Chương 24: Đêm không ngủ, You and Her

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian như bị kéo giãn ra cho đến khi xe chạy qua một thị trấn đông dân cư. Nhìn những ánh đèn neon phát sáng từ các biển hiệu ven đường, cả nhóm mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

...

Trên con đường vắng lúc nãy, cái cảnh tượng máu me chết chóc ấy vẫn luôn hiện diện trước mắt họ.

Cho đến khi định thần lại, mọi người mới sực nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng, đó là địa điểm xảy ra vụ tai nạn.

Chú Lộc:
- Chết rồi! Chú quên ghi lại vị trí xảy ra vụ tai nạn! 

Thắng:
- Ẹccc! Sao có thể quên việc đó chứ?...Mà chú lo tập trung lái xe đi...

Đức:
- Không ghi rõ địa điểm nơi xảy ra tai nạn thì sẽ khó trình báo với cảnh sát lắm chú Lộc ạ.

Thắng:
- Lỗi là do mày, còn trách ai được! 

Đức:
- Sao lại là lỗi của tao? Mày định đổ thừa trách nhiệm cho người khác hả!

Thắng:
- Chứ còn sao nữa, nếu lúc đó mày ghi lại biển số chiếc xe kia thì giờ đỡ phiền phức rồi.

Đức:
- Nhưng mày là người phát hiện ra chiếc ô tô cùng với tao mà! Tự xem lại cách phân biệt phải trái của mình đi...

Thắng:
- Mày nghĩ mày là ai mà dám lên mặt dạy đời tao hả thằng khốn? Nhóm trưởng à? Hahaha...Nếu không có Mai ở đây thì...

Đức:
- Ngay từ ban đầu, mày đã có ý định sắp xếp chuyến du lịch này để chia rẽ bọn tao rồi đúng không.

Thắng:
- Tên bội ơn, không phải lúc nhận lời mời từ tao, mày đã mừng rỡ vẫy đuôi như một con cún hay sao...Hahaha... 

Đức:
- Thằng khốn...Người nên chịu toàn bộ trách nhiệm cho vụ tai nạn khủng khiếp này phải là mày mới đúng.

Thắng:
- Tao không trực tiếp gây ra tai nạn, tao chẳng việc gì mà phải sợ, phải lo cả. Hahaha...

Sương:
- Hai anh thôi ngay điiii! Chị Mai nãy giờ ra nhiều mồ hôi quá, hình như chị ấy bị cảm lạnh rồi...

Đức:
- Đâu...để anh xem... 

Thắng:
- Mai! Có anh ở đây... 

Mai:
- Em...không sao...Các anh đừng...cãi nhau nữa...

Sương:
- Lúc nãy...lên xe, em có ghi lại vị trí cột mốc chỗ xảy ra tai nạn giao thông vào mặt sau cuốn sổ nhạc này rồi. Anh đưa cho chú Lộc nhé...

Thắng:
- À...Ừm....

Đức:
- Hì..Cũng may mà có em cẩn thận... 

Chú Lộc: 
- Cám ơn cháu nhé Sương...

Sương:
- Không có gì ạ...Tất cả mọi người đều an toàn là cháu an tâm rồi.

Ngọc:
- Các anh đừng làm ồn nữa nhé, bố mẹ em đang ngủ.

Quang:
- Sắp về đến Đà Lạt chưa vậy chú Lộc?

Chú Lộc:
- Tầm 2 tiếng nữa...các cháu tranh thủ chợp mắt tí đi...!! 
...

Nhóm của Mai trở về Đà Lạt thì trời vừa sáng. Anh Đức nhanh chóng tháo dỡ hành lí cho mọi người xuống nghỉ ngơi, còn anh Thắng theo chú Lộc đến đồn công an gần đấy trình báo sự tình vụ tai nạn thảm khốc đêm qua.

Tưởng chừng mọi việc đã được giải quyết một cách ổn thỏa như vậy...Tuy nhiên, đó chỉ là màn dạo đầu cho chuỗi bi kịch sau này mà họ phải nếm trải...

----Câu chuyện cũ 3 năm trước dần dần khép lại, cuối cùng em cũng biết được phần nào những bí mật mà Mai giấu kín bấy lâu nay----

- Oáp...oáp... *ngáp dài* 

Mai:
- Em buồn ngủ rồi phải không? @@!

Em:
- Vâng ạ...! Hic... 

