🥒11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể nói.

Không phải là Gen không muốn tận hưởng những điều tốt đẹp trên đời, nhưng vấn đề là nó thường phải trải qua rất nhiều đau khổ và giày vò trước khi đến được đó. Ở trường hợp với Senku, Gen đã suýt rơi vào cơn điên cuồng thú tính mãi mãi, còn cả cái bẫy đau thấu trời đó nữa. Gen cố không nghĩ quá nhiều về khoảng thời gian ấy. Nhưng dù sao, quy luật cơ bản ấy vẫn đúng: Cuộc đời Gen gắn liền với khái niệm “rủi ro lớn, lợi nhuận cao”.

Vậy nên, khi nó thấy bố của Senku trong một giấc mơ, Gen đồ rằng thể nào cũng có chuyện chẳng lành xảy ra.

(Tiết lộ: thật vậy.)

Ban đầu, Gen dụi mắt để xác nhận rằng mình không bị ảo giác. Người đàn ông ở cách nó một khoảng, đang ngoảnh mặt nhìn chỗ khác, nhưng bộ râu đặc trưng và mái tóc xám bờm xờm ấy thì không thể lẫn đi đâu được. Gen đã trông thấy người đàn ông này trong giấc mơ của Senku nên nó biết.

Ôi chúa ơi, nó đang nhìn thấy bố của Senku trong giấc mơ của mình. Đó chính là người mà Senku đã và đang tìm kiếm suốt một thời gian dài. Người bị cả thế giới coi như đã chết. Đúng, chính là ông ấy.

Giấc mơ chỉ là giấc mơ, Gen nghĩ. Nói vậy là vì, bạn biết đấy, chúng thường rất vô lý. Nhưng mà cái này thì sao? Bởi vì không gian giấc mơ này vô cùng nhiễu loạn. Nó không giống như những giấc mơ bình yên với khung cảnh huyền ảo mà Gen từng có. Mọi thứ ở đây hoàn toàn hỗn tạp, như lăng kính vạn hoa với những hình hoa văn kỳ lạ, sắc màu neon loa lóa, mảnh vụn không gian, và những mẩu khoáng thạch cũng như kim loại rải rác. Cảm giác như thể một thực thể có tri giác nào đấy đã xé vụn hai loại giấy dán tường, một cái phong cách vũ trụ và một cái phong cách lễ hội sặc sỡ, và trộn lẫn vào nhau.

Kế sau cảm giác kinh hãi là một khúc nhạc nền cũng rùng rợn không kém nổi lên. Ban đầu thì nhẹ nhàng, nhưng âm lượng dần tăng lên. Nhịp điệu và cao độ đều lệch lạc. Nó khiến Gen sởn da gà.

“Được rồiiii,” Gen nhẩm. Nếu là tình huống bình thường, nó sẽ tìm cách tẩu thoát khỏi đây. Nhưng nhớ lại lần đã gặp Senku trong giấc mơ, Gen biết mình không thể ngó lơ vụ này được. Vì thế, nó tiến lên trong không gian, cẩn thận tránh các mảnh vụn, và vỗ vào vai người là bố của Senku.

Bố của Senku giật nảy người như đỉa phải vôi. Những vệt chân chim hằn dưới đôi mắt có màu rượu vang, những sợi tóc màu trắng như tuyết chen chỗ với màu xám - Gen thấy những đặc điểm thật quen thuộc, dù nó chưa từng gặp bố của Senku trước đây.

“Xin chào,” Gen nói. Dù trong một thế giới điên loạn thế này, nó cũng giữ phép lịch sự.

Bố của Senku trố mắt như một con cá vàng, nhìn Gen. “Cậu là ai… cậu… cậu tới từ đâu? Sao cậu tới được đây?”

Gen ngẫm nghĩ. “Cháu cũng không biết. Chỗ này không phải một nơi thích hợp để gặp gỡ cho lắm, nhỉ?”

“Phải. Nơi này đúng là một cơn ác mộng.” Bố của Senku huơ tay ngụ ý sự điên loạn đang bao trùm giấc mơ này, những hình thù hoa văn ngoằn ngoèo và màu sắc neon chói lóa cứ không ngừng hiện lên rồi biến mất. Tuy nhiên, bố của Senku vẫn tươi cười, Gen cảm thấy nút thắt trong ngực mình lỏng ra một chút. “Tôi là Byakuya. Dù rất vui khi tự dưng có người để bầu bạn, nhưng tôi e là cậu cũng bị giam cầm ở đây phải không?”

