Chương 23: Xác người trên con đường vắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mở cửa bước ra khỏi xe thì một làn gió lạnh chợt ùa tới khiến tay chân Mai run lên bần bật.

- Bộp!

Từ phía sau, Đức bất ngờ choàng chiếc áo khoác lên người khiến chị giật mình:
- Ơ! Anh Đức...?? Anh ra đây làm gì!

Đức:
- Em mang thêm áo khoác của anh đi, trời mới tạnh mưa xong...lạnh lắm đấy!

Mai:
- Cám ơn anh...Để em đi kiểm tra...anh bảo mọi người ngồi yên trên xe nhé.

Đức:
- Nhưng em là con gái, anh không yên tâm. Để anh...

Mai:
- Em không sợ đâu! Anh nên giải quyết xích mích với anh Thắng trước đi. 

Vốn là một người yếu đuối, ngay cả tiếng sấm cũng khiến Mai sợ hãi nhưng khi có Đức ở đây thì chị đã an tâm phần nào. Mai cố lấy hết sự can đảm ít ỏi còn sót lại trong người để bước lần về phía sau chiếc xe. 

Trong đêm tối tĩnh mịch, một ánh chớp chợt lóe lên chiếu sáng cả mặt đường đen láng ngay trước mặt khiến Mai hết sức sửng sốt...

- Á á á á aaaaaaaa....!!! 

Đức:
- Maiiii! Có chuyện gì vậy!! 

Mai:
- Cánh...tay...

Đức:
- Cánh tay nào??!!!!

Mai:
- Cánh tay..ở...dưới bánh sau...

Đức:
- Anh có thấy gì đâu...chắc em nhìn nhầm rồi...

Mai:
- Là thật mà!!

Đức:
- Còn việc này nữa, em đi kiểm tra mà lại không mang theo đèn pin à?

Mai:
- Á! Em sơ ý quá...

Đức:
- Rồi mấy cái bản chép nhạc kia nữa, thi xong rồi thì cất đi chứ...cầm theo làm gì...Haiz

Mai:
- Hic...Em quên mất...

Đức:
- Để đàn ông bọn anh lo cho...em vào xe đi!

Mai:
- Dạ....Hic..hic...

--Bép Bép Roẹt--

Trong phút chốc, Mai cảm thấy mình đang giẫm lên vật gì đó nhầy nhụa, nhơn nhớt...giọng cô run run đến mức không cất thành lời...

- A...Anhhh!

Đức:
- Còn chuyện gì nữa?

Mai:
- Em...em giẫm phải...thứ gì đó...anh rọi đèn...lại đây mau...hic

Đức: *bật đèn*
- Ừm... 
- Ớ...á á aaaa !!!!

Cả hai người hét toáng lên khi nhìn thấy cái đống bầy nhầy dưới chân Mai. 

- Aaaaaaa! 

Cái vũng máu ấy chính là phần thân trên của một người phụ nữ. Nội tạng cô ta bị dập nát, văng vãi tạo thành một đường máu kéo dài từ mặt đường phía sau tới lốp xe.

Trước cảnh tượng kinh khủng đó, Mai sợ hãi làm rơi những bản nhạc đang cầm chặt trên tay từ nãy giờ xuống mặt đường rồi ngã gục ngay trước mặt Đức.

Mai:
- Không...không...là chị ta...!! 

Đức: *đập cửa ô tô và hét toáng lên*
- Tai nạn chết người thật rồi!! Chú Lộc...chú Lộc...ra đây mà xem...!

Ngay sau đó, những người trên xe cũng đã vội vàng bước xuống. Ông Vũ, bà Linh và Ngọc vừa nhìn thấy đống xác nát bấy liền ôm bụng ói mửa, miệng thở dốc...

Ngọc:
- Kinh...khủng quá!!

Đức:
- Mọi người không sao chứ...! Quang dẫn họ lên xe đi, không nên nhìn những cảnh như thế này...

Quang:
- Vâng! Hai bác bình tĩnh ạ...đi thôi Ngọc...
- Sương...Nhanh lên xe nào...

Sương:
- Không...em sẽ ở đây với chị Mai, anh lên trước đi... 

Quang:
- Nhưng mà... 

Sương:
- Em dìu chị Mai lên liền đây...

--Trên đường lúc đó chỉ còn lại Mai, Sương, Thắng, Đức và chú Lộc--

Thắng:
- Phải gọi xe cấp cứu gấp... 

Đức:
- Cậu điên hả, người ta chết rồi, phải báo cảnh sát thôi...

