🥒12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May một điều là bình thường Gen hay mặc đồ dài tay, thế nên nó trông không đáng ngờ khi bận một cái áo nỉ khi trời bên ngoài đang nắng. Để an toàn hơn, nó tạm thời quấn băng quanh hai cánh tay để những dấu vết nguyền rủa không bị người khác nhìn thấy nếu tay áo vô tình bị vén lên.

Quầng thâm dưới mắt Gen sáng nay ảnh hưởng đáng kể đến diện mạo bảnh bao của nó. Nhưng nếu những người khác đã thấy nó lấm lem bùn lầy trước đây hay gì đó nữa, thì bây giờ cũng không quá tệ.

Khi Senku tỉnh dậy sau giấc ngủ, cậu nhìn Gen đã quần áo chỉnh tề như thể nhìn thấy ma. Điều này khá bất ngờ, vì mới hôm trước Gen là đứa nằng nặc không chịu rời khỏi giường.

“Cậu dậy sớm thế,” Senku bình phẩm, dụi dụi mắt, “chúng ta có kế hoạch gì à?”

“Hôm nay có phiên chợ sáng đó,” Gen líu lo. “Tôi nghĩ chúng ta có thể đi mua sắm ở đó, mua chút gì cho Kohaku, Chrome và Ruri để cảm ơn vì những gì họ đã làm.”

“Thế à, được đấy.”

Phiên chợ sáng nhộn nhịp và đông đúc. Từ rau củ, thịt gia cầm, đến vải vóc có hoa văn sặc sỡ, khu chợ thực sự có tất cả mọi thứ khiến những vị khách bình thường ghé thăm phải trầm trồ. Mực và giấy da xếp hàng trên mặt bàn của một người chuyên chép bản thảo. Những nhành cây dây leo cuốn quanh thân của cái ô đứng của quầy bán hoa. Senku mải mê trong tiệm bào chế thuốc, giở sổ tay ra để dò danh sách các loại thảo mộc và nguyên liệu cho pháp dược. Gen thích thú nhìn ngắm, quyết định tự đi khám phá và mua sắm một mình. Nó luôn yêu thích sự náo nhiệt của các khu chợ, và khu chợ của thành phố này cũng không phải ngoại lệ.

Nó đang xem một dãy các loại đá và tinh thể thì thấy Senku đi tới với những túi đồ đầy ú ụ.

“A, Senku, cậu đây rồi. Tôi có vài ý tưởng quà tặng cho bộ ba đáng yêu của chúng ta đó.” Gen quay lại nhìn những đồ đang được bày biện. “Ngọc lưu ly cho Ruri, hổ phách cho Kohaku… và Chrome thì, hắc diện thạch. Chúng ta sẽ phù phép chúng, biến thành món quà cá nhân cho từng người.”

Mặt Senku sáng lên.

Phù phép là cách thêm các tính chất vào đồ vật, hoặc tạo ra cái mà người ta thường gọi là “bùa may mắn”. Gen đã từng thấy các ma thuật sư phù phép đủ mọi thứ, từ bông hoa khiến người ta trở nên yêu nhau đến dụng cụ ăn uống làm cho bữa ăn ngon hơn. Ma thuật sư thường thực hiện việc phù phép một mình, không có sự hỗ trợ từ thần thú. Bởi vì quá trình phù phép liên quan đến việc truyền tâm ý vào vật phẩm, kết hợp tâm ý từ hai người là việc dễ dẫn tới rắc rối.

Do đó, ngạc nhiên thay là Senku ngoắc Gen lại và đặt ba viên khoáng thạch lên một mảnh vải ở giữa hai người họ. Không phải Senku định nhờ Gen giúp khi phù phép chứ hả? Vì đó là một việc rất hiếm hoi, thậm chí là chưa từng nghe bao giờ.

“Lại đây,” Senku nói, “hãy phù phép cùng nhau nào.”