“Đừng lo,” Gen nói, vẫy tay ra vẻ thản nhiên. “Mục đích chính của chúng cháu là đưa bác ra ngoài an toàn, không cần biết bác đang ở chỗ nào. Bác có biết những gì đã xảy ra với Soyuz không? Cả những đồng đội của bác nữa?”

“Cậu… cậu biết tôi ư? Và Soyuz?” Byakuya nhăn mặt lại. “Cậu là người từ NASA à? Đó có phải là cách cậu tìm thấy tôi?”

“Không. Rất tiếc là lý lịch của cháu không đến mức ấn tượng như thế. Nhưng! Cháu biết Senku, con trai bác.” Gen hắng giọng, chuẩn bị tinh thần nói điều cốt yếu. Và thất bại. Nó nghe có vẻ thừa thãi. “Chúng cháu… biết nhau. Cậu ấy đang đi tìm bác. Tìm suốt mấy năm nay rồi. Cả thế giới có lẽ đã bỏ cuộc, nhưng cậu ấy thì không. Thế nên việc cháu đến được đây là một điều bất ngờ, nhưng không phải điều xấu. Senku sẽ sửng sốt lắm nếu biết rằng cháu đã gặp được bác như thế này. Cháu nghĩ…” Gen nói nhỏ, mặt cúi xuống. “Cháu nghĩ cậu ấy rất nhớ bác.”

Khi có can đảm để liếc nhìn lên một cái, Gen thấy mắt Byakuya trào nước.

“Tên cậu là gì?” Byakuya hỏi, giọng nghèn nghẹn vì xúc cảm.

“Gen.”

“Cảm ơn cậu vì đã đến đây, Gen. Cảm ơn cậu vì đã nhắc tôi rằng Senku đang đợi tôi. Tôi biết nó vẫn đang đi tìm tôi - tôi luôn chắc chắn về điều đó. Tuy nhiên, khi được nghe một người khác nhắc đến, tôi thực sự cảm thấy nó có ý nghĩa rất lớn.”

“Cháu vẫn chưa làm được gì hết,” Gen phủ nhận. Giống như Senku, Byakuya rất thẳng thắn khi bộc lộ thái độ. “Senku là người rất siêu phàm trong lĩnh vực ma thuật. Nếu cậu ấy ở đây, cậu ấy sẽ nghĩ ra được mười phương pháp khác nhau để giúp bác thoát ra. Cháu không thể. Cháu…”

“Cậu là một người quan trọng với con trai tôi,” Byakuya cắt lời một cách nghiêm nghị, đặt một bàn tay lên vai Gen. “Phải nói là rất quan trọng. Tôi có sai không? Hãy nói thật đi.”

Gen nghĩ nó biết câu trả lời, nhưng nó cảm thấy khó chấp nhận được sự thật là nó quan trọng với ai đó khi mà chính nó còn khó có thể tin vào giá trị của bản thân.

Thay vào đó, Gen buột miệng. “Cháu nghĩ cháu yêu con trai bác.” Nói xong, nó bụm miệng, mắt mở trố ra trước sức nặng của những lời vừa nói. Không. Ôi, trời ơi. Nó, yêu Senku? Thật ư? Có thể hai người họ là pháp sư và thần thú, bạn kết giao, bạn trai - bất cứ thuật ngữ nào - nhưng yêu vẫn là một điều chưa xét tới, một phạm vi khó khăn để suy ngẫm.

Tuy nhiên, phản ứng của Byakuya lại thật bất ngờ. Ông không cho Gen một bài ca phẫn nộ. Ông không hỏi cung Gen. Ông không túm cổ áo Gen và xốc lên, dọa nạt nếu có mệnh hệ gì xảy ra với con trai ông ấy.

Thay vào đó, Byakuya chỉ la hét, đấm nắm tay lên trời.

“Ơ,” Gen thốt.

Mắt Byakuya sáng lên như đèn pha ô tô. “Có người mến mộ Senku! Ôi trời ơi, tuyệt cú mèo!” Ông nhảy múa vòng quanh, kéo cả Gen nhảy cùng.

“Ơ,” Gen lặp lại, lần này yếu ớt hơn. Nó để mặc cho Byakuya quay nó vòng vòng.

“Cậu biết không, con trai tôi nhá, nó chưa bao giờ coi tình yêu hay việc có bạn đời là một điều hữu ích. Senku lúc nào cũng nói kiểu: “Nó không thiết thực tí nào, ông già!”, hoặc “Con hứng thú với ma thuật hơn, ông già!”, cả trăm lần.”

“Điều đó không có gì sai,” Gen biện hộ, tự động bênh vực Senku.

