CHƯƠNG 12 : CÁ THÁNG TƯ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Hai người Thế Huân và Nạp Lan Nhược vừa nói gì với em đúng không.” Lâm Nhược Băng bực bội đứng dậy, khoanh hai tay tựa người vào cửa, lạnh lẽo hỏi.

“ Hả, sau chị biết.” 

“ Em ngốc thật, hôm nay là cá tháng tư, là Thế Huân gạt em đấy.” Lâm Nhược Băng ném cho kẻ trước một một cái nhìn vô cùng khinh bỉ, vô cùng coi thường. Tiểu Đằng, tôi thật hết cách với em rồi.

Hả. Miệng Thương Vũ Đằng từ từ hé ra, sau đó khép lại. Thảo nào nàng vẫn cảm thấy thái độ của Thế Huân vô cùng lạ. Bị Lâm Nhược Băng nhìn đến nổi da gà khiến nàng tự giác cuối đầu “ em em xin lỗi.” 

Bây giờ lại bày ra bộ dạng mèo mắt mưa đó. Lâm Nhược Băng có chút bất lực với đứa trẻ to xác trước mặt. Nàng một tay kéo Thương Vũ Đằng dậy, sau đó tao nhã bắt chéo chân trên giường.

“ Vũ Đằng, em sợ tôi lắm à, lần nào cũng lấm lét như vậy.” Giọng Lâm Nhược Băng tỏa ra một tầng hàn khí vô cùng u ám.

“ Không….sao…có….” Thương Vũ Đằng càng nói càng ỉu xìu, mấy từ sau gần như bị nàng nuốt hết vào bụng. 

Lâm Nhược Băng nhíu chặt mày. 

“ Lại đây..” Nàng đưa ngón trỏ ngoắc ngoắc vài cái. Thương Vũ Đằng vừa nhìn thấy liền ngoan ngoãn như một con cún chạy lại, thậm chí hận không thể nguẩy đuôi vài cái.

Thương Vũ Đằng vừa đến, Lâm Nhược Băng liền nhanh như một cơn gió nắm lấy cổ tay nàng, sau đó vật Thương Vũ Đằng nằm bẹp dúm dưới giường. Trong lúc nàng chưa kịp hoàn hồn, Lâm Nhược Băng đã nhấc hai chân ngồi lên bụng nàng, mà ngón tay thon dài cũng rất tự giác vuốt ve từ sóng mũi chạy dài, không ngừng mơn trớn khuôn mặt bên dưới.

“ Vũ Đằng……tôi thích em.” Lâm Nhược Băng vừa dứt lời đã cúi xuống cắn lấy cánh môi anh đào đối diện.

Khoảnh khắc tấm lưng mềm mại tiếp xúc với nệm, Thương Vũ Đằng còn hốt hoảng lo sợ sẽ bị nện cho một trận, nàng chưa kịp suy nghĩ tiếp, khóe môi đã truyền đến một cảm giác mềm mại đau nhức. Thương Vũ Đằng định mở miệng ú ớ, người phía trên đã lợi dụng cơ hội đó đẩy lưỡi vào khoang miệng nàng, không ngừng cùng lưỡi mình trêu đùa quấn quít.

Kỹ thuật hôn của Lâm Nhược Băng so với nàng dĩ nhiên lợi hại hơn gấp trăm lần.Thương Vũ Đằng còn không thể tin nỗi, vài giây sau đã tự giác nhắm mắt hưởng thụ cảm giác khoái hoạt,khóe môi phối hợp với người phía trên không ngừng ma sát cắn mút vào nhau. Nàng đưa một tay vòng qua cổ Lâm Nhược Băng, tay còn lại lần mò vào lớp váy phía trên, vuốt ve da thịt trắng mịn.

Thương Vũ Đằng nhắm chặt mắt, không nhìn thấy gương mặt đắc ý vô cùng nham nhỡ phía trên.Nhưng Lâm Nhược Băng lại thu vào hết biểu hiện nhu thuận của nàng lúc này. Bất quá nàng không định để tiểu quỷ này sớm đắc ý. Lâm Nhược Băng quyến luyến mút mạnh lấy khóe môi bên dưới, sau đó khép chặt răn cắn mạnh, đại loại là cố tình khiến Thương Vũ Đằng đau đến ứa nước mắt.