Quả là Senku - người luôn phá vỡ truyền thống. Đó chính là cách mà cậu ta thu hút kẻ thù là những người theo trường phái ma thuật thuần túy như Tsukasa. “Senku, đề phòng trường hợp cậu không quen với những nguyên tắc cơ bản của việc phù phép, hãy để tôi thuật lại nhé. Để quá trình phù phép thành công tốt đẹp, chỉ nên có tâm ý của một người thôi. Một. Tức là chỉ có của cậu, không có của tôi.”

“Ai thèm quan tâm đến mấy cái quy tắc đó?” Senku cười khẩy, gạt tay phủ nhận bài giảng của Gen. “Chẳng có bằng chứng thuyết phục nào về việc gộp hai tâm ý có thể khiến quá trình phù phép thất bại.”

“Đúng, việc gộp hai tâm ý cùng chung mục đích vẫn có thể thành công. Nhưng cậu không nghĩ tới khả năng rằng tôi sẽ cố tình truyền vào đó sự tiêu cực và ác ý khiến phép thuật của cậu thất bại à? Ví dụ như cậu truyền lời cầu may mắn và bình an cho Kohaku trong khi tôi cố tình cản lại điều ấy bằng sự xui xẻo?”

Senku trông khó hiểu hơn là lo lắng. “Cậu sẽ làm vậy à?”

“…không.”

“Đó, vậy thì có sao đâu.”

“Sẽ có ngày cậu chết không kịp ngáp vì cái sự thiếu nhận thức đó cho mà coi.” Gen vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu.

Senku khịt mũi. “Làm như thể điều đó xảy ra dễ lắm ấy. Mà giờ tôi có cậu rồi còn gì.”

Chính tôi mới mang lại tai họa cho cậu thì có, Gen nghĩ, nhớ đến dấu vết lời nguyền dưới lớp áo nỉ.

Họ thảo luận về tâm ý truyền cho mỗi viên đá. Cho Kohaku thì khá dễ: sự gan dạ, can trường, và sức mạnh để bảo vệ những người cô yêu quý. Cho Chrome, trí tuệ, tính hiếu kỳ, và - theo như Gen có thể miêu tả - dũng khí để tỏ tình với Ruri. Còn cho Ruri thì khó hơn. Cái hiển nhiên đầu tiên là cầu sức khỏe, nhưng còn gì nữa? Họ có thể lấy những những tâm ý thông thường như may mắn, nhưng Gen muốn nó đặc biệt hơn thế. Qua cách ánh mắt Senku nhìn viên lưu ly nhỏ, Gen cho là Senku cũng có suy nghĩ tương tự.

“Cầu cho cô ấy hãy là chính mình thay vì luôn sống trong cái bóng của Chrome và Kohaku,” Gen lẩm bẩm, đột nhiên nó nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với họ lúc trước. “Để cô ấy thực sự hiểu rằng cô ấy rất ý nghĩa đối với họ, và giá trị cô ấy đem tới cho cuộc sống của họ.” Không nhận được sự đáp lời, Gen ngước lên và thấy Senku đang cười nhếch mép. Nó khoanh tay lại vẻ phòng thủ. “Sao? Tôi đang rất nghiêm túc suy nghĩ xem điều gì tốt cho Ruri đáng mến của chúng ta mà.”

“Có tí nào gọi là “truyền sự tiêu cực, ác ý” không thế? Tôi thấy rất buồn cười khi miệng cậu lúc nào cũng nói về việc làm tổn thương người khác trong khi trái tim cậu thì mềm như kẹo dẻo.”

Gen lèm bèm. “Tôi không đồng tình với cách so sánh đó. Giờ chúng ta phù phép được chưa? Và vì tôi chưa từng làm điều này bao giờ, xin vui lòng cho tôi vài sự chỉ dẫn nhé.”

