Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi lập tức chạy đến phòng phục trang như thông báo, mọi người dường như đã chuẩn bị quần áo xong hết cả rồi, chỉ còn còn mình tôi bây giờ mới chịu đến, một chị stylist vì tức giận mà không thể kìm chế được nên vừa khi gặp tôi, chị đã có hơi lớn tiếng

"Em đi đâu nãy giờ thế ? Mọi người đã bắt loa thông báo khắp nơi, em có biết chỉ cần em trễ vài phút như thế này thôi thì sẽ rất phiền phức không ?"

"Vâng, em xin lỗi, vì có một số chuyện bên khâu dụng cụ nên em phải sang đó để xử lý..."

"Thôi được rồi, em mau đi thay trang phục nhanh lên, đến tiết mục của em rồi đấy"

Chị ấy nói rồi kéo tôi đến phòng thay phục trang, một lúc sau thì từ bên ngoài, có một bàn tay chìa vào đưa cho tôi một chiếc váy ngắn màu trắng, đây sẽ là chiếc váy tôi khoác lên người vào đêm biểu diễn tối nay, cả thân váy được phủ một lớp kim tuyến bạc lấp lánh lung linh như ánh sao, đi kèm với một chiếc áo vest form rộng sang trọng, trông khá mạnh mẽ và hiện đại. Sau khi thay trang phục xong, tôi mau chóng chạy nhanh ra ngoài để cho kịp giờ, đi theo dọc phía hành lang, âm thanh của dàn loa to lớn phía trên làm tôi ù hết cả tai, nghe thấy những giai điệu quen thuộc đang được ngân nga, tôi liền nhận ra ngay, EXO đã bắt đầu biểu diễn rồi ! Từ trước đến giờ tôi chỉ xem những buổi live của các anh thông qua những chiếc màn hình nhỏ như điện thoại hay trên TV, những lúc như vậy thôi là tôi cũng đủ thấy hạnh phúc lắm rồi, chưa bao giờ mà tôi có thể đứng gần xem các anh trình diễn như thế này, cứ như là đang tham dự một concert thực thụ vậy. Nhìn từ xa, tôi có thể thấy được những chiếc eribong nhỏ nhắn với màu sắc trắng đặc trưng đang được đung đưa qua lại, đặc biệt, nó không phải là vài ba đốm sáng mà là cả một vùng, lóng lánh như ánh nhũ. Giữa biển những lightstick đầy màu sắc khác, thì eribong vẫn rực rỡ một cách thần kì như cách các anh đang tỏa sáng trên sân khấu ngay lúc này. Hiệu ứng của những đốm sáng nhỏ ấy khiến tôi liên tưởng đến những vì tinh tú trên trời, trong một đêm hoan hỉ mà rủ nhau dạo chơi Trái Đất, để rồi đi lạc mà rơi xuống nơi đại dương đen tuyền tạo thành một vùng biển bạc lấp lánh. Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, hình ảnh của "dải sóng" eribong không hề rời rạc mà lại cực kì liên kết với 9 chàng trai phía trên, làm cho bức tranh khung cảnh ban đầu đã hoàn mỹ nay lại còn hoàn mỹ hơn. Trong khoảnh khắc này, tôi cảm giác như khoảng cách giữa EXO và Eri càng lại được rút ngắn dần đi qua mỗi phút giây, nó không còn đơn giản là tình cảm của người hâm mộ dành cho các thần tượng nữa, mà là tình cảm của những con người thực sự yêu thương và muốn bảo vệ nhau, ngay khoảnh khắc này, tôi chợt nhận ra, chúng tôi, EXO và Eri, chính là một gia đình.

Tôi giật mình bởi âm thanh phát ra từ bộ đàm trên người, phía các staff đang bảo tôi phải mau chóng đi đến khu bàn nâng, lúc này tôi mới chợt tỉnh ra, liền vội vội vàng vàng chạy thật nhanh xuống phía bên dưới sân khấu. Vừa bước vào bên trong, các anh chị nhân viên từ đâu đã túm tụm lại cạnh tôi, người thì gắn mic, người thì đeo tai nghe, người thì căn dặn tôi các bước sau khi hết tiết mục thì phải làm thế nào cho đúng... Khi này, tôi cũng đã nghe thấy tiếng chú MC phía trên sân khấu giới thiệu đến tên tôi, từng chữ từng chữ vang vọng xuống tận hậu kỳ phía dưới, điều đó không hiểu sao lại kích động đến trái tim tôi dữ dội, tôi bất giác đặt tay lên ngực mình, cảm giác hồi hộp đến đáng sợ đang bao trùm lấy cả thân thể, khiến cho bỗng từ đâu biết bao câu hỏi chợt ùa đến trong đầu : Tôi thực sự sẽ làm tốt chứ ? Dụng cụ trình diễn sẽ không bị lỗi nữa ? Khán giả sẽ đón nhận tôi như thế nào đây ? Họ sẽ nhiệt tình hay xét nét tôi ? Tôi sẽ có thể làm hài lòng họ mà đúng không ?