“ Nhược…Nhược Băng…” Thương Vũ Đằng ôm lấy cái miệng rướm máu, nữa kinh ngạc, nữa khó hiểu nhìn người trước mặt. 

“Cá tháng tư, tôi đùa em đấy.” Lâm Nhược Băng nhếch môi, ngữ điệu vô cùng lạnh lẽo. Sau đó tao nhã xoay người bước ra ngoài “ Ăn cơm, tôi không muốn ông tôi chờ.” 

“ Đại ma đầu, bạch cốt tinh, mất nhân tính.” 

Lẽ ra tôi nên biết trước thủ đoạn của con người cặn bả thối nát như Lâm Nhược Băng chứ. Mẹ kiếp, môi tôi bị cô ta cắn đến nát bét luôn rồi, ngay cả húp một ngụm canh nóng cũng truyền đến cảm giác đau nhói. Trong lúc tôi trơ mắt nhìn bàn tiệc trước mặt, muốn ăn cũng không thể thì Lâm Nhược Băng lại dùng bữa rất thản nhiên, thỉnh thoảng lại gắp đầu món cay bỏ vào chén của tôi. 

Thương Vũ Đằng, kiếp trước nhà ngươi tạo nghiệp chướng rất lớn hay sao mà kiếp này lại thích phải một người khủng bố như Lâm Nhược Băng chứ.

“ Vũ Đằng, em khinh thường thức ăn do tôi gắp à.” Hình như Lâm Nhược Băng hành tôi chưa đủ, cô ta giơ trước mặt tôi một miếng tobbokki đỏ chói, ai đã ăn thử chắc cũng biết món này cay cỡ nào. Tôi trợn mắt với Lâm ma nữ, còn cô ta thì trừng mắt nhìn tôi, không ai có ý định nhượng bộ ai cả.

Lâm ma nữ thấy tôi nữa ngày vẫn không chịu cắn miếng bánh gạo trước mặt liền chuyển sang trạng thái cười rạng rỡ, cười đến ma mị. Để tôi phiên dịch ngụ ý trong nụ cười âm trầm đó cho “ Thương Vũ Đằng, em mà dám không ăn thì bảo đảm kết cục sẽ rất đẹp.”

Trong lúc đôi đang đau khổ nhai miếng bột gạo cay xé lưỡi xé họng đó, Lâm Nhược Băng lại vui vẻ chống tay xuống bàn.Bộ dạng nhìn người khác gặp họa của cô ta thực khiến tôi muốn đập đồ mà. Dự là ngày mai cái miệng tôi sẽ sưng lên như mấy con cá ươn trong chợ mất.

Lâm ma nữ đã chuẩn bị trước một ly nước, đợi tôi nuốt xong miếng bánh gạo liền giơ ra trước mặt, tôi chưa kịp đón lấy, cô ta đã đưa lên miệng, uống một cách tao nhã đầy quý tộc. Còn tôi hả, mi nóng mặc mi.

“ Lâm Nhược Băng.” Tôi nổi điên lên, hai tay đập mạnh xuống bàn. Nên nhớ những người ở độ tuổi của tôi đều rất dễ nổi cáu.

Lâm ma nữ tựa cả người vào ghế, cổ áo lập tức trễ xuống lộ ra một mảng da thịt lớn, bầu ngực căng tròn nảy lên như muốn bung ra khỏi áo. Bây giờ là màn gì nữa đây, cô ta định câu dẫn tôi à.”

Em muốn đập phá nhà tôi hả.” Cô ta vẫn cười vô cùng vui vẻ. Mẹ kiếp, mỗi lần cô ta cười tim tôi lại muốn rớt ra ngoài, đúng là yêu nữ hại nước hại dân.