Quá trình thực hiện phù phép không trắc trở vì giờ đây Gen bắt đầu vận dụng được ma thuật dưới sự dẫn dắt của Senku. Chỉ phải vẽ vài ấn chú và, quan trọng nhất, tập trung suy nghĩ và năng lượng vào những viên đá. Gen không gặp trở ngại nào. Ơn trời, lời nguyền không phát tác chỉ vì Gen làm phép thuật. Miễn là Gen không hé môi và nghĩ ra kế hoạch thần sầu nào đấy để tránh khỏi con mắt tọc mạch của Senku, thì nó có thể sống mà không phải thấp thỏm lo sợ.

Chỉ trừ một vấn đề lớn là: Senku cực kỳ tọc mạch mỗi khi cậu ta đánh hơi được Gen đang giấu diếm điều gì đó. Ngay cả lúc này, khi Gen đang vui sướng xếp mỗi viên đá vào mỗi chiếc hộp tự chế cỡ bằng lòng bàn tay, ánh mắt của Senku vẫn rất đăm chiêu. Như thể cậu ta đang hồ nghi gì đó, nhưng không rõ chính xác đó là gì.

May cho Gen sự soi mói của Senku chìm xuống khi họ đi tới Tiệm Café Đá vào cuối tuần. Chrome giã một loạt câu hỏi về nơi ở mới của Senku và Gen, cũng như khăng khăng rằng họ phải tổ chức một bữa tiệc tân gia để ăn mừng (“ặc, phiền lắm,” Senku phản đối). Ruri bày trà và bánh kem trên bàn mời họ.

“Chúng tôi có quà cho các bạn đây,” Gen thông báo, đặt từng chiếc hộp trước mặt mỗi người. “Hãy coi đây là lời cảm ơn nho nhỏ vì những gì các bạn đã làm cho chúng tôi nhé.”

"Quà? Các cậu không cần làm thế này đâu,” Kohaku nói. Tuy nhiên, mắt cô vẫn dán vào chiếc hộp dành cho mình một cách tò mò.

Senku khịt mũi. "Cứ nhận đi. Dù sao, Gen cũng đã mất rất, rấtttt lâu mới nghĩ ra được thứ gì đó có ý nghĩa đó. Để nỗ lực của cậu ta đổ bể thì phí lắm.”

Ba cặp mắt đổ dồn vào Gen. Nó cố gắng để không rụt người lại. "Không có gì khó khăn cả đâu.” Nó vội nói thêm, "sao mọi người không mở ra nhỉ?”

Ruri là người đầu tiên há hốc miệng. Cô nhấc viên lưu ly lên, giơ nó dưới ánh sáng. "Ôi, Gen, đẹp quá!” Nụ cười của cô bẽn lẽn. "Cho phép tôi làm một chiếc vòng cổ với cái này nhé.”

"Thật là lạ lùng khi bỗng nhiên cậu lại có lòng như thế này, nhất là khi trước đó cậu phiền như hạch,” Kohaku nói vậy nhưng cô vẫn thích thú ngắm viên hổ phách trong lòng bàn tay mình.

Mắt Chrome sáng lấp lánh khi nhìn vào viên hắc diện thạch. "Oaaaaa, đỉnh quá nha! Trong đây còn chứa cả năng lượng nữa nè, tôi có thể cảm nhận được. Là cậu phù phép hả, Senku?”

"Là chúng tôi đã phù phép chúng,” Senku thản nhiên đáp, một cánh tay vô tư quàng lên lưng ghế Gen đang ngồi. “Gen nảy ra vài ý tưởng hay ho, nên thế đó, mỗi viên đá đã được phù phép riêng cho mỗi người.”

Chrome cười nhếch mép, thúc cùi chỏ vào Gen. “Phù phép riêng cho mỗi người hả? Hai cái người này, tuyệt vời thật đó, cảm ơn nhé!”

Gen tập trung vào miếng bánh kem của mình, mong rằng không ai thấy sự ngượng ngùng trên mặt nó.

