ma lực của họ nên Kimura hy vọng có thể dùng linh lực của bản thân che chở Arashi. Nếu cách này không có tác dụng, dù phải đánh ngất cô anh cũng phải đem cô đi khỏi nơi này.

"Đỡ hơn rồi."

Vẻ mặt Arashi thoáng trở nên nhẹ nhõm, có linh lực của Kimura che chở, kết giới ảnh hưởng lên cô yếu đi rất nhiều. Arashi âm thầm thở phào, cũng may cách này có tác dụng, nếu không để Kimura một mình xông vào nơi này, nghĩ sao cũng thấy không yên tâm.

Hai người thận trọng từng bước đi sâu vào bên trong mới phát hiện vượt qua bìa rừng bên ngoài không bao lâu là một hang động lớn với vô số dây leo xanh biếc rũ xuống như một tấm rèm che. Vượt qua chúng, thế giới bên trong khiến họ há hốc vì kinh ngạc.

Gọi là Thánh vực, nhưng không gian xanh mát tạo bởi cây và cỏ trước mặt họ giống như một thung lũng nhiều hơn. Một con đường nhỏ lát đá sỏi chạy dọc ở giữa khung cảnh thiên nhiên, chia cắt cây cối và dòng nước suối trong vắt bên cạnh thành hai thế giới, thoạt nhìn giống như cách bày trí cân bằng trong thuật âm dương. Dọc con đường, thỉnh thoảng họ lại bắt gặp những cây đèn đá nằm rải rác. Kiểu sắp xếp này rõ ràng không phải tự nhiên mà do bàn tay ai đó đã tạo nên, nhưng ngoại trừ âm thanh của chim chóc cùng mấy sinh vật nhỏ thì họ hoàn toàn không thấy có dấu hiệu khác của sự sống.

"Arashi, cô có nghĩ có ai đó sống ở đây không?"

"Thánh Vực tồn tại trước khi tôi ra đời, theo anh thì có người nào sống được lâu như vậy không."

"Tôi không ám chỉ con người."

Kimura vừa dứt lời, Arashi cũng chìm vào im lặng. Câu nói của Kimura cùng những thứ ở đây như gợi cho cô điều gì đó, nhưng bởi vì quá khó tin nên Arashi không dám thừa nhận. Thánh Vực nằm ở địa giới của ma cà rồng, con người không thể tồn tại ở đây trong khoảng thời gian dài như vậy mà không bị họ phát hiện. Chưa kể ma lực trong kết giới bên ngoài rất đặc biệt, nếu nói là ma lực của ma cà rồng thì lại giống với linh lực của những thợ săn như Kimura nhiều hơn.

Thắc mắc của họ nhanh chóng được giải đáp khi cuối con đường hiện ra một ngôi nhà gỗ theo phong cách cổ xưa. Từ rèm tre bên hông nhà cho đến gác mái, hành lang đều toát nên mùi vị của quá khứ. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đang ngần ngừ quyết định có nên làm phiền chủ nhân của nơi này hay không thì một giọng nói dễ nghe vang lên.

"Xin chào những vị khách lạ mặt."

Chủ nhân của giọng nói là một thiếu nữ xinh đẹp, mặc bộ trang phục đỏ trắng của nữ pháp sư trong mấy thế kỷ trước. Cô gái khoảng mười tám tuổi, vóc dáng cao ráo, làn da trắng như sứ, môi đỏ như son. Mái tóc dài màu đen huyền buộc gọn sau gáy bằng một dải lụa, vài phần tóc buông xõa hai bên má, vừa đoan trang lại có mấy phần tùy ý. Đôi mày mỏng, cong cong như cành liễu mùa xuân. Cặp mắt đen láy u buồn nhìn cả hai bằng thái độ rất đỗi dịu dàng. Trên tay cô gái chỉ cầm một cây chổi gỗ cán dài, thoạt nhìn rất bình thường nhưng việc cô âm thầm xuất hiện sau lưng mà họ không hề hay biết khiến hai người không khỏi cảnh giác.

