Chương 22: Vật cản trong đêm tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng sau thì trời bắt đầu đổ mưa to, những tiếng sét kéo dài liên hồi khiến cho Mai sợ hãi, ngồi co ro một góc ở ghế sau.

Sương: (nắm lấy tay Mai)
- Chị đừng sợ! Có em ở đây... 

Đức:
- Chỉ là tiếng sét thôi mà em! Không sao đâu...Sương đổi chỗ cho anh nhé...

Sương:
- Dạ! Anh qua ngồi với chị Mai đi...

Mai: (cáu gắt) 
- Đừng! Anh không được qua...!

Đức:
- Ơh..Sao từ sáng tới giờ em cứ tỏ ra lạnh nhạt với anh vậy, có chuyện gì phải không?

Mai ngồi im trên ghế không đáp lại câu hỏi của Đức mà quay mặt nhìn ra màn đêm u tối bên ngoài cửa kính. Thỉnh thoảng, một tia chớp lóe lên có thể thấy rõ những hàng cây, hốc đá ven đường.

Tất cả mọi người đều không chợp mắt được, cái lạnh dần bao trùm lên bầu không khí vui vẻ hồi nãy. 

---Bốp bốp--- *có tiếng vỗ tay*

Thắng:
- Mọi người, nói chuyện gì vui đi chứ. Sao giờ ai cũng im re hết vậy?

Quang:
- Nãy nói hết rồi còn đâu, em nghĩ chúng ta nên chuyển đề tài thì may ra...

Đức:
- Chủ đề 18+ và con gái nhé 

Sương:
- Cái anh này! Lại thế nữa...bảo sao chị Mai không giận...

Đức:
- Ơh. Anh xin lỗii. Vậy em chọn chủ đề đi Sương...

Sương:
- Thi hát đoán tên bài nhạc thì thế nào?

Ngọc:
- Trò này xưa rồi diễm ơi! Kiếm trò nào khó nhằn hơn đi...

Sương:
- Nhóm mình đều có tìm hiểu về nhạc lí, hay mình thi chép lời nhạc...đoán tên bài hát nhé!

Ngọc:
- Hay đấy nhưng vẫn còn dễ lắm! Ở đây ai cũng biết về âm nhạc cả, cậu nên nâng mức độ khó lên đi!

Sương:
- Để xem...à...Cho tên bài hát và chép nhạc ra giấy, nếu đúng trên 50% xem như thắng.

Đức:
- Tuyệt! Càng khó thì anh càng thích...không hổ danh là em gái anh...

Ngọc:
- Cái này thì đúng tủ của cậu rồi Sương ạ! Nhưng tớ sẽ không thua đâu... 

Quang:
- Không ý kiến gì! Em chơi thì anh cũng chơi...

Ông Vũ: 
- Hai bác không biết nhạc lí, nhưng xem các con chơi cũng được. ^^

Bà Linh *gật đầu*
- Ừm...

Thắng:
- Còn em thế nào? Cùng chơi nhé Mai...Đừng ngồi một góc thế chứ..Hì hì...

Mai: *cười nhẹ*
- Cũng được...Tuy chỉ biết sơ sơ về âm nhạc nhưng em mà thắng thì đừng có trách nhé.

Thắng:
- Tự tin dữ ta! Vậy anh ra đề đây, mọi người lấy giấy bút ra đi!! 

Ngọc:
- Ngay và luôn đi anh! 

Thắng:
- Đề bài...là...

---Đoàng---Đoàng--- Tiếng sét bỗng dưng cắt ngang câu nói của Thắng...

- Ehèm! Mọi người hãy viết lại bài nhạc "Gloomy Sunday" của Rezso Seress. 

Thắng nở một nụ cười nham hiểm ra vẻ thách thức...

Ngọc:
- What? Bài này kinh dị chết bà... Em còn chưa dám nghe nữa...!!

Thắng:
- Thế mới là đề bài chứ! 

Đức:
- Đề khó...nhưng đang mưa to gió lớn thế này mà cậu lại cho cái đề lạnh sởn gai ốc, ai dám viết ra được...

Thắng:
- Hồi trước nhóm mình cũng có tìm hiểu bài này rồi, cậu không quên chứ...giờ chép lại theo trí nhớ thôi mà cũng...

Mai:
- Tưởng gì, bài này em nhớ...

Thắng:
- Đấy...cậu xem! Mọi người đang rất nghiêm túc thi thố thế mà cậu lại bỏ cuộc khi vừa nghe xong đề...Nhát gan quá đấy?

Đức:
- Mình không có nhát...chỉ là...

Thắng: *cười đểu*
- Cậu còn thua cả Mai nữa, kém cỏi như thế thì không nên đến với cô ấy...

Đức:
- Mày nói gì hả?

Sương:
- Yên lặng nào anh Đức, đừng mất tập trung...

Thắng: *toát mồ hôi*
- Sắp hết thời gian rồi đấy. 15 phút nữa thu bài... 

Đức:
- Vậy tôi viết là được chứ gì, dân chơi không sợ mưa rơi...!

