Chương 25: Guồng quay của tử thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ bé đến giờ, đó là lần đầu tiên em được ngủ cạnh một cô gái nóng bỏng như vậy. Cơn buồn ngủ lúc nãy đã bị hình ảnh chiếc váy mỏng và cặp ngực khủng của Mai dần chiếm lấy. Cứ thế, 30 phút nhẹ nhàng trôi qua nhưng em vẫn không tài nào chợp mắt được.
...

- Á!!!!

Mai bất ngờ luồn bàn tay của mình qua kẽ hở hàng rào nhéo em một cái đau điếng.

- Đau ghê, chị làm gì thế? 

- Em muốn tìm hiểu về vết thâm hình con rắn phải không?

- Vâng! Chính nó...

- Nãy em thấy vết thâm của chị rồi chứ? Lúc cái váy bị thổi tung lên...

- Dạ. Thấy rất rõ ạ! 

---Nhéo---

- Á...Sao lại nhéo em... 

- Đồ biến thái...!! 

- Em xin lỗi, tại nó sờ sờ trước mắt! Hic.

- Còn biện minh nữa... 

- Mà chị chơi ăn gian vậy, nãy tát một cái rồi giờ còn muốn nhéo nữa...Grrrrr!!! 

- Một cái thì chưa đủ...khi mà sự trong trắng của chị đã bị một tên con trai như em vấy bẩn! 

- Ẹc! Mới nhìn thôi đã vấy bẩn rồi ạ...Đừng nói là chị chưa làm chuyện ấy bao giờ nhé... @@!

- Ừ! Chưa đấy, thì sao? 

- Chị 23 tuổi rồi, lại từng có người yêu nữa mà vẫn chưa xếp hình á!!!

- Ừ! Tình yêu tụi chị trong sáng mà. Yêu nhau đâu nhất thiết phải cởi quần cởi áo ra chứ? 

- Tại những hành động của chị gần đây khiến em nghĩ chị là người từng trải chuyện đó...Hic. Chắc do em tưởng tượng quá nhiều rồi. 

- Tào lao...H khùng! H biến thái... 

----*Em nắm lấy tay Mai*----

- Gì thế H khùng?

- Em thua chị rồi, bỏ hai cái biệt danh kia đi giúp em...hicccc

- Ấy, tính vượt biên hả...buông tay chị ra. 

- Không buông đâu!! Hê hê...Mà đêm nay cũng là lần đầu tiên chị ngủ với con trai à?

- ....

- Chị sao thế, im lặng nghĩa là có ạ?!

- Em làm chị nhớ đến anh Đức...huhu... 

- Vậy là chị với anh Đức cũng từng ... như thế này... @@!

- Huhu... 

- Ớ! Chị sao vậy??

- Anh Đức, em gái chị, bố, mẹ...những người có mặt trên chuyến xe đó đều có vết thâm hình con rắn.

- Hả! Tất cả ạ!!? 

- Mọi chuyện thật sự rất khủng khiếp...chị không muốn nó xảy ra đối với em...

Dù không thấy gì trong bóng tối nhưng em vẫn nhận ra Mai đang khóc run qua cảm giác ở lòng bàn tay. Vậy là giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó, tay chị dần siết chặt lấy tay em...

--Thịch--Thịch--

Tại sao? Tại sao? Chỉ mới nắm tay thôi mà tim em lại đập nhanh như vậy? Đây không phải là chuyện để cười, đây không phải là tình yêu. Phải chăng là do em quá kích thích bởi câu chuyện của chị sắp kể, những điều bí ẩn nằm phía sau vụ tai nạn trên con đường vắng...

- Điều khủng khiếp đó là gì ạ! 

- Những cái chết!!

Bị kịch đầu tiên xảy ra vào 2 năm trước...

...

---Cuối tháng 10 năm 2011---9h tối---

- Reeng! Reeng!

Mai đang ngồi xem phim thì nhận được cú điện thoại của Thắng.

- Alo! Anh gọi em có chuyện gì vậy? 

- Anh muốn gặp em ngay bây giờ được không! Gần cuối làng có một quán cafe nhỏ, anh đang ngồi ở đó.

- Có chuyện gì mà gấp thế? Nói qua điện thoại cũng được mà... 

