Chương 27: Cú điện thoại bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng nghe Mai kể về chuyện cũ, em lại càng thấy bất an hơn. Sự sống, cái chết...cái ranh giới này thực sự mong manh đến vậy sao!

Người chết thì đã chết rồi! Nhưng đối với người sống, những kí ức về người đã khuất bên trong họ không thể nào xóa bỏ.

---Tháng 12 năm 2011---Đã hai tháng kể từ khi Ngọc mất---

Vẫn là căn nhà quen thuộc ấy, có Mai, có bố, có mẹ nhưng...Ngọc thì mãi mãi rời xa nơi này.

Vừa đi thăm mộ con gái về , ông Vũ đã thấy bà Linh và Mai đang hì hục trong bếp. 

Ông Vũ:
- Hai mẹ con hôm nay làm bữa trưa sớm hay sao mà giờ đã vào bếp vậy!?

Bà Linh:
- 10 giờ rồi chứ sớm sủa gì nữa! Ông đói chưa để tôi dọn cơm ra luôn.

Ông Vũ:
- Tôi chưa đói!
- Ủa! Mai hôm nay không đi làm à con? 

Mai:
- Con có xin phép rồi ạ! Anh Đức đang phải nhập viện đột xuất nên con tính nấu vài món tẩm bổ mang đến cho anh ấy.

Ông Vũ:
- Cái gì! Đức nó nhập viện hồi nào vậy? Sao bố không biết?

Mai:
- Sáng nay ạ! Con với mẹ vừa từ viện về, tí nữa nấu xong con mang cháo qua đó.

Ông Vũ:
- Nó bị gì mà phải nhập viện thế? Nhà bên kia có biết không? @@!

Mai:
- Bác sĩ bảo anh ấy bị hen suyễn. Lúc sáng vừa tập thể dục về thì anh Đức ôm ngực kêu khó thở rồi nằm gục ngay trước cổng. May mà cả nhà có ở đấy nên đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời.

Ông Vũ:
- Giờ nó đã đỡ hơn chưa?

Mai:
- Ổn rồi ạ!...Có thể ăn uống, nói chuyện bình thường. Bệnh hen phế quản này thường phát bệnh theo cơn hen nên phải điều trị ở viện vài hôm nữa.

Bà Linh:
- Khi nghe cái Sương gọi qua thì tôi mới biết chuyện. Cũng may giờ không sao rồi! Tạ ơn trời đất!

Ông Vũ:
- Thật à! Thế thì may qúa...Để chiều tôi qua thăm nó.

--11h30' trưa ngày hôm đó, tại Bệnh viện--

Vừa đi ngoài hành lang, Mai đã nghe thấy tiếng của Đức và Sương vọng ra...

"Anh muốn về nhà"

"Không được đi, bác sĩ nói anh cần phải ở đây thêm vài ngày để quan sát"

"Hầy, ở đây chán ngắt...phòng gì mà có mỗi một người...Tối biết nói chuyện với ai bây giờ"

"Được rồi! Em sẽ đến thăm anh thường xuyên"

"Ở nhà còn nhiều việc phải làm nữa, bệnh này có nguy hiểm lắm đâu mà phải nằm viện nhỉ..."

"Anh cứng đầu thật đấy, thế lúc sáng ai nằm vật ra cổng đấy hả" 

"Nhưng hôm nay ông ngoại đến nhà mình chơi, anh còn chưa kịp chào hỏi gì đã..."

"Rồi..rồi...Em sẽ nhắn lại cho ông là được chứ gì"

--Cốc cốc--Mai gõ cửa--

Mai:
- Hai anh em có chuyện gì mà làm ầm lên thế?

Sương:
- A! Chị Mai...Chị nhanh thuyết phục ông tướng này giùm em, Grrrr!

Đức:
- A! Nàng mèo của anh, Sương nó đang bắt nạt anh này. Help me!

Mai:
- Xì, em ở phe trung lập nhé, mặc kệ hai người! 

Sương:
- Biết ngay là chị sẽ nói thế mà! -_-

Mai:
- Chị có mang bữa trưa đến cho hai người này, nhanh ăn đi còn có sức mà cãi nhau!

**Một lúc sau**

Mai:
- Haha...Vậy đó là lí do anh em đòi về hả? 