Thời gian từ từ trôi qua, Mai và Sương rất thích thú với cuộc thi này. Họ chăm chú đặt bút tô từng nốt nhạc trong khi Quang và Ngọc đành ngậm bút bó tay vì không nhớ nổi nhạc lí.

Thắng:
- Hết giờ!!! Anh thu bài nhé...

Ngọc:
- Anh tính chấm bài như thế nào đây! Phải có bản mẫu đối chiếu nữa mới được...

Thắng:
- Gì chứ cái này thì đơn giản, hỏi bác google là ra ngay 

Thắng nở một nụ cười đắc ý và rút từ trong túi ra chiếc iphone 4 kết nối mạng. (năm 2010 - cái thời mà iphone 4 bán chạy như tôm tươi)

- Ẹc! Không vào mạng được, mất sóng nữa chứ...

Ngọc:
- Lạy ông nội! Ở vùng đèo núi hoang vu xa khu vực thành phố này lấy đâu ra sóng. Thôi đợi về nhà chấm cũng được... 

Thắng:
- Yên tâm, anh còn có phương án 2 dự phòng. hê hê...

Ngọc:
- Ẹc! Anh chuẩn bị kĩ thế...

Thắng lấy một chiếc túi xách từ trong ngăn tủ xe ra đặt lên đùi và mở khóa.

---Soạt soạt---

- Bản nhạc Gloomy Sunday mẫu đây! hê hê...

Mai: *ngạc nhiên*
- Ủa! Chiếc túi nhìn quen quen...Là của chị gái hôm qua để quên ở nhà nghỉ đây mà...

Thắng:
- Ơh...Em biết à! 

Mai:
- Chính em đưa cái túi xuống gửi cho chú Lộc, sao mà không nhận ra được. Phải không Sương...?

Sương: *quan sát*
- Ừm..Đúng rồi...Chị Mai có nhờ em xem qua mấy bản nhạc cũ trong đó.

Mai:
- Thấy chưa? Mà sao anh lại giữ cái túi xách này...

Thắng:
- Sáng mai chú Lộc bận sắp xếp công việc của nhà nghỉ nên nhờ anh liên hệ trả đồ cho khách ấy mà. Hồi chiều rảnh rỗi thế là anh lấy mấy bản nhạc ra xem qua. Hừmmm.

Sương:
- Ơh...Giờ em mới nhớ, trong tập giấy cũ có bài Gloomy Sunday nữa. Lúc nãy thi viết nhạc lí em cứ thấy ngờ ngợ là mình có gặp nó gần đây...hic...

Thắng:
- Vậy là rõ rồi nhé! Sương cầm hộ anh cái túi.
- Để xem...Gloomy Sunday...

Đức:
- Kết quả thế nào? Ai là người thắng cuộc?

Thắng:
- Hê hê! Đức..

Đức:
- Ohhhh Yeahhh!

Thắng:
- ....cậu bị loại! Sai bét tè nhè rồi...Còn chưa đáp ứng được 30% nữa. Nét xấu tệ hại...

Đức:
- Sặc! Thế ai về nhất...?

Thắng:
- Quang, Ngọc...Hai đứa về bét...vẽ linh tinh cái gì trong bài làm thế này...!! 

Quang:
- Con đại bàng đẹp không đại ca!!

Ngọc:
- Không! Cái váy của em đẹp hơn!!

Thắng:
- Stop! Đây không phải là cuộc thi vẽ vời...Zero điểm nhé mấy cưng!

Quang, Ngọc: *ỉu xìu*
- Em chịu thôi! Đề khó quá!!!

Thắng:
- Tiếp đến là giải nhất, ca này khó đây!

Ông Vũ, bà Linh:
- Ai vậy! Con Mai à! Hay là cái Sương!

Thắng:
- Cả hai người đều về nhất! Đúng bản mẫu 100% không sai một nét...! 

Tất cả mọi người:
- Ồ Ohhhhh! Hahaha...

Mai và Sương mừng rỡ nắm tay nhau cười rất tươi, bầu không khí căng thẳng hồi nãy đã biến mất hoàn toàn.

Thắng:
- Trùng hợp thật đấy, nét viết hai người đều rất giống nhau...cứ như từ một khuôn làm ra vậy...

Mai giật lấy hai bản chép nhạc từ tay Thắng đối chiếu với bản mẫu...
- Giống nhau thật!!

Ngọc: *thở dài*
- Haizz! Hai người là chị em ruột bảo sao không giống nhau, chỉ có mình là khác biệt...

Mai:
- Em nói gì vậy?

Ngọc:
- Em nói chị với Sương là chị em ruột đấy! Chị còn không phải là chị ruột của em nữa...

Sương: *giật mình*
- Cậu nói vậy ý là sao!?

Ngọc:
- Tớ biết hết chuyện bố mẹ giấu bọn mình rồi, cậu với chị ta mới là chị em, còn anh ruột của tớ phải là anh Đức đây cơ! *ôm chầm*

Đức:
- Em làm gì thế?! Sao anh không hiểu gì hết!