Mải nghe chị ta kể chuyện mà em quên luôn cả giờ giấc, nhìn lại đồng hồ thì đã 23 giờ kém. Đang hốt hoảng không biết nên xin phép thế nào thì Mai tiếp lời luôn:

- Tối nay em ngủ lại nhà chị đi, đừng về nữa...Khuya rồi không an toàn đâu...

- Nhưng em là người lạ...ở đây không tiện...!

- Đến mức này rồi mà còn ngại à? Tuyệt đối không được về nghe chưa!

- Sao lại không được ạ...Em sắp 20 tuổi rồi nhé! Hừm...

- Không là không! Em gái của chị vì vậy mà chết em có biết không! Huhuhu... 

- Ơ! Em xin lỗi ạ...Hic... 

- Thế quyết định ngủ lại nhé.

- Vâng!

Mai dùng tay lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má mình, chị cố mỉm cười với em. Nhưng em biết, đằng sau đôi mắt ấy mà những nỗi buồn không bao giờ phai...

--Reeng---Reeng--

- Alo. Hiếu đấy hả? Sao bây giờ mới gọi, làm hai bác lo quá...

- Tối nay cháu có chút chuyện cần phải giải quyết nên không về kịp ạ, hic...

- Vậy à! Bác cứ sợ cháu xảy ra chuyện...

- Cháu xin lỗi...Hic 

- Bây giờ cháu đang ở đâu?

- Dạ...Chỗ chị Mai ạ! Cháu đang tính về mà chị ấy bảo ở lại...

- Ừm...Thế cũng được, trời sáng rồi hẵng về...Giờ này ra đường nguy hiểm lắm.

- Vâng..! Vậy sáng mai cháu qua...

- Thôi bác cúp máy đây, cháu không sao là tốt rồi...

- Chúc hai bác ngủ ngon!

Gọi điện cho bố mẹ Quang xong thì em mới yên tâm ở lại. Ngay sau đó, Mai xin phép em vào phòng dọn ga giường và thay đồ ngủ.

Mai:
- Cấm đi theo nhìn lén nghe chưa! 
Em:
- Vâng ạ! Em không đến mức đó đâu... 

Nói thì nói thế thôi chứ bản năng đàn ông vẫn thôi thúc em bám theo chị. Mai bước vào phòng của mình thì chốt cửa cái "Tạch".

Quá nhanh, quá nguy hiểm...Giống như việc chàng thanh niên F.A tình cờ thấy một cô gái trẻ đẹp bị cơn gió đùa nghịch thổi tốc váy lên nhưng cô ta đã kịp thời dùng tay che lại vậy...

Em cảm thấy hụt hẫng, không biết nên quay lại ghế sofa ngồi đợi hay đi vòng quanh nhà tham quan. 
...
Mà khoan! Các thím đừng nghĩ bậy nhé, lúc ấy em bám theo Mai là vì tò mò muốn biết cái ga giường màu gì thôi chứ không có ý định nhìn lén người ta thay đồ đâu.
...

"Ủa! Phòng ai đây nhỉ?"

---Cạch...Kétttt---

"Ớ...Cửa không khóa...!"

Vừa đẩy tay nhẹ vào cánh cửa căn phòng đối diện phòng Mai thì em đã bị kéo vào luôn theo quán tính...

--Tích--Em với tay bật nút công tắc đèn cho sáng--

Đó là một căn phòng trống, không người ở, không đồ đạc nếu không tính những bức ảnh đang treo trên tường. 

"Ủa! Cô gái kia là ai vậy nhỉ...Xinh thế!" 

Em đảo mắt một lượt, quan sát hết những bức ảnh còn lại và dừng tầm nhìn của mình tại một bức ảnh có mặt cả Sương lẫn Mai. 

"Người bên trái là Sương, bên phải là Mai, vậy người ở giữa chắc chắn là Ngọc rồi!"

Ngọc trông khác hoàn toàn so với hai người kia, trong khi Sương và Mai lại giống nhau như hai giọt nước. Đến em cũng suýt không phân biệt nổi nếu không nhờ cặp kính cận của Mai.
...

Đúng thế, đây chính là căn phòng của Ngọc, người đã bị hãm hiếp đến chết cách đây hai năm. 

