Mâu Thuẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi mở mắt ra , cảm giác đầu tiên chính là đầu đau như muốn vỡ đôi . Tôi hơi hé mắt , cố lắc lắc đầu . Tôi cảm thấy như xương cốt hoàn toàn vỡ vụn , đầu óc không cách nào tập trung . Rốt cục , bình tĩnh lại một chút , tôi nhận ra nơi đây hoàn toàn xa lạ .

Xung quanh u tối lạnh lẽo , chiếc váy của tôi lại còn đang ướt đẫm , hình như còn rách vài chỗ . Tôi không biết mình làm cách nào để tới được đây , nhưng trực giác của tôi mách bảo , đó chẳng phải là một điều hay ho .

Tôi căng mắt nhìn xung quanh , cuối cùng cũng thấy được một vật màu vàng bất định . Tôi hiếu kì , liền cố gắng lết về phía đó , đến gần hơn một chút , rốt cục đã có thể nhận định được " Vật thể " kia .

Carol ! Tôi hoảng hốt . Cô ta làm gì ở đây ? Chẳng lẽ cũng bị bắt tới đây như tôi ư ?...
Suy nghĩ một lát tôi đột nhiên nhớ ra trên tàu đã phát sinh chuyện gì .

Tàu của tôi cùng của em bị chọc thủng , nước tràn vào trong ...

Tôi cùng Carol cùng rơi xuống nước , em vội vã nhảy xuống cứu cô ta ...

Khi thân thể tôi tiếp xúc với mặt nước , dường như còn thấy cả một bóng trắng cùng một bóng xanh ...

Sau đó , ... không còn có sau đó nữa ! Tôi sực tỉnh !

Thôi chết ! Chắc chắn là Atorat bắt tôi tới đây , chắc chắn là do tên khốn nạn ấy !

Quan sát xung quanh một lúc lâu , xác định là ở đây không còn ai ngoài tôi và cô ta , tôi mới từ từ đứng lên .

Để chắc chắn thêm chút nữa , tôi hùng hồn lao về phía trước , không biết là mình đang đập vào tường hay cửa , tôi vẫn dùng hết sức bình sinh gồng lên đập . Nếu còn ai khác , họ sẽ nhận thấy dấu hiệu của tôi . Còn nếu là Atorat , dù sao làm gì đó còn hơn không .

Cuối cùng , tôi đã có thể nghe được một tiếng động . Dù nhỏ , nhưng trong không gian yên tĩnh như thế này , nó phá lệ trở nên thật rõ ràng .

Tôi dừng lại động tác , cố gắng nghe cho thật kĩ . Thật lâu sau đó là những tràng ho kéo dài mà tôi đoán chắc là không-phải-của-Carol .

Tôi trước tiên chần chừ , sau đó nghe thấy tiếng ho ngày càng mạnh thì mới bước vội về phía đó .

Mái tóc bạch kim ướt sũng , quần áo cũng có chỗ rách rưới giống tôi . Không là Izumin thì còn có thể là ai ?!

Tôi tiến lại gần , tìm một chỗ ngồi quanh đó , nhìn hắn chằm chằm .

Đợi hắn ho xong , mới ngước mắt lên nhìn tôi . Mắt hắn trợn tròn , dường như là bất ngờ lắm khi trông thấy tôi .

Izumin chắc cũng giống như em , muốn nhảy xuống để cứu Carol . Nhưng tôi không chắc em có ở đây không , bèn mở miệng hỏi hắn :

- Menfuisu đâu ?

Izumin nhìn tôi một cách soi mói , hẳn là hắn thấy tôi thực kì quái . Câu đầu tiên tôi hỏi hắn không phải " Đây là đâu " mà là " Menfuisu đâu" .

Cuối cùng , hắn vẫn trả lời tôi :

- Ta , Menfuisu cùng Ragashu nhảy xuống cứu Carol và ... cô - Hắn khụ một tiếng .

- Sau đó Menfuisu cùng Ragashu bị vớt lại , còn tôi thì bị bắt tới đây .

Vậy là em không có tới . Tôi thở phào một hơi , ánh mắt dửng dưng trở lại .

Mà Izumin lại có vẻ bất ngờ , hắn nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp đến khó hiểu .

Tôi lại lọ mọ về phía cánh cửa , cố đập thật mạnh vào để cho ai kia có thể thôi nằm lì ra đấy .

Trong vòng chưa đến năm giây , tôi nhận ra bản thân không phải đang tốn công vô ích . Kình địch của tôi hoảng hốt bật dậy , nép sâu vào trong góc tường .

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi và hoảng loạn , cái đầu nhỏ màu vàng xinh đẹp ra sức lắc . Tôi băn khoăn một lúc , cô ta liệu có bị chóng mặt không ? Lắc nhiều tới vậy làm gì ?

Tôi rốt cuộc làm cho đôi tay của mình cách ly khỏi cánh cửa vững chắc kia , hơi tiến về phía cô ta khoảng một thước .

Carol điệu bộ như con thỏ trắng gặp sói xám , môi hồng hồng phát ra những tiếng hét khó nghe , một phần là cô ta bị sắc nước , một là vừa ốm dậy . Mà ngươi có thấy qua giọng nói của người ốm nào dễ nghe chưa ?

