Phần ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tay."

Trương Gia Nguyên tuy không chủ ý muốn làm tổn thương bất kì ai, nhưng vô tình biến người khác thành vật thay thế, cảm giác tội lỗi không nói ra được cứ kẹt mãi trong cổ họng.

"Em xin lỗi", Trương Gia Nguyên cuối cùng nghiêm túc xin lỗi, sau đó nói thêm "Cảm ơn anh".

Nên nói thế nào với Nhậm Dận Bồng về mối quan hệ phức tạp này đây? Trương Gia Nguyên không biết nên nói thế nào mới ổn.

"Anh ấy rất thích em." Vì vậy, cậu chỉ có thể khô khan nói thêm.

Nhậm Dận Bồng sững sờ, trong lòng lặp đi lặp lại mấy lời này, anh cảm thấy mình đã nhận ra ý nghĩa nào đó từ chúng. Nhưng nó chỉ lướt qua trong nháy mắt, quá khó để nắm bắt.

"Sau đó thì sao?" Anh mím chặt môi, mong rằng Trương Gia Nguyên sẽ giải thích thêm vài câu.

"Tóm lại, em có thể phân biệt rõ ràng, tuyệt đối sẽ không coi anh là người kia" Trương Gia Nguyên nhìn anh, nghiêm túc nói "Anh là Nhậm Dận Bồng."

Nhậm Dận Bồng nhớ lại lần đầu gặp mặt, Trương Gia Nguyên hỏi anh tên gì, anh đã trả lời là cello. Sau đó Trương Gia Nguyên phải hỏi lại tên anh một lần nữa.

"Gia Nguyên, anh…" Nhậm Dận Bồng mơ hồ cảm thấy anh đã chạm được vào góc khuất nào đó, và nếu anh đến gần hơn, anh có thể vén tấm màn lên và nhìn thấy mối quan hệ thật sự của họ dưới lớp màn này.

Nhậm Dận Bồng theo bản năng biết rằng mình không nên thăm dò thêm nữa, duy trì mối quan hệ như hiện tại là lựa chọn tốt nhất, những thứ khác cứ nên chôn vào trong một góc, để cho nó phủ đầy bụi và âm thầm tan biến thì tốt hơn.

Nhạc chuông cuộc gọi bất ngờ vang lên, cắt ngang sự im lặng khó hiểu này, Nhậm Dận Bồng rũ mi xuống, lấy điện thoại di động ra.

“Dạ vâng, chị La ạ?” Nhậm Dận Bồng ngước nhìn Trương Gia Nguyên, cắn môi dưới gật đầu, “Được rồi, em hiểu rồi.”

“Ừm, chị La nói rằng những bức ảnh đã được tung lên Weibo, chúng ta có thể lên xem thử, việc ngày hôm nay, hoàn thành xuất sắc.”

Nhậm Dận Bồng cúp máy, cúi đầu vừa nói vừa mở Weibo.

Một tài khoản người dùng không với mục đích theo đuổi thần tượng, trang chủ thuần túy chứa đầy những bài đăng về công việc và cuộc sống đã đăng tải hình ảnh tình cờ bắt gặp hai người họ. Từ ngữ đơn giản và có vẻ thu hút nhiều người qua đường. Khoảng mười phút sau, một tài khoản giải trí bắt đầu reup lại. Nửa giờ sau, hàng loạt các bài reup xuất hiện, tràn ngập màn hình.

“Có người tình cờ gặp Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng ở trung tâm thương mại, mối quan hệ của họ thật sự rất tốt. Cứu tôi với, Phương Bắc có Gia Nhậm yyds.”

“Long Tổng không chỉ muốn dẹp loạn mà còn muốn xào CP sao? Thật biết nắm bắt cơ hội đó.” Trương Gia Nguyên nhìn ảnh hai người thân thiết trên màn hình, cảm thán nở nụ cười, “Đây chính là bản chất của tư bản đó, tuy chỉ kiếm một khoản lời nhỏ, nhưng họ chắc chắn không để mình phải lỗ.”

Nhậm Dận Bồng tắt điện thoại, để nó lại vào túi.
Hai người lại như bị cuốn vào một bầu không khí khác lạ. Cuối cùng cũng kết thúc rồi, họ không cần phải tiếp tục diễn nữa, bây giờ nên làm thế nào đây, lễ phép bắt tay rồi chào tạm biệt?

Trương Gia Nguyên sờ sờ mép điện thoại, nghiến nghiến răng cửa, cậu muốn giữ Nhậm Dận Bồng lại, nhưng không biết nên dùng lý do gì. Thậm chí cậu còn cầu nguyện rằng sẽ có một cơn mưa bất chợt ập đến, giữ chân họ ở đây, ít nhất như vậy cậu sẽ không phải nhìn Nhậm Dận Bồng nói lời tạm biệt rồi quay người rời đi.

“Nguyên Nhi, đi xem phim thôi.”

Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng, Trương Gia Nguyên căng thẳng đến mức quên luôn cả thở. Sau khi nghe những gì Nhậm Dận Bồng nói, cậu sững sờ và nhìn sang với vẻ mặt không thể tin được.

“Cái đó… em không có mua vé”

Trương Gia Nguyên mở to hai mắt, khi phản ứng lại lộ ra vẻ tươi cười, mây mù giữa hai lông mày đều bị quét sạch.

“Em không nghĩ chúng ta thật sự sẽ đi, không nên làm lãng phí vé.”

Trương Gia Nguyên thành thật đáp, nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hai mắt trợn lên, cậu đến gần Nhậm Dân Bồng, thấp giọng ấp úng.

“Bồng Bồng, em thật sự đã đặt một bàn ăn tối rồi, anh xem…”

“...”

______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net