Do từ nãy đến giờ không để ý, đã có một chị nhân viên đứng quan sát tôi từ lúc tôi bước vào đến giờ, như nhận ra được tâm trạng của tôi ngay lúc này, chị ấy từ từ bước đến, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng tôi, chị mỉm cười, gương mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền trông vô cùng xinh đẹp

"Sao lại trông lo lắng thế ? Em có thể làm tốt mà cô bé"

"Ơ... Dạ tại tự nhiên em run quá, mọi người sẽ như thế nào khi nhìn thấy em đây ?"

Khi nghe câu trả lời từ tôi, chị ấy bỗng nhíu mày một cái, tỏ vẻ bất đồng

"Sao em lại suy nghĩ về điều đó chứ ? Em biết không, để ý cái nhìn của người khác sẽ chỉ khiến mình trông như là đang sống giả tạo thôi. Nên mình hãy cứ là chính mình "

Tôi hơi bất ngờ, cũng như một phần nào không hiểu hết đầy đủ ý nghĩa của câu nói đó nên có ngơ ngác ra một chút, do mọi thứ chị ấy nói nhanh quá mà, tôi còn đang run nữa, sao mà thông hết kịp ngay được, thứ duy nhất bây giờ còn đọng lại trong đầu chỉ vỏn vẹn có câu "mình cứ là chính mình", ngắn gọn súc tích.

"Sao lại đứng đờ ra vậy ? Nhanh lên đi em, MC giới thiệu tên em cũng được một lúc rồi đấy !"

Chị bật cười thành tiếng với dáng vẻ ngây ngốc của tôi rồi nhanh chóng đẩy tôi ngồi lên chiếc ghế được đặt trên bàn nâng đã sắp xếp từ trước. Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, sân khấu phía trên cũng dần dần chìm vào bóng đêm, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bọc da, với đôi mắt tràn ngập trong sắc tối, tôi cảm nhận được rằng mình đang dần dần được nâng lên cao. Bàn nâng nâng lên đến đâu, tầm nhìn của tôi được mở ra đến đấy, mà trong giây phút đầu tiên đó tôi thực sự không biết rằng mình sắp sửa sẽ được nhìn thấy một hình ảnh cả đời cũng không nào giờ quên được. Mặc dù đèn vẫn chưa được sáng lên, nhưng tôi đã nghe rất rõ tiếng hò reo của đám đông bên dưới, thì ra, không phải chỉ riêng có idol của họ thì họ mới cổ vũ và vui mừng như thế, tôi cảm thấy mình tự tin hơn rất nhiều, bản thân cũng không còn run như trước nữa, nhưng những điều tôi vừa kể đây chưa phải là hết. Lúc này mọi thứ hiện ra trước mắt khiến tôi như muốn vỡ òa, thật không thể tin được! Bên dưới khán đài hầu hết đều được bao phủ bằng những đốm sáng đầy màu sắc từ những chiếc lightstick khác nhau kết hợp lại, rực rỡ chớp nháy như đàn đom đóm bay ra từ trong cánh rừng già về đêm, khung cảnh đó hòa cùng với tiết trời se lạnh đã tạo cho không khí của buổi tối ngày hôm nay thêm phần lung linh, huyền ảo bội phần. Đôi mắt bị lấp đầy bởi nguồn sáng mạnh mẽ xung quanh, tôi như cảm giác được rằng từng tia sáng nhỏ ấy đang len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cơ thể, bao phủ toàn bộ đại não, kích thích đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi, đôi mắt tôi ngấn lệ, không phải vì sợ hãi, mà là vì hạnh phúc, nhưng cái hạnh phúc đó nó lạ lắm - một thứ cảm xúc tôi chưa bao giờ có trước đây, nó cũng làm tôi ý thức được rằng, buổi tối ngày hôm nay phải thực sự cố gắng, dù cho sau khi kết thúc trình diễn có ngã gục đi chăng nữa thì cũng cảm thấy tự hào vì bản thân đã cháy hết mình rồi.