Ngọc:
- Không tin thì ba người tự đi mà hỏi bố mẹ!

Tất cả mọi người trên xe đều bất ngờ vì điều này, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, sự thật cuối cùng vẫn phải được tiết lộ.
Ông Vũ và bà Linh há hốc mồm kinh ngạc trước phản ứng của tụi trẻ.
Mai:
- Bố mẹ giải thích đi! Sao con với Sương lại là chị em ruột được chứ...

Ông Vũ:
- Ờ...thì...bố mẹ....

Mai:
- Không phải con với anh Đức mới là anh em ruột sao?

Đức:
- Hở???

Bà Linh: *rưng rưng*
- Mẹ....

Ngọc:
- Bố mẹ không nói được thì để con nói... 

Mai:
- Em biết những gì rồi, nói cho chị nghe đi. hicccc 

Ngọc:
- Hồi anh chị còn bé, bố mẹ em và bố mẹ Sương đã tráo đổi hai người với nhau. Chính vì vậy nên anh Đức mới là anh ruột của em...Còn chị mới là chị ruột của Sương. 

Mai:
- Vậy việc chị nghe hôm qua...anh Đức là con ruột của bố mẹ là...

Ngọc:
- Đúng, nhưng chỉ đúng một nửa thôi. Và chị không phải là con ruột của bố mẹ! Hiểu chưa, bà chị không cùng huyết thống. 

Mai:
- May quá, chị cứ tưởng...tình cảm của mình với anh Đức thế là kết thúc... 

Đức: *sốc*
- Hả! Vậy ra đó là lí do em lạnh nhạt với anh đấy à?! 

Thắng:
- Không thể nào...phải kiểm tra ADN mới biết được...làm gì có chuyện tráo đổi con xảy ra được chứ...cứ như phim ấy. haha

Mai:
- Dù vậy thì em với anh Đức vẫn có cơ hội...Cảm ơn anh Thắng đã lo lắng cho em...

Thắng: *tức giận*
- Hừ...

----Rầm rầm----Bốp----

- Kéttttttt...Kéttttttt...

Chiếc xe du lịch đột nhiên rung lắc dữ dội khi vấp phải vật gì đó, tất cả mọi người trên xe đều giật mình hướng tầm nhìn về phía ghế lái.

Tài xế cố đạp phanh thật mạnh nhưng xe vẫn chạy thêm một đoạn mới dừng hẳn.

Ngọc, Mai, Sương, bà Linh: *hét lên*
- Á á á aaaaa.... 

Đức, Quang, ông Vũ:
- Xe bị sao vậy!!!??

- Trời ơi!!!! Khônggg.... 
Chú Lộc gào to và đột nhiên ngã gục trên ghế lái, hai tay bỏ vô lăng ôm lấy đầu...

Thắng:
- Có chuyện gì thế! Chú Lộc! Chú Lộc...!! 
...
...

"Chú Lộc quay đầu lại nhìn về phía bọn chị với ánh mắt đầy lo âu và sợ hãi - Chị Mai kể.

Em:
- Chị làm em sốt ruột quá, chú ấy bị đập đầu vào vô lăng à?...

Mai:
- Chú ấy không bị sao cả nhưng sau đó...bọn chị đã phải nếm trải cảm giác kinh hoàng nhất...! 

Em:
- Tiếp đi! Hic hic..."

...
...

Chiếc xe đột nhiên dừng phanh trên đường, tất cả mọi người đều lo lắng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Thắng:
- Chú bình tĩnh...Nói cho cháu nghe, có chuyện gì vừa xãy ra??

Chú Lộc:
- Xe...xe mình vừa cán chết người rồi!!! 

Quang:
- Hả!! Ở chỗ đèo núi hoang vu này mà cũng có người sao? 

Đức:
- Chú Lộc, chúng ta phải xuống xe kiểm tra ngay! 

Thắng: *đổ mồ hôi*
- Chú cứ lái tiếp đi! Chắc chỉ là một khúc gỗ nằm giữa đường thôi.

Đức:
- Nếu đó là người thật thì sao...phải đem họ đi cấp cứu ngay... 

Thắng: *cáu gắt*
- Mày nghĩ xem, vào 2-3 giờ sáng, ngay giữa cánh rừng này lại có người điên nào nằm giữa đường cho xe cán qua hả? 

Đức:
- Mày nói gì thế? Là một mạng người đấy...! 

Thắng:
- Hơn nữa trời mới tạnh mưa xong, có thể là một cành cây gãy rơi xuống. Còn nếu đó là người thì hẳn là họ muốn tìm cách tự sát rồi, chúng ta không nên quan tâm làm gì.

Đức: *nắm lấy cổ áo của Thắng*
- Thằng khốn... 

Thắng:
- Ờ! Tao khốn...Vậy mày xuống xem thử đi! Nếu không phải là xác người thì đừng có đến gần Mai nữa!

Đức:
- Sao mày lại lôi Mai vào đây!!

Mai: *run run*
- Hai người thôi đi! Em sẽ xuống kiểm tra!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net