“Tất nhiên là không. Senku rất thông minh và cực kỳ tài giỏi. Tôi chưa từng một lần nghi ngờ về khả năng của nó trong việc duy trì cuộc sống, dù mọi thứ có khó khăn thế nào. Nhưng cậu có biết suy nghĩ cuối cùng của tôi trong vũ trụ trước khi bị rơi vào đây là gì không?” Gen không thể trả lời, Byakuya nói tiếp. “Tôi cầu mong Senku tìm được ai đó ngoài kia có thể yêu thương và ủng hộ nó, vì tôi không còn có thể làm được điều đó nữa. Tôi cầu mong người đó có thể là một người bạn, người dẫn đường, và thậm chí có thể hơn như vậy nữa. Tôi cầu mong đó sẽ là người có thể ở bên cạnh Senku để chúc mừng những thành công của nó, để lắng nghe nó trong những lúc khó khăn… một người có thể nói cho nó biết nó tỏa sáng như thế nào, dù khi mọi thứ trong cuộc sống có trở nên xấu xí.”

Gen lắc đầu. “Chúng cháu chỉ kết nối với nhau qua ma thuật, không hơn không kém. Nếu tình yêu không phải là thứ cậu ấy muốn, vậy thì cháu cũng không nên dùng nó trói buộc cậu ấy.”

Byakuya mở miệng định phản bác lại gì đó, nhưng không gian giấc mơ bỗng trở nên méo mó. Lần này, Gen cảm nhận được một điều gì đó độc địa, và không ngạc nhiên khi những sợi tua màu đen từ hư vô phóng ra, hướng thẳng về phía nó. Giấc mơ đang giam cầm bố của Senku kinh khủng như thế này sao? Gen không ngây thơ mà cho rằng họ không bị ai đó canh chừng. Nhưng nó đã xoay sở sao cho tránh được tai mắt của kẻ canh chừng đó trong một khoảng thời gian, chỉ đến bây giờ nó mới bị phát hiện.

“Cẩn thận!” Byakuya hét lên, nhưng ông không thể làm gì hơn. Những sợi tua lạnh và trơn nhớt trườn quanh người Gen như mủ, siết lấy nó và treo nó lơ lửng trên không trung. Trời đất nghiêng ngả.

Mọi thứ diễn ra nhanh đến nỗi Gen còn không thể thét lên tiếng nào. Nó chỉ biết cắm chặt những đầu móng tay vào lòng bàn tay để ngăn bản thân bật ra tiếng kêu, kể cả khi trái tim đập thình thình bởi cơn adrenaline khi đang bị treo lên như một vật hiến tế.

Thay vào đó, nó đeo lên mặt một nụ cười với hai người đàn ông trước mặt mình. Một trong số đó hẳn là Tsukasa - và chắc chắn hắn là người đàn ông cao lớn với bờ vai rộng và một mái tóc nâu dày như bờm sư tử dài đến lưng, đang tỏa ra một lượng ma thuật lớn đến nỗi có thể khiến bất cứ kẻ nào yếu thế hơn cũng phải run lẩy bẩy vì sợ hãi. Người đàn ông đeo mặt nạ kế bên hắn có một đôi mắt xếch, mái tóc màu bạc và cơ bắp cuồn cuộn. Hắn có mùi của động vật, nhưng đó là một mùi đặc trưng mà Gen nhận ra.

Ồ.

Gen chưa từng gặp một thần thú là sói nào khác trước đây.

“Chúng ta có một kẻ xâm nhập,” người mà Gen nghi ngờ là Tsukasa cất tiếng. Giọng nói của hắn trầm và nhẹ nhàng một cách giả dối.

“Một thần thú đã kết giao,” người kia quan sát thấy, tiến lại gần Gen. “Ta ngửi được một thứ mùi kinh tởm từ tên này. Kiểu như… à, đồng loại, có thể nói như vậy.”

Byakuya hết nhìn người này lại nhìn sang người kia. Đã kết giao? Ông há hốc miệng với Gen, ông hiểu khái niệm đó là gì dù không hiểu về ma thuật. Cậu và Senku?

Gen chỉ nhìn lại bằng ánh mắt không lộ cảm xúc.

“Nhà ngươi.” Tsukasa nói với Gen. “Có biết mình đang ở đâu không?”

Tsukasa tỏa ra sự nguy hiểm ở nhiều cấp độ khác nhau, nhưng trong quá khứ, Gen đã không ít lần đánh lừa được đối phương. Vậy nên, nó chớp mắt nhanh mấy cái và nhìn ngó xung quanh, như cách phản ứng của người bình thường khi ngạc nhiên và bối rối. “Trong một giấc mơ phải không? Nhưng nếu anh hỏi làm sao tôi tới được đây thì tôi chịu.” Vế sau không hẳn là một lời nói dối.

