🥒9 (Chapter 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt:
Kề vai sát cánh, Senku và Gen cùng giải cứu thế giới, cũng như phát hiện ra những điều quan trọng trên chặng đường ấy.

--------------------------------

Gen thích tận hưởng thời gian sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng. Nó nằm dài trên giường và nhấm nháp cảm giác được bao bọc trong sự ấm áp, uể oải nhưng thong thả nghỉ ngơi cho đến khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua cửa sổ.

Chỉ khi đó thì Senku mới bắt đầu cựa quậy. Không như Gen, Senku tỉnh rất nhanh, đầu óc lập tức nhảy số những công việc cần làm trong ngày.

Sáng nay Gen thấy đặc biệt lười nhác, nó vòng hai cánh tay ôm ghì lấy Senku như một con bạch tuộc, ngầm đòi hỏi Senku ở lại với mình.

“Tôi còn phải dậy mà.” Giọng Senku khàn khàn, vẫn chưa hết ngái ngủ hẳn.

Gen rúc mặt vào hõm cổ Senku, làm bộ như vẫn đang ngủ.

Senku không bị lừa. “Tôi biết cậu dậy rồi đó nhé. Cậu giả vờ dở ẹc.”

Gen đáp lại bằng cách gác bàn chân lạnh toát của mình lên chân Senku. Senku thở hắt nhưng không vùng ra, điều đó nghĩa là Gen thắng.

“Rõ mười mươi,” Senku quan sát, “chắc chắn là cậu đã dậy.”

"Năm phút nữa,” Gen nài nỉ.

Gen dành cả tuần qua để ngủ, tĩnh dưỡng và phục hồi sức mạnh. Senku cũng ngủ ở bất cứ lúc nào và bất cứ đâu, gà gật trên bàn ăn hay dựa lưng vào tường. Tất cả sự nghỉ ngơi đều là cần thiết để nạp đầy lại năng lượng đã cạn kiệt của họ, nhưng họ cũng có lý do cụ thể để chuẩn bị cho những ngày sắp đến. Bởi vì dù lưu trú tại nhà của Kohaku rất tiện, nhưng họ không thể duy trì tình hình này mãi. Họ có nhiều việc khác cần phải làm. Họ sẽ cần trí lực, rất nhiều, để nghĩ ra các ý tưởng và kế hoạch.

Cuộc sống đủ phức tạp rồi. Gen muốn tận hưởng những khoảnh khắc nhỏ bé, vì nó biết những gì sắp tới sẽ không dễ dàng.

Dường như có gì đó trên mặt Gen đã tố cáo suy nghĩ của nó, bởi vì Senku thở dài vẻ chịu trận và thả lỏng cơ thể trong vòng tay của Gen. “Năm phút nhé,” cậu ta đồng ý.

Năm phút cuối cùng biến thành hai tiếng đồng hồ. Lần này họ quấn chặt lấy nhau mà ngủ thiếp đi, và tỉnh dậy khi trên người lóng lánh một lớp mồ hôi.

Senku cúi nhìn Gen, dán chặt ánh mắt hấp háy sự trìu mến. “Ăn sáng nhé?”

“Hưm, ừ.” Mùi thơm của cà phê đã thoang thoảng trong không khí.

Khi họ xuống lầu thì Tiệm Café Đá đã vô cùng tấp nập. Kohaku chào họ nhanh một cái từ quầy bán và ra hiệu rằng hãy cứ tự nhiên ăn bất cứ cái gì trong bếp mà họ muốn. Gen lấy hai tách cà phê trong khi Senku chuẩn bị bánh mì nướng và ngũ cốc. Họ ngồi cạnh cửa sổ, ngắm khung cảnh khách khứa ra vào nhộn nhịp.

Ruri mỉm cười với họ trong khi đang phục vụ suất ăn sáng đặc biệt của Tiệm Café Đá, nhưng không có thời gian ngơi tay để trò chuyện. Chrome thì không thấy bóng dáng đâu, hẳn anh chàng đã ra ngoài thu thập các nguyên vật liệu. Tiệm Café Đá vẫn hoạt động hiệu quả như thường lệ như một cỗ máy được tra dầu trơn tru.