Sương:
- Em biết tính anh ấy mà, không chịu nằm yên một chỗ đâu.

Mai:
- Hai anh em hiểu tính nhau quá nhỉ, giá mà chị cũng có nhiều thời gian ở bên anh ấy như em!

Sương:
- "Nhưng chị mới là người yêu của anh ấy, em còn muốn được như chị nữa là..."

Mai:
- "Em nói vậy là ý gì??"

Sương:
- Á! Không có gì ạ! Em đùa ấy mà...Hiiii... 

Mai:
- Ra là vậy...Em yêu thầm anh Đức phải không?

Sương:
- Ớ! Sao chị biết...À...mà không phải đâu, đừng hiểu nhầm!! @@~

Mai:
- Quang nói cho chị nghe rồi! 

Sương:
- Quang?? Lại là cái miệng của anh ta...Hừ!

Mai:
- Chị không giận em đâu! Mỗi người đều có quyền được yêu mà...

Sương:
- Chị không giận em à! Hic hic...Em xin lỗi, là em gái anh ấy mà lại có suy nghĩ như vậy...

Mai:
- Không sao đâu, chị hiểu cảm giác của em! Vì chúng ta là hai chị em "ruột" mà! Phải không?

Sương:
- Vâng! Hic hic... 

Mai:
- Nhưng...em không thể cướp anh Đức từ tay chị đâu, cứ ở đó mà yêu đơn phương đi. Hà hà...

Sương:
- Á! Chị gái nguy hiểm!!! 

...

**Cùng lúc đó, Đức từ trong phòng vệ sinh đi ra...**

Đức:
- Hừm...! Nhân lúc anh không có mặt ở đây, hai người vừa nói xấu vị anh trai đáng kính kiêm người chồng đáng yêu này phải không? 

Sương:
- Anh thì nhiều thói hư tật xấu rồi, haizz! 

Đức:
- Anh ngửi thấy mùi nguy hiểm trong câu nói móc của em rồi nhé! Nhưng anh là người "đáng kính kiêm đáng yêu" thật mà! hê hê 

Mai:
- Đồ hâm! Không hiểu sao em lại yêu một người như anh! 

Sương:
- À mà...Chị khuyên anh Đức ở lại viện giùm em nhé! Nãy giờ cứ đòi về nhà. Hic...

Đức:
- Xin em đấy, anh còn có một việc hết sức quan trọng cần phải làm...! 

Mai:
- Anh cần làm việc gì mà phải xuất viện ngay thế, để em làm giúp cho!

Đức:
- Không được! Việc này anh phải tự tay làm mới có ý nghĩa.

Mai:
- Anh phải nghỉ ngơi cho khỏe, không là em giận đấy!

Đức: *lưỡng lự*
- Mai...Đừng giận anh mà! Hic...Anh hứa sẽ ở đây dưỡng bệnh...

Sương:
- Yeah! Em biết lời chị nói sẽ có hiệu quả mà...

...

"Thôi thì nhờ người đó làm vậy..."

...

Cả ba người tiếp tục trò chuyện vui vẻ cho đến hết giờ thăm bệnh nhân. Sương và Mai trở về nhà...

---16h30' chiều ngày hôm đó---

Mai quay trở lại bệnh viện để lấy một số đồ để quên ở phòng bệnh của Đức hồi trưa. (do lúc về chị mải nói chuyện với Sương)

Đang tính gõ cửa gọi Đức thì có tiếng nói của Thắng và Quang trong phòng vọng ra. Mai vẫn còn bực Thắng vụ tỏ tình lần trước nên chị quyết định không lên tiếng mà đứng ở ngoài.

Hai cánh cửa sổ phòng bệnh mở toang khiến Mai nghe rõ mồn một từng câu từ trong cuộc đối thoại của bọn họ hôm ấy.

...

Thắng:
- Nãy mày gọi điện cho tao là có ý gì? Sao mày lại biết chuyện đó?

Đức:
- Việc tôi nhờ cậu phải làm giúp đấy!

Thắng:
- Biết rồi...biết rồi! Vậy thì tạm thời đình chiến...

Đức:
- Có thế chứ! Nếu không phải vì đang nằm viện thì tôi đã không gọi cho cậu rồi! 

Thắng:
- Mày còn nói thế nữa, gọi tao đến đây rồi dọa dẫm bằng chuyện đó...