Họ quay trở lại với những chủ đề trò chuyện thông thường. Chrome nói về thí nghiệm ma thuật mới đây của mình, Senku góp ý, bổ sung thêm vài chi tiết cho nó trơn tru hơn. Kohaku, Ruri và Gen tám chuyện phiếm, từ việc kinh doanh của Tiệm Café Đá đến những ý tưởng công thức mới. Gen gợi ý món đá bào Cola vì trời đã nóng hơn. Kohaku lắc đầu vẻ ghét bỏ, nhưng Ruri coi ý tưởng đó là nghiêm túc. Cô đúng là thiên thần.

Bỗng nhiên, Gen đứng bật dậy và vỗ hai tay vào nhau cái bốp. “Ê nè, tôi nghĩ ra ý này hay lắm. Sao tất cả chúng ta không thử phù phép thứ gì đó cho Senku nhỉ?”

“Hảảảả? Cậu tính giở trò gì thế?” Senku đang nói chuyện với Chrome bèn quay ngoắt lại.

Nhưng đúng như Gen mong đợi, Chrome lập tức rộn lên khi nghe ý tưởng ấy. “Nghe thú vị đó, cho tôi tham gia với!”

Kohaku thì chỉ nhún vai ra điều “sao cũng được”.

“Hừm, chúng ta nên lấy cái gì… a, đợi đã. Tôi có thứ này.” Gen thò tay vào túi áo, lôi ra một vật và rón rén đặt nó lên mặt bàn.

Kohaku nhìn đi nhìn lại món đồ, nheo mắt bối rối. “Không phải chỉ là một viên đá sao? Mà trông cũng chẳng đẹp. Nếu chúng ta dùng đá thì có thể chọn viên nào đẹp hơn ở bờ sông.”

“Không, từ từ.” Senku cầm viên đá lên, soi nó bằng đôi mắt sắc bén. Một lúc sau, cậu ta quay sang nhìn Gen đầy thách thức. “Cậu lấy cái này ở đâu?”

“Cái gì thế?” Chrome sấn tới.

“Đây là vẫn thạch,” Senku đáp. Những ngón tay cậu chạm vào bề mặt bằng phẳng, cảm nhận những cạnh tròn, mịn của viên vẫn thạch, cũng như những đốm ánh kim sáng lấp lánh. Viên vẫn thạch có màu đen gần như viên hắc diện thạch của Chrome, nhưng lớp vỏ ngoài có đôi chỗ bị mòn, để lộ ra phần bên trong xù xì màu nâu. “Đây chắc chắn không phải thứ mà cứ ra chợ là kiếm được.”

“Chỉ là thứ vặt vãnh tôi nhặt trên đường thôi mà,” Gen dửng dưng đáp. “Tại nghĩ nó hợp với cậu.”

“Vặt vãnh cái con khỉ. Vẫn thạch không tự nhiên mà xuất hiện đâu nhé. Chúng rất khó kiếm, và hầu hết đều đang ở trong viện bảo tàng hoặc trong bộ sưu tập của giới nhà giàu. Nói thật đi, cậu lấy cái này ở đâu?”

“Cái đó thì quan trọng gì?” Kohaku hỏi. “Có thể Gen đã lấy nó từ một trong những ma thuật sư trước đây của cậu ta.”

“Nhưng nếu chúng hiếm như thế thì kể cả các ma thuật sư cũng khó có thể sở hữu chúng được,” Chrome nói.

Gen mong nụ cười của mình trông bí ẩn. “Rất tiếc, nguồn gốc của viên vẫn thạch này sẽ vẫn là một bí ẩn. Thôi, chúng ta hãy bắt tay vào phù phép nó đi.”

Senku làm mặt bất mãn, nhưng không nói gì nữa.

Gen, Kohaku và Chrome ngồi thành vòng tròn. Ruri vì không có ma thuật nên chỉ chăm chú quan sát.

