🥒10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cậu ấy không tin tôi,” Gen rền rĩ, hai bàn tay ôm mặt. Nó đang ngồi bên bờ sông, ngoài người ra mặt cỏ trong bộ dạng rất chi là kịch nghệ, với Kohaku, Ruri và Chrome ở kế bên. Hôm nay Tiệm Café Đá đóng cửa. Gen đợi bộ ba xong hết việc rồi mới rủ họ đi tản bộ. Nói tản bộ chỉ là cái cớ để Gen trải lòng về những mối bận tâm trong chuyện tình yêu tình báo của nó, bởi vì thực sự tình hình là nó cần được quân sư đến mức cấp bách lắm rồi.

May một điều là hiện tại Senku không có ở đây, cậu ta đang bận lắp ráp kính viễn vọng tự chế trong căn hộ mà bọn họ mới thuê trong vài tuần.

Chrome ném đống vụn cỏ vào Gen. “Gượm đã coi, nói tóm lại là Senku phớt lờ cậu hả?”

“Không hẳn,” Gen nói, “cậu ta kiểu… cứ im im ấy.”

“Tôi không nghĩ vấn đề ở đây là lòng tin,” Kohaku trầm tư. Giọng cô có một vẻ gì đó rất kiên quyết và chắc chắn, như thể cô thấy được điều gì đó trong câu chuyện này mà chính Gen không thể thấy.

Gen ghét điều đó. “Vấn đề ở đây là bố cậu ấy. Nếu không phải sự tin tưởng thì còn là gì được chứ?”

“Cậu đùa tôi phải không?” Kohaku khoát tay lên trời. “Senku tin cậu bằng cả tính mạng. Cái lần trong rừng đó, nhớ không? Cậu có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào, thế mà Senku vẫn ở bên cậu! Nếu cậu thắc mắc, thì tôi nghĩ, Senku chỉ đang hành động theo một cách “rất-Gen”.”

Gen làm biểu cảm sững sờ nhất có thể. “Tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, Kohaku.”

Cô gái cười khẩy. “Cậu biết thừa tôi đang muốn nói gì mà.” Kohaku đúng. Gen có biết. "Senku đang thận trọng chứ sao. Rõ ràng là cậu ta không muốn làm cậu lo lắng, hoặc tệ hơn, là bị tổn thương. Hai cậu kết giao với nhau được bao nhiêu ngày rồi?”

"Một tuần,” Gen ngập ngừng thừa nhận, ánh mắt dõi xa xăm nơi dòng sông. Nó thấy mình như một đứa trẻ.

"Chính xác. Khá là ngắn nhỉ, cậu có thấy thế không?”

"Nhưng bọn tôi…” Hai tay Gen khua khoắng, làm cử chỉ vụng về để diễn giải việc nó và Senku giống nhau như đúc ra từ một khuôn. Hình như cách nó làm trông hơi tục tĩu thì phải, vì nụ cười toe toét của Chrome như muốn xẻ gương mặt cậu ta làm hai phần; còn Kohaku thì, dù với thể chất của một con diều hâu, lại đang nở một loại biểu cảm giống con mèo Cheshire ranh mãnh. Ôi trời. "Không như các cậu đang nghĩ đâu! Ý tôi nói là bọn tôi chỉ là…” Gen thanh minh, thầm cầu mong rằng mặt nó trông không quá đỏ như cách nó đang cảm thấy. “Ở bên nhau.”

“Ô ồ ồ ồ, bên nhau.” Kohaku nhướn nhướn lông mày. Chrome cười khinh khích.

Bạn với chả bè.

"Bên nhau.” Ruri thở dài mơ mộng. "Tình yêu là một điều tuyệt vời, Gen. Tôi rất vui khi cậu và Senku đã tìm thấy nhau. Kết giao là một trải nghiệm thân mật, nhưng không phải lúc nào cũng dẫn đến tình yêu.”

“Tôi không nghĩ “tình yêu” là cách nói đúng ở đây,” Gen cự cãi, nhưng không ai nghe nó.

Ngồi cạnh Gen, Kohaku làm mặt chán ghét. “Ặc, ờ. Tưởng tượng bây giờ nếu tôi và Chrome phải hẹn hò nhau mà xem.”

“Có tệ đến thế không?” Ruri hỏi, hết nhìn em gái mình lại nhìn pháp sư của em gái mình, vẻ thắc mắc. Cô gái mở to mắt, ngây thơ, như thể cô thực sự đang suy ngẫm về khả năng đó, cũng như không quan tâm một sự thật rằng Chrome hít một hơi rất mạnh và nín thở lại. Mặt Kohaku giần giật.

Gen giật mình nhìn lại. Nó thấy buồn cười, nếu điều được ngụ ý không quá u ám. Nó nói, “cô nghĩ… Kohaku và Chrome… có hợp nhau không? Hợp là… hợp kiểu đó đó?”