- Chuyện này nên nói trực tiếp em mới hiểu được... 

- Được rồi! Để em ra...Anh đợi tí nhé!

---Soạt---

Mai:
- Chị ra ngoài gặp anh Thắng có chút việc, em ở đây trông nhà nhé. Đừng có đi đâu, tí chị qua nhà anh Đức đón bố mẹ luôn.

Ngọc:
- Sao anh Thắng lại hẹn chị vào giờ này, đã thế còn không biết điều xách cặp giò qua đây rước nữa? 

Mai:
- Anh ấy bảo nên gặp trực tiếp mới giải thích được, từ đây tới đó có một đoạn thôi mà...không sao đâu em!

Ngọc:
- Chị không được đi! Anh ta rất nguy hiểm...

- Haha...Em nói gì vậy, chị chơi với anh Thắng từ trước đến nay có sao đâu.

- Không được...Em đã sớm nhìn ra bộ mặt thật của hắn rồi. 

- Có phải do chuyến du lịch năm ngoái không? 

- Đúng vậy! Hắn là kẻ hèn nhát, dối trá.

- Chả trách em lại có ác cảm với anh ấy, mâu thuẫn giữa anh Thắng và anh Đức cũng đã được giải quyết rồi mà.

- Nhưng em vừa phát hiện ra... 

- Ngọc nghe chị nói này! Chuyện đã qua rồi thì nên cho qua...Thôi chị đi đây...

- Grrrrr...Chị đứng lại đấy...Nghe em nói hết đã... 

- Lát nữa về chúng ta nói tiếp nhé, giờ chị đang gấp...anh ấy đợi nãy giờ rồi!

---Cộp---Kéttttt---

Mai kéo cổng bước nhanh ra đường mà không biết rằng...đó là lần cuối cùng hai chị em họ được nói chuyện với nhau.

Thấy Mai đi khuất, Ngọc nhanh chóng khóa cửa cẩn thận, tay vơ vội chiếc áo phòng hộ rồi gọi điện cho Sương.

(Sau này Sương nói cho Mai chuyện giữa mình và Ngọc nên chị mới biết)

---Bíp---Bíp---
Ngọc:
- Sương! Tớ có chuyện gấp cần nhờ... 

Sương:
- Alo! Ngọc đấy à, bố mẹ cậu vẫn đang chơi bên nhà tớ! hihi 

Ngọc:
- Không phải chuyện đó! Bây giờ cậu đi với tớ ra quán cafe gần cuối làng được không?

Sương:
- Ra quán cafe làm gì...Giờ tớ còn phải phụ mẹ làm bánh.

Ngọc:
- Chị Mai vừa đi gặp hắn ta đấy. 

Sương:
- Hắn ta?? Anh Thắng à? 

Ngọc:
- Đúng vậy, cậu cũng biết bộ mặt thật của hắn mà. Tớ có linh cảm chị Mai sẽ gặp chuyện không may, cả ngày nay tớ luôn cảm thấy bất an...

Sương:
- Được rồi, tầm 20 phút nữa tớ chạy ra đó với cậu, mẹ con tớ làm gần xong rồi.

Ngọc:
- Ừm. Nhớ nhé, tớ sẽ đợi ở trước cửa quán cafe.

Sương:
- Ok, cậu đi cẩn thận! 

....

Sở dĩ Sương và Ngọc sớm nhận ra bộ mặt thật của Thắng là do hai ngày trước, hai người đã nghe lỏm được cú điện thoại giữa Đức và chú Lộc.

Khi phía công an gọi anh ấy lên xác nhận lời khai nhân chứng đại diện vụ tai nạn năm ngoái để chốt hồ sơ thì Đức phát hiện ra việc chú Lộc vô tội, không bị phạt, cũng không bị khiển trách gì cả. 
Ngược lại, Đức bị cảnh cáo vì khai báo sai thông tin và đùa giỡn với pháp luật, vì đó là một vụ tai nạn không có thực. 

Ngay hôm xảy ra tai nạn, cảnh sát giao thông đã đến đoạn đường vắng kia để kiểm tra nhưng không tìm ra cái xác lẫn chiếc xe ô tô nào hết.