“Thế ngươi có biết người này không?” Tsukasa hỏi, chỉ vào Byakuya.

Gen nói dối một cách trơn tru. “Không. Khi tới đây tôi mới nói chuyện với ông ta, nói chung ổng cũng chỉ là một người ngẫu nhiên tôi gặp.”

Tsukasa thả lỏng, biểu cảm của hắn có gì đó thiện chí hơn. “Vậy thì tốt. Người đàn ông này là cha của một trong những người bạn thân thiết nhất của ta, người bạn mà giờ ta phải tiêu diệt bởi nó sở hữu những ý tưởng mang tính hủy diệt.” Nụ cười hắn trao cho Gen kế sau đó ngầm chứa đựng một thái độ hung hãn. “Nếu ngươi có liên quan… ta e là phải giết cả ngươi nữa.”

Suýt thì toi, Gen nghĩ, nó kiềm chế để không rùng mình.

“Đừng để bị lừa, Tsukasa,” người đàn ông kia quả quyết. “Không đời nào một người ngẫu nhiên lại lạc vào cõi mộng của ma thuật mà không có sự kết nối nào đó. Con chó sói hạ đẳng này chắc chắn là có liên quan đến Senku và cha nó.”

Tsukasa cau mày. “Có lý. Đó là sự thật cần xét tới trong lĩnh vực này của ma thuật. Nói xem,” Tsukasa yêu cầu Gen, “ngươi có biết cái tên “Ishigami Senku” không?”

Bạn không thể nói không biết quá nhanh, như thế là rất lộ liễu. Nếu mất quá nhiều thời gian để trả lời, chúng sẽ nghi ngờ rằng bạn đang trì hoãn. Vậy nên, Gen hơi ngả đầu và ngâm giọng vẻ suy tư, như một người đang thật sự ngẫm nghĩ về câu hỏi. Rồi nó lắc đầu. “Không. Ai vậy?”

“Senku là một ma thuật sư hầu như chỉ hoạt động độc lập,” Tsukasa nói. “Cũng không ngạc nhiên nếu ngươi chưa từng nghe nhắc đến cậu ta. Điều đó hợp lý. Nhưng mặt khác, Hyoga cũng nói ngươi là một thần thú đã kết giao. Nói xem, chủ nhân của ngươi là ai?”

Có thể là Gen chỉ tưởng tượng, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó thấy khóe môi Hyoga cong lên khi người đàn ông đó nghe đến từ "chủ nhân”. Đó là một mảnh thông tin thú vị mà nó lưu lại để tận dụng sau. Còn bây giờ, Gen phải tập trung vào việc thoát ra trước khi bị đau tim. "Ruri Camellia.”

Tsukasa không nhận ra cái tên đó, đúng như Gen mong đợi. "Quan điểm về ma thuật của người tên Ruri đó như thế nào? Cô ta có trung thành với cách vận hành của giới ma thuật hiện tại không? Hay là cô ta…” Biểu cảm của Tsukasa hiện lên một vẻ thù ghét, “...thích khám phá những phương thức quái lạ?”

"Tôi mới chỉ kết giao với Ruri gần đây thôi. Bọn tôi chưa biết nhiều về nhau.” Gen giả bộ trầm tư một lần nữa. "Cũng có khả năng cô ấy đang tìm tòi phương pháp phát triển ma thuật ra ngoài những gì vốn có nhưng tôi chưa biết.”

Tsukasa có vẻ chấp nhận câu trả lời. "Rất tốt. Nếu vậy, ta thấy thả ngươi đi cũng không hại gì.”

"Còn ông ấy thì sao?” Gen hỏi, hất đầu về phía Byakuya, người không nói một tiếng nào từ khi Tsukasa và Hyoga xuất hiện. Byakuya không biết gì về ma thuật, Gen nhớ là vậy, nhưng có vẻ như ông ấy biết lúc nào thì không nên xen vào.

"Ông ta ở lại đây,” Tsukasa chỉ đáp có thế. "Nhưng trước khi ngươi đi, ngươi phải thề rằng sẽ không kể với bất cứ ai về những gì đã thấy ở đây đêm nay.”

Mắt Gen liếc Byakuya rất nhanh trước khi lại hướng vào Tsukasa. Nó gật đầu, vô cùng lịch sự, và tiếp tục đóng vai một người qua đường không quan tâm. "Tất nhiên rồi. Các anh đang làm gì thì cũng không phải việc của tôi.”