“ So do you guys wanna start a fight ? “ 

Trong lúc nộ khí giữa hai chúng tôi đang leo thang, ông ngoại Lâm Nhược Băng đột nhiên bật lên một câu tiếng Anh, nhưng chỉ cần một câu đó cũng đủ kéo hòa khí trở về với phòng ăn “ ấm cúng.” 

Tôi miễn cưỡng ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rước, còn Lâm Nhược Băng thì điều chỉnh tư thế lại.

“ Nhược Băng, con và Vũ Đằng yêu nhau lâu chưa.” Đợi tôi hạ hỏa một chút, ông ngoại Lâm Nhược Băng đột nhiên lên tiếng. Lúc đầu tôi còn muốn phun hết nước trong họng ra, nhưng nghĩ lại mới nhớ, hôm nay là cá tháng tư, ông cháu quái đản nhà này lại định tung hứng nữa rồi thì phải.

“ Dạ được hai năm rồi ạ.” Lâm Nhược Băng chưa kịp trả lời, tôi đã nhảy vào trước.Bất quá tam, tôi không dễ bị dụ thêm lần nữa đâu.

Lâm Nhược Băng bị cướp lời liền kinh ngạc nhìn tôi. Kinh ngạc thực sự đấy, thậm chí trên mặt cô ta còn viết rõ ba chữ khó tin rồi.

Đã bảo tôi không dễ dụ rồi mà. Tôi vừa nghĩ vừa thoải mái nhấp một ngụm rượu vang đỏ, rượu tốt, uống rất ngọt.

Dùng bữa xong, Lâm Nhược Băng dẫn tôi đi uống trà ở một tiểu viện bên cạnh. Trăng thanh gió mát, trà ấm bánh ngon, chỉ cần mỹ nhân bên cạnh là đủ tư thế của một đế vương rồi. Tôi vừa nghĩ vừa liếc nhìn Lâm Nhược Băng, đúng là mỹ nhân đấy, nhưng tính cách thì của yêu bà.

“ Lát nữa có ngủ lại đây không.” Lâm Nhược Băng nhấp một ngụm trà, nhíu mày hỏi tôi.

“ Ngủ lại, sau đó chị có đem hết mùng mền chiếu gối đem vứt, còn giường thì bảo hạ nhân rửa sạch không.” 

Lâm Nhược Băng trơ mắt nhìn tôi, điệu bộ cô ta như vậy, đủ biết nhất định sẽ làm mấy chuyện đó mà. Tôi bực bội nói “ Thôi dẹp đi, không dám làm phiền chị.”

“ Đem giường đi rửa thì tối hôm sau tôi ngủ ở đâu.” Lâm Nhược Băng khó hiểu hỏi lại.

Mà khoan đã, cô ta nói như vậy, chẳng lẽ Lâm Nhược Băng đỉnh bảo tôi ngủ cùng cô ta à. Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Băng , nhưng càng nhìn càng không bới ra được bất cứ cảm xúc nào trong hai cái cửa sổ tâm hồn đó.

“ Tôi chỉ mới dọn về đây, cũng xây không nhiều phòng ngủ lắm, chỉ có một phòng khách ông tôi đã ở rồi, nếu cô ở lại chỉ ngủ phòng tôi được thôi.”

Lâm Nhược Băng cúi đầu giải thích, hình như cô ta đỏ mặt thì phải. Mỗi lần Lâm Nhược Băng đỏ mặt đều rất đáng yêu mà.

“ Nhược Băng, nếu em thực sự thích chị thì sao, không phải là cá tháng tư.” Tôi đột nhiên lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô ta. Lâm Nhược Băng hình như không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy, cô ta kinh ngạc nhìn tôi, sau đó ngấp một ngụm trà, che lại biểu cảm trên gương mặt.

“ Em chỉ đùa thôi, chị đừng để bụng.” Tôi giả vờ cười xòa, có trời mới biết tôi đang hỏi thật hay không. Bất quá tôi đoán cả đời Lâm Nhược Băng cũng không thích tôi, giữ nguyên khoảng cách, mỗi ngày cùng nhau mắng qua mắng lại như vậy có khi lại tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net