Ánh đèn trắng từ nơi cao tít tắp phía trên bỗng bật sáng, hắt thẳng vào mặt tôi, tiếng hò reo cũng vì thế mà bắt đầu vang lên khi gương mặt tôi xuất hiện trên màn hình lớn, tôi rùng mình vì hiệu ứng khán giả quá tuyệt vời. Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu gõ hai dùi vào nhau, đạp chân nhè nhẹ vào bàn đạp hi - hat để lấy nhịp, dừng lại khoảng vài giây, bây giờ màn biểu diễn của tôi chính thức bắt đầu ! Tôi gõ điên cuồng vào các mặt trống, từng đợt từng đợt hòa quyện vào nhau tạo nên những âm thanh sống động đến nức lòng người, chân tôi không ngừng đạp trống bass, tay thì gõ lia lịa vào floor tom hay mấy miếng kim loại tròn sáng bóng được gắn phía trên, mỗi một lần nghe thấy tiếng mặt trống rung lên, tôi lại càng hưng phấn hơn, trong phút chốc, tôi bỗng quên mất đi mình là ai, cứ thế mà cuồng nhiệt mải miết cho đến lúc khi hai chiếc dùi dập mạnh vào cymbal, tôi mới chợt tỉnh ra, ngước nhẹ gương mặt lên để nhìn ra phía trước, âm thanh từ phía khán giả tiếp nối với tiếng trống ban nãy, lấn át tất cả mọi thứ. Sau đó, đèn sân khấu lại tiếp tục tắt đi, để lại tôi một mình trong bóng đêm, bàn nâng lại tiếp tục đưa tôi xuống bên dưới để chuẩn bị cho màn collab. Khi vừa đáp xuống đất, các anh chị nhân viên liền mang đến cho tôi một chiếc chân váy dài màu trắng bằng vải tuyn. Tôi mau chóng cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài ra, đây là dạng váy mặc nhanh vì vậy tôi cũng không mất quá nhiều thời gian trong việc thay đổi trang phục, chỉ cần thắt phần lưng váy vào người là xong. Chiếc váy được thiết kế theo dạng bồng bềnh nhưng do tính chất của vải có độ rũ nên trông khá thanh thoát, từ thân váy trở xuống nếu để ý kĩ sẽ nhìn thấy từng sợi vải có những vệt nhũ bạc li ti lấp lánh, kết hợp cùng với phần thân áo ban đầu bên trên tất cả tạo nên một bộ trang phục hoàn hảo, sang chảnh nhưng cũng không kém phần gợi cảm, nữ tính.

Vừa loay hoay xong thì mọi người lại đẩy tôi lên bàn nâng để tiếp tục màn trình diễn, tôi bị xoay như chong chóng luôn. Vừa lúc lên được tới bên trên sân khấu, tiếng nhạc ballad du dương đã chuẩn bị sẵn bắt đầu nổi lên, sân khấu lúc này chìm đắm trong sự lãng mạn của ánh đèn hồng pha tím. Tôi vẫn đứng tại chỗ, tâm hồn thả nhẹ theo từng giai điệu

"I found a love for me
Darling just dive right in
And follow my lead"

Tiếng hò reo phía bên dưới bất chợt lớn hơn, khỏi cần đoán tôi cũng biết là có chuyện gì đang xảy ra. Nhẹ nhàng hạ mic xuống, ánh mắt tôi hướng về phía bên tay phải sân khấu, Chanyeol từ từ bước ra với chiếc áo vest trắng, bên trong là chiếc áo sơ mi cùng màu được mở hờ hai nút kết hợp với quần tây đen, bên ngực còn được thêm thắt một chiếc pin cài áo nhỏ trông hết sức tinh tế. Từ xa, Chanyeol chẳng khác gì thần tiên giáng trần bước ra từ trong truyện cổ tích, độ bảnh bao của anh còn tăng thêm gấp trăm ngàn lần nhờ mái tóc đen được vuốt dựng lên. Camera quay cận từng đường nét khuôn mặt của anh bất ngờ "đánh úp" trên màn hình, khiến các chị em được một phen bấn loạn vô cùng, mà nói chi đâu xa, như tôi đây này, tôi cũng đang bị cái sức nóng tỏa ra từ con người đó làm cho tan chảy, đứng bất động mất mấy giây. Chanyeol vừa chầm chậm bước, vừa hát, chất giọng trầm khàn đặc trưng ấy hôm nay ấm áp đến lạ