Ruri cuốn lọn tóc vàng óng quanh ngón tay. “Sao không? Họ đang hợp tác với nhau rất tốt đẹp trong thân phận pháp sự và thần thú. Nếu họ muốn hạnh phúc hơn khi ở bên nhau mà không bị tôi cản trở, thì tôi cũng mừng cho họ.” Dù Gen biết Ruri không phải chịu đựng những tổn thương vật lý do bệnh tật như hồi xưa nữa, nhưng trong cách cô ôm hai bàn chân, rụt vào giấu trong tà váy dài của mình, nó thấy có gì đó mong manh, dễ vỡ. “Rất nhiều người đã phải mất rất nhiều năm mới tìm thấy thứ quan trọng nhất đời mình. Cậu và Senku thật may mắn. Hãy trân trọng mối quan hệ các cậu có.”

“Quả là những lời thấu đáo, Ruri. Tôi sẽ ghi nhớ.” Gen đứng dậy, phủi những nhánh cỏ dính trên đùi. Đến lúc nó phải về rồi. “Nhưng tôi nói điều này, Ruri ạ, tôi nghĩ Kohaku và Chrome là những người cực kỳ may mắn khi có ở bên.”

***

Căn hộ mà Gen và Senku đành chấp nhận thuê có những mảng tường tróc sơn lả tả và thảm trải sàn đã phai màu. Nhưng nó tương xứng với mức giá. Kèm theo nó là một bồn tắm kiểu cổ lỗ sĩ, vài món đồ nội thất cũ khác mà chủ trước để lại, và còn cả một ban công nhỏ rất thích hợp cho việc ngắm sao.

Senku đã lắp xong chiếc kính viễn vọng của mình. Cậu ta chào Gen một tiếng cho có rồi lại tiếp tục tập trung nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng.

Gen đáp lại bằng tiếng líu lo vui vẻ, mở những hộp đồ ăn mua sẵn về cho bữa tối. Một cảm giác ấm cùng nổi lên trong Gen khi nó vừa ngâm nga vừa đi đi lại lại trong bếp, tính toán những khoảng trống trên các kệ và giá mà họ có thể cất đồ. Sau đó, nó bắt tay vào xếp gọn lại những đồ đạc họ bày ngổn ngang trên bàn, vừa làm vừa cẩn thận để không đá vào va li của Senku đang mở ra trên sàn nhà.

Họ ngồi cạnh nhau ngoài ban công sau khi ăn tối xong, nép chung trong một tấm chăn len dày. Tối nay trời quang mây, điều ấy nghĩa là những ngôi sao hiện ra lấp lánh trên nền trời màu mực thẫm. Mọi người trong thị trấn đang lục tục đóng cửa hàng quán, tiệm ăn, bầu không khí ồn ào, náo nhiệt của phố xá mỗi lúc một dịu xuống. Lửng lơ giữa nhân gian, xung quanh văng vẳng bản dạ khúc tiếng ve, Gen cảm thấy sự bấp bênh khôn nguôi vẫn luôn giày vò nó giờ đây phai nhạt.

Cuối cùng Senku cũng cất tiếng. “Tôi bảo này, khi tôi không chia sẻ này kia với cậu, không phải là tôi không tin tưởng cậu đâu.” Nghe tiếng hít mạnh vì sững sờ của Gen, cậu ta nói tiếp. “Hả? Cậu không hẳn là nhạy bén lắm nhỉ.”

“Tôi cực nhạy bén nhé,” Gen nhấn mạnh. Chỉ là nó đáng lẽ không nên chọn Kohaku là người để bộc bạch nỗi lòng; cô nàng quá giỏi trong việc mách nước cho người khác.

Senku khịt mũi. “Thế thì tôi là người giỏi quan sát. Bất cứ ai cũng thấy là cậu ỉu xìu như cọng bún thiu.”

“Thôi không ỉu xìu,” Gen chống chế, băn khoăn rằng tại sao Senku có thể đọc vị mình như vậy. “Mà nhé, dừng cái kiểu quan sát ấy đi. Nó gây hại đến sự thông tường của tôi.”

“Nếu không quan sát để ý tới thần thú của mình thì tôi là cái loại ma thuật sư gì đây hả?”

“Loại chỉ đáng vứt đi,” Gen thừa nhận.

“Chính xác. Thôi bây giờ, cậu còn nhớ tôi đã bảo gì với cậu vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong mơ không?”

“Xin thứ lỗi, Senku thân mến,” Gen nói với giọng ngọt ngào nhất có thể, “nhưng lúc ấy tôi chỉ chú tâm xem làm cách nào để thoát khỏi cậu. Phải cảnh giác với người lạ chứ.”