Đức:
- Hầy! Cũng không còn cách nào khác, chuyện tôi nhờ đơn giản thôi mà phải không.

Thắng:
- Ừm...Vậy cuối tuần này tao...à tôi sẽ đưa cho cô ấy, cậu cứ ở đây mà dưỡng bệnh đi!

Đức:
- Cảm ơn cậu trước nhé! Cũng vì cậu là người hiểu cô ấy như tôi...

Quang: *xen ngang*
- Hai anh nói về chuyện gì nãy giờ thế, em không hiểu? @@~ 

Đức:
- Em không cần phải biết đâu, chỉ những ai cảm thấy "tội lỗi" mới thấy "nhột" thôi...

Thắng:
- Này! Vừa nói gì vậy hả??

Quang:
- "Cô ấy là ai? còn chuyện đó là chuyện gì? Hừm"

Thắng:
- Không có gì đâu! Haaa... 

Đức:
- Ủa, mà Quang đi với cậu đến đây à? Nó biết chuyện chưa đấy!

Thắng:
- @@~

Quang:
- Dạo này em hay đến nhà anh Thắng chơi mà chẳng biết gì cả, kể đi anh Đức!

Thắng:
- Về...thôi Quang, lúc khác anh sẽ nói cho chú nghe!

Đức:
- Hai người về an toàn nhé! Có tổ chức đi du lịch thì nhớ rủ tôi với...

Quang:
- Du lịch??!! 

Đức:
- Thôi anh chợp mắt tí đây, các cậu ra ngoài nhớ khép cửa.
...

Thấy Thắng đi ra, Mai nấp vào một phòng bệnh cạnh đó rồi bám theo sau họ.

Thắng:
- Quang lấy xe rồi đợi ở cổng trước nhé, anh nghe điện thoại một tí...

Quang:
- Oke anh! 

---Tít---tít---

Thắng:
- "Alo! Cháu nghe đây!"

Chú Lộc:
- "Hồi trưa chú không cầm máy, giờ mới thấy cuộc gọi nhỡ...Có chuyện gì mà cháu gọi chú vậy?"

Thắng:
- "Thằng Đức biết chuyện vụ tai nạn rồi, nó vừa dọa dẫm cháu"

Chú Lộc:
- "À! Hôm bữa Đức có gọi cho chú về vụ đó"

Thắng:
- "Thế chú đã tiết lộ gì chưa?"

Chú Lộc:
- "Chú quên rồi, mà cháu đã hứa với chú không đề cập đến chuyện đó nữa mà, mệt thật" 

Thắng:
- "Xin lỗi chú ạ! Cháu mất bình tĩnh quá"

Chú Lộc:
- "Từ nay đừng nhắc lại vụ tai nạn với chú nữa nhé"

Thắng:
- "Vâng!" 

Chú Lộc: *cúp máy*
- "Thôi chú đang làm việc, hẹn cháu lúc khác nói chuyện"

...

Thắng bắt đầu cảm thấy lo lắng, những bí mật về vụ tai nạn trên con đường vắng đã bị Đức nắm thóp. Nếu chuyện này mà tiết lộ ra ngoài, hắn sẽ bị Mai và mọi người tẩy chay. 

Thắng:
- "Đức ạ, tao sẽ không bao giờ giúp mày đâu...Cô ấy chỉ thuộc về mình tao thôi!" 
...

Đợi Thắng bỏ đi hẳn, Mai mới chịu quay trở lại phòng bệnh để lấy đồ. 
Cú điện thoại của anh ta với chú Lộc mà chị nghe lỏm được chắc chắn có liên quan đến những chuyện bí mật bọn họ nói lúc nãy.

- "Anh...."

Mai định gọi Đức dậy để hỏi cho ra lẽ nhưng lại thôi, chị không muốn làm phiền đến giấc ngủ của anh ấy.

...

Lấy đồ xong, Mai sẽ qua nhà Sương luôn vì tối nay ông ngoại của em ấy từ ngoài Bắc vào chơi.

--19h tối hôm đó--Tại nhà của Đức--

Sương:
- Chị đến trễ thế! Lúc trưa em hẹn là đúng 6 giờ tối mà. -_-

Mai:
- Xin lỗi em nhé! Chị tính chạy từ viện qua đây luôn nhưng xe lại bị xịt lốp giữa đường. Hic 

Sương:
- Ra là vậy! Không sao ạ...Nhanh vào nhà đi chị, ông em đến nãy giờ rồi...

