🍆8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng mà, Senku, chúng ta không thể kết giao được!” Gen la lên, rồi thấy hơi tội lỗi khi Senku nhăn nhó. Sự hợp nhất kỳ lạ của hai tâm trí kết thúc, Gen chớp mắt mấy cái thật nhanh để định hình căn phòng và gương mặt của Senku - chỉ cách mặt nó vài centimet.

“Hảaaa?” Senku rền rĩ. "Rất tiếc. Chào mừng đến với thế giới của những người bị kết giao, đồ thần thú rối loạn tâm lý.”

“Chúng ta phải thực hiện lại! Chắc chắn sẽ có cách khác, phải không? Phải không? Cậu sẽ tuyệt đối không muốn kết giao với tôi đâu, bởi vì như thế nghĩa là chúng ta sẽ dính với nhau rất, rấttttt lâu đó. Thậm chí nó còn gần giống như chuyện kết hôn nữa đấy.”

"Thì có sao đâu? Gọi là kết hôn thì có hơi lố thật, nhưng cũng không sai.”

"Chính xác! Cậu không thấy vấn đề ở đây à?”

"Không. Có à?”

"Tôi không— Tôi không phải thần thú của cậu.” Gen nhăn nhó khi nói điều ấy, nhưng nó nghĩ Senku cần phải nhìn vào thực tế.

“À, điều đó thì dễ thôi.” Hai má Senku trở nên sậm màu hơn, nhưng có vẻ như đó chỉ là hiệu ứng ánh sáng. "Gen, cậu sẽ trở thành thần thú của tôi chứ?”

Gen lắp bắp. Não nó như thể sập nguồn. Khởi động lại. "Hơ— hơ— Hả?” Nó túm cái gối cạnh đó và quẳng nó vào mặt Senku. "CẬU CÒN HỎI TÔI NHƯ VẬY SAU KHI CHÚNG TA ĐÃ KẾT GIAO Ư? Mà nhé, sao lại kết giao với tôi? Sao muốn tôi làm thần thú của cậu? Sao nói nghe như một lời cầu hôn thế hả? AaaAA, cậu bị chập mạch à? Cậu làm tôi điên hết cả tiết, Senku!”

"Cậu mới là đồ khiến tôi điên tiết ý!” Senku nghiến răng nói. Cậu ta cũng không vừa, túm lấy cái gối của mình và ném nó vào Gen. "Cậu làm trò liều lĩnh đến ngu ngốc, tự gây hại cho bản thân, tự ti về khả năng của mình, nghi ngờ tất cả những người khác đến thậm tệ! Nhưng cậu, chính cậu lại làm được những điều không tưởng. Phải có ai đó chỉ cho cậu biết, ai đó có thể— Ặc, sao cậu phiền phức thế nhỉ? Không thể tin được là tôi phải làm thế này!”

Trước khi Gen có thể hỏi Senku xem cậu ta đang nói cái khỉ gió gì, Senku đã vồ lấy khuôn mặt Gen bằng cả hai tay, và đâm sầm môi cậu ta vào môi Gen.

Có một giây đồng hồ mà trong đầu Gen bị lấp đầy bởi không gì khác ngoài các dấu chấm than, được in đậm và với phông chữ to tướng. Hơi ấm trên môi Gen chắc chắn mười tỷ phần trăm là của Senku, người đang thực hiện một nụ hôn thô lỗ, vụng về, ẩu tả nhất trần đời. Sự hợp tác bằng không, nghĩa là Gen hoàn toàn lâm vào thế bị động, nghĩa là nó đang tạo ra một loạt âm thanh như tiếng ré lên, hoặc tiếng rên rỉ, hoặc cả hai.

Trời ạ, họ hôn tệ thật đó.

Sau khi đã định thần trở lại từ sự thật bất ngờ rằng mình đang bị hôn, Gen quyết định đáp trả. Nó kéo Senku lại gần với mình hơn để cho hai gương mặt đỏ bừng kề sát nhau, hôn lại bằng tất cả sinh lực của một người luôn khát sự âu yếm. Hành động đó làm Senku bị bất ngờ và khơi lên những tiếng nghèn nghẹn, nghe, ê này, không phải một tín hiệu xấu chút nào. Gen muốn nghe tất cả loại âm thanh mà nó có thể làm Senku phát ra chỉ bằng một nụ hôn, thế nên nó dụ Senku hé môi ra một chút nữa và nhân cơ hội đó đẩy lưỡi vào. Quả không phí công, bởi vì tiếng rên rỉ Gen nhận về từ người kia khiến hạ bộ của nó thấy là lạ sao đó.

Những nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn, ướt át hơn, và tùy tiện hơn. Họ tạo ra những âm thanh đáng xấu hổ, bàn tay sờ soạng bất kỳ chỗ nào có thể lần mò tới. Tay Gen len lén xuống dưới áo Senku và mò mẫm vùng ngực phẳng và mềm của Senku, và Senku thì vòng tay siết chặt eo Gen.

