Phần Không Tên 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không khí trong xe thay đổi hẳn khi tâm trạng hai người trên xe đều đã được giải tỏa. Chẳng mấy chốc chiếc xe của Băng Băng đã đến điểm hẹn. Sau khi để xe vào bãi, thì hai người cũng xuống xe, nhưng khi Thiên Anh bước ra trước thì đã có người đứng ở trước mặt.
- Hihi, cô Băng Băng, cô tới rồi à- Chính xác là Lam Vân đang đứng cúi người xuống nhìn vào trong xe để nhìn Băng Băng.
- Dạ, thưa cô, hai chị em em mới tới thôi ạ!!!!- Thiên Anh lúc này cũng cúi người xuống, mặt đối mặt với Lam Vân, tươi cười láu cá.
- Thiên Anh này, cửa xe của chị sao cứng quá, em giúp chị với- Băng Băng cũng thầm cười khi thấy thái độ của Thiên Anh.
- Ấy chết, cô bị sao vậy, để tôi xem nào.- Lam Vân hớn hở chạy qua, được dịp lấy le với người đẹp mà.
- Chị à, đi ra cửa này đi, được ko?- Thiên Anh cúi xuống nhìn Băng Băng trong xe rồi nói, Băng Băng cười mỉm, chuẩn bị xách giỏ đi ra bằng cửa bên phía Thiên Anh.
Bang...Roẹt....
- A..cửa mở rồi nè..hơi bị kẹt tí xíu..hihi..mời cô Băng Băng- Lam Vân hồ hởi nói
- Vâng..- Băng Băng quay qua cười nhẹ với Thiên Anh rồi đi ra bên phía Lam Vân.
- Hihi..mình đi nào- Lam Vân nói rồi cùng sánh bước với Băng Băng, Thiên Anh thoáng cười buồn, rồi đóng cửa xe bên mình lại, đi sau hai người họ." thiên thần: dù gì bên đó cũng gần hơn bên mình, dù gì lần đầu mình mới đi ăn ở đây mà; ác quỷ: nhưng nếu ko thích có thể qua bên mình cũng được, mình đã có lời mời mà, lần đầu mình đi ăn ở đây, thì phải đi bên mình chứ".
Băng Băng miễn cưỡng đi bên cạnh Lam Vân vì phép lịch sự, lâu lâu cô cũng ngoái nhìn đằng sau, nhưng Thiên Anh chỉ đi đằng sau và quay đi chỗ khác mà ko nhìn cô làm cô thoáng buồn trong lòng.
- A...cô Lam Vân, ở đây ạ- Hiền Diệu rạng rỡ khi nhìn thấy Lam Vân
- Oh..kia rồi..mình tới đó đi Băng Băng- Lam Vân cười rồi nắm lấy tay Băng Băng,Thiên Anh trợn mắt" Băng Băng này Băng Băng kia, gọi nghe thân mật quá nhỉ,á, cái tay..cái tay..cái tay kìa..chém đứt cái tay..aizzz".
- Vâng, cô tới trước đi, tôi có việc tí xíu- Băng Băng nói rồi rút tay ra khỏi tay Lam Vân
- Hả?...à..ừm..vậy tôi ra đó trước..hihi- Lam Vân hơi ngượng vì hành động của Băng Băng nên đi trước.Thiên Anh tâm trạng đỡ hẳn lên" mặt dày, dày hơn cái bánh dày dưới quê, à ko, cái bánh mì tròn của cửa hàng nữa".
- Nhóc này..chị muốn đi WC..em đi với chị nhé- Băng Băng nhẹ nhàng thì thầm nói chuyện với Thiên Anh.
- Dạ...-Thiên Anh cười cười
- Uk..mà ở đâu ta..chị cũng lần đầu đến quán này nên ko biết...hihi- Băng Băng nhìn quanh rồi nói
- Aaaa..em thấy rồi...mình đi chị- Thiên Anh cười tươi khi tìm ra nơi cần tìm, nên nắm tay Băng Băng rất tự nhiên rồi kéo đi, Băng Băng cũng ngạc nhiên và bối rối khi Thiên Anh nắm tay, khác hẳn với cảm giác muốn buông ra lúc nãy, là cảm giác muốn nắm chặt hơn, nên cô nhẹ siết tay Thiên Anh. Thiên Anh vô tư đến mấy cũng phải có cảm giác thôi, nên gò má càng ngày càng cao lên, nụ cười trên môi ko tắt xuống được.
Lúc này thì Lam Vân đang ngồi với Hiền Diệu, Hiền Diệu yểu điệu thục nữ nói chuyện rất nhẹ nhàng, lúc nào cũng cười và cố gắng bắt chuyện với Lam Vân.Trong khi đó Lam Vân chỉ đáp cho có lệ và cứ chú ý xem Băng Băng đi ra chưa.
- Cô Lam Vân này..tôi có thể gọi cô là Lam Vân thôi được ko?- Hiền Diệu nhẹ nhàng nói
- Hả..ồ..được..được chứ..chúng ta là đồng nghiệp thân thiết mà.- Lam Vân cười nói
- Hì..Lam Vân này, cô có người yêu chưa vậy?- Hiền Diệu ngại ngùng hỏi Lam Vân
- Haha..tôi chưa có..nhưng tôi đang cố gắng có đây- Lam Vân trả lời
- Hihi..vậy ko biết mẫu người của cô là gì vậy?- Hiền Diệu vui mừng trong lòng hỏi
- À..mẫu người à...Băng Băng..đúng rồi..tôi thích người như cô ấy..haha..ai mà ko thích cô ấy được chứ- Lam Vân cười to nói
- Ừ- Hiền Diệu bực tức trong lòng, đã biết như vậy, nhưng nghe thẳng thừng ra thật khó chịu, điều này càng làm cô ko thích người nhà họ Hạ, mà tiêu biểu là Hạ Băng Băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net