Em nhìn chằm chằm vào bức ảnh chân dung của người con gái xấu số ấy một hồi lâu...Đôi mắt đầy vẻ ma mị nhưng không kém phần quyến rũ của Ngọc như đang hút lấy em...

"Ngứa quá...rát quá..." 

Em cảm thấy ngứa và chảy nước mắt, có cảm giác như con gì đó đang ngọ nguậy trong khóe mắt mình vậy...

"Đôi mắt của Ngọc đang chuyển động? Không phải..."

---Em lấy tay dụi mắt----

"Đó chỉ là tưởng tượng thôi, mình cần phải rời khỏi căn phòng này ngay..."
...

- Bộp!

- Á...! 

- Á gì mà á!? Sao em dám tự ý vào đây mà không xin phép chị vậy hả?

- Em xin lỗi...hic...

- Về phòng ngủ thôi, khuya rồi đấy... 

- Vâng...Thế em ngủ đâu ạ?

- Ở phòng chị! 

- Ẹc...Em ngủ ở phòng chị, vậy còn chị ngủ ở phòng nào?

- Chị ngủ với em! 

- Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, trai chưa có gấu, gái chưa có chồng, em nghĩ mình chưa chuẩn bị tâm lí để làm chuyện ấy...

- Chuyện ấy là chuyện gì? Chỉ là ngủ thôi mà?!

- Thì ngủ rồi "ấy ấy" đó! 

- Em nghĩ cái gì vậy...chị không dễ dãi đến mức đó đâu...Hừm...

- Dạ...hic...Mà thôi em ngủ ngoài ghế sofa cũng được...

- Ngủ ngoài đó cảm lạnh cho mà xem...vào trong phòng chị cho ấm.

- Em cảm ơn ý tốt của chị...Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết...

- Hừm...Nếu chị đã bật đèn xanh thì em sẽ bật đèn đỏ cho chị luôn, có chuyện gì xảy ra thì đừng trách thằng em này nhé...! 

- Chị cũng hiểu cưng đang nghĩ gì lắm rồi...cứ mơ đi...! 

---Một lúc sau, tại phòng ngủ---

Em:
- Cái gì thế này?

Mai:
- Hàng rào ngăn cách!

- Nãy giờ chị trải ga giường là để chuẩn bị mấy cái thứ này đấy hả?

- Đẹp không em? Đêm nay mà mò qua khu vực bên đây là chị "cắt" nhé! 

- Hàng rào này dễ thương quá, đêm nay chắc em sẽ tấn công vài đợt đấy, chị lo mà phòng thủ đi!

Tiện thể nói đôi chút về cái hàng rào cho mấy thím hình dung, đó là 3 con gấu bông kích thước khá to được xếp thành một hàng ở giữa giường.

- Tấn công đi là biết sự lợi hại của chị! Hi hi...

- Giờ mới để ý, trông chị mặc đồ nào cũng đẹp hết ak...hì hì! 

Mai chợt đỏ mặt khi nghe lời khen của em, đúng là kích thích vật vã luôn các thím ạ. Có lẽ em nên đặt lại tiêu đề chap này là: "Cặp bưởi khủng và chiếc váy ngủ mỏng màu tím" thì hợp hơn, hê hê.

- Hì hì...Nhìn mãi thế...Chị tắt đèn nhé!

- Vâng! Chúc chị ngủ ngon...!

- Chúc H ngủ ngon!

---10 phút sau---

"Không ngủ được"

---20 phút sau---

"Không ngủ được"

---30 phút sau---

"Vẫn không ngủ được"

Em:
- Chị Mai này...

Mai:
- Chị đây...Có chuyện gì vậy em?
...

- Ớ! Chị vẫn chưa ngủ ạ?? 

- Ừm...Hic...

- Chị đang nghĩ về chuyện anh Đức phải không!

- Em cứ ngủ đi, đừng lo cho chị!...

- Vì cái váy ngủ của chị mà em tỉnh ngủ nãy giờ rồi...hicc!

- Thật không đó...?!

- Hì hì...Thật ra em có chuyện muốn hỏi ạ! 

- Em hỏi đi...?

- Nãy nghe chị kể toàn bộ câu chuyện về chuyến du lịch rồi nhưng em vẫn thắc mắc phần sau của nó. Vụ tai nạn ấy thì có liên quan gì đến vết thâm đó ạ?

- Liên quan nhiều là đằng khác đấy H! Chị không ngờ hậu quả lại khủng khiếp đến thế...! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net