Khi Gen nghĩ mình sắp nổ tung vì áp lực đang mỗi lúc một dồn nén trong lồng ngực thì họ tách ra để hít thở. Senku trông “tơi bời” ra trò, tóc rối bù và môi bóng láng. Gen nghĩ nó trông cũng không khác vậy là bao.

“Khi nhìn thấy cậu trong rừng, tôi đã nghĩ là tôi mất cậu rồi,” Senku bộc bạch, đôi mắt sáng lên trong ánh trăng. “Thế rồi cậu sỉ vả tôi, kêu tôi là kẻ cậu không muốn nhìn thấy nhất trên đời này. Ôi trời ạ, lúc đó tôi thấy nhẹ nhõm lắm. Kiểu, cậu vẫn là cậu.”

“Thực ra tôi đã suýt đi tới mức đánh mất lý trí. Chính việc nghĩ rằng cậu phiền phức như cái nhọt ở mông như thế nào đã mang tôi trở lại thực tại đấy.”

Senku cười đục. “Đồ xấu tính.”

“Có mà cậu ý. Ai đời lại đi kết giao với người ta mà chẳng hỏi một câu.”

“Tôi…” Senku ngập ngừng, lần đầu tiên mới không chắc chắn như vậy, “kết giao là hành động hai chiều, cậu cũng biết mà. Nó không thể nào thành công được nếu cậu không muốn, trừ khi… đợi đã. Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cậu có muốn…”

Gen đảo tròn mắt, nhưng mỉm cười. Nó thấy hài lòng khi nhìn thấy Senku bồn chồn cho một sự thay đổi. “Trở thành thần thú của cậu ư? Được, được, hẳn rồi, sao không, vân vân, và vân vân. Để cho rõ ràng nhé, cậu hôn tôi trước khi tôi kịp trả lời còn gì.” Và bất chấp cách nói ra vẻ bình thường, Gen cảm thấy sức nặng của lời hứa của nó bao trùm lấy cả hai, tính chất trang trọng trong lời nói của họ càng gắn kết họ lại với nhau.

“À.”

À với chả ờ. Chúc mừng nhé. Giờ tôi là thần thú của cậu rồi, cả đồng phạm nữa. Hay là bạn kết giao? Bạn trai?” Gen nhăn mặt vì cảm giác ghê tởm. "Chúa ơi. Tôi ghét vụ nhãn dán. Phiền hà chết đi được.”

"Thế thì đừng dùng nữa. Hãy cứ chỉ là Senku và Gen thôi, những người tiên phong trong vùng đất mới.”

“Senku yêu dấu, có thể cậu là thiên tài trong ma thuật thật, nhưng cách đặt tên của cậu dở như hạch."

Senku nhún vai. "Không thế thì sao? Bạn kết giao? Pháp sư và thần thú? Đồng phạm? Bạn trai?"

"Tất cả những cái đó." Gen đồng ý.

Senku gật đầu lại, mặt xụ một đống.

Gen gục đầu lên vai Senku, thở dài mãn nguyện khi hai cánh tay người kia tự động quàng lấy nó, ôm vào lòng. "Tôi muốn giúp cậu tìm bố của cậu. Nếu cậu tin chắc rằng ông ấy đang ở đâu đó ngoài kia, thì đó là sự thật."

"Cậu với Byakuya sẽ hợp cạ nhau lắm cho mà xem. Ổng sẽ tí tởn lên, kêu cậu là con rể của ổng và kể cho cậu mấy chuyện xấu hổ về tôi lúc bé. Rồi ổng sẽ hỏi rằng sao cậu có kiên nhẫn để chịu đựng nổi những trò điên khùng của tôi, rồi khen cậu vì dám trở thành thần thú đầu tiên của con trai ổng."

Gen chớp mắt. "Tôi là… thần thú đầu tiên của cậu ư?”

"Hả?” Senku cúi nhìn Gen. Họ nhìn nhau chằm chằm. “Tôi tưởng nó rõ ràng rồi chứ. Cậu là thần thú đầu tiên của tôi chứ còn ai vào đây. Chưa ai vượt qua bài kiểm tra của tôi cả, tôi cứ chờ đợi cho đến khi đúng người xuất hiện.”

“Bài kiểm tra?” Gen nửa thì thào nửa la toáng lên, nó cảm thấy bị xúc phạm vì ý tưởng nghe rất quá đáng - đó là một bài kiểm tra - hơn là ăn mừng vì nó là thần thú đầu tiên của Senku. “Tôi bị kiểm tra lúc quái nào thế?”

“Đừng có hiểu nghĩa mặt chữ. Ặc, ý tôi nói chỉ là cậu đã đạt những tiêu chuẩn của tôi!”

“Ờ, cảm ơn nhé,” Gen nói với vẻ mỉa mai, dù nó cóc biết “tiêu chuẩn” của Senku là gì.