Thắng:
- Tít...tít...tít...

- Không gọi được, chỗ này không bắt được sóng điện thoại...

Chú Lộc:
- Không thể nào! Không đúng...làm sao có thể xảy ra tai nạn được chứ...! Huhuhu... 

Đức:
- Nhưng lúc nãy chú vừa bảo xe mình tông chết người mà...

Chú Lộc:
- Không...

Đức:
- Bình tĩnh chú Lộc ơi... 

Chú Lộc:
- Hồi nãy xe đâm vào một người mang váy trắng chứ không phải người mang áo đen này. 

Đức:
- Có thể lúc đó chú buồn ngủ quá nên nhìn nhầm... 
...

- Không...!

Chú Lộc chỉ tay vào cái xác không chân, đúng là cô ta đang mang áo vest nữ màu đen. 
Do ma sát với mặt đường nên vải áo đã rách nát, phần cánh tay phải thì bị đứt rời khỏi thân thể, nằm một chỗ cạnh bánh xe.

Mai lấy tay che miệng và quẹt nước mắt:
- Huhu...Là chị ấy...! Chị Ly tối qua ngủ chung phòng với em.

Đức:
- Hả! Là chị Ly sao...Sao chị ta lại ở đây...??

Mai:
- Em không biết...huhuhu... 

Đức:
- Nếu chị ấy ở đây thì có thể con gái và anh Tuấn (chồng chị Ly) cũng xảy ra chuyện rồi! Chúng ta phải đi kiểm tra quanh đây nữa thôi...

Thắng:
- Mày điên hả, tai nạn thì nên báo cho cảnh sát giải quyết. Việc người dưng vơ vào người làm gì...

Đức:
- Cả gia đình ba người mà chỉ có xác một người, mày không thấy lạ sao?

Thắng:
- Có khi họ gặp cướp rừng rồi bị giết cũng nên. 

Đức:
- Mày cầm đèn pin đi vòng quanh khu vực này kiểm tra với tao...nếu xảy ra án mạng còn...

Thắng:
- ...Nếu thế thì chúng ta nên chuồn khỏi đây càng sớm càng tốt...đồ ngu!

Đức:
- Thằng khốn...Từ đầu mày đã... 

Thắng:
- Mày...

- Bốp!
...

- Bốp!
Thắng bất ngờ giáng một quả đấm vào mặt Đức, ngay sau đó Đức cũng đáp lễ lại Thắng bằng một quả đấm. Mỗi người đều có lí do cho riêng mình và luôn khẳng định ý kiến của mình là đúng.

Sương:
- Hai anh thôi ngay đi! Những lúc như thế này phải biết đoàn kết với nhau chứ...Nhìn chị Mai mà xem...

Đức:
- Anh xin lỗi...! 

Thắng:
- Mai...thứ lỗi cho anh...

Gương mặt Mai trở nên tiều tụy hẳn, chị cố vịn tay đứng dậy và dựa sát lưng cạnh cửa xe...

Đức:
- Để anh dìu em lên... 

Mai:
- Không sao! Mọi người đi kiểm tra quanh đây đi...

Thắng:
- À..ừm...Theo hiện trường này có thể nhận thấy chị ta đã bị xe kéo lê một đoạn đường khá dài...

Đức:
- Vậy chỉ cần tìm ra phần dưới là có thể xác định được điểm tai nạn.

Sương chỉ tay về đoạn đường tối phía sau:
- Em nghĩ là cách chỗ này tầm 9 đến 10 mét...

Đức:
- Đi thôi, theo sau anh nhé... 

Thắng:
- Tao đi nữa... 

Một lúc sau, nhóm ba người tìm thấy phần thân dưới của chị Ly nằm ở một bụi cỏ ven đường. 

Đức:
- Chị ấy không mang giày, lạ quá? 

Thắng:
- Vẫn còn vết hằn trên bụi cỏ, có nhiều khả năng chị ta tự nằm giữa đường để tự tử hoặc bò ra đường rồi vô tình bị xe cán phải...

Đức: *ôm đầu* 
- Trời ạ! Hôm qua trông chị ấy vẫn khỏe mạnh thế mà hôm nay đã tự tử...

Thắng:
- Vậy thì tao không nghĩ đây là một vụ tự tử...

Đức:
- Không phải tự tử??

Thắng:
- Nếu không có giày thì đây là một vụ bắt cóc hoặc là...

Đức:
- Mà con bé Sương đâu rồi! Chết thật...vừa rời mắt một tí đã biến đâu mất tiêu... 