Theo lời khai của Thắng và chú Lộc cho thấy, họ cũng đã phối hợp với cảnh sát để tìm kiếm cái xác trong vòng bốn ngày liền nhưng đều vô ích. Mọi thông tin về người phụ nữ tên Ly kia hoàn toàn mơ hồ. 

Sau khi nhận được kết quả xét nghiệm từ phía pháp y: vết máu bên dưới lốp xe là của động vật thì vụ án hoàn toàn khép lại. Đó được xem là một vụ tai nạn không có thực, tài xế Lộc và nhân chứng tên Thắng sau đó cũng tự nhận là do mắt mình nhìn nhầm.

- Chắc chắn là hai người họ đã câu kết với nhau để xóa đi sự thật đằng sau vụ tai nạn này. Làm sao một chiếc xe có thể biến mất được? Quá vô lý...

Vừa trở về nhà, Đức liền tức giận gọi điện thoại cho chú Lộc:

--Bíp--Bíp--

- Alo, Đức đấy à cháu, đã lâu rồi nhỉ? 

- Chú Lộc! Chú với Thắng đã khai gì với cảnh sát về vụ tai nạn năm ngoái vậy?

- Ơh! Chú đã khai đúng sự thật rồi mà, từ quá trình va chạm cho đến địa điểm xảy ra tai nạn!

- Có chắc là đúng địa điểm không ạ? 

- Đúng! Để cho chắc chắn thì bên phía cảnh sát cũng có kiểm tra thêm các đoạn đường băng qua rừng dọc quốc lộ 1A đi từ Nha Trang-Đà Lạt nữa.

- Về quá trình va chạm thì cháu nghe nói chú và Thắng sau đó đã khẳng định là do mắt mình nhìn nhầm, rõ ràng chúng ta đã nhìn thấy ba cái xác với một chiếc xe mà...

- Cháu thôi đi! Cho dù đã nhìn thấy tận mắt nhưng cũng có tìm ra cái xác nào đâu. Chú mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn kết thúc nhanh vụ đó thôi...

- Có phải Thắng bảo chú khai vậy không! Thằng khốn nạn...

- Nếu không có "chuyện khác" để hỏi thì chú cúp máy đây, mong là sau này không phải nghe từ "vụ tai nạn" nào từ cháu nữa.

---Bụp---

- Alo...Chú Lộc...!!! Grrr! Chết tiệt... 

Hôm đấy, Ngọc đến nhà Sương chơi và tình cờ nghe được toàn bộ mọi chuyện ở sở cảnh sát thông qua cuộc gọi của Đức với chú Lộc. 
Vậy là Thắng đã lừa dối mọi người bấy lâu nay. Trong lúc cả nhóm vẫn còn bấn loạn sau vụ tai nạn thì Thắng đã chủ động xin làm nhân chứng đại diện gánh vác mọi chuyện. Rồi khi được hỏi đến hắn lại phủi tay như không có chuyện gì xảy ra hôm đó...

Ngọc:
- Cứ tưởng anh ta người có trách nhiệm, không ngờ cũng chỉ là loại anh hùng rơm. Tớ sẽ lột trần bộ mặt thật của hắn cho chị Mai biết, đồ giả tạo...

Sương:
- Cậu không cần phải làm lớn chuyện đâu. Nên để cho anh Đức giải quyết thì hợp lí hơn.

Ngọc:
- Chị Mai dễ tin người như thế...không khéo có ngày bị hắn hãm hại mất, tớ phải nói cho chị ấy biết sự thật. 

Sương:
- Nhưng tớ vẫn thấy lúc này chưa thích hợp...

Ngọc:
- Còn chần chừ gì nữa! Cậu là em ruột của chị tớ mà, cũng nên ủng hộ tớ mới phải.

Sương:
- Cậu bình tĩnh đi...Lúc nào tập hợp mọi người đông đủ hẵng nói. 

Ngọc:
- Nếu có chuyện gì xảy ra với chị Mai thì tớ sẽ cho hắn biết tay! 

...

Sau khi gọi điện cho Sương, Ngọc nhanh chóng đi tới quán cafe để theo dõi tình hình của chị mình. Trong màn đêm u tối đấy, có một bóng đen khát máu đang lặng lẽ bám theo sau cô. 

"Guồng quay tử thần bắt đầu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net