“Tôi không biết tại sao mình phải giải thích cho cậu điều này nữa,” Senku rền rĩ, cúi xuống để hôn nhẹ lên môi Gen một cái. Gen lườm lại cậu ta, nhất quyết không để mình bị phân tâm bởi chiêu trò dỗ dành của Senku. "Cậu đặt câu hỏi về mọi thứ. Cậu thách thức tôi. Nếu phải nói có gì đó không đúng, thì là việc cậu luôn tìm cách tự bảo vệ mình, dù những cách đó gây tổn hại đến bản thân. Nhưng tôi rất xem trọng ý chí của cậu.” Senku toét miệng cười, như thể cậu ta thấy khuynh hướng thích chọc người khác điên lên của Gen rất chi là hài hước. “Tôi thấy hơi khó hiểu, vì cậu làm như thế nhưng vẫn cố gắng không gây tổn thương những người khác. Ý tôi là, cậu đã trốn khỏi sự giúp đỡ. Khi chúng ta ở trong rừng, cậu cực lực nghi ngờ sự hiện diện của tôi, nhưng cậu lại lo lắng cho tôi. Tất cả rất chi là vô lý.”

Gen nhướn mày. “Senku à, tôi chỉ lo lắng rằng cái ba lô nặng trịch đó sẽ đè cậu bẹp dí thôi. Đồ teo cơ.”

“Cậu đang lo lắng vì tôi đã truyền sinh mệnh cho cậu thì có,” Senku dửng dưng nêu.

“Tại tôi tưởng vì tôi mà tuổi thọ của cậu bị giảm đi mười năm.”

“Là vì cậu quan tâm đó,” Senku nói một cách thản nhiên như thể cậu ta đang bàn chuyện thời tiết. “Không cần biết tôi có phải kẻ thù hay không, cậu vẫn lo cho tôi. Tất nhiên rồi, điều đó khiến tôi cảm thấy càng muốn có được cậu hơn. Kể cả lần đầu tiên gặp nhau, khi cậu cáo buộc rằng tôi đang giăng bẫy cậu trong một giấc mơ, Asagiri Gen, tôi đã biết tôi thích cậu rồi."

Gen đỏ mặt. Lời tỏ lòng mang đậm chất Senku, bộc trực, không thêm thắt. Nó nghĩ Senku xứng đáng nhận lại sự chân thành, vậy nên nó cũng bộc bạch. “Tôi nghĩ cậu đúng. Từ khoảnh khắc nhìn thấy cậu, tôi đã biết cậu cực kì mạnh nên tôi không muốn gây ra rắc rối. Nhưng cậu rất khác biệt. Cậu không màng tới danh vọng và hào quang như những ma thuật sư khác. Cậu dùng trí tuệ và năng lực không phải để áp bức người khác, mà để nâng cao sự hiểu biết của loài người về ma thuật. Cậu tôn trọng tôi, cậu đối xử tử tế với tôi, và tôi… tôi tin cậu. Bất kể điều cậu muốn làm là gì, tôi tin ở cậu.”

Ánh mắt Senku sáng rực. “Có rất nhiều cái trong ma thuật mà thôi muốn cho cậu xem. Dám cá là cậu sẽ thích chúng lắm. Cậu có biết là có loại bùa chú tác động được tới thời tiết không? Đó là sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật. Hiểu được nó cũng khá rắc rối, nhưng tôi thề đó sẽ là một sự cách mạng cho nông nghiệp và giảm thiểu một số ảnh hưởng từ biến đổi khí hậu. Thế rồi nhé, loại ma thuật này cũng có thể làm khô quần áo ướt trong chớp mắt, không cần phơi nắng hay dùng máy sấy. Tôi cần phải điều chỉnh vài tham số cho nó, bởi vì nếu truyền quá nhiều nhiệt lượng vào đó thì thành ra đốt trụi đồ luôn chứ không phải chỉ làm ấm, nhưng…”

Sự mệt mỏi ban nãy trở lại trả thù. Gen chống lại cảm giác ấy, cố gắng lắng nghe một cách chăm chú và mê say - vì Senku không chỉ là pháp sư của nó, cậu ta còn là bạn kết giao của Gen. Senku, người với trí tuệ siêu việt, dành cả đời để tìm kiếm bố mình, người đã dang tay ta với Gen mặc cho Gen không chịu đặt niềm tin vào bất cứ ai. Gen muốn thức. Nó muốn nghe mọi thứ Senku nói, dù là hiện tại hay sau này, rất lâu sau này nữa.

Nhưng Gen cũng cảm thấy càng lúc càng khó giữ mắt mở ra. Nó nhắm mắt lại, đầu tiên là trong năm giây, rồi mười giây.

Rồi bóng đêm đến, dịu dàng và êm ái, ẩn vào bên trong một sự thật nó biết là nó an toàn bên cạnh Senku. Điều cuối cùng Gen nhận thức được là nó cuộn mình trong vòng tay ấm áp, và một tiếng thì thầm “ngủ ngon nhé” trôi vào màn đêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net