“Cậu làm sao thế?” Senku càu nhàu. “Tôi đã bảo là tôi ẩn mình vì tôi cũng đang theo dõi những người khác.” Ừ đúng, Gen có nhớ. “Nếu thế vẫn chưa đủ rõ ràng để cậu hiểu ra, đồ thần thú rối loạn tâm lý ạ, thì nghe nè: Tôi không phải là ma thuật sư được ưa thích trong giới.”

Gen bật ra một tiếng thở dài cam chịu. “Đúng là một bi kịch, nhưng chẳng có gì là bất ngờ. Cậu có phải là người lịch thiệp gì cho cam—”

“Ê nè.”

“Dù sao đó cũng là sự thật,” Gen cười khẩy một cái. “Rồi sao? Để tôi đoán nhé. Cậu sợ mấy kẻ gây sự sẽ nhắm mục tiêu vào tôi vì tôi là thần thú của cậu. Những kẻ đó, theo nghi ngờ của cậu, có thể đứng sau sự biến mất của bố cậu. Vì thế, cậu đang cân nhắc xem cái gì nên tiết lộ với tôi, cái gì không nên. Tất nhiên là tôi nhận ra điều này. Tôi “ỉu xìu” như cậu nói đó. Bởi vì cậu “quan sát”, cậu để ý thấy.” Gen toét miệng cười rộng hơn. “Rồi cuối cùng cậu cũng đành phải tiết lộ với tôi tất cả những điều mà ban đầu cậu định giấu.”

Đôi mắt đỏ nhìn không chớp khi Senku dần ngộ ra. Vẫn kiên nhẫn như mọi khi, Gen chờ đến khi Senku ghép xong các mảnh thông tin lại với nhau.

Cuối cùng, Senku thở một hơi dài thườn thượt. “Cậu đã biết trước rằng chuyện này sẽ tới. Mọi thứ đã được lên kế hoạch, từ cách cậu đặt những câu hỏi suốt bữa sáng cho đến cách cậu cư xử tối nay.”

Gen bật cười, nén âm thanh lại sau cổ tay áo nỉ. “Đừng ngốc thế chứ, Senku. Cậu đang nghĩ nhiều quá đó. Ai mà chẳng có bí mật. Tôi không trách cậu vì không kể tôi nghe mọi chuyện đâu.”

Nó hí hửng quan sát cảnh Senku đang cố gắng hợp thể với cái chăn. Dù bản tính cục cằn nhưng đôi khi Senku lại đáng yêu một cách lạ lùng.

“Không ư?” Senku lẩm bẩm, tiếng nghe lí nhí sau lớp chăn dày. “Dù sao cậu cũng là thần thú và là bạn kết giao của tôi. Cậu có quyền biết tất cả mọi thứ.”

“Hưm. Cậu cũng lo rằng tôi sẽ nổi giận nếu cậu nói với tôi, đúng không?” Sự im lặng từ Senku đã nói lên tất cả. “Senku, hãy nhìn vào thực tế nào. Một người như cậu thì đi đâu cũng sẽ có kẻ thù thôi.”

Senku đảo tròn mắt. “Xem ai đang nói kìa. Chính cậu mới là kẻ đi gây thù chuốc oán khắp nơi thì có.”

“Ai bảo vì cậu tỏa sáng như những ngôi sao trên trời,” Gen thanh minh, vươn tay ra để vò mái tóc trắng-xanh của người kia. “Cậu là người tiên phong, thay đổi để mọi thứ tốt hơn bất kể cậu đi đến nơi nào. Điều đó sẽ thu hút sự chú ý cực đoan, kể cả có mang bản tính thánh thiện đến mấy đi chăng nữa.” Gen chun mũi. “Nói thế chứ, xin lỗi, Senku, cậu làm gì có cái bản tính ấy.”

“Nói kiểu vừa đấm vừa xoa thế hả?”

“Mấu chốt ở đây là hoàn cảnh mà cậu luôn phải đối mặt. Tôi lường trước được điều ấy, kể cả cậu không nói gì với tôi.” Tôi sẽ luôn ở đây, Gen nghĩ.

“Cậu có vẻ khá ung dung nhỉ,” Senku quan sát thấy, cau mày trước tông giọng thản nhiên của Gen. “Không có gì khiến cậu lo lắng à?”

Gen ngẫm nghĩ trong một giây. “Sao cậu không bắt đầu với việc kể cho tôi nghe kỹ hơn về những kẻ đang săn lùng cậu? Tất nhiên là trong phạm vi cậu cảm thấy sẵn sàng chia sẻ.”

Senku rền rĩ đáp lại. “Cậu đúng là hết chịu nổi mà.”

Gen chỉ cười và chờ đợi, nó biết sự kiên nhẫn đối với Senku luôn nhận về phần thưởng xứng đáng.

Vai họ cụng vào nhau dưới những ánh sao lấp lánh, Senku bắt đầu nói.

“Hắn tên là Tsukasa.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net