Đến lúc tôi chỉ cách cô ta khoảng năm bước chân , kẻ xem kịch từ nãy tới giờ - Izumin , rốt cuộc hơi lo lắng cản lại bàn tay đang muốn chạm vào Carol của tôi .

Tôi liếc mắt nhìn hắn một cái , phun ra duy nhất một chữ :

"-Buông"

Izumin tựa hồ là đang lườm tôi , tôi quắc mắt nhìn lại . Tôi cảm thấy bản thân bây giờ điệu bộ rất thảm đi , tóc tai ướt nhẹp rối bùng , còn một thân quần áo ướt sũng kia nữa . Lại cộng thêm vẻ mặt đanh đá này , Carol bị dọa quả thực không oan .

Cuối cùng , dưới cái nhìn đáng ghét của tôi , hắn rốt cuộc buông tay , đứng bên cạnh Carol như muốn bảo vệ cô ta .

Hình ảnh này nhìn thế nào cũng có chút quen thuộc . Một đôi kim đồng ngọc nữ đối mặt với đại đại đỉnh danh ác nữ...

Vì cái gì ? Vì cái gì tôi lại luôn là người bị ghét bỏ ? Mặt tôi bất chợt hơi nóng lên , dứt khoát giựt thật mạnh cây trâm mảnh mai đẹp đẽ từ trên đầu Carol xuống .

Sau đó , tôi dùng loại ánh mắt khinh miệt đã rất lâu không có đất dụng võ , liếc qua đôi cẩu nam nữ kia . Cười khẩy một cái , tôi xoay người về phía cánh cửa .

Cây trâm kia thế nào lại vô tình vừa khít với ổ khóa xấu thảm hại trên cánh cửa khó ưa đó .

Kéo không được , tôi dùng sức đấm 'bùm' một tiếng , hai cánh cửa như một đôi hồ điệp bị chia cắt , lập tức tách rời nhau ra .

Izumin ôn nhu đỡ lấy cô ta , hất hất mặt lướt qua tôi , đi ra ngoài .

Thiết nghĩ , tôi trở thành tiểu cô nương khoan dung , tâm địa thiện lương từ bao giờ vậy ? Ngồi không mà cũng muốn lợi dụng công sức của người khác để ra ngoài sao ? Nhưng tôi là ai ? - Là Asisu , há có thể để con tiện nhân kia thoát đi dễ dàng như vậy sao ? Thực sự sẽ đơn giản như vậy sao ?

Tôi đang đứng ở đầu bên cầu đá , còn bọn họ đang đi tới gần giữa cây cầu . Cái này ... phải dài đủ bảy , tám mét đấy chứ nhỉ ? Lại còn không có bất cứ điểm tựa gì , thẳng đuột từ bên này sang tới bên kia . Trông có vẻ đã bị mài mòn rất nhiều , đá lớn đá nhỏ thi nhau nứt toác . Hai người kia phải đi hết sức nhẹ nhàng nếu không muốn trực tiếp ngã xuống bờ vực sâu vạn trượng đầy sương mù kia . Bất giác , tôi câu câu khóe miệng .

Một mũi tên trúng hai con chim , giả sử người đang đứng đây là em , còn hai kẻ thích lo chuyện bao đồng kia là tôi và Ragashu , không thể nghi ngờ là em cũng có ý nghĩ giống tôi lúc này đây...

Tôi khoanh tay lại trước ngực , bước vào lại trong căn phòng kia . Ngoài mong đợi , tôi tìm được một quả cầu tròn to bằng cả cái đầu người , làm bằng đá thạch anh .

Xót thương cho đôi tay của mình năm giây , tôi một phát nhấc bổng nó , dùng tốc độ nhanh nhất đi đến vị trí thích hợp để ném nó .

Carol đang ngồi sụp xuống đất nôn khan , Izumin săn sóc đứng ở bên cạnh vuốt vuốt lưng cô ta...

Tôi nhấc viên đá qua đầu , không do dự thả tay , nhanh như chớp lùi lại phía sau ba bước .

Nghe 'rắc rắc' hai tiếng , cây cầu đá sụp đổ và gần như đã biến thành một đống đá vụn , đang trên đà rơi xuống . Hai kẻ trên đó giống như không kịp phòng bị , bất ngờ không thôi . Carol hét chói tai , Izumin liếc đôi mắt đầy kinh hãi về phía tôi tại một khắc anh ta rơi xuống ...

Hai con người đó ... vĩnh viễn không thể dễ chết như vậy được .

Tên thủy quái sẽ cứu bọn họ , rồi số phận của tôi xác định lận đận hơn một phần .

Vì để thỏa mãn máu nóng đột ngột bốc lên , tôi biết tôi đã làm một chuyện không nên làm . Thế nhưng , tôi đã rất vui , đó mới là điều trọng yếu nhất .

Cho đôi tình nhân vụng trộm kia hưởng một chút kích thích , không sai đi .

Sau đó tôi men theo con đường trong bản đồ đã đọc qua , hoàn toàn dựa vào trí nhớ , mở ra được một mật đạo dẫn tới thần điện của Minoa .

Nơi này tuy tối , nhưng cũng có một nguồn ánh sáng dùng riêng để dẫn đường . Tôi cứ đi theo những lỗ hổng nho nhỏ sáng chói , chỉ to bằng hạt nho ấy . Nửa khắc sau , cuối cùng tôi cũng thấy được bức tượng to đùng trong nơi linh thiêng này .







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net