Như Arashi đã nói, một con người không thể sống ở đây. Nhưng nếu là ma cà rồng, vì sao cô gái này lại tạo kết giới ngăn trở đồng loại của mình thì cũng là điều bí ẩn.

Thấy dáng vẻ đề phòng của hai người, cô gái không chút bận tâm, thong thả lướt qua cả hai đi về hướng căn nhà gỗ.

"Gần đây có nhiều khách không mời thật."

"Khoan đã, làm ơn cho hỏi có phải trước chúng tôi cũng có một nam một nữ bị lạc đến đây?"

Kimura vội lên tiếng nhưng bước chân cô gái nọ không hề chậm lại. Arashi cũng nôn nóng nói với theo.

"Chúng tôi không cố ý làm phiền, hai người đó là bạn của chúng tôi. Chúng tôi chỉ muốn đưa họ trở về."

Cô gái nọ vẫn làm như không nghe thấy, thong thả đi về phía trước. Arashi kéo tay Kimura đuổi theo, đồng thời phất tay, tạo một hàng rào cản bước chân cô gái. Hành động của Arashi vô tình bộc lộ ma lực của cô, nhưng Arashi nhanh chóng nhận ra ở đây cô không bị kết giới ảnh hưởng, có lẽ kết giới có tác dụng phía bên ngoài.

"Đúng là một vị khách nóng nảy."

"Làm ơn, tôi chỉ muốn biết anh trai mình thế nào. Nếu anh ấy không có ở đây thì cô chỉ cần nói một tiếng, chúng tôi sẽ lặp tức rời đi."

"Ồ, hóa ra cô là em gái của Inuyasha."

"Cô biết?!"

Cô gái không đáp, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, đầu ngón tay khẽ điểm vào không khí. Vô số dây leo đâm chồi, chui khỏi mặt đất đồng thời cuốn lấy Arashi và Kimura nhưng Arashi đã nhanh tay đẩy anh sang một bên.

Soạt!

Những sợi dây gai vươn thẳng đứng bỗng đan vào nhau tạo thành một cái lồng giam nhốt Arashi ở bên trong.

"Cô..."

"Cậu có thể gọi ta là Kikyou."

Trái ngược với vẻ quýnh quánh của Kimura, cô gái tên Kikyou vẫn tỏ ra rất điềm đạm như thể họ chỉ đang nói chuyện phiếm.

"Chúng tôi xin lỗi. Cô ấy không cố ý, Arashi chỉ vì lo lắng cho anh trai của mình. Làm ơn thả cô ấy ra."

"Cậu tên gì?"

Thái độ ôn hòa của Kikyou làm Kimura ngạc nhiên. Tuy từ đầu cô gái này luôn tỏ vẻ dịu dàng nhưng trên người lại tỏa ra một áp lực vô hình. Arashi vẫn còn bị cô nhốt, Kimura không dám chọc giận Kikyou, anh dùng thái độ vô cùng thận trọng trả lời.

"Kimura, Kimura Hasegawa."

"Kimura-kun, ta không làm khó cậu. Nhưng cô gái này không thể đi."

Kikyou mỉm cười, lời nói ngắn gọn nhưng không cho phép người khác trái ý. Bỗng, Kikyou quay sang phía Arashi vẫn đang tìm cách phá vỡ chiếc lồng bằng dây leo cô tạo ra. Ban đầu, Arashi chỉ dùng tay xé nhưng những sợi dây vẫn trơ trơ. Kể cả khi cô bắt đầu dùng tới ma pháp thì lồng giam thoạt nhìn mảnh dẻ chỉ rung động chứ không hề suy suyễn.

"Arashi, cô không nên hận ta. Vốn dĩ cô không nên xuất hiện ở thế giới này."

Kikyou thở dài, vẻ mặt giống như bất đắc dĩ nhưng thái độ đó rất nhanh đã biến mất tựa như ảo giác. Trong nháy mắt, Kikyou thu lại dáng vẻ mềm mại, bộc lộ sát ý không che giấu khiến Kimura đứng bên cạnh không khỏi thấy nghẹt thở. Rõ ràng Kikyou chỉ đứng đó, chưa làm ra hành động nào nhưng bầu không khí xung quanh họ đã lặp tức thay đổi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net