Thấy Senku nhìn chằm chằm vào bữa sáng với vẻ trầm ngâm, Gen cất tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Cậu đang suy tư gì thế?”

“Cậu biết thừa tôi đang nghĩ gì mà,” Senku ngâm nga.

“Thì biết,” Gen nói, quệt vụn bánh mì trên miệng. “Nhưng đôi khi nói ra cũng tốt mà, không phải sao?”

“Tôi đang nghĩ về những việc sắp tới chúng ta sẽ làm.”

Không ngoài dự đoán của Gen. “Ừm, vậy cậu nghĩ sao? Chúng ta có thể ở trong thị trấn này nếu cậu muốn, nhưng có lẽ sẽ tạm trú tại nơi nào đó không gây phiền hà cho Kohaku, Ruri và Chrome. Ta có thể tới những vùng khác trong nước, nếu cách đó hay hơn,” Gen ngập ngừng, “chúng ta sẽ đưa ra được quyết định đúng đắn hơn nếu cậu cho tôi nhiều thông tin hơn về… câu chuyện của cậu.”

Senku dường như không khó chịu trước những lời bày tỏ thẳng thừng của Gen. Tuy nhiên, cậu ta liếc nhanh một cái khắp quán. Lo lắng ư? Gen nghĩ là không. Senku chỉ đang cẩn trọng với những gì cậu ta muốn chia sẻ.

Cuối cùng, Senku nói. “Cậu đã biết rằng tôi đang tìm bố. Tôi đã đi khắp đất nước này, lùng sục mọi thông tin và dấu hiệu. Tôi lưu lại mỗi thành phố trong khoảng bao lâu là tùy tôi muốn, thu thập dữ liệu và làm các thí nghiệm. Có nơi cho tôi những thông tin hữu ích, cũng có nơi không.”

Gen không ngạc nhiên. “Còn thành phố này?”

Đôi mắt đỏ quay lại nhìn Gen, mở to. “Thành phố này cho tôi điều tuyệt vời nhất từ trước tới nay. Nó mang cậu đến cho tôi.”

“À.” Gen cấu miếng bánh mì nướng của nó. “Vậy thì có lẽ ở lại đây là phương án tốt nhất nhỉ?”

Senku gật đầu, nhưng với thái độ nửa vời, chỉ thể hiện rằng cậu đồng ý với gợi ý của Gen chứ không gì khác.

Gen ngả người về trước, thể hiện rõ một lần nữa rằng ngôn ngữ cơ thể của mình vẫn mang thái độ rất đón nhận và lắng nghe. “Senku, tôi biết chúng ta chưa hiểu nhiều về nhau. Tôi cũng hiểu rằng cậu đã và đang tìm kiếm bố cậu trong một thời gian dài. Dĩ nhiên là cậu có những thứ quan trọng mà cậu không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Nhưng bây giờ tôi là thần thú của cậu và chúng ta đã kết giao rồi, không phải điều hiển nhiên là tôi sẽ trợ giúp cậu bằng hết sức mình sao?”

“Cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi. Cậu cũng biết đấy, tôi không thể đạt được những bước tiến trong thuật bùa mộng nếu không có cậu.” Senku củng cố, nhìn đăm đăm vào Gen. “Nếu đến lúc phải khai thác sức mạnh ma thuật của cậu, đừng lo, tôi sẽ vắt cậu ra bã với các loại bùa chú và thí nghiệm, cứ đợi đấy.”

“Đáng yêu quá cơ, Senku, cám ơn cậu đã lo lắng cho năng lực ma thuật của tôi nhé. Nhưng vấn đề không phải ở đó,” Gen nhấp một ngụm cà phê, trao một nụ cười san sẻ với Senku. “Tôi chỉ đơn thuần là muốn giúp cậu thôi mà.”

Senku ban đầu không đáp lại. Sự im lặng giữa họ như một khe vực sâu đang nứt ra, dù xung quanh vang lên tiếng ly tách lanh canh và những câu chuyện tán gẫu rôm rả của khách khứa. Cuối cùng, cậu cũng nói, “chúng ta sẽ lưu lại thành phố này trong vài tuần nữa. Đi tìm nơi nào để ở tạm thôi.”

Gen ỉu xìu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net