Thắng:
- Hả! Mày làm anh trai mà sao không lo gì hết vậy!? 

Đức:
- Sương ơi! Em ở đâu...!!!? 

Thắng:
- Sương ơi! Chúng ta về thôi...

....
....

Hai người hốt hoảng chạy quanh gọi tên Sương và dò từng bụi cây ven đường để tìm nhưng đều không thấy con bé đâu... - Chị Mai kể lại.

Em:
- Rồi sao nữa! Hay là..Cô ấy gặp cướp rừng ạ??!

Mai:
- Không phải... Chỉ là một sự trùng hợp thôi nhưng... (Mai kể tiếp)
....
....

Một lúc sau, Đức và Thắng nghe thấy tiếng gọi của Sương ở trong cánh rừng.

Sương:
- Hai anh...lại đây mà xem...! 

Đức: *bực tức*
- Em chạy vào đây sao không báo với anh một tiếng...lỡ xảy ra chuyện gì thì...

Thắng:
- Trời ơi...Cái gì thế này!!? 

Trước mắt họ là một chiếc ô tô màu đen, phần mui xe bị móp một mảng lớn do đâm trực diện vào gốc cây đại thụ. 

Sương:
- Có vết bánh xe ô tô bất thường chạy từ đường quốc lộ rẽ vào đây nên em mới đi theo, không ngờ lại phát hiện vụ tai nạn này...Hic...

Đức:
- Hình như có người bên trong...Mày xem buồng ghế phía sau nhé Thắng, tao kiểm tra buồng lái.

---2 phút sau---

Thắng:
- Cô bé tắt thở rồi! Tao rất tiếc. Hic...Bọn mình đến muộn quá... 

Đức:
- Anh Tuấn cũng chết rồi, anh ấy lái xe nhưng không thắt dây an toàn.

Sương chiếu đèn pin vào ô tô cho Đức và Thắng bước ra, những miếng kính vỡ và vết máu loang ra khắp sàn xe khiến cho cô không kìm nén được những giọt nước mắt.

Thắng:
- Chúng ta về thôi! Nên báo cho cảnh sát giải quyết vụ này...

Ba người âm thầm bước trở ra đường chính, trên đường đi...họ nhìn thấy một đôi giày phụ nữ dính bết máu và đất. 
Có lẽ sau khi xảy ra tai nạn, chị Ly đã cố bò ra khỏi chiếc xe để tìm kiếm sự giúp đỡ từ người đi đường, đáng tiếc là...

...

Vừa quay trở lại vẫn còn thấy chú Lộc đứng chắp tay bên cạnh xác chị Ly liên hồi lẩm nhẩm từ "xin lỗi", Thắng liền nổi cáu:
- Người chết cũng đã chết rồi! Chú thôi ngay đi và lái xe cho cẩn thận vào... 

Đức:
- Mày mới nên thôi đi đấy! Bây giờ chú ấy là người đau khổ nhất nhóm chúng ta đấy... 

Thắng:
- Ờ...Tao biết...nhưng cứ đứng chôn chân một chỗ như vậy thì đến khi nào mới về thành phố được, còn phải báo cảnh sát nữa chứ...

Đức:
- Hừm...Mình về thôi chú Lộc, tuy có nhiều chuyện không may xảy ra nhưng không giải quyết từng cái thì không xong được!!

Chú Lộc:
- Ừm..chú biết...huhu... 

Đức:
- Chú cứ bình tĩnh ạ...

Chú Lộc gật đầu một cái rồi gọi mọi người vào trong xe ổn định vị trí. Vừa ngồi yên vị trên ghế thì Mai chợt giật mình khi thấy Sương vẫn còn đứng nhìn chằm chằm vào cái xác. 

Thân thể chị Ly bị đứt lìa, lại nằm giữa đường trông rất đáng thương nên lúc nãy mọi người đã gom cánh tay và phần xác lại đặt tạm thời bên vệ đường để tránh những xe khác đi qua cán phải.

Trong màn đêm u tối đó, Sương bình tĩnh cúi xuống đường nhặt cuốn sổ chép nhạc của mình và của Mai để vào túi áo khoác rồi bước lên ô tô. 
Vài giây sau, chiếc xe từ từ lăn bánh rồi phóng đi trong thầm lặng...
...

Phía sau, cái xác của người phụ nữ xấu số vẫn nằm đó. 
Một làn gió mạnh bất ngờ thổi đến, hất tung mảnh khăn trắng đang che khuôn mặt đáng thương ấy, với đôi mắt trợn trừng và bộ tóc dính bê bết máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net