“Ngươi nên hiểu rằng bọn ta phải có cách bịt miệng ngươi. Bất kể ngươi có nhìn thấy gì tối nay, hãy coi chúng chỉ là không khí. Bọn ta không thể chủ quan mà để ngươi đem chuyện này kể với bất kỳ ai. Đó là sự bảo mật cho nhiệm vụ của bọn ta, do vậy, cần có thứ để đổi lấy nó. Hyoga, phiền anh.”

Hyoga bước lên, đôi môi nhếch lên một điệu cười ma quỷ. Gen nheo mắt nhưng không phát ra tiếng nào, chỉ nhìn bằng ánh mắt khinh ghét lạnh lùng khi những sợi tua rút lui, nhưng chúng để lại những vết sậm màu trên da của Gen, bỏng rát khi chạm vào. Một lời nguyền rủa ghê tởm.

“Hãy coi đó là quà chia tay,” Tsukasa nói. “Nó hoàn toàn vô hại, chỉ khi bảo đảm một điều duy nhất - nhà ngươi phải giữ kín bí mật về đêm hôm nay cho đến khi xuống mồ. Ngươi tiết lộ cho người khác chừng nào thì lời nguyền này sẽ hủy hoại ngươi chừng đó. Chưa hết,” Tsukasa lừng lững áp sát Gen, bóng của hắn đổ lên nền hoa văn ngoằn ngoèo phía sau. "Tiêu diệt ngươi xong, nó cũng sẽ hủy hoại cả người mà ngươi yêu thương nhất. Ta không biết kẻ đó là người mà ngươi đã kết giao, hay ai đó khác thân thiết của ngươi. Nói tóm lại, lời nguyền này sẽ không thể đoán trước, nó sẽ tự chọn nạn nhân cho của nó.”

Gen nhoẻn cười. Nó không ngờ mình đã từng lo sợ rằng Senku sẽ làm hại nó, trong khi sự thật là bộ đôi Tsukasa và Hyoga này còn ở một đẳng cấp tồi tệ hơn.

Giọng của Hyoga đều đều, nhưng ở cách hắn nói với Gen ngầm chứa một sự hiếu kỳ. "Phải nói là ngươi là kẻ đầu tiên phản ứng giỏi như vậy với lời nguyền của ta. Những người khác thường la hét, khóc lóc… thậm chí còn phát điên khi bị lời nguyền của ta chạm vào. Nhưng ngươi lại dửng dưng như không. Ấn tượng đấy.”

Đó là vì Gen đã quá thượng thừa trong việc che đậy việc nó đang mấp mé trên bờ vực kiềm chế. "Tôi cảm nhận rõ sức nặng lời của lời nguyền từ anh mà, Hyoga thân mến. Tôi chỉ nghĩ là mình phản ứng một cách dữ dội thì cũng không được lợi lộc gì.”

Hyoga gật đầu, trông có vẻ bằng lòng. “Đúng đó. Phải không, Gen? Quả là một cách phản ứng hiệu quả, lý trí.” Nụ cười của hắn lạnh như băng. "Chà, có lẽ đến lúc ngươi phải rời khỏi đây rồi. Hy vọng cái miệng của ngươi ngậm chặt lại và lời nguyền của ta không bao giờ phải tiêu diệt ngươi.”


***

Gen giật mình tỉnh giấc, tim nó dội thình thình trong lồng ngực. Nó vén tay áo ngủ lên, và, chúng ở đó.

Những vệt xấu xí sậm màu hằn trên hai cánh tay nó. Lời nguyền sẽ giết chết Gen nếu nó hé miệng. Lời nguyền cũng sẽ hủy hoại người Gen yêu thương nhất.

Người bên cạnh đang ngáy khe khẽ, không hề hay biết gì về trải nghiệm kinh khủng mà Gen vừa có. Má Senku tì lên gối, một tay cậu buông thõng xuống mép giường. Một nửa mái tóc bẹp dí, bị đè dưới mặt, nửa còn lại bung ra, phản lại trọng lực kể cả trong lúc cậu ta nghỉ ngơi.

Gen kéo chăn lên đắp cho cơ thể đang say ngủ của Senku. Thế rồi nó đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên trán của chàng trai nó yêu.

Gen phải làm gì đó để tìm cách ngăn chặn… cái quái gì không cần biết. Nó cũng phải cứu Byakuya nữa, vì Byakuya là một người tốt bụng, và ông là cha của Senku. Nếu nó phải làm tất cả những điều đó một mình, không sao hết. Và giữa lúc đó, nếu nó chẳng may mà chết, thì.

Gen không khóc, nhưng nó suýt như vậy.


***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net