“Bởi vì Senku hay thực hiện rất nhiều thí nghiệm kỳ lạ có nguy cơ khiến cậu ấy gặp nguy hiểm, tôi đề nghị chúng ta hãy lấy sự bảo vệ là yếu tố cốt lõi cho lời phù phép này,” Gen hào hứng đề xuất. “Hãy cứ truyền tâm ý cụ thể theo suy nghĩ của mỗi người, nhưng tất cả tựu chung lại về sự bảo vệ. Hãy cầu cho cậu ấy có một cơ thể khỏe mạnh và lành lặn, một trí óc tinh thông và sáng suốt, và một vận mệnh trường tồn đến tuổi một trăm linh tám… các cậu biết nên làm gì.”

Chrome hớn hở đồng tình. “Nghe rất kỳ lạ và cụ thể nhỉ, nhưng được!”

Kohaku đảo tròn mắt, nhưng cô chìa hai tay ra. Một tay với Gen, một tay với Chrome. Ba người họ nắm tay nhau thành vòng tròn, bắt đầu thực hành phù phép. Khi làm phép thuật, Gen thường có kết quả tốt khi nhắm mắt lại nên giờ nó cũng làm thế.

Phần tiếp sau đó mới thực sự là vấn đề.

Gen bắt đầu với bước cơ bản. Nó tưởng tượng ra một màng chắn bảo vệ, nhưng không giống loại bình thường. Màng chắn này sẽ biến dạng để vừa vặn với Senku, theo cậu ấy mọi nơi mọi lúc. Nó sẽ là tất cả, sẵn sàng biến thành bất cứ cái gì Senku cần. Nó là một tấm khiên, nhưng cũng có thể là một thanh gươm. Mạnh mẽ và ngay thẳng, nó sẽ tồn tại để Senku được an toàn.

Viên vẫn thạch vốn đã là một vật phẩm mang trong mình những thành phần ma thuật. Gen đã lén lấy nó từ giấc mơ với Byakuya.

Hãy bảo vệ Senku, Gen cầu nguyện. Nó buông hai tay đang nắm ra để có thể nâng niu viên vẫn thạch trong lòng bàn tay. Hãy bảo vệ Senku để tôi không thể làm hại cậu ấy, để tôi sẵn sàng dâng hiến mạng sống của mình nếu đó là điều kiện để cậu ấy luôn được bình an. Để cho điều ước của tôi bất diệt như những vì sao vĩnh hằng trên trời, để sức mạnh của tôi tồn tại chỉ để che chở cậu ấy, không phải để hủy diệt…

“Nhìn kìa,” Ruri thì thào.

Với dư ảnh về các thiên hà vẫn in sâu trong tâm trí, Gen chầm chậm mở mắt ra. Những tia sáng ma thuật nhảy nhót trên làn da nó, làm ngón tay nó phát sáng những vầng hào quang dìu dịu. Không khí xung quanh như nhẹ hơn. Nó cảm thấy như đang ở một thế giới khác, không phải trần thế.

Trong huyết quản của nó có ma thuật luôn rạo rực như mặt trời. Từ lúc nó thức dậy vào một sáng âm u mù sương, tới buổi chiều tà nó bộc bạch bí mật của mình dưới ánh trăng kỳ tàn… ma thuật luôn sống trong nó, dẫu nó không biết. Gen ôm sức mạnh vào mình, đón nhận toàn bộ trọng lượng của nó.

“Trời đất ơi,” Chrome lí nhí nói, “mọi người có thấy không? Gen đang phát sáng.”

“Xuỵt, đừng làm cậu ấy phân tâm!”

“Nhưng sức mạnh ma thuật đó, Chúa ơi, mọi người cảm nhận được không?”

Gen không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua kể từ khi họ bắt đầu phù phép. Năm phút? Cũng có thể là mười? Nhưng Gen cảm nhận được ma thuật đang tan biến, sự nhận thức về nơi chốn và việc đang làm dần quay trở lại. Gen thả viên vẫn thạch vào lòng bàn tay của Senku. Đầu nó choáng váng, sự kiệt sức xâm chiếm cơ thể.

Biểu cảm của Senku thật khó đoán. Cậu ấy vẫn không nói gì, nhưng không cần phải— Kohaku giục họ đi về, hẳn cô đã nhận thấy bầu không khí trở nên khác lạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net