--Một phút sau, tại phòng khách--

- "Con chào ông ạ!"

- "Chào hai cháu, bé Sương bữa nay ra dáng thiếu nữ rồi đấy nhỉ"

- "Ông ngoại lại khen nữa, ngại quá đi! hìii"

- "Còn đây là Mai ạ" - Bà Tuyết nháy mắt với bố

- "Hai chị em cháu giống nhau quá, Mai à? cháu có..."

- "Dạ..."

- "Cháu có trách bố mẹ ruột mình vì đã để cháu sống ở nhà người khác không?"

- "Không ạ! Dù sống ở nhà nào thì con vẫn có một gia đình đầm ấm. Hơn nữa, từ khi biết được sự thật giữa hai nhà, con đã có tới hai người bố và hai người mẹ luôn quan tâm đến mình! Hìii"

- "Cháu nghĩ thế thì ông mừng quá!... T.T" 

- "Đừng khóc mà ông ơi!" 

- "Hahaaaa"

- "Ông ơi! Anh Đức đang nằm viện nhưng cũng rất muốn về nhà đấy, anh ấy nhớ ông ngoại lắm..."

- "Phải rồi, ba năm rồi ông mới vào đây thăm hai đứa chứ ít gì...Thế chừng nào nó ra viện?" 

- "Tuần sau ạ!"

- Ồ! Ngày mốt vợ chồng thằng Lê về rồi, vậy tí nữa các cháu dẫn ông qua viện thăm nó nhé...

- "Vâng, hì...anh ấy đang lo đêm nay không có người nói chuyện nè!"

- "Thấy ông chắc anh Đức mừng lắm"

- "À...Anh ấy nhờ cháu nhắn với với ông là: Chúc ông luôn mạnh khỏe và vẫn "dài" như xưa ạ"

- "Hahaaa! Thằng này lại đùa ông rồi, ta già rồi...làm sao dài bằng tụi thanh niên bây giờ nữa đâu"

- "Haha...Hóa ra ông là người tiêm nhiễm ba cái thói dâm dâm cho anh ấy ạ, mất hình tượng quá..."


Ông cụ là người khá vui tính và cởi mở, hôm nay ông theo vợ chồng cậu Lê (anh trai của bà Tuyết) đi xe khách từ Hải Dương vào Đà Lạt thăm gia đình con gái út.

Vợ chồng cậu Lê ngồi nói chuyện làm ăn với ông Long (bố của Sương) ở gian bên, còn bà Tuyết và chị em Sương tiếp chuyện ông ngoại ngoài phòng khách.

--Reeeng--Reeeng--

- "Alo! Tôi nghe!"

Trong giây phút vui vẻ ấy, một cú điện thoại từ bệnh viện bất ngờ gọi tới khiến tất cả mọi người như chết lặng...

- "Gia đình của bệnh nhân Đức đấy ạ! Anh ấy hiện đang trong tình trạng nguy kịch, chúng tôi cần người nhà đến để xác nhận..."

--Lạch cạch--

Sương làm rơi chiếc điện thoại đang cầm trên tay...

- "Mọi người đến bệnh viện ngay, Anh Đức đang ở trong phòng hồi sức và phải thở bằng bình oxy..."

Mai:
- "Em nói gì vậy! Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?"

...

Một lúc sau, Sương, Mai, ông Long, bà Tuyết, ông ngoại, vợ chồng cậu Lê đều đã có mặt trước cửa phòng hồi sức cấp cứu.

- Cạch!

"Bác sĩ, anh Đức sao rồi ạ?" 

"Bác sĩ, anh ấy đã qua cơn nguy kịch rồi phải không?" 

"Con tôi thế nào rồi ạ?" 

"Chúng tôi đã rất cố gắng nhưng thật đáng tiếc...phải thông báo một tin buồn, bệnh nhân không qua khỏi...!" 

Vị bác sĩ già mở cửa phòng cho người nhà vào nhìn mặt bệnh nhân lần cuối...
Những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi, một bầu không khí u ám đang siết chặt lấy họ...

Không có ai còn tin vào tai mình nữa. Anh Đức đã chết.

[Hết part 27 - Hẹn các thím ở part 28]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net