"Well I found a girl beautiful and sweet
  I never knew you were the someone waiting for me"

Chanyeol quay sang chạm phải ánh mắt của tôi, giọng của cả hai chúng tôi bắt đầu hoà vào nhau. Khi Chanyeol hát, anh ấy luôn mỉm cười nhìn tôi, nụ cười ôn nhu như cái nắng trong trẻo của mùa xuân, làm cho cơn lạnh giá trong người tôi từ nãy đến giờ tự nhiên bay biến đi đâu hết. Bỗng những ký ức tươi đẹp của tôi và anh chợt ùa về trong tiềm thức, từ lúc chúng tôi mới quen biết nhau, rồi từng cử chỉ, từng lời nói, ánh mắt của anh, những lúc anh ngả đầu vào vai tôi, những lúc tôi đứng gần cạnh anh hay những cái hôn đầy cảm xúc, lúc ấy tâm trạng tôi rối bời thế nào, tôi đều ghi nhớ cả. Những kỉ niệm ấy tuy không phải hoàn hảo đối với nhiều người nhưng đối với tôi, nó giống như một giấc mơ vậy, bây giờ nhìn lại, tôi mới thấy mình thích anh nhiều đến thế nào.

Tôi rùng mình vì cơn gió bấc lạnh thấu xương thổi tới, chợt cảm nhận được có cái gì đó không đúng, tôi vội với tay ra đằng sau lưng. Thôi chết, sao khoá áo lại chưa được kéo lên hết vậy, từ nãy đến giờ tôi cũng chẳng chịu để ý nữa, do lúc đầu khoác áo nên cũng không có cảm giác gì kì lạ, bây giờ mới phát hiện ra thì muộn mất rồi ! Tôi rất ghét cái tính chủ quan của bản thân, nhanh vội đảo mắt nhìn xung quanh, không biết có bị ai nhìn thấy không, pha này mà làm hỏng lần nữa thì có mà chết chắc. Tôi cố giữ bình tĩnh, một tay cầm mic hát cho hết đoạn điệp khúc, tay kia mau chóng với lấy khoá áo kéo thật nhanh

"Chậc ! Bị kẹt rồi !"

Thời khắc đó tôi như sụp đổ hoàn toàn, vậy là bao công sức mà tôi cùng với tất cả mọi người bỏ ra trong một tháng nay xem như đổ sông đổ biển hết. Trán tôi ướt đẫm mồ hôi, vừa hát, trong lòng vừa cầu xin ông trời hãy ban xuống một phép màu làm cho tôi có thể kéo khoá áo lên đi.

Tôi nhìn sang anh, Chanyeol bỗng không đứng tại chỗ nữa, anh từ từ tiến đến gần sát tôi. Ôi trời ! Sai kịch bản hết rồi anh ơi, đáng lẽ anh phải đứng im ở đó chứ, sao đi lại đây làm gì ! Chanyeol tiếp tục hát, rồi cởi hẳn áo vest ra, thao tác lúc ấy trông khá chuyên nghiệp, đúng là ca sĩ lâu năm có khác. Chỉ trong vài giây, anh đã đứng ngay bên cạnh tôi, tôi còn chưa kịp hiểu thì Chanyeol đã vung tay khoác chiếc áo lên vai tôi, che đi chỗ lưng bị hở, anh cúi nhẹ người xuống gần tôi, gương mặt của anh bỗng nhiên được phóng đại rõ rệt, khoảng cách ấy vô cùng gần, vô cùng sát thương, anh mỉm cười rồi thì thầm câu hát

"Darling, you look perfect tonight".

————————————————————————

HAPPY BIRTHDAY CHANYEOLIE !!!

Hôm nay vì biết là sinh nhật của Chanyeol, nên mình đã tranh thủ viết một chap mới để dành tặng cho tất cả mọi người nè, cũng như là để đăng vào ngày sinh của nhân vật chính. Chap này đặc biệt hơn các chap trước đó nha ! Có ai đoán ra được không ?

"Chúc mừng sinh nhật Chanyeol của chúng ta, chàng trai luôn nhiệt huyết và hết mình với âm nhạc, cảm ơn và yêu anh rất nhiều"
❤️❤️❤️
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cảm ơn bạn đã theo dõi. Bình luận ở bên dưới để đóng góp ý kiến của bạn và hãy vote nếu bạn thích nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net